Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 570: Dư huy tán tận cổ cựu kiều đầu




Dịch giả: luongsonbac1102

Ngày mười bảy tháng hai, rạng sáng, gần Đại Biệt sơn.

Cái chết của Phương Thất Phật kì thực đã có những người dự liệu được trước. Nhưng đối với cái chết này của y, phần lớn mọi người, đều có cảm xúc khác lạ, hoặc nhiều hoặc ít còn cảm thấy phẫn nộ, bị thương, mất mát, kinh ngạc...

Đối với đám người Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu, Phương Thất Phật chết xem như đây là một khâu không thể để sót trong toàn bộ bố cục. Nhưng cuối cùng, Phương Thất Phật vẫn được cứu trong một tình huống không ai nghĩ đến, trong quá trình đuổi giết, đám đào phỉ mà bọn họ sống chết đuổi theo, đến giờ này lại không còn cách nào cứu vãn được nữa. Người tên Ninh Lập Hằng đó bỗng ra tay vào lúc này, trong lòng của đám người Hình bộ, đúng là không có chút chuẩn bị nào.

Đối với họ đầu tiên là phẫn nộ, đối với đám người Phương Bách Hoa mà nói, phẫn nộ chỉ là bậc cảm xúc thứ hai mà thôi, đó chỉ là một phản xạ có điều kiện khi cảm thấy quá đau lòng. Mà loại tâm trạng này càng trở nên phức tạp hơn với đám người Tư Không Nam và Lâm Ác Thiện bên này, cũng bao gồm cả Vương Dần đang che giấu thân mình lặng lẽ đứng ở bên này đang quan sát tình thế phát triển. Từ ý nghĩa nào đó, trong lòng họ có mơ hồ có cảm giác bị thất bại trong gang tấc.

Sau khi Phương Thất Phật được cứu đã nói với Trần Phàm mấy câu, trong đó có một câu là thừa nhận y không biết rõ về tình hình ba tên bộ khoái làm nội ứng cho Ma Ni giáo. Y còn không biết rõ, Vương Dần quả thật cũng không chắc đã biết, ngoài đường dây của Phương Lạp ra, nội ứng của Ma Ni giáo cũng chỉ có thể còn lại Tư Không Nam thôi.

Đương nhiên, vụ án của Ma Ni giáo liên lụy rộng khắp, bởi vì những xúc tu của tông giáo vươn ra vô cùng dài. Một giáo phái lớn như vậy, đám người Phương Thất Phật không thể nắm hết được mọi chi tiết trong đó, cuối cùng bị Vương Dần, kẻ có suy nghĩ kín đáo tìm ra, tính khả thi là có tồn tại. Chuyện phỏng đoán đó đến mấy năm sau vẫn chưa được xác thực. Nhưng Phương Thất Phật được cứu thoát, đối với mọi người mà nói mang đến nhiều ảnh hưởng xấu, điểm này có lẽ đã được sáng tỏ khi mà Phương Thất Phật được cứu ra khỏi nhà lao rồi.

Phương Thất Phật là trói buộc chân chính, sẽ khiến cơ hội có thể thoát đi của đám người Phương Bách Hoa không còn. Mặt khác, khiến đám người Trần Phàm, Phương Bách Hoa dám đánh cược sức mạnh cuối cùng của bản thân, và khiến Hình bộ phát huy sức mạnh thực sự của chúng, đuổi cùng giết tận, không cho những người khác bất cứ cơ hội nào. Ở phương diện khác, lại có thể khiến những kẻ mà y thực sự để phải chết trước mặt y, có lẽ đây là sự báo thù tốt nhất đối với một số kẻ nào đó.

Đầu của Phương Thất Phật bỗng nhiên bị chém xuống. Nhìn cách ăn mặc của thư sinh trẻ tuổi kia, trong đầu của Lâm Ác Thiện và Tư Không Nam có chút mông lung. Mà trong những người này, thật sự mang một tâm trạng phức tạp kinh ngạc không phải là những kẻ bên ngoài, mà chính là Chúc Bưu bên cạnh Ninh Nghị.

Gã thật sự không hề nghĩ tới sẽ xảy ra tình cảnh như vậy.

Từ sau khi giao thủ với Trần Phàm, gã đi theo Ninh Nghị xuôi nam, là kẻ duy nhất biết được sự tình uẩn khuất bên trong. Ninh Nghị muốn cứu Trần Phàm, muốn cứu nữ tử tên Tây Qua, thậm chí còn muốn nói chuyện với Phương Thất Phật, đây chính là chấp niệm cuối cùng với đám người Trần Phàm. Về việc này, gã đều hiểu được đại khái.

Vậy mà tình thế trở nên nghiêm trọng hơn. Mật Trinh ti xuôi nam đã quá muộn, bên cạnh Ninh Nghị lại không có nhiều người có thể sử dụng. Tuy rằng luôn có những điều kiện thuận lợi nhỏ, nhưng thời gian hai ngày thì sao có thể làm nên chuyện gì to tát. Chúc Bưu không chỉ một lần thấy Ninh Nghị ngồi trong phòng nhắm mắt trầm tư, suy nghĩ, lần trước khi gã thấy được bộ dạng này của Ninh Nghị là khi ở Chúc gia trang, sau lần đó, những thành viên Lương Sơn chết trong tay hắn, đã đạt đến con số mấy vạn người.

Tuy nhiên Chúc Bưu cũng đâu phải kẻ ngốc, tuy rằng ngày thường gã có vẻ tùy tiện, nhưng đã có thể luyện võ nghệ được đến trình độ này, thì chắc hẳn phải là kẻ có tâm tư nhanh nhẹn. Thời cuộc như vậy, lực lượng liên quan thì nhiều, nhân lực thì ít, nếu đặt vào là gã, thì căn bản sẽ không nghĩ ra được cách gì để giải quyết. Cho dù là Ninh Nghị, Chúc Bưu cũng có thể nhìn ra được nỗi lo của hắn chồng chất lên theo thời gian, việc gặp mặt với Phương Thất Phật quyết không thành, nhưng chuyện để Trần Phàm và Lưu Tây Qua trốn thoát cũng phải xem may mắn.

Nhưng may mắn cuối cùng cũng không hề đến, thời gian hơn hai ngày này, Ninh Nghị chạy tới chạy lui, tính toán sự thay đổi, trong tình hình thế cục ngày càng trở nên rõ ràng, hắn cũng đã tìm hiểu được địa hình của Đại Biệt sơn, nhưng cũng do thời gian quá ngắn, nên chưa có thể thăm dò thực địa. Sau đó hắn cũng có gửi công văn đến những huyện xung quanh, nhưng điều này cũng không phát huy tác dụng.

Việc này Chúc Bưu cũng để trong lòng, đủ để biết được mọi chuyện đạt đến đỉnh điểm như tối nay, gã cùng với Ninh Nghị không ngừng chạy đuổi theo đội ngũ đang đuổi giết phía trước. Dọc đường Ninh Nghị đã từng phỏng đoán vài nơi có thể sử dụng phục kích, nhưng cũng có hai điểm hắn đã đoán sai, một là vì dựa vào địa hình do người khác nói lại rất khó có thể nắm rõ ràng, một điểm sai khác là bỏ lỡ thời gian, cuối cùng bọn họ chỉ có thể đi theo đường núi mà đuổi tới một cách gấp gáp.

Mấy ống pháo dụ mộc xuất hiện, khiến cục diện rối loạn, khí thế và thái độ của Ninh Nghị khi đó quả là trấn áp được kẻ khác. Nhưng Chúc Bưu có thể hiểu được, khí thế ngoan cường đó, Ninh Nghị cũng không thể tạo cho mình quá nhiều lợi thế. Cục diện với tám cửa pháo và hơn hai mươi người không thể quyết định được toàn bộ mọi chuyện, thậm chí lần ra tay này của Ninh Nghị cũng đã mạo hiểm rất nhiều.

Sau đó là cuộc đuổi giết, thái độ cuồng bạo kia của hắn có thể khiến rất nhiều kẻ xung quanh sợ hãi, nhưng cũng chỉ có một giới hạn nào đó mà thôi. Ninh Nghị phá Lương Sơn, toàn bộ bố cục trở nên thay đổi, mỗi khi hồi tưởng cũng khiến bất kỳ ai cũng vô cùng thán phục, nhưng cũng bởi đã tham dự toàn bộ mọi chuyện, Chúc Bưu hiểu được cái gọi là kì mưu, cũng không phải là điều hão huyền. Mỗi một bước của Ninh Nghị cũng đều chỉ là dùng hết sức lực của mình rồi khuếch trương hết mức có thể, để dẫn đến phản ứng dây chuyền. Những người này mang theo Phương Thất Phật thì làm sao có thể chạy được, khi giờ đã trở thành tử cục. Chỉ là hành động lần này của Ninh Nghị, thật sự là ngoài dự liệu của Chúc Bưu.

Cho dù tối nay Phương Thất Phật phải chết, nhưng trước mặt bằng hữu và nữ nhân của mình, y cuối cùng cũng là chết trong tay địch hay chết trong tay hắn lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Khi Ninh Nghị xông lên và vung đao kia xuống, Chúc Bưu cũng thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng hiểu ra được nhiều điều.

Chỉ có điều người này sao có thể làm vậy được.

Gió núi thét gào, trên cầu treo phía sau, cô gái khóc như mưa như gió, tiếng la cũng truyền đến trong gió. Ninh Nghị đứng ở đó, bóng dáng của hắn lay động trong ánh lửa, một tay cầm đao, một tay cầm đầu người, ánh mắt lạnh như băng quét qua đám người Ma Ni giáo và Hình bộ, rồi xoay người đi xuống núi:

- Giết chết bọn họ! Tìm cơ hội chặt đứt cầu treo!

Đám người Phương Bách Hoa tấn công mạnh đến, Chúc Bưu dùng thương ngăn chặn đối phương, cung nỏ từ phía sau bắn lên. Bởi vì Ninh Nghị đã nói:

- Tìm cơ hội chặt đứt cầu treo.

Phương Bách Hoa cắn răng một cái, sau khi giao thủ với Chúc Bưu hai chiêu thì rút đi, dẫn theo mấy người vây hướng cầu treo. Bà ta thấy thời gian đã không còn nhiều, nếu những người trên cầu còn không chạy thì e là sẽ quá muộn, nên hướng về bên đó hô to một tiếng:

- Chạy mau!

Trên cầu treo, đám người La Bỉnh Nhân kéo cánh tay của Tây Qua, vội chạy về phía đầu kia.

Trong lòng Chúc Bưu hiểu được mục đích của Ninh Nghị không phải là lấy đi tính mạng của Phương Bách Hoa, mắt thấy đối phương lui lại giữ cầu, liền gọi tên cung thủ bên cạnh Ninh Nghị qua. Bọn bộ khoái phía dưới cũng xông về hướng này, ánh lửa lay động, Phương Bách Hoa dẫn thêm bốn người ngăn cản thế tiến công như nước của chúng. Trong nháy mắt chỉ còn ba người, có tên bộ khoái muốn ném cây đuốc lên trên cầu, nhưng đã bị Phương Bách Hoa gắng sức đánh rơi mấy cây, song cuối cùng trên đầu cầu vẫn bị đốt.

Bên kia, Tây Qua vẫn không ngừng nhìn về phía bóng dáng của Ninh Nghị đang đi xuống. Cuối cùng hô to một tiếng:

- Tâm Ma! Ninh Nghị! Cho dù ngươi có tàn nhẫn lợi hại hơn! Ta cũng sẽ đến tìm ngươi! Ngươi hãy đợi đấy

Những lời uy hiếp này vang lên từ xa, Ninh Nghị đứng bên này giơ đao lên, lạnh lùng đáp lại:

- Ta chờ ngươi!

Hai bên chỉ đối thoại đến đây.

Những lời uy hiếp trên giang hồ là chuyện bình thường, vì vậy không ai để tâm quá đến nó. Ninh Nghị đi xuống dưới sườn núi. Đám người Chúc Bưu đuổi đến, Tông Phi Hiểu, Thiết Thiên Ưng, Phàn Trọng cũng đã đuổi tới.

- Ninh Nghị, ngươi dám giết Phương Thất Phật

Ánh mắt Ninh Nghị lạnh lùng nhìn lại, ngẩng đầu nói:

- Thì sao?

- Ngươi cũng biết y là khâm phạm của triều đình, Hình bộ cũng từng có lệnh, phải để y sống về kinh

- Ngươi muốn đầu kẻ này?

Ninh Nghị nâng đầu của Phương Thất Phật lên, đưa cho Tổng Phi Hiểu. Tông Phi Hiểu trầm giọng nói:

- Ta muốn xử lý ngươi

Thiết Thiên Ưng bên cạnh nhanh đưa tay ra toan cầm lấy, nhưng y còn chưa chạm đến thì Ninh Nghị nhanh chóng ném đầu người này về phía sau, rơi đến tay Chúc Bưu.

- Dùng vôi để bọc đầu kẻ này lại! Tông Phi Hiểu! Thiết Thiên Ưng! Phàn Trọng! Áp giải Phương Thất Phật về kinh là nhiệm vụ của các ngươi. Các ngươi tự tiện quyết định mọi chuyện rồi cuối cùng khiến cho mọi chuyện rối tinh rối mù! Nên ta phải tới giúp các ngươi thu dọn mở bòng bong này! Tông Phi Hiểu, vậy mà giờ ngươi lại dám nói với ta như vậy?

- Ngươi dám nói như vậy, hôm nay ta quyết phải lấy mạng ngươi.

Tông Phi Hiểu vẻ mặt vô cùng tức giận, giơ ngón tay lên chỉ lại lại, đám người bộ khoái phía sau nhanh chóng trở về thế giương cung. Bên này, Mật Trinh ti cũng đã giơ cũng nỏ lên trong nháy mắt, ánh mắt Ninh Nghị lạnh như băng, ba người bọn họ giằng co, khí thế không hề giảm chút nào.

- Tông bộ đầu. Nếu ngươi muốn chọc tức ta thì hậu quả ngươi hãy chịu lấy, ta hầu tiếp

Những lời này tuy không to nhưng lại vô cùng rõ ràng, làm lòng người cũng thấy lạnh. Ngày thường Ninh Nghị chưa chắc đã nói ra những lời uy hiếp nông cạn như vậy, nhưng trong lúc này, cũng khó mà đoán được lòng hắn nghĩ gì. Bọn họ giằng co như vậy trong vài giây, ánh mắt Ninh Nghị chậm rãi đảo qua hai người kia, ngón tay trở xuống dưới.

- Các ngươi hãy về nghĩ cho kĩ! Có phải do các ngươi tự cao tự đại, hay do kế hoạch sai lầm? Phương Thất Phật có phải bị đánh mất trên tay các ngươi hay không? Cục diện rối ren này, không phải do ta giúp các ngươi thu dọn hay sao? Một câu uy hiếp của Phương Thất Phật đã khiến các ngươi do dự, mặt mũi triều đình, không phải do các ngươi làm hỏng sao? Khi nào các ngươi nghĩ xong, ta sẽ trả lại cái đầu này lại! Còn nữa, Phương Thất Phật đã chết, nhưng loạn phỉ bên kia vẫn còn, Phương Bách Hoa, Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện, Vương Nan Đà bọn chúng đều là người của Ma Ni giáo, các ngươi còn đợi đến khi nào nữa?

Càng về sau lời nói của hắn càng cứng rắn, Đám người Lâm Ác Thiện đứng bên triền núi bên kia chắc cũng nghe được, nhưng không biết suy nghĩ của chúng ra sao.

Nhưng cho dù là suy nghĩ của Lâm Ác Thiện, Tư Không Nam ra sao hay đám người Tông Phi Hiểu, Thiết Thiên Ưng sẽ quyết định thế nào, một phía cầu treo, đám thủ hạ của Phương Bách Hoa cũng ngày càng ít đi. Đến khi đồng bạn cuối cùng ngã xuống, trên người nữ nhân kia cũng đã bị nhuốm đỏ máu, thương tích đầy mình, thậm chí trên mặt cũng đã bị một vệt đao, nhưng người này vẫn có thể múa được Hồng thương, vẫn mang theo một ý chí sẽ đẩy lui đám bộ khoái để không dám tiến về phía cầu treo nữa...

Cuối cùng, một chiếc phi trảo đâm thấu vào vai bà ta, vài tên bộ khoái cùng lúc tấn công, kéo bà ta ngã xuống đất, Phương Bách Hoa hét to một tiếng, trường thương múa may quay cuồng, đâm về phía mọi người, cũng quấn lấy xiềng xích kia, xung quanh lại có vài tên bộ khoái xông lên, hai bên lại một lần nữa phát lực, có một vật màu xanh gì đó giơ lên trong không trung. Trong khoảnh khắc ấy, bà ta cũng không biết mình đã sử dụng bao nhiêu lực, nhưng đã xoắn đứt được xiềng xích, vung tới tấn công những kẻ kia, trên người bà ta cũng bị trúng vài vết, máu tươi bắn ra, lộn về phía sau, khi đứng dậy đã cầm một thanh trường thương được cuốn lá cờ màu xanh cũ kỹ của Vĩnh Lạc triều.

Máu tươi đã che khuất mi mắt, nhưng bà ta vẫn nhìn về phía thi thể không còn đầu kia của Phương Thất Phật bị bọn bộ khoái gần đó đang kéo đi thì bà ta lao đến!

Ninh Nghị đứng bên này quay đầu lại, bên kia đám người Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện sau khi quay lại thì thấy một thân ảnh nhảy ra từ phía cầu treo, lá cờ xanh dính máu kia bay phấp phới trên không trung, rơi xuống theo bóng người, rồi truyền đến âm thanh mơ hồ cuối cùng của Phương Bách Hoa:

- Thị pháp bình đẳng, không phân cao thấp... trừ ác thanh cường... vì dân vĩnh lạc...

Đó là khẩu hiệu mà khi Phương Lạp khởi nghĩa đã hô hào, thanh âm này và lá cờ kia chỉ có thể bay trên không trung trong nháy mắt, ánh sáng cuối cùng của cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, cuối cùng cũng đã tan biến hết tại nơi này.

Ngọn lửa đã đốt đứt chiếc cầu treo, khiến đầu bên này va vào vách núi bên kia. May mắn còn có hơn mười người đã lao đến phía núi rừng xa xa, đám người Lâm Ác Thiện vẫn đang đuổi giết phía dưới.

Những năm cuối Vũ triều, do việc thôn tính ruộng đất tăng lên, triều đình sưu cao thuế nặng, những chính sách như Hoa Thạch Cương thì thi hành một cách tàn bạo, Phương Lạp thống lĩnh Ma Ni giáo khởi nghĩa, chấn động nửa vùng Giang Nam. Sau khi bị trấn áp, Ma Ni giáo còn tiếp tục phát triển trong tầng lớp nhân dân, mấy năm sau đó, liên tục có những cuộc khởi nghĩa của Ma Ni giáo, nhưng đều bị trấn áp.

Lúc này Vũ triều phải đối diện với cảnh loạn trong giặc ngoài, tư tưởng bệnh nặng dùng mãnh dược xử lý bọn tạo phản được áp dụng, cách chủ yếu là giết chóc, cho đến khi Vũ triều diệt vong, những kẻ Ma Ni giáo chết trong tay triều đình cũng đến con số hai trăm vạn.

Lúc này do hạn chế của những cuộc khởi nghĩa nông dân, chỉ có một số ít thủ lĩnh khởi nghĩa mang theo tư tưởng hướng thiện và tương đối tốt đẹp, nhưng nông dân ở trong các cuộc bạo động sau khi thu được quyền lợi đã trở nên càng tàn bạo hơn so với quan phủ triều đình trước đây, những vụ án vô nhân tính chỗ nào cũng có.

Những người bị áp bức thì đứng lên đấu tranh, cuối cùng mục đích cũng chỉ đạt được quyền đi áp bức kẻ khác. Dường như chỉ có đạo lý đó là không bao giờ thay đổi trong những cuộc hỗn loạn.