Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 583: Gót sắt đạp vỡ muôn vàn nghiệp




Dịch giả: luongsonbac1102

Từ việc ý thức được lần này giá lương thực tăng cao là một vấn đề nghiêm trọng, bọn họ đến cuối cùng đã hạ quyết tâm chọn đề nghị mà Ninh Nghị đã đưa ra, là người lãnh đạo, Tần Tự Nguyên vừa phải chuẩn bị tâm lý vững chắc, vừa phải làm quen càng nhiều người càng tốt. Khi đã quyết định làm việc này, cũng coi như là đã đi đến bước không thể quay đầu lại. Tháng tám, khi có nhiều quan viên tỏ vẻ nghi ngờ quyết định của Tần Tự Nguyên, bên này tướng phủ, cũng lập tức đưa ra những đối sách rõ ràng.

Bởi vì mấy vị quan viên được an bài trên các nhánh thương đạo lần này đều có chút quan hệ với tướng phủ, Tần Tự Nguyên đầu tiên cũng chỉ mới phát ra một bức thư vô cùng đơn giản, nói về số người chịu tai họa lần này, rồi dự báo về giá lương thực, hay số người tiếp tục phải chịu, còn lại thì không hề nói gì nữa. Nếu trong vòng ba ngày còn chưa thi hành lệnh, công văn thôi chức sẽ được lại bộ phát ra, do viên chức tiếp nhận được đưa đến địa phương để điều tra người đã bãi chức.

Đây cũng không được coi là chuyện gì mới lạ cho lắm, mỗi lần quan to của triều đình làm việc, gần như đều có một trình tự tạo uy. Cho dù thủ đoạn hống hách một chút, cắt chức mấy tên tiểu quan bên ngoài, thì cũng không đến mức làm kinh động đến triều đình. Nhưng không khí âm u tiêu điều cũng đã nổi lên, một vài người chú ý tới nội tình đều đều chờ đợi một người đầu tiên đứng ra buộc tội đám người Tần Tự Nguyên, nhưng sau mồi lửa hỗn loạn đó, cuối cùng chính là một chiến lược bắt đầu tiến hành vào cuối tháng tám.

Đó là người của Hộ Bộ, một vị tên là Tiết Đức Nghĩa quan lục phẩm, trình lên một cuốn sách: "Luận thương sự lợi quốc".

Vũ triều lập quốc đến nay cũng đã được hai trăm năm, buôn bán phát triển nhanh chóng, trong vài chục năm gần đây, sau khi một số đại thương gia có tiền, cũng đã bắt đầu nhúng tay vào chính sự. Cái gọi là cuộc sống no đủ mới hiểu rõ vinh nhục, nếu đã có thể nhúng tay vào việc này, thì tất nhiên là cũng muốn đạt được một cấp bậc nào đó. Trong lúc này, chuyện quan trọng đương nhiên là phải bồi dưỡng thêm nhiều người có tài có học trong nhà, mặt khác, mấy năm nay, cũng đã có nhiều người trong triều đình nhắc đến tầm quan trọng của việc buôn bán, cũng có người từng đưa ra con số không nhỏ, có người thì ngay lập tức bị phản đối, sau đó cũng dẫn đến một vài cơn bão nhỏ.

Cuối cùng thái độ của triều đình xem ra là cũng hiểu được tầm quan trọng của thương nghiệp, nhưng địa vị mà đám thương nhân muốn có được thì không thể!

Đương nhiên, địa vị của một tầng lớp nào đó mà thay đổi cũng cần một quá trình khá dài, nếu người có tầm mắt sáng suốt một chút cũng có thể phát hiện ra được đây là chuyện đã ăn sâu vào khó mà có thể thay đổi được, những năm gần đây, thực sự là cũng đã có sự buông lỏng đôi chút.

Nhưng nếu thực sự muốn đưa chuyện ra ra bàn bạc thì e là vẫn chưa phải lúc.

Nhưng lần này, vị chủ quan Hộ bộ Tiết Đức Nghĩa này tuổi cũng đã cao. Vậy mà Lý Tần kia mới hơn ba mươi tuổi đầu đã có thể nhảy lên vị trí ngũ phẩm, trong khi lão tiên sinh này đã phải chịu đựng cả đời trong quan trường, vậy mà lúc này vẫn chỉ là vị quan lục phẩm nhỏ nhoi. Không biết bản sớ lần này không chừng lại là có người khác chỉ thị, chắc hẳn là ông ta cảm thấy mình đã không thể làm gì được ở chốn quan trường này, nên muốn sau khi đi còn để lại được điều gì đó. Tóm lại, bản tấu này đã giúp cho Tần Tự Nguyên giảm đi không ít áp lực rồi.

Sau khi bản tấu được trình lên, cũng không vì ông ta đã đại nghịch bất đạo mà lập tức bị bác bỏ, hai vị thừa tướng còn đem bản tấu này đến cho hoàng thượng, rồi sau đó dựa vào sức ảnh hưởng bọn họ mà áp chế luông dư luận bên trong, để quần thần "tùy ý xem và bàn luận"

Sau đó thì tất cả đã bộc phát ra, đám thần tử đều nói bản tấu này là đại nghịch bất đạo. Tiết Đức Nghĩa bị gọi đến cung điện, có người tại chỗ lớn tiếng mắng:

- Ngươi đã nhận được bao nhiêu lợi lộc từ đám người đó!

Tiết Đức Nghĩa nơm nớp lo sợ, nhưng ông ta cũng đã già, sao có thể chịu được những lời mắng mỏ đó, nên đã lấy dũng khí biện luận một phen. Tiếp theo bắt đầu có người nói:

- Những lời này cũng không phải là không có lý

Mặc dù nói mỗi thời đại đều có giới hạn, những người của Vũ triều chưa chắc đã nhạy cảm với những lý luận về kinh tế, nhưng Tiết Đức Nghĩa kia cả đời làm quan ở Hộ bộ, bản số này là kết tinh tâm huyết cả đời của ông ta, ví dụ tỉ mỉ, xác thực lại có căn cứ nữa, nếu lấy ra một đoạn thôi cũng đủ để xảy ra tranh luận. Trong lúc này, triều đình xuất hiện hai luồng nghị luận, một là "đại nghịch bất đạo" hai là "những điều này cũng có lý".

Hai ngày sau đó, Ngự sử ngôn quan buộc tội Tiết Đức Nghĩa đã cấu kết với đại thương gia, phần lại lời của thánh nhân, đạo nhân trục lợi, làm lung lay nền tảng quốc gia, đại nghịch bất đạo. Lúc này bỗng có một viên quan đi ra, buộc tội lời viên ngôn quan kia, lúc nào cũng làm ra vẻ chính trực vô tư, nhưng kì thực lại đang ngăn cản người dân được nói lên điều mà họ nghĩ. Rồi sau đó lại có người khác dâng lên một vài tấu chương buộc tội, lấy ra chứng cứ buộc tội rõ ràng một vài vị quan không thanh liêm, lén nhận hối lộ của người khác để bị khống chế.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên hỗn loạn, trong triều đình giống đang sôi sục lên, trong những ngày kế tiếp, hoặc là bọn họ dùng những lời lẽ đao gươm để chửi rủa nhau, hoặc là có một số quan viên đã ăn hối lộ bị đưa ra, nào là ăn hối lộ trái pháp luật, đút lót nhận hối lộ, rồi sau đó là chuyện một bộ phận thương nhân đã thừa lúc nạn dịch đang lan tràn để tích trữ lương thực, tướng phủ tự dụng công khí, chuyện sau lưng Ngô Mẫn là gia tài bạc tỷ, đủ loại mọi chuyện đều được đưa ra, đúng là một trận tranh giành đã được mở màn rồi.

Thế cục quan trường hỗn loạn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn khiến mọi người cảm thấy bất an. Tướng phủ bên này cũng đã kiệt sức để bảo vệ chính mình, nhưng từ góc độ nào đó, đám đại thương nhân từ lâu vốn là muốn có được quyền hành, giờ lại có một cơ hội như vậy thật ra ngay từ đầu bọn họ cũng không biết rằng mình sẽ giữ vai trò chủ đạo - tướng phủ và một số quan viên mà phía sau được sự giúp đỡ của thương nhân dường như xích lại gần nhau hơn, trong triều đình tuy rằng là vô cùng hỗn loạn, Ngự sử đài vẫn giữ thái độ cương trực. khiến cho toàn bộ tình thể giữ được một sự cân bằng nhất định.

Trong tình thế như vậy, chỉ có một người vẫn giữ được thái độ ổn định, tâm tình vui vẻ thoải mái, quan sát mọi chuyện đã xảy ra này, khiến đáng ra Chu Triết mới là người đang cần lo lắng, thì hiện giờ lại ngược lại thế.

Mặc dù mọi người đã bắt đầu buộc tội lẫn nhau, nhưng cũng có một số tên tham quan bên ngoài bị lôi ra, khiến Chu Triết không kìm nổi ném tấu chương xuống đất mắng to:

- Giết hắn! Tên này đúng là đã gây phiền toái!

Nhưng đối với toàn bộ cục diện thì gã lại thấy vui mừng, có lần xem được tấu chương vui quá đến mức nói cùng thái giám bên cạnh rằng:

- Đỗ Thành Hỷ à, người xem đi, người xem đi, ha ha. Lão già kia, đã làm những chuyện này trước mặt trẫm, ha ha, đúng là. Diễn cũng mệt thật đấy!

Đỗ Thành Hỷ nhất thời cũng không thể nhận ra được hoàng thượng của ông ta đang giả vui hay là vui thật:

- Ý thánh thượng muốn nói đến, chuyện gần đây trong triều đình?

- Đương nhiên, gần đây triều đình quả thật đã trở nên náo nhiệt, lâu lắm rồi trẫm không được thấy náo nhiệt đến vậy, ha ha, thú vị

- Nô tài lại nghe nói, gần đây trong triều đình xảy ra những chuyện khiến người ta phải sợ, thánh thượng có phải là... đảng phái tranh giành không

Đỗ Thành Hy nói nhưng có chút do dự, Chu Triết lúc này mới thoáng hiện lên vẻ tươi cười:

- Đảng phái tranh giành...

Gã ngẫm nghĩ một lúc lâu sau đó bật cười:

- Cái gì chứ, làm gì có chuyện đảng phái tranh giành được, Đỗ Thành Hy à, ngươi có phải là quá non không, ngươi không nhìn ra sao, gần đây Ngự sử đài bận tối mắt tối mũi, gặp ai buộc tội kẻ đó, nếu thật là đảng phái tranh giành thì sao lại thế được. Trẫm đã sớm nói mà, lão Tần này đúng là rất được lòng trẫm

- Thánh thượng muốn nói đến Tần Trung Thừa?

- Đúng, Tần Hội Chi. Lúc trước ông ta bị người Liệu bắt đi vậy mà đã một mình bỏ chạy được, trẫm đã sớm biết rằng ông ta sẽ không sợ ai hết

Chu Triết cười, bộ dạng có vẻ tự đắc lắc lắc đầu:

- Ngươi nói đảng phái tranh giành sao, trẫm nói cho người biết, hôn quân mới sợ chuyện đó, trẫm không hề sợ. Chỉ cần thiên hạ quy tâm, đảng phái tranh giành có thể đào thải cái cũ và lập nên cái mới, chỉ có điều, hiện giờ chúng ta đang làm đại sự, nên trước tiên phải ổn định được bên trong, có một số kẻ trẫm vẫn phải bảo vệ. Ngự Sử đài tuy rằng cương trực, song lại đem đến cho trẫm không ít phiền toái

Hiểu được những lời Chu Triết lúc nãy đã nói, Đỗ Thành Hy không tiếp lời nữa, một lúc sau lại nghe thấy Chu Triết cười một cách tự đắc.

- Trẫm sẽ phong thưởng cho ông ta nhưng không phải là bây giờ

Trong triều đình, tính đến tháng chín đã có đến hơn mười vị quan viên phải vào ngục vì vụ thương sự lần này. Đây là lĩnh vực mà Tần Tự Nguyên, Ninh Nghị vẫn còn chưa nhúng tay vào, tuy nhiên nếu nhìn vào toàn bộ sự việc từ trước đến nay, thì vụ hỗn loạn của quan trường lần này chính là một mồi lửa khiến mọi việc tăng lên thêm một bậc. Còn nếu nhìn từ một góc độ lớn hơn, thì cho dù là cuộc đảng tranh lần này hay việc nạn đói cũng không khiến người khác chú ý cho lắm. Trong mắt của những người khác trong thiên hạ, chỉ là có một vài chuyện đã xảy ra trong tháng chín này

Còn đất bắc địa, Trương Giác dẫn năm vạn binh mã quy hàng Vũ triều, y cho binh mã tụ tập ở ngoại thành Nhuận Châu, đồng thời uy hiếp bốn châu Thiên, Lai, Nhuận, Thấp xung quanh đó. Tuy rằng lúc trước người Kim nam tiến, Trương Giác đã đầu hàng bọn họ, tuy nhiên quân ở Bình Châu của y binh hùng tướng mạnh, nguyên khí không bị ảnh hưởng. Lần này, trong phạm vi mười sáu châu của Yến Vân, thế lực của hai nước Vũ Kim bỗng xảy ra nghịch chuyển. Nghe nói Quách Dược Sư ở trong quân doanh đang rất vui mừng mà vỗ tay lớn, nói rằng cuối cùng đã có thể tìm được một vị huynh đệ để dựa vào. Còn bên trong mười sáu châu, quan viên một số nơi khác tạm thời cũng đã xuất hiện ý muốn đầu nhập vào.

Đối với Hữu tướng phủ lúc này đang khua chiêng múa trống chuẩn bị giúp nạn thiên tai, trong mắt đại bộ phận người, chiều hàng Trương Giác mới là chuyện mà Mật Trinh ti làm được một cách tốt nhất, đáng để coi trọng. Cảnh Hàn Đế Chu Triết cảm thấy không vui khi người Kim không có ý định trả lại mười sáu châu, lần này cuối cùng cũng đã có thể cho đối phương một đòn phủ đầu. Chỉ là trong thời gian này triều đình còn đang tranh đấu quá quyết liệt, nên tạm thời vẫn chưa thể đưa ra quyết định đây cũng là chuyện mà hiện giờ triều đình đang yên lặng chờ phản ứng của bên người Kim.

Người Kim vô cùng tức giận! Phái người trực tiếp đến đàm phán với Vũ triều, kỳ thật đây cũng là chuyện khiến nhiều người cảm thấy vui, trước kia Vũ triều phái người đi đến đàm phán chuyện mười sáu châu với bọn chúng, thì bọn chúng gần như mặc kệ, lần này: Các người cuối cùng cũng phải để ý tới chúng ta rồi.

Vì thế Vương An và một số vị quan khác của Vũ triều cũng nhân cơ hội này để thảo luận chuyên mười sáu châu với đối phương.

Tuy nhiên vào lúc này, trên thảo nguyên rộng lớn phía Tây Bắc phát sinh một việc ngoài dự liệu của mọi người

Nếu phải chọn ra mấy "anh hùng" Khiết Đan trong những năm cuối tiêu quốc Tiêu Can chính là một trong số đó, Da Luật Đại Thạch cũng là một trong số đó.

Hai năm nay, người Kim xâm nhập phía nam công phá Trung Kinh, ngay lúc đó Thiên Tộ Đế đã không dám chống cự lại, dẫn quân chạy trốn, để yên ổn lòng người Da Luật Đại Thạch và những người khác đã ủng hộ Da Luật Thuần làm Thiên Tích Hoàng Đế, chống cự lại người Nữ Chân.

Da Luật Đại Thạch lúc này đang chiếm vai trò chủ đạo trong việc chống lại lực lượng của người Kim, đáng tiếc, sự sôi sục của Liêu quốc lại gặp phải thái độ lạnh lùng của Vũ triều, sau này khi hai lần Vũ triều công kích Yến Kinh, Đồng Quán đã dẫn hai mươi vạn đại quân đánh tới, y đã đánh bại được đối phương ở sông Bạch Câu. Lần thứ hai Quách Dược Sư bất ngờ tập kích thành Yến Kinh, kháng cự bên trong thành cũng là do y kết hợp với Tiêu Đức Phi tạo nên, sau đó Tiêu Can chỉ huy quân, khiến cho lần thứ hai tiến công của Vũ triều lại bị đánh tan.

Đáng tiếc rằng việc chống cự này cũng không được bao lâu, sau đó đám người Đồng Quán dùng tiền để mời người Nữ Chân xuất binh, phá được Yến Kinh, y bị người Nữ Chân bắt làm tù binh. Nhưng sau khi bị bắt y đã tìm được cơ hội để trốn thoát, cùng Tiêu Đức Phi đầu nhập vào Thiên Tộ Đế. Đáng tiếc Thiên Tộ Đế không thể tha thứ cho y chuyện đã ủng hộ việc lập nên vua mới, nên không tín nhiệm y, vì vậy nên vào đêm trước khi Thiên Tộ Đế chuẩn bị quyết chiến cùng người Kim, y đã giết giám quân, dẫn dắt hơn hai trăm thân vệ tinh kỵ, bắt đầu lịch trình đi về phía tây bắc.

Trong một giai đoạn khác của lịch sử, đoạn đường này của Da Luật Đại Trạch, được gọi là Tây Chinh vĩ đại. Y mang theo hơn 200 người đi đến vùng Trung Á, sau đó hàng mấy chục năm đánh đông dẹp bắc, thành lập đất nước Liêu Tây, lãnh thổ quốc gia vô cùng hưng thịnh, xưng danh bá chủ Trung Á. Hơn mười năm về sau, y cũng xuất quân đông chinh, ý đồ phục quốc. Kim quốc thực hiện kế vườn không nhà trống, cuối cùng cũng đã đánh bại y, sau này người Kim có ý đồ viễn chinh, nhưng lại bị Da Luật Đại Thạch đánh bại ở sa mạc Trung Á. Cuộc chiến tranh này, cuối cùng trở thành cuộc giao tranh giữa người Kim và Liêu.

Lúc này, y liền suất lĩnh nhóm thủ hạ tinh nhuệ nhất, tiến vào thảo nguyên đại Mông Cổ, nơi này là vốn là vùng cương bắc của Liêu quốc, mở mang diện tích lãnh thổ. Bởi vì người Liêu vốn cũng không chào đón với người thảo nguyên lắm, sau khi người Kim đánh tan người tiêu, những địa phương này cũng nhiều lần xảy ra phản loạn, nhưng đối với người Nữ Chân mà nói, tình trạng bên này đúng là hơi có chút phiền phức.

Da Luật Đại Trạch vốn rất có uy vọng ở Liêu quốc, sau khi rời khỏi Thiên Tộ Đế, đội quân này của y cũng đã mang theo không ít thức ăn để tiếp viện. Đối với y mà nói, một khi quyết định phải đi, con đường trước mắt cũng là biển rộng rồi, chỉ có điều nội tâm vẫn có chút buồn và cô đơn. Một ngày đánh một trận, tầm mắt ở phía trước xuất hiện kỵ đội người Mông Cổ, sau khi thấy bọn họ thì dừng lại. Nhìn giống như thể phòng ngự: Chim ưng bay trên trời.

- Đó là người nào?

Da Luật Đại Thạch nhíu nhíu mày, hướng tới trợ thủ hỏi một câu.

- Xem ra là không có ý gì tốt rồi, sau khi trong nước rối loạn, đám mọi rợ trên thảo nguyên này cũng nhân cơ hội để đứng dậy, trong đó có mấy bộ lạc, nghe nói quy mô đã không còn nhỏ nữa.

Người Liệu từ trước đến nay đều xem thường người Mông Cổ, bọn họ cho dù có giỏi cưỡi ngựa, cung tiễn cũng không tệ, nhưng cho đến nay thì vật chất còn khó khăn, về tính cách có chút gì đó còn dã man hơn người Nữ Chân. Lúc này hai trăm tinh binh bên cạnh y đều là những người theo y đã lâu, đối phương xem ra cũng không nhiều so với bên này. Y cau mày, nhìn ra xa về phía gã cầm đầu phía đối phương cao to lực lưỡng.

- Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh

Y nói:

- Bày thế trận, bảo bọn chúng dẹp đường!

Kỵ sĩ triển khai trận thế, đi về phía bên đó. Đường đường là đế quốc Đại Liêu, vậy mà bị người Nữ Chân ức hiếp, bị Vũ triều ức hiếp, hiện giờ không ngờ mấy kẻ này còn dám vây hãm mình, trong lòng những kẻ này gần như đều sôi sục

Mây bay nhè nhẹ trên bầu trời cao nguyên lồng lộng, một lúc sau, tiếng gót sắt rộn vang, bước đến nhuốm đỏ thảo nguyên. Người anh hùng cuối cùng của Liêu quốc, đang chiến đấu hết mình trong ánh chiều tà, một triều đại đã có lịch sử, bỗng đứt gãy từ đây...

Có một người mang một cái tên đáng sợ là Thiết Mộc Chân, dần trở nên nổi bật hơn trong đám hỗn độn.

Lịch sử dậy sóng, những người bên trong đó, tất nhiên chỉ có thể nhìn vào và nắm giữ sự tình bên trong, trung tuần tháng chín, trong sân Hữu tướng phủ, ánh mặt trời đang dần trở nên yếu ớt sau những màn là rụng, khi Ninh Nghị đi vào một gian phòng, hắn ngồi trước bàn sách xoa xoa bàn tay.

- Giờ đã đến lúc ta biểu diễn rồi.

Ngày hôm nay, đợt lương thực đầu tiên được chuẩn bị xong sắp sửa tiến vào những vùng thiên tai. Trong một khoảng thời gian sắp tới đây, đây chính là nơi mà hắn sẽ giữ được giá cả, dù sao quy luật giá cả cũng là cái mà hắn nắm rõ nhất. Ở một lạc viện khác, Tần Tự Nguyên đang ứng đối với tai tiếng mạnh mẽ ở trong triều đình, dọn một lối thẳng nhất về mặt chính trị cho chuyện này.

Mà có thể luận ra được, tiếp theo đây, khi mà thời điểm lợi ích được đặt lên mặt bàn thì khúc nhạc dạo đầu đã hết, những nguy hiểm và ác ý to lớn thật sự mới bắt đầu nhào về phía trước, coi tất cả những địa chủ, thân hào, tiểu thương bị tổn hại về lợi ích trong thời khắc này là kẻ địch.

Ninh Nghị ngồi xuống.