Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 606: Anh hùng hảo hán, hồng nhan họa thủy (trung)




Dịch giả: luongsonbac1102

Lâu Thư Uyển gặp Ninh Nghị lần nữa, là trong khe núi buổi chiều ngày hôm nay, nhưng chuyện phát triển sau đó lại không nằm trong dự liệu của nàng, có lẽ nói, khi lần nữa nhìn thấy bóng dáng kia trong khe núi vào buổi chiều, cả người nàng rơi vào trong hỗn loạn, vẫn chưa có hành động gì đối với sự phát triển của sự tình, nhưng nói sự tình là do nàng gây ra cũng không hề quá đáng.

Đám người Lâu Thư Uyển, Điền Thực, Vu Ngọc Lân tiến vào Lữ Lương sơn trước Ninh Nghị khoảng một ngày, lúc vào núi, người đầu tiên bọn họ tìm là "Tiểu Hưởng Mã" Cừu Mạnh Đường.

Đây là một lực lượng mà Tấn vương Điền Hổ hai năm trước từng có tiếp xúc, đó là đại phản tặc từng cát cứ một vùng, tuy rằng hậu thế miêu tả Điền Hồ xuất thân là thợ săn, nhưng trước khi khởi sự, y cũng từng là hắc đạo đại kiêu danh chấn một phương. Vùng bắc địa rất gần Nhạn Môn quan, trị an vô cùng rối loạn, lực lượng của quan phủ yếu mỏng, nhưng ngược lại quân đội khá mạnh, bởi vì địa vị bọn họ thấp, dưới sự tiết chế của quan văn, có thể mò vét được chút tiền vốn cũng không dễ dàng, đối với tình cảnh rối loạn của địa phương, bọn họ cũng chẳng muốn quản.

Đương nhiên, trong chuyện này còn có tầng lớp căn nguyên sâu xa, tỷ như triều đình chiêu hàng kẻ phản bội của Liêu quốc, giống như hạng người Đổng Bàng Nhi, an bài tất cả bọn họ đến phía bắc... Nói chung, tình cảnh rối loạn như vậy, Điền Hổ rất dễ dàng vươn xúc tu đến các nơi, Lữ Lương sơn là một nơi mà y sớm đã có dã tâm khống chế, nhưng đương nhiên, nói là trong lòng bức thiết thì cũng không hẳn. Cục diện của Lữ Lương sơn nói thật ra là quá mức hỗn loạn, đất đai cằn cỗi, dân phong phiêu hãn, người chạy trốn đến ùn ùn, nếu có thể nắm giữ nơi đây, đương nhiên cũng có chỗ tốt, nhưng tình huống thực tế thì ở đây cơ bản không có cách nào nắm giữ được. Tất cả nguyên nhân này Ninh Nghị đã từng tìm hiểu nên vô cùng hiểu rõ.

Nói người trong Lữ Lương sơn thật sự rất lớn mạnh, thật ra là giả, cả đám liều mạng ngông cuồng, hô hào giết người ăn thịt chỉ đúng đối với những người bình thường. Tuy khiến người khác sợ hãi, nhưng nếu là quân đội hơi chính quy một chút giết đến, năng lực chống lại của bọn họ cơ bản rất nhỏ bé. Người Liêu thỉnh thoảng tới "Đả Thảo Cốc" một lần, sự chống cự trên núi của họ tuyệt đối không đáng kể. Điền Hổ phái quân đội đến, cũng có thể đánh lại được người trong núi, phô trương được uy phong to lớn của mình. Nhưng sau đó thì sao, những người đó sẽ trốn vào trong núi, trốn vào bất cứ nơi nào họ có thể trốn được, còn y, thì lại không muốn hợp tác với họ.

Không muốn hợp tác đương nhiên cũng có rất nhiều lý do, tính bài ngoại chỉ là một trong số đó, phiền toái nhất chính là thiếu thức ăn. Giả thiết Điền Hổ thật sự muốn chiếm lĩnh nơi này - trước tiên không nói về độ khó - điều đầu tiên y phải lo lắng chính là vấn đề phải nuôi dưỡng rất nhiều người, mà ở đây cũng không chỉ riêng vấn đề nuôi dưỡng, tuy buôn lậu cũng có thể kiếm được một chút, nhưng dần dần vấn đề sẽ càng lớn hơn.

Giả thiết có thể thống nhất được Lữ Lương, lại phải nuôi sống nhiều người như vậy, vậy thì nơi đây biến thành một khối bánh gatô rồi. Tuy rằng nói Lữ Lương sơn địa thế gồ ghề, kém xa Nhạn Môn quan bằng phẳng, thế nhưng lúc thống nhất, chẳng khác nào võ đài nắm giữ quân đội của Nhạn Môn quan, muốn lợi ích thế lực, ai cũng không bỏ qua địa phương này, khi đó Lữ Lương sơn chỉ có thể đối mặt với tranh giành và bị diệt vong, mà một khi rơi vào cuộc tranh đoạt như vậy, Lữ Lương chắc chắn lần thứ hai rơi vào trong hỗn loạn. Dưới sự tuần hoàn như vậy, Lữ Lương căn bản không thể có cơ sở thống nhất và hòa bình.

"Trong đầu tôi chỉ có mỗi goblin".

Câu chuyện nói về một đàn ông ước muốn trở thành mạo hiểm gia chỉ bởi một lý do duy nhất, giết goblin.

...

Cũng bởi vì điều ấy, Ninh Nghị lúc trước khi bày mưu tính kế cho Hồng Đề, đã từng nhấn mạnh, tuyệt đối không được thống nhất chung quanh Lữ Lương, chung quanh nhất định phải tiếp tục rối loạn, dù bi thảm cỡ nào cũng chỉ có thể đứng nhìn. Chỉ có thế cục như thế, hơn nữa hối lộ quân đội Nhạn Môn quan, đối phương mới có thể mắt nhắm mắt mở đối với con đường này của Lữ Lương, mà duy trì được sự hỗn loạn chung quanh, Thanh Mộc trại mới có thể biểu hiện sự nhân từ của họ - mặc kệ cứu người cũng tốt, bố thí cũng được - biểu hiện bọn họ nhân từ, sẽ ngưng tụ được một nhóm người cực kỳ mạnh mẽ trong Lữ Lương sơn, trở thành một người thật sự thống trị vùng địa phương này.

Sách lược này thật ra có chút hắc ám, nhưng không còn cách nào khác, dù Ninh Nghị đích thân tới, cũng chỉ có thể hành sự như vậy. Công khai cố nhiên đáng mừng, nhưng Lữ Lương sơn tạm thời chỉ có thể sống trong bóng tối như vậy, nhiều lắm là người chết ít hơn mà thôi.

Cách nhìn của Ninh Nghị chỉ có thể như vậy, Điền Hổ thì có bao nhiêu chữ, bởi vì Lữ Lương chia năm xẻ bảy, Điền Hổ muốn nhúng tay vào rất dễ, nhưng mà sau khi tiến đến, phải cung cấp vật tư, cung cấp viện trợ, còn phải sản xuất... Bởi vậy thường thường y biểu hiện thiện ý, bồi dưỡng nâng đỡ một vài thế lực ở Lữ Lương, không đến nửa năm, những lão đại này hoặc bị thủ hạ hoặc kẻ địch giết chết, lý do thì vô vàn, không thể nào hiểu nổi. Đối với người làm đại sự mà nói, cảm giác này thật sự làm cho người ta thấy hỗn loạn, không có gì để nói. Dần dà, y cũng chỉ có thể theo dõi, chứ không đặt tâm tư đến quá nhiều.

"Tiểu Hương Mã" Cừu Mạnh Đường là một người dưới tình huống này đã được nâng đỡ, bởi vì y võ nghệ cao cường, tung hoành hơn hai mươi năm vẫn sừng sững không ngã, Điền Hổ đương nhiên là vui vẻ viện trợ, kết một thiện duyên. Lúc này đây đám người Lâu Thư Uyển lên núi, tìm Huyết Bồ Tát để làm ăn, là vì có người làm mối.

Tuy chỉ là kết thiện duyên, đối với đám người Lâu Thư Uyển, Cừu Mạnh Đường cũng có chút nhiệt tình, nhưng nếu ở lại lâu dài trên núi sẽ khiến cho Cừu Mạnh Đường cảm thấy địa vị của mình thấp hơn thủ hạ của Điền Hổ, vị Tiểu Mã Hưởng này có chút ngạo khí, nghe mục đích lên núi của họ xong, cũng không cho là đúng:

- ... Thanh Mộc trại gần đây rất nổi, nhưng ta chỉ sợ có những chuyện ngay Hổ Vương không biết. Cừu mỗ là thổ sanh thổ trường ở Lữ Lương, nhiều năm đạo khẩu liếm máu, giết người vô số, hiểu nhất Lữ Lương sơn... ta nói cho các ngươi biết, những chuyện này các ngươi vĩnh viễn chỉ có thể chiếm được tiện nghi nhất thời mà thôi... Huyết Bồ Tát? Các ngươi cứ chờ xem đi, một nữ nhân, trên Lữ Lương sơn, võ nghệ cao cường thì sao, Cừu Mạnh Đường ta sợ nàng ư? Không đến ba năm, các ngươi nhất định sẽ không nhìn thấy người này nữa, hoặc là bị người ta giết, hoặc là bị đánh cho tàn phế, sau này mặc người ta chơi đùa... là ai làm cũng khó nói, nói không chừng... chính là "Tiểu Hưởng Mã" Cừu Mạnh Đường ta.

Lúc y nói xong, còn nở nụ cười nham hiểm hung ác, sau đó nói tiếp:

- Đương nhiên rồi, gần đây tin đồn lan rộng xôn xao, nếu nàng ta tỷ võ chiêu thân, cũng là nước cờ hay, nữ nhân mà, luôn muốn tìm nam nhân đấy. Có nam nhân là có chỗ dựa rồi. Mọi người đã có hứng thú như vậy, ta cũng sẽ đi theo xem, những năm qua chưa có cơ hội giao thủ, lần này... mượn lần này để thử nông cạn của nàng ta thế nào, ha ha...

Bình tĩnh mà xem xét, cách nghĩ của Tiểu Hưởng Mã này cũng không phải là không có nguyên do, nhưng chủ yếu nhất vẫn là muốn tranh phong cùng đám người Điền Thực, bên cạnh đó muốn biểu đạt sự bất mãn việc Điền Hổ muốn hợp tác với Thanh Mộc trại. Bản thân y là lão đại độc chiếm vùng Lữ Lương sơn, rất tôn trọng đối với Điền Hổ chiếm cứ một vùng, nhưng Điền Hổ lại muốn kết minh với Thanh Mộc trại, điều này nói rõ không hề coi trọng mình. Trại tử của mình trước mắt không so được với Thanh Mộc trại, nhưng Lữ Lương loạn như vậy, phong thủy luân chuyển, một nữ nhân có thể thượng vị, mình cũng có thể, với tâm tình như vậy, y cũng không giữ nhiều lễ phép nữa, thái độ luôn tỏ ra cao ngạo.

Liên kết với Thanh Mộc trại là do Lâu Thư Uyển phụ trách, Điền Thực đã chuẩn bị tâm lý ở rể Thanh Mộc trại, trong tình huống như vậy, mọi người một mặt cười nói vui vẻ nhận sự khoản đãi của Cừu Mạnh Đường, một mặt lại cảm thấy người này không thật sự an phận, cần phải cảnh tỉnh mới được. Trong lúc trò chuyện, Cừu Mạnh Đường có chút tò mò về Lâu Thư Uyển, cô gái này dù sao cũng xuất thân con nhà khuê tú, nhưng lại lăn lộn cùng một đám cường nhân, bản thân có cường thế, sau đó lại kinh qua nhiều chuyện có kinh nghiệm thực tế, tâm tính biến hóa bởi vậy mà càng toát lên mị lực lạnh lùng diễm lệ, Cừu Mạnh Đường là người sống trên núi, cướp bóc chung quanh Lữ Lương sơn cũng khó mà cướp được tiểu thư khuê các nào, huống chi Lâu Thư Uyển này lại là đại hộ Giang Nam. Tóm lại, y bắt đầu muốn có được nàng.

Song phương hòa thuận vui vẻ đến ngày hôm sau, đám người Lâu Thư Uyển lại tìm hiểu thêm chút chuyện về Lữ Lương sơn từ chỗ Cầu Mạnh Đường. Qua buổi trưa không lâu, lâu la báo lại, có người của Thanh Mộc trại đang muốn mượn đường, nàng dĩ nhiên là muốn được đi nhìn tận mắt.

Gặp được Ninh Nghị.

Khi mọi người đang ở khe núi, đội kỵ mã của Trúc Ký từ bên cạnh đi qua, bởi vì phương hướng ánh sáng nên không nhìn thấy rõ người bên trong khe núi, Lâu Thư Uyển căn bản không ngờ lại gặp được bóng dáng kia, trong lúc nhất thời nàng nghĩ mình đã nhìn nhầm, nàng chăm chú nhìn bên kia một lúc lâu, thậm chí còn loạng choạng xuống ngựa, đi theo một lúc, sau khi xác định rõ chính là người đó, ánh mắt của nàng trở nên hoảng hốt. Đám Cừu Mạnh Đường, Điền Thực, Vu Ngọc Lân cũng nhận ra, nghi hoặc hỏi nàng, tâm tư của Lâu Thư Uyển căn bản đang vô cùng rối loạn không trả lời, sau khi trở lại trại tử, đám Cừu Mạnh Đường suy đoán:

- Chắc là bạn cố tri hả?

Lâu Thư Uyển vừa gật lại vừa lắc đầu, cắn răng đáp:

- Có thù.

Khi đó nàng ngồi trên ghế tựa tại hành lang sơn trại, hơi quay đầu, ánh mặt trời chiếu vào làm toát lên vẻ diễm lệ lạnh như băng khiến người khác hít thở không thông, chỉ có điều đáy mắt nàng đầy vẻ phức tạp, Cừu Mạnh Đường không chịu được, biểu lộ lạnh nhạt giang tay ra:

- Để ta đi làm thịt hắn.

Hoa hoa công tử Điền Thực thật ra cũng rất thích Lâu Thư Uyên, đáp:

- Được không đấy?

- Một thương đội thôi, ta đã cho Thanh Mộc trại mặt mũi, nhưng đôi khi vẫn có những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, làm xong ta sẽ tự đi giải thích với Huyết Bồ Tát, nàng ta còn có thể làm gì được cơ chứ.

Cừu Mạnh Đường nói:

- Huống chi chuyện giang hồ, có oán báo oán có thù báo thù, đó là quy củ giang hồ, mọi người từ xa tới là khách, không thể để Lâu cô nương không vui được, đúng không.

Lâu Thư Uyên nghiêng đầu, nàng đang cố gắng hết sức để hồi phục lại suy nghĩ, nhưng khi thanh âm cất lên lại khàn đặc:

- Chuyện này... chuyện này làm vậy không tốt lắm. Cừu trại chủ, chưa tra rõ hư thật về hắn, huống chi... huống chi các người còn có minh ước với Thanh Mộc trại, không cần vì chuyện của ta mà... bị ảnh hưởng...

Trong trại, Vu Ngọc Lân xem như là người chính thức có thể quyết định thay Điền Hổ, lúc này cười nói:

- Nói vậy cũng đúng, nhưng Cừu trại chủ nói cũng không sai, có oán báo oán, có thù báo thù, Cừu trại chủ, việc này chúng ta cũng tán thành, cũng sẽ trợ giúp.

- Thật sao?

Cừu Mạnh Đường nhếch môi, được sự tán thành của Vu Ngọc Lân, chỉ vung tay lên, lười thảo luận:

- Hơn một trăm người thôi mà!

Y quay người đi ra ngoài:

- Các ngươi, điểm người, ra ngoài một chuyến...

Đây là khởi đầu của sự việc.

Hoặc do Cừu Mạnh Đường xuất động, hoặc do quá khứ của Lâu Thư Uyển, cũng bị vẻ cuồng nhiệt này lây nhiễm, không kìm nén được tâm tình của mình mà đi theo. Nàng không hiểu ý nghĩa của một ngày này đột nhiên tới với mình sẽ như nào, xưa nay ở dưới trướng Điền Hổ nàng vẫn luôn giữ lý trí, trong nội tâm nàng theo bản năng hiện ra cảnh tượng khi bắt được đối phương, các loại phương pháp xử lý sau khi bắt được Ninh Nghị bắt đầu cuồn cuộn xuất hiện trong đầu nàng, cảm giác đó cũng có khoái ý và cũng có đau đớn. Nàng nghĩ không biết nên nói gì đầu tiên khi gặp hắn, nhưng có một vài hình ảnh không ức chế được bắt đầu hiển hiện không ngừng: Dáng vẻ bị bắt của hắn, bộ dạng của hắn khi người bên cạnh bị giết sạch, phản ứng khi mắng hắn, bộ dạng cầu xin nàng tha thứ...

Thân thể nàng dưới áo choàng khẽ run rẩy.

Tận đến thời gian xung đột một chén trà qua đi, dưới trời chiều, bởi vì đối phương mà xao động, lý trí mới bắt đầu trở về thân thể lạnh như băng...

...

Lâu Thư Uyển không hiểu được chiến trường phức tạp, nhưng mà khi Cừu Mạnh Đường sai người đi gọi viện binh, Vu Ngọc Lân cùng Điền Thực đã nhận ra tình huống không ổn, triệu tập hơn ba trăm lính tinh nhuệ đi tới đó, ánh mắt nhìn về phía sơn lĩnh kia, khắp núi là thi thể cùng máu tươi kéo dài, chính là thủ hạ của Cầu Mạnh Đường - dù nàng dùng ánh mắt người ngoài nghề để nhìn - cũng nhìn thấy sự chênh lệch quá xa. Mà nam nhân tên gọi Ninh Nghị kia đã ở nơi nào đó rất xa rồi.

Trải qua một thời gian dài, Lâu Thư Uyển ở dưới trướng Điền Hổ nghe ngóng tin tức về Ninh Nghị cũng không nhiều, thứ nhất thủ hạ của Điền Hổ cũng không có một tổ chức tình báo chuyên môn nào, thứ hai đối với những chuyện về lục lâm, Lâu Thư Uyển trên thực tế không quá quan tâm.

Sau khi được trọng dụng, nàng quả thật có quan tâm đến những việc về Ninh Nghị, mơ hồ biết đối phương kinh doanh buôn bán ở kinh thành, tiếp tục kinh doanh vải, còn mở thêm mười hiệu Trúc Ký, việc làm ăn rất tốt - đây là bản lĩnh của Ninh Nghị, Lâu Thư Uyển không cảm thấy kỳ lạ, nhưng ở phương diện khác, có lẽ nàng đã nghe đồn đến chuyện Tâm Ma phá Lương Sơn, nhưng lại không biết đó chính là Ninh Nghị.

Mặc dù là hiện tại, mọi người đối với tên tuổi của người phụ trách đại sự phát sinh ở nơi khác, ở ngoài cũng rất xa lạ, cổ đại thì càng khỏi phải nói, mà một phương diện khác, mặc dù cố ý nghe ngóng, nhưng đối với Ninh Nghị, Lâu Thư Uyển hoặc ít hoặc nhiều vẫn có tâm lý trốn tránh, biết được thì thế nào, mình cũng không thể báo thù được.

Cũng bởi vì như thế, mặc dù trong nội tâm nàng biết rõ Ninh Nghị là nhân vật lợi hại hung ác, nàng cũng không quá phản ứng khi Cừu Mạnh Đường động thủ, bởi vì Ninh Nghị chính thức làm nàng cảm thấy sợ, nhưng ngược lại trong lòng nàng lại thốt ra một câu "chưa tra rõ hư thực" theo bản năng. Câu "hơn một trăm người mà thôi" của Cừu Mạnh Đường mới là có lý, nhưng tại lúc này, khi trong nội tâm nàng đã bình tĩnh lại rồi, mới nghĩ đến: Hắn lợi hại như vậy sao?

Sau đó không khỏi lại nghĩ: Tựa như hắn vẫn luôn lợi hại như vậy.

Nàng hồi tưởng lại tình cảnh lúc ở Hàng Châu, một tia ý nghĩ không có khả năng lại nổi lên: Mình không biết... đá trúng ván sắt rồi, chống lại người nam nhân này, hắn sẽ còn có thể giết ngược trở lại đấy...

Suy nghĩ như vậy ngay cả bản thân nàng cũng thấy vớ vẩn.

Chém giết giữa núi non trùng điệp, sau đó từng nhóm từng nhóm thủ hạ của Cừu Mạnh Đường bắt đầu tới, dần dần biến thành năm trăm người, sáu trăm người, bảy trăm người... Ánh mặt trời ngả về tây, Ninh Nghị mang theo đội ngũ lui qua bên kia đỉnh núi, bắt đầu chạy trốn, bên Vu Ngọc Lân, hơn ba trăm tinh nhuệ cũng đã tụ tập tới, đội hình hơn ngàn người một đường đuổi giết.

Mà mặt trời đã sắp lặn rồi...