Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 628: Như cắt như kéo như mài như dũa




Dịch giả: luongsonbac1102

Trong viện tử (sân) an tĩnh thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng xao động từ dưới chân núi. Trong gian phòng, lúc Ninh Nghị đẩy cửa bước vào, Hồng Đề đã đứng dậy. Nàng nói vấn đề này với Lương Bỉnh Phu ở trong phòng, vốn là hy vọng Ninh Nghị sẽ biết lấy quan hệ lễ nghĩa, lẳng lặng ở bên ngoài mà lắng nghe, ai ngờ hắn lại trực tiếp gõ cửa rồi bước vào dù không ai mời. Ninh Nghị trừng mắt nhìn Lục Hồng Đề rồi nói với Lương Bỉnh Phu:

- Lương gia gia, quấy rầy rồi.

Lương Bỉnh Phu liền cười nói:

- Lập Hằng à, qua đây ngồi.

Ninh Nghị liền đi tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Lục Hồng Đề. Hồng Đề quay người đi đến một bên bàn, ánh mắt phức tạp.

Tuy rằng mở miệng tiếp đón Ninh Nghị, nhưng lúc này, lão nhân nhìn Ninh Nghị, lại nhìn Lục Hồng Đề, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói gì. Ninh Nghị ngồi với tư thế khiêm tốn, hơi hơi trầm mặc một chút, sau đó hướng về phía Lương Bỉnh Phu, đi thẳng vào vấn đề.

- Mặc kệ như thế nào, Lương gia gia, thân phận thầy trò của ta và Hồng Đề chỉ là trò vui đùa mà thôi. Việc này chính trong lòng chúng ta biết, cũng dễ hành xử thôi mà.

Ở xã hội lúc này, tư tưởng luân lý cương thường (quy tắc ứng xử đúng chuẩn mực đạo đức) vẫn cực kỳ quan trọng. Tạm không nói đến việc Lương Bỉnh Phu chính là một nho sinh, cho dù là người miền núi nhà quê, họ cũng đều cực kỳ tuân thủ "tam cương ngũ thường" (khái niệm đạo đức - xã hội của Nho giáo). Nhưng đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều hoàn toàn không hiểu mà lan truyền khắp nơi. Trong lòng Lương Bỉnh Phu quan tâm chính là hai người thật sự có quan hệ sư đồ, nhưng luận bàn sư đồ chân chính, nói tới lại có chút tinh tế. Ninh Nghị vừa mở miệng đã có thể xác định rõ sự việc, ông cũng liền cười cười gật đầu, cho rằng việc đúng là như vậy, bèn chậm rãi mở miệng:

- Sự tình đương nhiên là như vậy. Làm việc cũng không thể tùy vào Lâm giáo chủ kia nói cái gì thì coi là cái đó. Chỉ có điều "chúng khẩu nung kim" (miệng nhiều người nấu chảy cả vàng), sự lợi hại trong đó cho dù là rất nhiều đại nhân vật cũng không thể trốn tránh nổi. Lập Hằng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đó.

- Hiện tại ta đến đây cũng chính là vì muốn nói điều này với Lương gia gia.

Ninh Nghị liếc nhìn Hồng Đề một chút rồi nói tiếp:

- Không dối gạt Lương gia gia, ta hiểu rõ ràng nhất về những lời đồn đại. Cũng giống như Lương gia gia nói, không thể mặc Lâm Ác Thiện kia nói cái gì thì coi là cái đó. Nói thật ra, nếu y muốn bịa đặt, có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng đối với ta, nhưng sẽ ảnh hưởng không lớn. Những người thực sự muốn nghe ta giải thích thì thế này: Cách nói sư đồblà không thể nào được. Không có nghi thức. Không có bất cứ người bảo lãnh nào đủ quyền lực. Y nói có người nghe thấy Hồng Đề nói như vậy, có thể tìm được ai tới làm chứng? Mà đối với người không muốn nghe lời giải thích thì lời đồn là không cần phải giải thích. Càng giải thích ngược lại sẽ càng thêm phiền toái.

Lương Bỉnh Phu gật gật đầu:

- Vậy... vẫn luôn có những kẻ không muốn nghe giải thích, Lập Hằng sẽ làm gì?

Một k...

- Không căn cứ rốt cục vẫn là không căn cứ. Cũng giống như đột nhiên có người nhảy ra nói phu thê (vợ chồng) Tể tướng đương triều chính là một đôi sư đồ, kết quả sẽ như thế nào?

Ninh Nghị mỉm cười:

- Đương nhiên thả ra lời đồn là phải có kỹ thuật. Giả sử Lâm Tông Ngô thật sự muốn kích động dư luận này, đầu tiên ta không nổi tiếng đến như vậy. Tiếp theo, lực lượng dư luận bên phía Đại Quang Minh giáo kỳ thật không bằng ta. Thủ hạ của ta hiện tại có hơn bảy mươi người thuyết thư (người kể truyện).

- À?

Lương Bỉnh Phu nhíu nhíu mày.

- Tiếp theo, Trúc Ký sẽ còn mở rộng, nhân số còn có thể gia tăng. Ít nhất là ở lân cận kinh thành, đoàn xe của Trúc Ký mỗi ngày đều đi đến các thị trấn hoặc nông thôn, không ít người đều tới nghe kể truyện. Trong mấy tháng tới, mọi người bắt đầu nói tới bảng xếp hạng võ lâm, còn có một ít chuyện cũ trong võ lâm... mà ta từng kể cho Hồng Đề. Chỉ cần ta hạ mệnh lệnh, việc giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm Tông Ngô mỗi ngày cưỡng gian một con heo mẹ, chỉ trong vòng nửa tháng, tất cả mọi người trong phạm vi vài trăm dặm lân cận kinh thành sẽ đều biết.

Hắn nói tới đây, Lục Hồng Đề ở bên cạnh liền "Phì" bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn còn rất nghiêm túc, vẫn duy trì đề phòng đối với Ninh Nghị. Lương Bỉnh Phu ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy rất hứng thú đối với việc này của Trúc Ký, bèn hỏi mấy câu.

Ninh Nghị cũng kể lại tỉ mỉ một chút về chuyện này, đặc biệt là phương diện tụ tập đám người và tuyên truyền dư luận.

- ... Chỉ cần có đủ thời gian, kỳ thật phần lớn lời đồn ta đều có thể phát ra bên ngoài. Mà cho dù Lâm Tông Ngô muốn phỉ nhổ ta, nói tới cái tên Ninh Nghị này thì dân chúng bình thường cũng sẽ không biết ta là ai. Ngược lại, ta có thể giũ ra toàn bộ gốc gác của y... Đương nhiên, trước khi xé rách mặt mũi, ta cũng không muốn dùng loại lời đồn vặt vãnh này. Đối với loại cao thủ trình độ này, hoặc là lập tức đánh chết, hoặc là không thể dễ dàng loạn động. Đương nhiên, nếu muốn đánh chết bọn họ, Hồng Đề cũng phải hỗ trợ...

Ninh Nghị nhìn Lục Hồng Đề một chút rồi thở dài nói tiếp:

- Hôm này nàng bị đánh thành như vậy, bị thương nặng như thế mà vẫn ngay lập tức tới tìm Lương gia gia, ta biết việc nàng đang lo lắng trong lòng. Hiện tại nên như thế nào, ta đều đã nói thẳng trước mặt Lương gia gia và nàng rồi. Chuyện này nàng còn suy nghĩ gì nữa, ta và nàng cứ nói chuyện cho rõ ràng, sau đó nàng đi nghỉ ngơi, được không?

Lương Bỉnh Phu chống quải trượng, cũng đang nhìn Lục Hồng Đề. Hồng Đề chớp chớp mắt, ánh mắt có chút phức tạp. Ninh Nghị giơ tay kéo tay nàng, nàng liền lui ra phía sau một bước, tránh được.

- Ta biết tính cách của chàng, ta cũng biết năng lực của chàng, ta còn biết... chàng rất giỏi ăn nói. Chuyện này ta vẫn chưa hiểu rõ lắm, ta vẫn luôn cảm thấy....

Sự việc liên quan đến gốc rễ thành đạt của Ninh Nghị, Lục Hồng Đề vẫn muốn phân định nặng nhẹ rõ ràng. Nàng do dự một chút, Ninh Nghị đã cau mày đứng lên:

- Nghĩ cái gì chứ...

Hắn bước lên hai bước, giơ tay nắm lấy tay Lục Hồng Đề. Lục Hồng Đề muốn lui về phía sau, nhưng bởi có Lương Bỉnh Phu ở trong phòng, nàng cũng không tiện quay đầu bỏ chạy, cuối cùng vẫn bị Ninh Nghị bắt được cánh tay trái đang quấn đầy băng vải. Bởi đau đớn nên mắt nàng hơi nhíu lại.

- Biết đau rồi à?

Ninh Nghị giơ tay lên, dùng ngón tay đâm lên bằng vải của nàng hai cái. Bởi vì đang ở trước mặt Lương Bỉnh Phu nên Lục Hồng Đề cực kỳ xấu hổ, không dám làm gì. Ninh Nghị liền kéo nàng, nói:

- Vậy... Lương gia gia, ta đưa nàng đi nghỉ trước nhé. Còn có chuyện gì, ta sẽ nói rõ ràng với nàng. Nếu Lương gia gia có việc, cũng có thể gọi ta.

Lương Bỉnh Phu cười, liên tiếp gật đầu, đưa hai người ra tới cửa rồi mới nói:

- Này, ngươi đừng bắt nạt nó nhé.

Ninh Nghị mím môi, kéo Lục Hồng Đề một mạch trở về phòng. Đợi khi hai cánh cửa khép lại, hắn dùng chân đá kín cửa lại, sau đó quay người, một tay đưa xuống bắp chân Lục Hồng Đề, một tay còn lại ôm lấy nàng bế lên. Đối với cái ôm kiểu công chúa bất ngờ này, Hồng Đề hơi né tránh một chút, ánh mắt hỗn loạn, nhưng ở bên Ninh Nghị, nàng rốt cục không sử dụng võ công:

- Lập Hằng, chàng, chàng... chàng không thể...

- Yên tâm, chỉ cho nàng nghỉ ngơi một chút thôi mà..

Ninh Nghị nói xong câu này, Hồng Đề mới thoáng an tĩnh lại, tiếp đó lại nghe hắn nói:

- Tuy nhiên, chuyện hôm qua nàng lừa ta... quên mất đã đáp ứng ta gì rồi à?

- Ta không lừa chàng...

Trong tiếng nói chuyện, Ninh Nghị đã thả nàng xuống giường, giơ tay lên cầm lấy dây cột váy dài của nàng. Cảm giác thấy Ninh Nghị dường như đang muốn cởi váy của mình, Hồng Đề vẫn giơ tay lên ngăn cản theo bản năng. Sau đó bốn một tiếng, Ninh Nghị đã tét một cái vào vị trí thẹn thùng nhất ở phía sau của nàng. Mấy ngày trước, khi Ninh Nghị ôm hôn nàng, tay cũng đương nhiên đã đụng tới mấy chỗ như mông, ngực, nhưng đó là sự thân mật của tình lữ. Còn hiện tại, trong lòng của Hồng Đề còn đang xoay vòng quanh những vấn đề lễ pháp, quy củ, thân phận "sư phụ", vân vân... Gặp phải hành động làm càn này của Ninh Nghị, thân mình Hồng Đề đột nhiên co rút lại, cả người như đang nằm mơ.

Nữ tử trên giường dáng người vốn cao gầy, lúc này nằm xuống, hai chân trong chiếc váy dài, thân hình lại càng thấy thon thả, chân dài. Lúc này nàng dời thân thể ra phía sau, Ninh Nghị cũng cúi người xuống. Hai người cách nhau không xa, Ninh Nghị gần như muốn đè lên trên thân thể nàng, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại. Hồng Đề cảm thấy ánh mắt hắn tuần tra trên người nàng, từ hai má, cổ, đến ngực,... Nhưng ánh mắt hắn phức tạp, cũng không ngả ngớn, ngược lại còn có vẻ hơi chút phiền não.

- Được rồi...

Hắn nhẹ giọng nói một câu:

- Nếu hôm nay nàng không cho ta cởi, dù sao khi chúng ta thành thân, ta cũng có cơ hội làm lại mà.

- Chàng... ta...

Lục Hồng Đề hơi mấp máy môi. Ninh Nghị gục đầu xuống, nhắm hai mắt lại:

- Nàng có biết... Trong lòng nàng có chuyện cũng không sao, muốn nghĩ nhiều cũng không sao. Nàng không cần một mình chạy tới chạy lui, nàng cũng đừng nhất thời nóng đầu bỏ chạy đi lấy trọng thương để đổi một mạng của Lâm Tông Ngô. Nàng có biết... ta sẽ rất lo lắng cho nàng.

- Ta...

Lục Hồng Đề muốn giơ tay lên ôm hắn, nhưng rốt cục hai tay cũng chỉ hơi nâng lên một chút, dùng thanh âm cực nhỏ để thanh minh:

- Ta không có mà...

- À.

Ninh Nghị trầm mặc một hồi lâu rồi mở to mắt, mỉm cười. Hắn kéo tấm chăn mỏng bên cạnh lên, đắp cho Lục Hồng Đề, còn mình thì ngồi bên cạnh nàng. Hồng Đề nằm trong chăn, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn. Ninh Nghị cầm một bàn tay nàng. Trong ánh đèn phòng lay động, cùng với sự trầm mặc, hai người cũng trở nên an tĩnh.

- Kỳ thật ta cảm thấy, sự việc trên thế giới này, chỉ cần có thể mở miệng nói ra được thì sẽ không có việc gì quá to tát cả.

Qua một lúc, Ninh Nghị nhẹ nhàng nói:

- Nhưng nàng không nói với ta, mà cứ giấu sự việc ở trong lòng. Có một số việc, ta cũng không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì, cho nên ta cũng rất lo lắng. Đến một lúc nào đó, nàng nghĩ không thông, liền bỗng nhiên chạy trốn, hoặc là chạy tới tìm Lâm Ác Thiện để liều mạng.

- ... Ta không nói lại được chàng.

Lục Hồng Đề véo lòng bàn tay hắn, hạ giọng nói.

- Cho nên nàng cứ nghe ta nói là tốt rồi. Ta cảm thấy, những gì ta nói vẫn rất có sức thuyết phục.

Ninh Nghị cười cười:

- Ta đến Lữ Lương sơn chính là vì nàng, không phải là vì ai khác. Đến đây tìm nàng, cưới nàng, tiện thể làm cho Lữ Lương sơn tốt lên một chút, để nàng vui vẻ một chút, Những thứ đó đều là đằng sau. Có nàng ở đây, mọi thứ đều còn. Nếu không có nàng ta cần gì phải chạy tới Lữ Lương chứ. Ta muốn thế giới này tốt đẹp lên một chút, nhưng từ bản chất mà nói, ta có thể là một người rất máu lạnh, hoặc có thể coi như hơi xấu một chút. Nếu là người ta không quen biết, cho dù có chết ngàn vạn người, ta cũng có thể nuốt trôi cơm... Cái này cũng liên quan đến những gì đã nói trước đây. Cái gì có thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ, nàng cứ nói cho ta biết, ta sẽ bắt lấy nó để trong tay, thắt nơ hình con bướm đưa đến trước mặt nàng. Như vậy là được.

Hắn mở bàn tay Lục Hồng Đề ra, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy. Ngọn đèn trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng phát ra những thanh âm rất nhỏ. Lục Hồng Đề nghiêng thân mình đi, dời ánh mắt vào trong bóng tối.

- Sự tình sư đồ rắm rối, ta biết nàng tốt với ta, nhưng ta biết cái gì quan trọng hơn. Nàng suy nghĩ trong lòng cũng không có vấn đề gì. Nếu nói vì tốt cho ta mà bỏ chạy mất, hoặc là trốn đi, vậy thì thật sự trúng kế của Lâm Tông Ngô rồi. Rất nhiều việc ta đã làm cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cũng giống như giao thủ giữa các tông sư các ngươi, phân thắng bại có thể rất chậm, cũng có thể rất nhanh. Tối nay, khi cảm thấy biến hóa sẽ rất nhanh, ta thực sự là rất lo lắng.

Lục Hồng Đề hít một hơi, trong bóng tối hạ giọng nói:

- Ta chỉ là muốn... chúng ta thành thân, đừng gióng trống khua chiêng...

- ... Tốt, chỉ là chuyện nhỏ.

Ninh Nghị ngừng lại một chút, khẽ cười nói:

- Ăn một chút cơm, mời mấy người thân xung quanh. Nàng cảm thấy như vậy là tốt thì chúng ta cứ làm như vậy đi. Dù sao... thành thân là chúng ta, tụ tập mấy người thân. Kỳ thật ta từng nói rồi... ngược lại ta rất thích loại cảm giác nàng là sư phụ này.

- Ta không cần làm sư phụ chàng.

- Trước kia, khi tìm nàng học võ công, ta đã dập đầu ba cái đối với nàng, bái chính là võ nghệ của nàng. Giống như nàng nói, ta cũng đã dạy nàng thứ này thứ kia. Nàng là sư phụ của ta, cũng không phải là sư phụ. Như cắt như kéo như mài như dũa. Vừa là thầy cũng vừa là bạn... Cái này nên gọi là bầu bạn....

Lục Hồng Đề khẽ lặp lại câu nói "Như cắt như kéo như mài như dũa". Ngón tay hai người đan vào nhau, cùng nắm lại. Ninh Nghị nói:

- Hôm nay nàng bị thương, còn chưa ngủ à?

Lục Hồng Đề nói:

- Sắp ngủ...

- Còn nhớ khi ở Giang Ninh, ta kể chuyện xưa cho nàng không? Chuyện xưa võ lâm ấy.

- Thiên Long Bát Bộ.

- Kể lại cho nàng... Có sư đồ đấy, cũng là chuyện về sư đồ. Tuy nhiên nàng phải ngủ sớm một chút, chúng ta có thể kể dần dần.

Lục Hồng Đề cầm tay của hắn.

- Câu chuyện bắt đầu vào một đêm tối như mực... Ta cũng không biết vì sao lại là trong một đêm tối như mực, tuy nhiên chuyện xưa bắt đầu luôn phải có đêm tối như mực... Nhân vật chính của chúng ta...

Trong ánh đèn nhảy nhót, câu chuyện xưa giống như thì thầm, ấm áp mà yên ắng. Trong phòng, câu chuyện vừa mới bắt đầu được một lúc thì Hồng Đề lặng lẽ ngủ. Ninh Nghị ngồi ở bên giường, nắm lấy tay nàng, nhìn dáng ngủ của nàng từ phía sau sườn. Nàng xích lại gần hắn, thân thể như đang muốn xác định sự tồn tại của hắn, cảm thụ hơi ấm của hắn. Trên gương mặt nàng kỳ thật có phong sương, có dấu vết của sự vất vả. Bất kể võ nghệ có cao cường tới bao nhiêu, đối xử với bên ngoài có hung ác tới mức nào, trong thân thể này thủy chung vẫn còn duy nhất một linh hồn.

Chỉ có điều nhìn nàng ngủ say từ phía bên sườn này, Ninh Nghị liền có thể nhìn thấy rất nhiều điều gì đó. Hắn biết, nàng từng đói bụng, từng trải qua gió lạnh, từng gặp phải khiêu chiến sinh tử, từng trải qua lễ rửa tội của đao thương trên ranh giới của sự sống và cái chết, từng chịu đựng sự dày vò của cực khổ và thương tâm, từng chứng kiến cái chết của những người thân yêu, cũng từng nhiều lần đi ra từ núi thây biển máu. Trong hơn hai mươi năm này, những gì nữ tử đã trải qua, chỉ nhìn thôi là Ninh Nghị đã có khả năng biết được thế giới tàn khốc nhất. Có đôi khi hắn thậm chí còn nhìn thấy hình ảnh Phúc Đoan Vân ở trên người nàng. Nhưng cũng chỉ có trong thế giới tàn khốc nhất này, mới có thể sinh ra gương mặt ấm áp khi ngủ khiến người ta quyến luyến như vậy...

Không có gì đẹp đẽ và quý báu bằng linh hồn...

Hắn ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi ngọn đèn chập tắt. Có ánh sao mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến hắn có thể nhìn thấy hình dáng nữ tử đang ngủ. Đợi cho đến khi đêm dần sâu, khi tiếng huyên náo dưới chân núi càng kịch liệt hơn thì hắn mới cúi người xuống, ôm lấy nàng, hôn một cái lên trán nàng rồi đứng dậy đi ra.

Có thanh âm ồn ào náo động đi hướng về bên này. Có lẽ đã đánh nhau xong, người trở về bắt đầu lên núi. Ninh Nghị đi ra ngoài, nhìn những cây đuốc tràn lan bên dưới. Khắp cả ngọn núi từ trên xuống dưới chắc hẳn cũng đều chú ý trận đại chiến này, khiến những căn phòng trong thung lũng cũng châm đèn nhiều hơn. Chỉ có điều vừa thoáng nhìn, dưới chân núi, đội hình trở về có chút hỗn loạn, không thấy rõ đội hình. Các tiểu đầu mục chạy vội chạy vàng, quát tháo, thở hổn hển... Dường như có rất nhiều người đều bỏ đội ngũ, hoặc là tìm không thấy. Ở rất xa, tam trại chủ Tào Xuyên Dũng dường như đang chửi ầm lên, hết thảy đều có vẻ ý vị sâu xa.+

Trận đánh này rốt cục là thắng hay bại... Bởi vì cả hai thoạt nhìn cũng đều không giống... Trong lòng Ninh Nghị lập tức trở nên rối rắm...