Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 650: Nước lũ (Thượng)




Dịch giả: luongsonbac1102

Gió thổi cỏ bay.

Tuy đã tiến vào mùa thu, nhưng nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống. Qua thành Hân Châu, đi trên đường, tới vùng núi hoang dã, có thể nhìn thấy người đi đường ít dần. Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi khét lẹt theo gió lan tới. Sử Tiến biết rằng, đó là mùi của thi thể bị đốt cháy.

Người Kim chưa tới, nhưng Nhạn Môn Quan đã quy thuận người Nữ Chân rồi. Nghĩa Thắng quân đã đưa đội tiên phong bắt đầu tàn sát bừa bãi khu vực xung quanh. Lúc Sử Tiến và sáu người đi qua thành Hân Châu, cả tòa thành đã rơi vào giới nghiêm. Đám Võ Thắng quân tán loạn và một nửa Võ Uy Quân cũng đã tiến vào Hân Châu. Quân phòng thủ thủ vững thành trì, tùy lúc xuất kích. Chỉ có điều ở bên kia đường, liên tục có người tiếp tục đi về phía nam, hy vọng có thể tiến vào thành lớn như thành Thái Nguyên.

Là người của lục lâm, tốc độ của đám người Sử Tiến không hề chậm. Tối hôm đó khởi hành, theo quan đạo đi về phía bắc. Tới đêm khuya, trên đường đã bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ đi lách khỏi đường chính. Nửa đêm đi qua thành Hân Châu. Rất nhiều quan binh đang từ cửa thành đi vào. Cây đuốc nối dài, chiếu sáng cả tòa thành, cũng chiếu lên tường thành cổ xưa. Tiếng kêu, tiếng khóc, hỗn loạn khiến cho ban đêm mà náo động như ban ngày. Nhưng mà qua Hãn Châu, đèn dần ít. Bảy người như tiến vào khu vực hoang vắng, cẩn thận lựa chọn đường đi, tốc độ thong thả.

Đi từ rạng sáng tới hửng động, chân núi khá là yên tĩnh. Thỉnh thoảng mới nhìn thấy ánh sáng từ cây đuốc. Đại khái là hương dân ở mấy ngọn núi gần đấy. Phần lớn đã bị quân đội tàn sát, còn lại thì chạy trối chết về hướng nam. Có lẽ bọn họ không chạy trốn được. Nhưng ít ra, vào đêm khuya như vậy, quân đội sẽ không hành động.

Đi xa hơn phía trước, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi thi thể bị đốt. Là dấu vết lưu lại từ chạng vạng hôm qua. Rạng sáng, sương mù đã phủ kín khu rừng. Đoàn người lặng lẽ dắt ngựa đi theo đường núi. Trong sương mù mờ mịt, ánh lên những ánh đỏ.

Đó là dấu hiệu lửa đang cháy, im lặng không một tiếng người. Bọn họ giống như con thuyền đi trong sương mù. Mùi khét lẹt càng thêm nồng nặc. Người đi đầu phát hiện ra một thi thể nằm trong khe nước bao quanh thôn trang. Phía trước có một cây cầu nhỏ. Trên cầu đá có người bị treo cổ trên đấy. Cảnh vật phía trước dần hiện ra rõ ràng. Hơn nửa thôn trang đang cháy hừng hực. Còn lại thì đã bị đốt thành tro tàn rồi.

Những thi thể nhìn mà ghê sợ xuất hiện ở trước mắt. Thôn trang này bị giết chóc xong mới bị thiêu rụi.

Không có người sống.

Phòng ốc phía trước bị sụp xuống. Con đường đi qua thôn trang cũng bị phá hỏng. Bọn họ yên lặng đi vòng qua thôn trang, di động trong sương mù. Những căn nhà bị thiêu đốt hầu như không còn, sụp xuống dưới chân bọn họ. Khói trắng bốc nghi ngút, giống như là con thuyền bị thiêu đốt trên biển rồi sau đó chìm nghỉm.

Trong sương mù, bảy người dắt ngựa, một mực im lặng đi về phía trước. Người lục lâm, ít nhiều trên tay đều dính máu. Như Sử Tiến, lúc ở Lương Sơn, thấy qua cảnh đồ sát. Sáu người còn lại, có lẽ cũng có người từng thấy, nhưng có lẽ không có bấy kỳ cảnh tượng nào tạo cảm giác mãnh liệt "chìm nghỉm" cho bọn họ như hiện tại. Đối với lực lượng đến hủy diệt cả nước, không một quân đội hay đám thổ phỉ nào có thể gây ra cảm giác hủy diệt như vậy, bởi vì mọi người đều hiểu, cảnh tượng như vậy, có lẽ còn xảy ra ở rất nhiều nơi xung quanh.

- Lần này Kim cẩu xuôi nam, đại tướng chỉ huy đánh phía tây, chính là Niêm Hãn.

Sau khi đi qua thôn trang, mật thám gầy gò đi đầu mới thấp giọng mở miệng. Tên của y là Tiền Phi. Ở vùng Nhạn Môn Quan này, cũng có chút danh tiếng. Mà Niêm Hãn, chính là tên Nữ Chân của Hoàn Nhan Tông Hàn.

- Chu tông sư đang ở phía bắc đi theo đại quân này, liền tra rõ hư thật của bọn chúng. Niêm Hãn là nhân vật lợi hại số một số hai của triều đình nước Kim. Nếu chúng ta có thể giết được y, liền có thể giải trừ được vòng vây.

Trong bảy người, trừ Sử Tiến, Tiền Phi ra, năm người còn lại chia làm hai tốp. Tốp ba người chính là ba người lúc đầu trên quán rượu, xem ra đã ở lăn lộn trong lục lâm không ngắn. Lần lượt là, "Xích Đồng Thủ" Vi Báo. "Trọng Kiếm" Phương Nhai, và "Thiết Câu Tử" Trần Tú Thanh. Hai người kia tương đối trẻ, một đao một kiếm. Nghe nói bọn họ còn biết dùng ám khí. Được gọi là "Hà Bắc song anh". Một người tên là Trần Diễn, một người tên Đường Tổ Hán, tuy nhiên có vẻ như danh tiếng không lớn lắm. Theo lời bọn họ, chính là nghe xong Trúc Kỳ thuyết thư, bị lây nhiễm bởi tinh thần nghĩa hiệp, vì nước vì dân. Vì thế khi nghe được tin người Nữ Chân xuôi nam, liền tự ứng cử.

Vì nhiệt huyết làm việc nghĩa nổi lên nhất thời, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn. Đối với Sử Tiến mà nói, trong sáu người, ngoại trừ khinh công của Tiền Phi, võ công của mấy người còn lại trên giang hồ cùng lắm là bậc trung, hoặc trung hạ. Thậm chí "Hà Bắc song anh" kia, tâm lý không vững. Sau khi qua thành Hãn Châu, cảm xúc rõ ràng có chút xao động. Nhưng vào lúc này, cũng khó có thể kén cá chọn canh được.

Mặt trời vừa lên cao, bọn họ nghe được tiếng vó ngựa, chấn động cả mặt đất.

Mật thám Tiền Phi kia nói:

- Tới huyện thành rồi.

Mấy người tạm thời buộc ngựa vào cây, đi về phía trước. Từ chỗ này nhìn sang, có thể nhìn mơ hồ nhìn thấy tường thành.

Một đội nhân mà người Kim phi qua như bay. Mà xa xa đóng ở trên tường thành, cũng là binh lính Nữ Chân.

Cột khói xuất hiện trên tường thành, lượn lờ trên bầu trời. Từ bên đó truyền tới đủ loại tiếng động, giống như có vô số người đang xì xào bàn tán. Có kêu thảm, có gào thét. Mấy người trốn vào bụi cỏ, nghe một lúc, Tiền Phi đấm xuống đất:

- Thành đã bị chiếm

- Chu lão tiền bối làm sao liên lạc được đây.

Đường Tổ Hán lo lắng nói.

Tiền Phi lắc đầu:

- Ta cũng không biết. Lúc ta xuôi nam, là sư phụ của ta liên hệ với Chu tiền bối. Hiện giờ tình thế nguy hiểm như vậy, cũng không biết giờ Chu tiền bối đang ở nơi nào. Nếu như ông ấy ở trong thành.Có lẽ chúng ta phải đợi tới đêm khuya mới có thể lẻn vào tìm ông ấy

- Người Nữ Chân đang tàn sát dân trong thành.

Trần Tú Thanh cắn răng nói:

- Lẻn vào rồi làm sao, có thể tìm được Chu tiền bối không?

- Dù sao cũng phải thử xem.

- Chúng ta đi dọc theo đây quan sát tòa thành xem có chỗ hổng nào để lẻn vào không

Sử Tiến thấp giọng nói, rồi men theo bụi cỏ rời đi. Mọi người đồng ý với ý kiến của y, lui vào rừng cây, rồi đi vòng qua.

Có lẽ vì người Nữ Chân sau khi chiếm được thành trì, còn cử quân chém giết xung quanh một lần, cho nên trong rừng cây cũng có dấu chân người, ngẫu nhiên thấy có tên cảm trên mặt đất, ngẫu nhiên có thi thể lộ ra trong bụi cỏ. Mùi máu tanh tràn ngập. Ngẫu nhiên cũng có tiểu đội Nữ Chân qua lại trong rừng. May mà mấy người đều có võ công, Tiền Phi giỏi kinh công, trình độ trốn khá cao, Sử Tiến thì có nội công thâm hậu, tránh khỏi mấy tên tuần tra này cũng không khó khăn. Chỉ có điều lúc tới cửa nam của Đại Huyện, một cảnh tượng kinh người xuất hiện ở tầm mắt.

Ở lỗ hổng của nam, tất cả đều là thi thể của bình dân, xem qua phải mấy trăm người. Máu tanh đã nhuộm đỏ cả đường. Thậm chí còn tạo thành vũng bùn ở ven đường. Người thì bị đâm, người thì bị cắm trên cột cờ hoặc cửa thành. Vừa nhìn cảnh tượng như vậy, Đường Tổ Hán trong "Hà Bắc song anh" thậm chí bịt miệng lại, thiếu chút nữa nôn ra ngoài. Tiên Phi núp sau cây, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Một lát sau, mọi người thấy y quỳ xuống dập đầu, nước mắt lăn dài.

- Trên cửa thành là sư phụ ta.

Y chỉ đơn giản nói vậy. Trong mấy người, chỉ có Sử Tiến là có công lực cao nhất, có thể trông thấy rõ ràng thi thể cắm trên cửa thành. Nhưng y không biết đó là sư phụ của Tiền Phi. Thi thể cắm trên của thành đó, khá lùn, gần như bị cắt làm hai đoạn.

Cũng vào lúc này, nghe thấy thanh âm truyền tới từ trên thành. Sau đó, có hai người bị lột sạch quần áo, bị người Nữ Chân kêu to đẩy xuống thành, ngã chết.

Tiền Phi cắn chặt hàm răng, thấp giọng nói:

- Chúng ta đi tiếp thôi. Xem gần đây có chỗ nào lẻn vào được không

Vì thế đoàn người lại đi một vòng. Nhưng một mực không tìm thấy chỗ nào có thể lên vào ở ban ngày. Bọn họ trốn ở trong rừng gần đó, thỉnh thoảng theo dõi động tĩnh trên thành. Bên trong thành vẫn đang tiến hành thảm sát. Lúc này mặt trời đã lên cao, thanh âm từ rất xa truyền tới giống như là thanh âm từ địa ngục, bị ngăn cách bởi một vách tường. Không biết sau khi thành phá, có bao nhiêu người trong thành bị tìm thấy, bị giết, bị lăng nhục, bị cưỡng hiếp. Mà ngay cả Sử Tiến vào lúc này cũng chỉ có thể cắn chặt răng. Tới giữa trưa, "Hà Bắc song anh" không chịu được, thương lượng muốn lao ra giết người Nữ Chân.

- Bọn chúng hay đi đơn lẻ, để ta ra liều mạng với bọn chúng

- Giết một tính một, giết hại tính một đôi, ta không chịu nổi nữa rồi.

Tiền Phi nắm chặt tay:

- Có ý nghĩa không? Có ý nghĩa không?

- Tòa thành đã biến thành như vậy, làm sao tìm được Chu tông sư. Nếu như ông ấy ở trong thành, lúc này nói không chừng đã, đã...

Tuy mấy người nói như vậy, nhưng cuối cùng không thực sự lao ra liều mạng. Tới xế chiếu, ánh mặt trời chiếu qua khe lá. Sử Tiến ngẩng đầu nhìn, cái đầu nóng bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt với lần bắc thượng này. Y tự nhiên nghĩ tới cảnh mình chết trong chiến tranh. Cũng nghĩ tới mình có khả năng quay đầu chạy trốn. Nhưng lúc này đi theo đám người Tiền Phi tới đây, lại không gặp được Chu Đồng, thật là một việc khiến người ta uể oải.

Muốn gặp Chu Đồng, là do Sử Tiến còn vướng bận một tia nghĩa khí với Lâm huynh đệ. Nhưng cho dù gặp được, cũng chưa chắc có gì để nói. Liều mạng hoặc chạy trốn, y đều có thể nhận. Nhưng đợi ở chỗ này không biết nên làm gì, có vẻ hơi ngu ngốc. Đặc biệt trong hoàn cảnh xung quanh như vậy, người Nữ Chân đang tàn sát hàng loạt dân trong thành. Mỗi thời mỗi khác đều có rất nhiều người chết. Dưới tình hình như vậy, không biết nên làm gì, thì đúng là hơi ngu ngốc.

Bằng không không tìm Chu Đồng nữa, vứt bỏ những người này chạy đi, tới lúc đó bất kể là mình quay đầu hay liều mạng, hoặc là lẻn vào thành, đều đơn giản hơn nhiều. Trong lòng nổi lên ý nghĩ như vậy. Lúc này Tiền Phi, Vi Báo, Phương Nhai và Trần Tú đã đi thăm dò được hư thật tường thành bên kia, liền nghe được một tiếng động đất truyền tới.

Sư Tiến và "Hà Bắc song anh" vội vàng tiến vào rừng cây bên cạnh, nhưng chỉ trông thấy một mình Tiền Phi. Người Nữ Chân cầm tinh kỳ đi ra cửa nam Đại Huyện. Đội kỵ binh tràn ra giống như là dòng nước lũ. Sử Tiến hỏi Tiền Phi ba người kia đâu, Tiền Phi nói:

- Người Nữ Chân ra khỏi thành là chuẩn bị đánh Hân Châu rồi. Ba người bọn họ đi tới chỗ khác, kiểm tra xem có chỗ nào mà người Nữ Chân rút khỏi phòng thủ không.

- Thủ thành không rút.

Sử Tiến nhìn binh lính tuần tra trên thành, thấp giọng nói:

- Chỉ điều một nhóm người đi ra. Bên trong vẫn còn đang giết người. Chưa đến tối chỉ sợ không vào được.

Tiền Phi yên lặng gật đầu. Mấy người bọn họ tránh trong bóng râm. Cách đội Nữ Chân vừa ra khỏi thành đi về phía nam không xa. Nhìn như vậy hồi lâu, lại trông thấy phía sau có dân chúng bị trục xuất ra ngoài. Phần lớn bị trói hai tay lại, nam nữ, già trẻ đều có, bị trói thành một chuỗi. Kỵ binh của Nữ Chân dùng roi đuổi bọn họ. Tiếng khóc than bao phủ khắp nơi. Cảnh tượng thê lương khiến người ta chỉ muốn lao tới.

Sử Tiến nhìn một lúc, cắn chặt răng, hai tay đè chặt vai "Hà Bắc song anh", thấp giọng nói:

- Chúng ta quay lại thôi.

Trở lại nơi tránh né, mấy người vẫn còn đang run rẩy vì nén nhịn, nhưng ba người kia vẫn chưa trở lại. Qua một lúc, liền nghe thấy thanh âm rối loạn cách đó không xa. Có người kêu:

- Chạy! Chạy mau, a.

Sử Tiến nghe ra là giọng của "Trọng Kiếm" Phương Nhai.

Bọn họ cầm theo binh khí chạy về hướng đó. Bên kia là mép rừng cây, là một sườn đất gập ghềnh. Lúc mấy người xông ra, thấy "Trọng Kiếm" Phương Nhai, "Thiết Câu Tử" Trần Tú Thanh đang dẫn theo hai người lạ chạy tới. Hai người kia, một nam một nữ, xem ra đều là bình dân. Nam cả người là máu, nữ quần áo tả tơi, chỉ có thể đủ che đậy cơ thể. Đuổi theo sau bọn họ là năm tên kỵ binh Nữ Chân. Trong đó có một tên xách theo một cái đầu người.

Là đầu của "Xích Đồng Thủ" Vi Báo.

Tới Đại Huyện, còn chưa đi vào thành, một đồng bạn đã chết rồi. Dù biết võ nghệ của những người này không cao lắm, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có cảm giác thất bại, vô vọng.

"Hà Bắc song anh" hô to một tiếng, đều xông tới. Sử Tiến cắn răng một cái, nhảy vài bước liền vượt qua hai người, tiến về phía trước. Năm tên kỵ binh Nữ Chân thấy có người giúp đỡ, một tên trong đó đột nhiên bắn tên lệnh lên trời, mũi tên bay lên rồi nổ tung. Lúc này, Trọng Kiếm Phương Nhai bị trúng một thương của một tên kỵ binh, lập tức hộc máu bay lên trời. Bên kia, Sử Tiến đã theo sườn núi xông xuống. Một tên kỵ binh Nữ Chân vùng thương tới, Sử Tiến bay lên không trung, thân hình giống như con vượn, co người lại, rồi đột nhiên duỗi ra.

Bịch một tiếng, tên kỵ binh Nữ Chân kia bay vút khỏi lưng ngựa. Ngũ tạng lục phủ của y đều đã nát, chiến mã cũng bị một chiêu uy lực này làm cho không thể đứng vững. Lao đảo một cái, liền lăn xuống triền núi, bốc lên vô số tro bụi.

- Tốc chiến tốc thắng!

Sử Tiến biết đối phương một khi đã bắn tên lệnh, thì đội tuần tra của Nữ Chân ngay lập tức sẽ tới. Y liền quát khẽ một tiếng, trường côn múa may, tro bụi bay mù mịt, xông vọt lên. Tiền Phi, "Hà Bắc song anh" cũng lao tới, tính cả "Thiết Câu Tử" Trần Tú Thanh giao thủ với bốn tên kỵ binh còn lại.

Chiến trường chém giết, thắng bại chỉ trong khoảnh khắc. Tiền Phi và Trần Tú Thanh gần như ra tay cùng lúc, xử lý một tên kỵ binh. Trần Diễn, Đường Tố Hán cũng đánh rơi một tên Nữ Chân. Sử Tiến thì độc chiến hai người, y dùng côn đảm một tên xuống ngựa, một tên khác dùng tốc độ cao xông tới, trường thương của y lau qua người Sử Tiến. Côn bỗng đập mạnh một cái lên người đối phương, khiến đối phương lộn vòng vài vòng trên không trung mới ầm ầm rơi xuống đất. Sử Tiến đoạt lấy trường thương, quay đầu đâm chết tên kỵ binh vừa ngã ngựa.

Y quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần Diễn trong "Hà Bắc song anh" chính đang ngơ ngác nhìn cách đó không xa. Y và Đường Tổ Hán đánh rơi được một tên kỵ binh Nữ Chân, nhưng đối phương cũng dũng mãnh vô cùng, rút đao xông tới. Hai người kết hợp. Đường Tổ Hán vung đao về hướng đầu đối phương, đại đao khảm lên đầu người Nữ Chân, nhưng một đao của đối phương cũng đã chém đứt tay phải của Trần Diễn. Lúc này máu tươi phun vào mặt, Đường Tổ Hán nhìn không biết phải làm sao. Trần Diễn cũng ngơ ngác nhìn vai mình, lại nhìn cánh tay cầm kiếm rơi trên mặt đất. Ánh mặt trời chiếu xuống, thân thể của y lảo đảo, rồi ngồi bệt xuống.

Sử Tiến xông tới, điểm mạnh vào mấy chỗ huyệt ở cánh tay cụt của y, sau đó xé một miếng vải từ áo, buộc chặt lại vết thương. Trần Diễn vẫn dại ra không phản ứng gì. "Thiết Câu Tử" Trần Tú Thanh cách đó không xa, đang thở hổn hển, nói chuyện với Tiền Phi và Sử Tiến:

- Chúng, chúng tôi đi do thám tường thành... Thấy đám người Nữ Chân này đang làm việc ác ôn... Bọn họ chỉ có sáu người, chúng tôi tưởng rằng có thể thắng... Chúng tôi tưởng rằng...

Lúc đi là ba người bọn họ đi, giờ Vi Báo và Phương Nhai đã chết, chỉ còn một mình y. Sư Tiến quay đầu quát:

- Lên ngựa! Chạy mau!

Tiền Phi đã nhảy lên một con chiến mã. Trần Tú Thanh cũng khẩn trương nhảy lên một con. Trần Diễn dùng tay trái chỉ vào cánh tay cụt trên mặt đất:

- Tay của ta, tay của ta.

- Tay ngươi không còn rồi!

Sử Tiến quát một tiếng, lại hướng về Đường Tổ Hán, nói:

- Đỡ y chạy mau!

Từ xa có tên bay vèo tới hướng này! Ước chừng có hơn mười kỵ binh Nữ Chân tuần tra chạy tới đây.

Sử Tiến cầm trường thương nhảy lên ngựa. Đường Tổ Hán cũng vội vàng giúp Trần Diễn lên ngựa. Trần Diễn khóc nức nở nói:

- Tay của ta, tay của ta...

Dường như không để tâm máu từ cánh tay cụt đã chảy ướt sẫm nửa người.

Tiền Phi giục ngựa chạy lên sườn đất, lôi nữ tử mặc quần áo tả tơi lên ngựa. Sử Tiến cũng tiến lên, giơ tay muốn lỗi người nam tử nhuốm đầy máu, lại đột nhiên bắt hụt. Lúc cẩn thận nhìn, thì thấy sau lưng người nam tử kia dính một mũi tên, nằm trên đất, không còn động tĩnh.

Sử Tiến vung dây cương, quay đầu thấy hơn mười kỵ binh Nữ Chân đang giương cung bắn tên. Sử Tiến múa may trường thương, cản hết số tên bắn tới, rồi quát khẽ với đám người Tiền Phi, dùng mắt ra dấu. Đợi bọn họ chạy trốn được xa xa, mới quay đầu ngựa lại, chạy trốn về một hướng khác.

Không bao lâu, đội tuần tra Nữ Chân kia chia làm hai đội. Đội có nhiều người hơn một mực dồn theo Sư Tiến.

Chiến mã truy đuổi, trốn, chém giết, chạy vào trong núi. Mà cùng con đường bọn họ đang chạy, một đội quân Nữ Chân đáng sợ, đang lao ầm ầm tới thành Hân Châu. Rất nhiều dân chúng Vũ triều bị quấn vào trong đó. Từng thời từng khác đều có người kêu khóc rồi chết đi.

Ban đêm, trời chiều đã lặn về phía chân trời. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của các ngôi sao, kỵ sĩ Nữ Chân dừng chân trong núi, cầm đao thép trong tay, lẳng lặng nghe động tĩnh xung quanh. Bỗng, y đột nhiên quay về hướng khác, giương cung lên, tiếng vó ngựa lao nhanh tới. Bóng dáng chiến mã ầm ầm lao ra, đụng mạnh vào chiến mã của y. Hai con chiến mã đụng mạnh vào nhau trong đêm tối. Mũi tên mang theo máu bay ra ngoài, chui vào bầu trời đêm. Hai kỵ sĩ trên chiến mã đều bị đánh bay, lăn lốc vài vòng trên mặt đất, rồi đứng lên.

Chiến sĩ Nữ Chân cầm đao thép trong tay, nam tử đối diện đứng lên, vung vung cánh tay. Thân hình của y rắn chắc, cao lớn, cân xứng, trên người có vết thương, khóe miệng có máu tươi, không cầm gì đi tới. Chiến sĩ Nữ Chân hét lớn một tiếng, vung đao vọt tới. Hai thân ảnh va chạm vào nhau dưới ánh sao. Chỉ giao thủ trong khoảnh khắc, đao thép đổi chủ. Nam tử cao lớn vốn tay không, giờ nâng đao lên, liên tục chém năm sáu đao. Mỗi một đao đều chém mạnh vào người đối phương.

Người Nữ Chân kia bị chém cho máu văng tung tóe. Đến khi y ngã xuống mặt đất, tốc độ vung đao của đối phương mới chậm lại. Lại chém mấy đao vào thi thể, mới dừng tay.

"Cửu Văn Long" Sử Tiến, giữa núi non trùng điệp, y lau máu tươi trên đao, dắt sau lưng. Nhìn sang hai con chiến mã kia, thì phát hiện sau khi va cham kịch liệt, hai con ngựa đều bị thương, ngã trong vũng máu, không thể đứng lên được. Y thở dài, quay đầu đi về hướng Hân Châu.

Vừa rồi trong quá trình chạy trốn, y từng bước từng bước giết sạch đám kỵ binh Nữ Chân đuổi theo. Trong đó có hai gã thám báo Nữ Chân về sau gia nhập. Tuy rằng cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng. Đi được một lúc thì đã thấy sơn lĩnh cách đó không xa, mơ hồ có thể nhìn thấy địa phương bên dưới. Thôn trang bị thiêu đất hoang tàn mà buổi sáng gặp qua, giờ đã không còn ánh lửa. Trong bóng tối, nhìn như là một đám mồ.

Sử Tiến đi qua sơn lĩnh, trên đường gặp hai thám báo Nữ Chân. Y giết cả hai, đoạt được một con ngựa. Lúc tới một khu rừng, đột nhiên nhận ra cái gì đó, y dừng cương ngựa lại. Trên một thân cây cách đó không xa, một thân ảnh nhảy xuống, chính là Tiền Phi phụ trách mật thám.

Hai người nhìn nhau một cái, không nói gì. Tiền Phi đi trước dẫn đường, Sử Tiến đi theo sau. Trong rừng, Sử Tiến gặp được mấy người chạy trốn. Trần Tú Thanh co người lại trong bóng đó, nhìn cô thi thể phía trước. Cỗ thi thể đó chính là nữ tử được cứu. Một cây đao xuyên qua lồng ngực nàng. Xem ra là tự sát. Cách đó không xa, Trần Diễn trong "Hà Bắc song anh", nằm dưới tàng cây, Đường Tổ Hán ngơ ngác ngồi bên cạnh.

Thấy cao thủ Sử Tiến đi tới, tinh thần của Trần Tú Thanh, Đường Tổ Hán có vẻ chấn động một tí. Sử Tiến nhìn thi thể nữ tử, Trần Tú Thanh nhìn y trong bóng đêm:

- Chúng ta, chúng ta không cứu được người nào... Một người cũng không...

Tiền Phi ở bên cạnh hạ giọng nói vài câu. Kỳ thực dù y không giải thích, Sử Tiến cũng có thể đoán ra được. Lúc trước nàng ta chạy trốn với bộ quần áo rách nát. Tuy bị lăng nhục, nhưng vẫn đang liều mạng chạy trốn. Khi chạy tới nơi này, được an tĩnh liền nghĩ thông suốt, rồi tự sát. Kết quả là "Xích Đồng Thủ" Vi Báo và "Trọng Kiếm" Phương Nhai chết một cách vô ích.

Sử Tiến cũng không biết nói cái gì, đi về hướng Trần Diễn, Đường Tổ Hán. Cánh tay của Trần Diễn đã đứt, nhưng đã được băng bó. Sử Tiến nhìn một lúc, không ngờ y mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn nhìn người xung quanh, thanh âm suy yếu mà khàn khàn:

- Ta vô dụng rồi, giết ta đi... Ta vô dụng rồi...

Sử Tiến chỉnh lại cây đao sau lưng, cầm lấy trường thương, đứng dậy, hít sâu một hơi, nói:

- Đây là đánh giặc.

Tối hôm qua vẫn còn bảy người, còn chưa làm được gì mà đã mất hai người, trong đó có một người bị cụt tay. Nhưng bất kể như thế nào, đây là chiến trường. Buổi chiều Sử Tiến còn cảm thấy hoang mang. Nhưng không biết vì sao, tới lúc này y đã nghĩ thông suốt. Đây chính là đánh giặc. Quân đội của người Nữ Chân còn đang như dòng nước lũ xông về phía nam. Còn có vô số thám báo vờn quanh, còn có vô số người chống lại, còn có vô số người sẽ bị nghiền nát. Ở trong thế cục như vậy, lực lượng của một người hay mấy người, đều nhỏ bé không đáng kể.

- Ngươi còn sống, tương lai có lẽ còn hữu dụng. Đây là đánh giặc.

Sử Tiến nắm chặt lấy trường thương trong tay:

- Ta muốn đi Hân Châu.

Tiền Phi nhìn y:

- Hỗ trợ thủ thành à?

- Đại Huyện đã bị phá, hơn nữa không đủ lớn. Thành Hân Châu khá lớn. Phá được thành, tất có chiến đấu trên đường phố. Lúc đó là lúc tình hình hỗn loạn nhất. Nếu Niêm Hãn vào thành, chúng ta mới có cơ hội ám sát y.

Sử Tiến nói:

- Nếu Chu tông sư không chết, có khả năng cũng sẽ ở nơi đó. Bất kể như thế nào, ta đều muốn gặp ông ta.

Trần Tú Thanh và Đường Tổ Hán nhìn sang, Tiền Phi trầm mặc một lúc lâu, hít một hơi, nhìn Sử Tiến:

- Ta vốn định quay lại Đại Huyện, nghĩ biện pháp mang được sư phụ đi an táng. Nhưng người nói có lý... Ta đi theo ngươi.

Dưới ánh sao, trong dòng nước lũ đầy màu tanh, kế hoạch nho nhỏ, cứ như vậy được hình thành...