Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 676: Ngưng đông tuyết hải, sinh tử cự luân (7)




Dịch giả: luongsonbac1102

Tuyết lại bắt đầu rơi rồi. Ngoại trừ gió lạnh làm những bông tuyết bay múa ra, trên bình nguyên rộng lớn phụ cận thành Biện Lương đều là khí tức vô cùng tĩnh lặng và chết chóc.

Từng trận chiến đấu, lần lượt đổ máu, hơn trăm vạn người vốn sống trên vùng đất này đều đã được di chuyển. Thôn xóm, thành trấn bị bỏ hoang trống vắng bao phủ tuyết trắng trong ánh chiều tà chiếu rọi toát lên khí tức tịch mịch quỷ dị. Giữa rừng núi, chim chóc sớm đã bay đi hết, có một vài động vật chạy qua lại trong đất tuyết. Một con sóc ốm quả phỉ, đứng ở rìa khu rừng nhìn mảnh địa vực trước đó đã từng thuộc về loài người. Trong thời gian mấy tháng này, những người ngã xuống mảnh đất này sớm đã biến thành thi cốt rét lạnh.

Thỉnh thoảng có sói xuất hiện.

Đôi lúc hiếm hoi, có đội kỵ mã đơn độc chạy gấp giữa tuyết lớn, từ một nơi nào đó đến một nơi nào đó, mang theo nhiệm vụ của họ.

Trong khoảng thời gian chưa đến nửa năm, nơi này đã trở thành khu vực cấm.

Mưu Đà Cương cách thành Biện Lương chừng mười dặm. Trên con đường từ nơi này đến thành Biện Lương vẫn còn bị khí tức con người thống trị. Sáng sớm, một tiếng nổ mạnh vang lên trên mặt bằng phụ cận Mưu Đà Cương.

Một đội lực sĩ Nữ Chân cần thiết cầu hoặc đại chùy buộc xiềng xích, vung nện lên mặt bằng phụ cận đại doanh, băng sương màu trắng văng ra khắp nơi.

Khu vực mà người Nữ Chân hạ trại này vốn là nơi Vũ triều nuôi thả ngựa. Mưu Đà Cương ba mặt bị nước bao quanh, đồng cỏ um tùm xanh tươi, chắn lỗ hổng phía sau, cũng dễ thủ khó công. Chỉ là sau khi mùa đông đến, chung quanh mặt hồ bắt đầu kết băng. Đặc biệt trong những ngày tuyết rơi đậm, mặt bằng trở nên dày cứng, ba mặt vốn toàn hồ nước đã đóng băng kết nối với lục địa, hoàn toàn có thể đi lên.

Sau khi kế hoạch tập kích bất ngờ ban đêm của Diêu Bình Trọng thất bại thì không có bao nhiêu người dám thật sự phát động công kích với doanh địa Nữ Chân nữa. Nhưng sau khi băng đóng kết, binh sĩ Nữ Chân đóng tại Mưu Đà Cương ngày, ngày đều có thêm nhiệm vụ ra đập vỡ ranh giới tầng băng và phái thêm nhiều người đi tuần tra. Mỗi sáng sớm, sau khi lực sĩ đập vỡ ranh giới mặt hồ, binh lính tuần tra ba người một đội, đi qua đi lại.

Tuyết rơi nhiều trắng xóa làm người ta không phân rõ sáng sớm hay giữa trưa. Chỉ biết hừng đông qua đã lâu, binh lính tuần tra lại đến, ngẫu nhiên phóng tầm mắt nhìn mặt hồ băng tuyết bằng phẳng kéo mở dài ra ở phía trước kia. Hết thảy đều lộ vẻ đơn điệu, chỉ có thanh âm bề bộn trong quân doanh thỉnh thoảng cao ngất vượt qua tường vây bằng gỗ truyền tới. Lúc đội tuần tra đi qua, một gã binh sĩ Nữ Chân quay đầu nhìn về phía mặt hồ.

Tuyết lớn rơi xuống.

Gã nhìn mấy lần, một lát, đuổi kịp hai gã đồng bạn đi đằng trước.

Tầm mắt của chúng ta lại đẩy đi qua, đến mặt bằng cách bên này vài trăm mét, có một thứ màu trắng tồn tại, đó là hai bóng dáng nằm sấp trên băng vùi trong tuyết trắng. Trang phục họ mặc cũng một màu trắng tuyết nên rất khó bị phát hiện ra. Một người buông vật trong tay xuống, thậm chí một ngón tay lặng lẽ chặn ống trước của vật hình ống.

Đợi sau khi ba người kia đi thật xa, bên này mới lại giơ kính viễn vọng hình dáng dài thô ráp lên. Người bên cạnh lấy ra một quyển số nhỏ, lại lấy bút than ra, tay run run ghi con số lên đó.

- Lại một trăm hai mươi lăm nhịp thở...ba người tuần tra đi qua...tổng cộng thời gian...

Không có công cụ tính toán thời gian chính xác, chỉ có thể tính ra đại khái thời gian. Mà ẩn núp lâu dài trong trời tuyết dày đặc đối với hai người mà nói cũng là một áp lực to lớn. Họ nằm úp sấp chỗ này lẳng lặng quan sát, ghi chép, thỉnh thoảng mới dịch chuyển người một chút, lúc đói bụng, lấy thịt khô nướng trong quần áo ra, chậm rãi nhấm nuốt, nhưng vẫn cố gắng không gây ra tiếng động.

Có đôi khi, tuyết rơi xuống nhiều, tuyết bay dày đặc trên không trung, đó chính là thời điểm khó khăn nhất đối với bọn họ.

Lúc hoàng hôn, có người lặng lẽ tới, thay thế bọn họ.

Hai người này lặng lẽ rút lui khỏi mặt hồ, cẩn thận che lấp dấu vết. Sau khi tiến vào khu rừng nhỏ cuối Mưu Đà Cương, cũng vẫn yên lặng mà đi. Nơi ở tạm thời và địa điểm tiếp nhận nằm trong một huyệt động trong núi. Có người bắt đầu đi tới lấy đồ vật của họ, cũng thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, đưa tới một ít vật tư. Lúc gần đi theo thường lệ dặn dò:

- Nếu không cần thiết, đừng nhóm lửa.

Những đồ ăn gạo rang, thịt... mà đối phương đưa đến đã lạnh ngắt từ lâu, nhưng canh thịt trong hũ sắt nhỏ bọc ba lớp trong ngoài mà người đó đưa cho thì vẫn còn ấm nóng. Hai người chia nhau uống hết, sau đó lại nghe dặn dò một hồi.

Đi ra ngoài chấp hành loại nhiệm vụ này, y phục trên người cần phải luôn giữ ấm. Hai người này một là thiếu niên hơn mười tuổi tên là Trần Hợi, một là trung niên trên bốn mươi tuổi, họ Trịnh. Trần Hợi gọi y là Trịnh thúc.

- Trịnh thúc, thúc nói xem những thứ mà ngày ngày chúng ta ghi nhớ và ghi chép này có tác dụng thật không?

- Ngủ sớm đi.

Trịnh thúc nói ngắn gọn, thanh âm cũng rất khẽ:

- Ta sao biết.

- Người Nữ Chân quá độc ác...

Trần Hợi nói xong câu này lại không nói tiếp nữa.

Đội ngũ điều tra này do Ninh Nghị tập hợp lại thành lập nên, là những người trong quá trình thực hiện vườn không nhà trống và sau khi quân đội Vũ triều bị đánh tan đã được chọn lựa ra. Có một số là nhân tài của Trúc Ký trước đó đã được trữ bị, cũng có thợ săn, hoặc là người thiên phú dị bẩm, có bản lĩnh tinh thông sinh tồn nơi hoang dã. Sức khỏe của Trần Hợi từ nhỏ đã rất tốt, nhanh nhẹn hoạt bát, nghe nói, cậu ta có thể trần truồng đi trong tuyết giữa trời đông giá rét. Lúc người Nữ Chân đến, thôn của cậu không tránh khỏi bị tàn sát, cha mẹ cậu đã bị chết dưới đồ đao, cậu may mắn sống sót. Về sau, Ninh Nghị đến thu nhận cậu.

Tới sáng ngày hôm sau, bọn họ thức dậy, ăn thức ăn đã nguội lạnh, lại đi nhận ca. Tuyết bay lả tả, lúc lớn lúc nhỏ. Sau khi trở về họ đã nhận được lệnh mới, bọn họ sẽ chuyển đổi địa phương một chút. Bọn họ mơ hồ cũng biết, phụ trách điều tra đại doanh người Nữ Chân không chỉ có một nhóm bọn họ.

Tới liên lạc với họ hẳn là một quan viên. Chí ít cũng là quan. Ngày ngày người đó mang tới canh thịt được ủ nóng, khiến cho Trần Hợi cảm thấy ấm áp. Bởi vì cậu mơ hồ biết, có lẽ sẽ không có vị quan khác nào có thể làm được chuyện như vậy.

Cậu và Trịnh thúc quen biết nhau không lâu, tuy nhiên Trịnh thúc khá trầm lặng ít nói. Trước đây y vốn là một thợ săn lợi hại, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho cậu một hai cách ẩn núp và săn thú. Thời gian này, ấn núp tại một nơi trong hoàn cảnh nghiêm ngặt hà khắc, bên mình chỉ có một đồng bạn, không tự chủ cậu coi đối phương là bằng hữu, là người thân, trưởng bối duy nhất của mình ở đây.

Hôm nay là ngày hai mươi tháng mười một.

Trưa hôm nay, bọn họ vừa quan sát vừa lặng lẽ chuyển đổi vị trí. Tuyết rơi lâu như vậy, băng trên mặt hồ kỳ thật đã khá kiên cố. Thỉnh thoảng Trần Hợi thò tay gõ gõ, cũng sẽ không có chuyện gì. Ngày hôm nay đại khái là gặp nơi mặt bằng khá mỏng.

Bọn họ nằm ở chỗ này đã cả một buổi sáng. Khi binh linh tuần tra ven hồ đi qua khỏi tầm mắt, Trịnh thúc đang cầm kính viễn vọng quan sát, thanh âm nhỏ vụn dưới thân thể y vang lên rồi.

Hai người nằm im tại chỗ, chậm rãi nhìn qua bên kia. Trịnh thúc thò tay quét quét tuyết, vết nứt mảnh nhỏ dưới thân thể y đã kéo mở dài ra.

Hai người cũng biết vào thời điểm này không thể rối loạn được. Trịnh thúc vốn tính cách trầm lặng, lúc này hơi phất tay ý bảo Trần Hợi dịch chuyển sang bên cạnh, y thì xê dịch về bên kia.

Mặt bằng sụp rồi.

Trịnh thúc rơi vào trong nước, lại khẽ đạp đạp hai cái để lên. Xa xa, người tuần tra vẫn còn đi qua. Trần Hợi chưa rơi xuống cẩn thận đưa tay ra, Trịnh thúc bám vào tay cậu, lúc dùng sức, mảnh vỡ nhỏ bắt đầu xuất hiện dưới người Trần Hợi. Đối phương ý thức được gì đó, buông tay ra, theo bản năng quay lại nhìn về hướng quân doanh người Nữ Chân. Rơi xuống nước, y hẳn không nhìn thấy người, nhưng y đã ngừng đạp nước gây ra tiếng động.

Trong gió tuyết, mơ hồ có tiếng người Nữ Chân nói chuyện. Bọn họ cũng đang nhìn về phía bên này, nhưng bởi vì cách quá xa, gió tuyết ngăn trở, bọn họ không nhìn thấy mặt băng tuyết bên này đã xuất hiện một kẽ nứt.

Tuy rằng tuổi trên bốn mươi, nhưng theo định nghĩa của Vũ triều thì Trịnh thúc kỳ thực đã là một lão nhân rồi. Trần Hợi nằm úp ấp một bên, dốc sức vươn tay ra.

- Nắm lấy tay cháu, sắp được rồi...

Cậu cắn chặt răng, hạ thấp giọng nói..

Lão nhân trong hồ run rẩy, cởi kính viễn vọng trên cổ ra đặt nhẹ nhàng lên trên mặt băng, sau đó cởi bọc nhỏ quấn phía sau lưng ra. Bọc nhỏ này là vật tùy thân của Trịnh thúc, tựa hồ là toàn bộ gia sản của y. Y muốn đưa bọc nhỏ này qua, nhưng đưa được nửa chừng thì bọc nhỏ này lại rơi xuống nước.

- ...

Trần Hợi há to miệng. Cậu đã khóc, nước mắt làm tầm mắt mờ đi, nhưng cậu không thể nào thốt lên được âm thanh gì. Hai tháng trước, lúc người Nữ Chân đi đến thôn làng của cậu, đã giết chết phụ thân cậu, mẫu thân cậu giấu cậu trong đống củi, cậu nghe được rất nhiều thanh âm cùng động tĩnh, thanh âm cuối cùng cậu nghe thấy chính là tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi của mẫu thân cậu. Sau khi may mắn sống sót, cậu chui từ trong đống củi đi ra, mẫu thân cậu chết ngay bên ngoài cửa phòng củi, nửa người đều là bùn đen, trên người trần trụi, màu đỏ thẫm của máu cùng với màu đen của bùn hòa lẫn trùm lên nửa thân thể. Cậu nằm trong đống củi, khóc giống như lúc này.

Cậu mơ hồ biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không dám đi ra ngoài. Mẫu thân cậu từ đầu đến cuối không khóc gọi, không kêu cứu, chỉ đến giây phút sau cùng bị giết, mới không nhịn được phát ra âm thanh thảm thiết kia. Cậu ngồi bên thi thể của mẫu thân, há to miệng khóc, có thể nhét được cả nắm tay vào miệng, nhưng không có bất luận âm thanh gì phát ra được.

Có một số người, khi bị thương tới cực hạn thì sẽ khóc không ra tiếng.

Trong tầm mắt mơ hồ, tay lão nhân vươn ra kia không thu lại, y dùng sức lực cuối cùng giơ một ngón tay cái lên, hơi lắc lắc trong không trung.

Thanh âm từ trong quân doanh chế tạo khí giới của người Nữ Chân truyền tới, mấy tên binh sĩ tuần tra rời đi.

Lão nhân đã chìm xuống rồi. Đợi đến lúc thi thể của y nổi lên, Trần Hợi biết rõ, đến lúc đó, thời tiết lạnh như băng đã che kín lỗ hổng này. Mùa đông này, lão nhân vĩnh viễn đã không còn được thấy thế giới này rồi...

Vào lúc ban đêm, quan viên mang canh thịt đến cho cậu kia đưa cậu về sơn cốc thôn Hạ. Trong sơn cốc vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang làm việc của mình. Cậu được an bài trong một căn phòng nhỏ, có người đưa cơm canh tới, nhưng cậu ăn không nổi. Không lâu sau, lại có người đến hỏi cậu cụ thể và tỉ mỉ về tình hình cái chết của Trịnh thúc. Cậu máy móc kể lại. Đối phương nói:

- Sẽ còn có người đến đây nữa, làm phiền Trần huynh đệ kể lại lần nữa, để bọn họ ghi lại sự việc này.

- Ghi lại... cái gi..

Trần Hợi máy móc hỏi.

- Ghi lại... việc của Trịnh thúc, sau này nói cho người khác nghe.

- Vì sao... phải nói cho người khác nghe?

- Bởi vì...

Đối phương cân nhắc một chút, bên ngoài bỗng có người gõ cửa, tựa như báo cáo lại những chuyện đã xảy ra. Người nọ nghe xong báo cáo, gật đầu quay lại:

- Vì... để người khác ghi nhớ đến ông ấy...

- Thúc ấy đã chết rồi...

Trần Hợi lắc đầu.

- Ừ, Trần huynh đệ, ta biết người rất đau lòng, chúng ta cũng rất đau lòng, nhưng, bên ta còn có chuyện phải làm. Người tới này, sẽ giải thích với ngươi.

- Ngươi có gì đau lòng chứ, ngươi không biết thúc ấy, các ngươi đều không biết thúc ấy!

Trần Hợi nghẹn ngào gào lên.

Ánh mắt của đối phương tựa như cũng hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi. Qua một lát, lại có người đến. Trần Hợi vốn định nổi giận, nhưng khi cậu thấy người nọ tới. Chính là người tên là Ninh Nghị. Trần Hợi biết, đó là một đại quan.

Người nọ trước khi đến đã chuẩn bị đầy đủ giấy và bút mực. Đại quan tên là Ninh Nghị còn có tùy tùng, được hắn phất tay ngăn ở ngoài cửa. Đại quan nhìn cậu một lúc, mới ngồi xuống bên cạnh.

- Ta nghe người ta nói việc của Trịnh thúc rồi, ta đến đây thăm cậu.

Trần Hợi lắc đầu, không nói chuyện.

Đối phương nói:

- Hắn sẽ hỏi cậu. Sự việc càng tỉ mỉ, chúng ta càng nhớ kỹ, làm người khác nhớ kỹ.

Loại chuyện cũ mèm này khiến Trần Hợi càng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cậu cắn răng, nhìn đối phương chằm chằm:

- Trịnh thúc, là ai? Là người ở đâu? Lúc sắp chết thúc ấy đưa cho ta một bọc đồ. Chắc chắn, chắc chắn thúc ấy muốn ta chuyển giao lại, giờ ta chuyển lại cho ai!

- Đó là đưa cho cậu.

Đối phương nói.

- Trịnh thúc cũng giống cậu, người nhà đều đã chết. Thê tử của ông ta đã mất năm năm trước. Con dâu, hai cháu nội của ông ta lúc người Nữ Chân tới...

Đối phương lắc đầu, thở dài:

- Haiz, cho nên, bất kể trong bọc đó có gì, hẳn là đưa cho cậu.

Trần Hợi sửng sốt hồi lâu, nước mắt tuôn rơi, nhưng hơn hết là phẫn nộ trào dâng:

- Chính bởi vậy, chính bởi vậy, ngươi... các ngươi mới chọn chúng ta. Chính là bởi vậy, các ngươi mới chọn chúng ta đi chịu chết đúng không? Ngươi biết người nhà chúng ta đã chết như nào không? Cha ta chết như nào, mẹ ta chết như nào không....

- Ta biết rõ.

Trần Hợi còn chưa khóc nói xong, đối phương đã cắt ngang lời cậu:

- Chính bởi vì như vậy, mới tuyển các ngươi... Đương nhiên, không phải toàn bộ, nhưng phần lớn là vì thế.

Trần Hợi tức giận đến mức khớp hàm run lên:

- Đám người các ngươi... núp ở phía sau, đám người các ngươi...

- Là ta đưa các ngươi đến nơi nguy hiểm nhất, nhưng ta không "trốn" phía sau.

Ninh Nghị nhấn mạnh một câu. Hắn cởi y phục ra, lộ ra những vết sẹo trên ngực, trên cánh tay. Sau đó hắn đi đến chỗ người chuẩn bị những đồ để viết kia, lật nghiêng đầu y xuống.

- Bọn họ cũng không trốn đằng sau. Mặt bên cổ người nọ cũng có một vết sẹo nhìn vô cùng kinh hãi.

- Xác thực có người trốn, nhưng hiện tại người ở địa phương này không ai trốn đằng sau cả.

Ninh Nghị nhìn cậu, nói:

- Chuyện bên các ngươi, ta biết rõ, ta cũng từng thấy rất nhiều người chết rồi. Ta nói thẳng, chọn các ngươi đến địa phương này, là bởi vì trong tâm lý các ngươi có uất hận, các ngươi mới có thể làm được những chuyện kia. Dù các ngươi có chết, cũng sẽ không muốn từ bỏ, bởi vậy ta mới tuyển các ngươi. Mà cũng không còn cách nào, chỉ có như vậy, mới có thể làm nên việc. Nếu ta tùy tiện phái một người qua đó, bọn họ không đủ cẩn thận, bị người Nữ Chân bắt được, không đủ kiên quyết, chuyện của chúng ta sẽ bị bại lộ, đến sau cùng, tất cả mọi người đều chết, người Nữ Chân công phá Biện Lương, càng nhiều người bị giết hơn. Thật sự ta không công bằng với các ngươi rồi?

- Nhưng mà thúc ấy đã chết rồi...

- Văn minh truyền tiếp, không phải chỉ dựa vào huyết thống.

Ninh Nghị hạ thấp giọng nói một câu mà cậu không hiểu lắm.

- Người Nữ Chân đến đây, rất nhiều người chết, rất nhiều người đã không còn gia tộc rồi. Huyết mạch của Trịnh Nhất Toàn không còn nữa, nhưng lúc sắp chết, cậu ở bên cạnh ông ta, cậu chính là người truyền thừa của ông ta rồi. Người Nữ Chân một đường đánh tới, có rất nhiều người chết như vậy. Những câu chuyện mà họ để lại, để cho những người sau này biết rõ đã từng có một nhóm người từng sống, đã chết như vậy, văn minh tiếp tục được truyền thừa rồi. Người chết không thể sống lại. Nếu thật sự là không còn cách nào, chết rồi, hãy tận lực lưu truyền những câu chuyện xưa đó.

Hắn nhìn Trần Hợi. Trần Hợi không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu lên, hít một hơi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chỉ há miệng, gào khóc trong yên lặng. Ninh Nghị nhắm mắt lại đứng đó một lúc lâu, sau đó bước tới, lúc đi qua thành viên ghi chép, gõ gõ lên bàn nhỏ:

- Đã nói rồi, đừng hỏi đi hỏi lại nhiều... đủ khó chịu rồi.

Đêm hôm đó, Trần Hợi ở trong mơ thấy lão nhân dựng ngón cái lên. Cậu từ trong mơ tỉnh lại, nằm trên giường ấm áp mắt mở chong chong không thể ngủ được. Nhớ tới những bóng người tại Mưu Đà Cương kia, cậu biết rõ, sẽ tiếp tục có vô số người chết, hết thảy mới chỉ là bắt đầu.

Cậu đẩy cửa sổ ra, tuyết đã tạm ngừng rơi, nhớ tới vị lão nhân kia, lại nghĩ đến cha mẹ, và cả những người trong thôn xóm của mình. Mấy tháng nay, trên mảnh quê này đã chết rất nhiều người. Lão nhân đã yên nghỉ dưới đáy hồ. Bọn họ tựa như đều dừng lại ở tại địa phương an tĩnh này. Tuyết lớn lấy sơn cốc làm trung tâm đẩy trải rộng khắp thiên địa, thân ảnh của họ tựa như cũng đẩy mở chung quanh như thế, bọn họ thật sự là nhiều lắm.

Bầu trời đêm trong vắt. Ánh trăng như nước, chiếu lên chiếc áo đen của đêm tối.

Cậu cảm thấy ngủ trên chiếc giường kia cũng không yên ổn rồi. Ngày hôm sau cậu lại quay về Mưu Đà Cương, chưa tới bên hồ, bên kia đại doanh người Nữ Chân, sát khí đã ngút trời....

*******

Thời gian là giữa trưa, Tân Toan Tảo Môn, lúc lão nhân đi lên tường thành, thủ thành bên ngoài đều đang chạy đôn đáo.

Mọi người mang theo thùng nước tuôn lên tường thành, đổ ào nước ra bên ngoài sau đó tiếp tục đi xuống, lặp đi lặp lại như thế. Binh sĩ đã dựng sẵn tấm chắn, chuẩn bị tốt các đồ vật thủ thành như dạ xoa lôi, cây lăn. Vô số thủ thành kéo dài dọc trên tường thành đã sẵn sàng.

Trên thành trì, gió lớn thổi tới vô cùng rét lạnh, nhưng lúc này không ai quan tâm tới cái rét lạnh đó. Tần Tự Nguyên đi về hướng giữa thành lâu cách đó không xa, hai vị lão nhân khác cũng đã tới nơi đó rồi. Đứng đầu là Lý Cương, một vị khác là Chủng Sư Đạo của Tây Quân. Chủng Sư Đạo bệnh nặng chưa khỏi, nhưng lúc này cũng gắng gượng chống đỡ đi tới.

Bên ngoài, đó là doanh địa người Nữ Chân đóng đóng quân để công thành. Trong khoảng thời gian này, một số ít khí giới công thành đã được phô bày ở bên kia, nhưng số lượng cũng không nhiều. Tuy nhiên, lúc này bầu không khí trên trận địa bắt đầu có biến hóa.

Khí giới công thành đã nhiều thêm, đại quân hãy còn chưa đến, nhưng thám báo ngoài thành đã nhận được tin tức, người Nữ Chân sắp phát động tổng tiến công rồi.

Trong khoảng thời gian từ đó này tới nay, chuyện người Nữ Chân vùi đầu khổ tạo khí giới, mọi người bên trong thành đều biết rõ. Chủng Sư Đạo từng cân nhắc sách lược chủ động xuất kích, nhưng mà có sự việc của Diêu Bình Trọng, không ai dám gánh vác kế hoạch như vậy nữa. Hơn nữa ba vạn Chủng gia quân mà tốc độ của Chủng Sư Đạo là Chủng Sư Trung mang đến không lâu trước đó cũng đã thất bại trong cuộc phục kích gặp phải tại bình nguyện bên ngoài thành Biện Lương, lúc này đang co đầu rút cổ chỉnh đốn phòng thủ tại phụ cận.

Lúc Tây Quân mới đến, mọi người vô cùng mong đợi ký thác vào sức chiến đấu của Tây Quân. Cảm thấy Tây Quân đến lập tức có thể ngăn cơn sóng dữ. Thất bại của Diêu Bình Trọng đã đánh vỡ sự mong đợi này. Mọi người lại tiếp tục mong đợi vào Chủng Sư Đạo, nhưng trong sự mong đợi này, khi Chủng Sư Trung suất quan tới, Chủng Sư Đạo cũng vô pháp án binh bất động. Kết quả sau khi song phương triển khai một trận đối sát. Chủng gia quân cũng thất bại tan tác mà quay về. Tuy nhiên theo cách nhìn của Chủng Sư Trung, Chủng gia quân vẫn bảo lưu được hơn hai vạn chiến lực. Tuy nhiên một số ít những người cao tầng đã hoàn toàn hiểu được, mặc dù Tây Quân mạnh nhất Vũ triều, nhưng đối mặt với thiết kỵ Nữ Chân tung hoành thiên hạ cũng không thể nào thắng được.

Trên thực tế, ngay lúc ban đầu, có lẽ chỉ có bản thân Chủng Sư Đạo mới tỉnh táo mà thấy được điểm này. Sau khi ông đến kinh thành, kìm chế Diêu gia quân, cũng một mực ngăn cản đại quân lỗ mãng xuất kích, chỉ hy vọng bộ chúng dưới trướng của mình sau khi hội hợp với quân đội Cần Vương có thể hù dọa được Hoàn Nhan Tông Vọng, khiến chúng lui binh, hoặc là tập trung lực lượng đánh một trận. Đáng tiếc ông vào thành thì uy vọng quá thịnh, Chu Triết nhìn không thuận mắt, chung quy quản thúc ông, sau đó đồng ý kế hoạch của Diêu Bình Trọng. Đợi sau khi Chủng Sư Đạo không còn bị kiềm chế nữa, thì hai mươi vạn đại quân đã vỡ. Vị lão nhân thân mang trọng bệnh dù vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng cũng khó có thể xoay chuyển trời đất rồi.

Lúc này trong thành Biện Lương, văn võ cả triều hội tụ, người thật sự biết binh có không ít, nhưng mà bộ binh nhất hệ, cao nhất là Đồng Quán, vừa thấy khí thế của người Nữ Chân, căn bản không dám tiếp nhận trách nhiệm thủ thành, chỉ nói mình từ Thái Nguyên rút lui, thân mang tội đã không thể phục chúng. Ánh mắt như vậy chứng minh bản lĩnh "biết binh" của lão ta. Lão ta không tiếp nhận, những người khác lập tức hiểu, một số ít người có kinh nghiệm lý lịch cũng không dám tiếp nhận.

Mà Hoàng đế trong khoảng thời gian này vẫn giữ thái độ trầm mặc để Tả Hữu Nhị tướng nắm giữ quyền lực, nhưng trên thực tế có lẽ là đang quan sát mọi người. Đến cuối cùng, Nhị tướng có quyền lực tùy ý bổ nhiệm quan quân trung tầng. Cứ như vậy, bọn họ đối với việc vận dụng chiến thuật thủ thành cũng chỉ có thể là thực hiện quy quy củ củ, không thể mạo hiểm quá nhiều.

Nói ngắn gọn, cũng chỉ có thể thủ thôi.

Gió lạnh thổi tới, ba vị lão giả tuổi đều quá lục tuần đứng trong gió tuyết, cùng đợi đại quân của Tông Vọng đến. Chỉ có Tần Tự Nguyên, sau khi đứng rất lâu dần dần bật cười, tiếng cười kia rất hào hùng phóng khoáng, không xứng với hình tượng nhất quán của ông. Nhưng dần dần Lý Cương cũng bật cười lên, sau đó Chủng Sư Đạo cũng bật cười.

- Hôm nay ba chúng ta đến đây, đối diện việc này, nên uống cạn một chén lớn. Lý Cương vừa cười vừa nói.

Xa xa, tinh kỳ của quân đội Tông Vọng đã đến.

Sơn Cốc thôn Hạ, tin tức đã truyền tới rồi.

Trong phòng, Hồng Đề đang cùng Quyên Nhi may vá sửa lại một ít lớp lót của quần áo và đồ dùng hàng ngày. Trên đất trống ngoài cửa, Tần Thiệu Khiêm, Hàn Kính, Nhạc Phi, Tề Tân Dũng, Vũ Văn Phi Độ và không ít người đang tụ tại đây, nhìn thiếu niên tên là Tiểu Hắc đang mặc thứ kia lên người.

Khi giáp trụ dùng miếng sắt, miếng thép khâu ghép thành mặc lên người xong, cả người thiếu niên cũng cơ hồ biến thành một bộ khôi giáp sắt biết đi lại rồi.

Đây cũng không phải lần đầu thiếu niên kia mặc cái này. Khi cậu một quyền quét ngang chém ra, hoa tuyết bay lượn không trung đều vì đó gào thét xoay tròn. Phía sau cậu, chiến mã khoác thiết giáp khẽ hí lên một tiếng, mà phía sau đó nữa, hơn một trăm trọng kỵ thiết giáp đều ăn vận như thế.

- Cũng được.

Ninh Nghị hạ thấp giọng nói một câu. Cách đó không xa, Tần Thiệu Khiêm vuốt ve thiết giáp trên thân chiến mã, lắc đầu cảm thán.

Đội lên mũ giáp, cầm quan đạo, thiếu niên gầm một tiếng, xoay người lên ngựa.

Không bao lâu sau, trong sơn cốc đều bắt đầu chuyển động. Khi dần tới chạng vạng, mọi người đã tập hợp toàn bộ tại sơn cốc, từng ánh lửa trại tràn mở đi ra. Ninh Nghị cùng Tần Thiệu Khiêm và các tướng lĩnh đều xuất hiện trên đài cao của sơn cốc. Tần Thiệu Khiêm giơ chén rượu lên với mọi người trong sơn cốc, sau đó, chậm rãi đổ xuống từ trái sang phải.

- Hôm nay, chén rượu này, tế thiên địa, thần quỷ, và những người đã chết, cùng với chúng ta ở nơi đây. Hôm nay Tông Vọng đã chính thức xuất binh cường công Biện Lương, thời gian đã tới rồi...

Lửa trại hừng hực, sát khí ngập cốc, tất cả mọi người trầm mặc nghe y nói.

Gió tuyết thối khắp bầu trời, trong lúc nhất thời tựa như không dám tới gần nơi đây...

*****

Thái Nguyên.

Buổi tối, Tần Thiệu Hòa bệnh nặng mơ màng tỉnh lại. Gian phòng mờ tối, tiểu thiếp ngủ tại bên mép giường. Y mở mắt rất lâu, tận đến khi không nén được ho khan một tiếng, đối phương mới giật mình tỉnh lại.

- Lão gia, ngài đã tỉnh rồi, muốn uống nước không ạ?

Tiểu thiếp hỏi, sau đó nói:

- Việc thủ thành không có gì, ngài đừng lo lắng.

- Ta mơ, mơ thấy phụ thân.

Y yếu ớt nói.

- Công công ở Biện Lương, tốt hơn so với đây, ngài đừng lo lắng.

- Ừ.

Tần Thiệu Hòa khẽ gật đầu, sau đó cười, nói:

- Chiêm Mai, ta cảm thấy, có lẽ mình sẽ không được gặp lại phụ thân rồi...

Biển tuyết lan tràn, thời gian trôi, sáng sớm ngày hai mươi hai tháng mười một.

Buổi sáng này của thành Biện Lương vô cùng an tĩnh, ngoại trừ những bông tuyết bay bay, dường như mọi người đều chưa tỉnh dậy. Xe ngựa của Phàn lâu đi qua ngõ hẻm trên đường phố yên tĩnh, lúc đi tới tường thành phụ cận, trời bắt đầu sáng hẳn. Sư Sư xuống xe ngựa. Gần đây nàng thường đến nơi này hỗ trợ, nhưng mà lúc này đây, bầu không khí trong quân doanh có chút khác thường.

Nàng còn chưa kịp nhận biết bầu không khí biến hóa này, bên bức tường lớn cách xa xa kia, mơ hồ có tiếng kèn lệnh đột ngột truyền tới. Vật thể to lớn từ trên bầu trời xẹt qua, nổ vang, tuyết bị thổi tung sáng lên cùng sắc trời, như có gió bão vừa

mới đi qua. Thân thể Sư Sư co rụt lại, nàng cảm thấy mặt đất chấn động rung lên, xa xa có người kêu to "A"...

Ầm

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm....

Thanh âm công thành trong nháy mắt ầm vang đến tận cùng, âm hưởng kinh khủng nhấn chìm thành trì, toàn bộ bị ảnh hưởng chấn động lay động...

Quỷ môn đã mở rồi...