Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 2 - Chương 126: Cuối cùng cũng hiện… thủy triều đen




Trước khi hội nghị diễn ra thường rất buồn tẻ...

Đổng đại nhân phải nói là tương đối có kỳ vọng đối với Hoàng thương năm nay, cái mới thì năm nào cũng có, nhưng do tình hình năm nay có chút đặc thù, cho nên hắn vẫn duy trì thái độ trung lập. Thực ra, tình hình ngành vải Giang Ninh hiện giờ thế nào nhiều người còn rõ hơn vị Đổng đại nhân này.

"Tối nay ăn cua rồi..."

Là người chứng kiến và tham dự hội nghị tối nay, Vương gia Vương Văn Trác ngồi dưới ánh đèn thì thầm, ngửi mùi hương thức ăn từ bên dưới truyền lên, quay đầu nói chuyện với người ngồi bên cạnh:

"Ông thấy tình hình tối nay thế nào?"

Vị quản sự Vương gia kia thấp giọng nói:

"Đương nhiên là hi vọng Tô gia có thể thắng, mà xem tình hình thì hình như không có vấn đề gì."

"Ô gia và Tiết gia đâu phải đèn cạn dầu, ông nhìn tình hình bên kia mà xem, hai nhà đó cũng không quá lo lắng, mà Tô gia... nói thực nhé, tên Ninh Lập Hằng kia làm ta tương đối không thích..."

Vương gia là một thương hộ tầm trung ở Giang Ninh, có quan hệ tương đối tốt với Tô gia, lúc này đương nhiên họ muốn Tô gia đoạt được Hoàng thương, họ cũng theo chuyện này mà được lợi ích. Chỉ là Vương Văn Trác dường như không quá tin vào Ninh Nghị. Quản sự Vương gia cười cười:

"Hắn chỉ là một thư sinh, đừng để ý tới hắn làm gì, chúng ta chỉ cần biết sau lưng hắn có nhị tiểu thư chủ trì là được rồi, tối nay Tô gia chuẩn bị rất chu đáo, lại là người cuối cùng, có thể nói là đợi thành quả, sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Chỉ cần Tiết gia không động tay động chân gì là ta yên tâm..."

Hai nhà Tô - Tiết quan hệ tốt cho nên Vương gia cũng không có nhiều hảo cảm với Tiết gia, tháng trước Tô Bá Dung bị đâm, nhiều người cho rằng Tiết gia là hung thủ. Do vấn đề này quá nghiêm trọng nên không ai dám mở miệng xác định, chỉ tự hiểu trong lòng, không dám tuyên bố ra ngoài.

Sau khi nói vài câu khách sáo, Đổng đại nhân bắt đầu nói vào vấn đề chính, mọi người dần im lặng, mùi thức ăn bốc lên, việc quan trọng nhất tối nay đã bắt đầu.

***

"... Hôm nay xin mời mọi người cùng giám định và bình phẩm Tuyết Văn sa của Tề gia chúng tôi, loại vải này được dệt thủ công, rất mỏng, mềm, nhẹ, có sự dẻo dai. Mọi người nhìn xem, tấm vải này gần như trong suốt, mang màu trắng tự nhiên, được chúng tôi dùng phương pháp dệt đặc biệt để tạo thành..."

Trên Lục Y lâu lúc này mọi người đã ổn định vị trí, rất nhiều hộp gấm đã được đặt trên bàn tròn trước mặt, hoa quả, điểm tâm cũng đã đầy đủ. Sau khi Tề gia giới thiệu, mọi người nghị luận khá nhiều, Hạ đại nhân đứng dậy tuyên bố là nếu nhà nào có hứng thú có thể đứng dậy bình luận, cho nên có khá nhiều người tiến ra giữa, sờ tận tay xác định chất lượng tấm vải và bàn bạc, nói chuyện với chủ sự Tề gia.

Hội nghị đêm nay có quan hệ tới vải Tuế, Hoàng thương, cũng quyết định tới địa vị của các hãng vải Giang Ninh sau này. Do có quá nhiều mối quan hệ đan xen cho nên Hoàng thương chưa phải là việc quan trọng nhất của nhiều nhà, họ tự tin mang sản phẩm của mình ra giới thiệu, hi vọng sau này sẽ có nhiều thương hộ tới làm ăn, đặt quan hệ buôn bán. Đây là tiết mục đầu tiên, sau khi chủ sự Tề gia giới thiệu xong, mọi người tiến tới xem xét, bình luận khá nhiều, đương nhiên cũng có người vẫn ngồi im nói chuyện phiếm.

"Tấm vải này không tệ lắm..."

"Kỹ thuật dệt này mấy năm trước Ô gia đã áp dụng..."

"Nhưng mà sản lượng của Ô gia không cao."

"Có thể đặt quan hệ với Tề gia..."

Lúc này đương nhiên không phải là lúc đặt mối quan hệ làm ăn, cho nên mọi người chỉ tới xem chất lượng vải, vấn đề làm ăn có thể từ từ suy nghĩ và triển khai sau. Những nhà không có hứng thú như Tô gia, Ô gia, Tiết gia cũng cho người tới xem xét, bình luận, nói vài câu tốt, tiết mục mở đầu cũng có thể nói là náo nhiệt.

Sau khi Tề gia giới thiệu, Hạ đại nhân mới đứng dậy nói sơ qua về tình hình kinh doanh của gia tộc này thời gian gần đây, mọi người chăm chú lắng nghe, có một số thương hộ cũng nhân dịp này tiết lộ một số tin tức đáng chú ý, một số người thì ngồi im quan sát tình hình, dự đoán xem năm sau gia tộc này có khả năng phát triển hay không. Tiếp theo là một gia tộc khác...

Sau khi chính thức bắt đầu hội nghị, mọi người rất chăm chú lắng nghe, sự quan tâm tới Hoàng thương nhạt đi một chút, họ chỉ quan tâm tới sự việc trước mắt, thảo luận những chuyện có ích tới bản thân mình. Đối với những người có nhận xét tối với vải của mình, Vương Văn Trác thương lượng với đám chưởng quỹ bên cạnh, quyết định sau hội nghị tối nay sẽ đi thăm dò ý đồ của đối phương.

Tham dự hội nghị lần này tổng cộng có khoảng 20 nhà, có nhà chỉ lên giới thiệu tình hình kinh doanh một chút chứ không nhất định phải mang sản phẩm ra giới thiệu. Khi hội nghị đã diễn ra được khoảng nửa thời gian, Hạ đại nhân tiếp tục đứng dậy nói:

"... Mời Lữ gia lên giới thiệu tình hình buôn bán năm nay."

Mọi người đang bàn luận tình hình thì cùng nhau ngừng lại, yên lặng đợi Lữ gia giới thiệu sản phẩm của mình.

Sau đó, chủ sự Lữ gia tổng kết một cách ngắn gọn tình hình, cầm lấy một cái hộp gấm do người hầu mang tới, hắn cười vỗ vỗ:

"... Trước kia lụa Huân Trà của Lữ gia được mọi người chiếu cố rất nhiều, lần này chúng tôi tiếp tục sử dụng kỹ thuật của lụa Huân Trà để tạo ra một loại vải mới, tạm thời chưa đặt tên, trước mời mọi người bình luận và giám định, cũng mong các vị tiền bối chỉ ra những chỗ chưa tốt..."

Hắn mở hộp, bảo hạ nhân đi một vòng chìa tấm vải cho mọi người xem, có tiếng than kinh ngạc vang lên, Vương Văn Trác cũng nhìn mấy lần, sau đó cùng với các chưởng quỹ đưa mắt nhìn xung quanh, đánh giá phản ứng của mọi người, quan trọng nhất là phản ứng của ba nhà Tô gia, Tiết gia, Ô gia. Lụa Huân Trà của Lữ gia vốn là một loại vải nổi danh ở Giang Ninh, cũng chính là loại vải có khả năng cạnh tranh nhất với các loại vải của ba nhà này. Sau một lát, hắn mới thu mắt, cùng đám chưởng quỹ cười cười.

"Hình như ba nhà này đều có đòn sát thủ, vải của Lữ gia chưa chắc đã làm được gì."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

"Nhưng mà chất lượng của nó khá tốt, ta ra xem một chút."

Vương Văn Trác nói đứng dậy tiến lên. Thực ra có khá nhiều người đang quan sát sắc mặt của ba nhà Ô gia, Tiết gia, Tô gia. Ô gia vẫn duy trì hình tượng mỉm cười, đối với mỗi gia tộc giới thiệu sản phẩm đều cử người ra bình luận, cho nên khó có thể xác định thái độ của họ thế nào. Tiết gia thì có vẻ tràn đầy tự tin, Tô gia cũng như vậy. Hiện giờ trước mặt Ninh Nghị vẫn có một hộp gấm, ngón tay đang gõ gõ, khí chất yên tĩnh tự tin tự nhiên sinh ra. Liêu chưởng quỹ lúc này không nói chuyện với hắn mà quay sang nói gì đó với Biên chưởng quỹ, sau đó đứng dậy đi tới cạnh Tô Trọng Kham.

Vải của Lữ gia không thể ảnh hưởng tới vị trí của ba nhà này, nhưng mà cũng có thứ hạng ở Giang Ninh, lúc này cũng tạo nên một sự náo nhiệt nhỏ, Ô gia Ô Thừa Hậu cũng đi tới nói chuyện với Tô Trọng Kham, đánh giá khá cao.

Nhà tiếp theo đứng dậy nhưng tiếng bàn luận vẫn chưa dứt, giới thiệu xong mà dư âm của Lữ gia vẫn chưa tan. Đợi sau khi Hạ Phương đứng dậy giới thiệu "hãng vải Đại Xuyên" của Tiết gia, hội nghị mới trở nên yên tĩnh, trong đầu của họ thầm nghĩ, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến.

Khu vực Tô gia, Ninh Nghị ngừng gõ ngón tay, Liêu chưởng quỹ ngồi thẳng người nhìn Tiết Duyên cười cười. Tiết Duyên lúc này đang tiến lên bắt đâu nói về tình hình kinh doanh của Tô gia. Đại sảnh trở nên im lặng, tất cả mọi người đều chú ý xem Tiết gia muốn giới thiệu cái gì, cũng đồng thời quan sát xem phản ứng của Tô gia ra sao. Khi Tiết gia giới thiệu loải vải mới của họ thì đại sảnh im bặt. Mọi người im lặng chờ đợi phản ứng của người bên cạnh, đa số đều đưa mắt nhìn Tiết gia, thậm chí người của Tiết gia cũng phải nhìn sang. Đám chưởng quỹ của Tô gia không phát biểu gì mà đưa mắt trao đổi với nhau.

Một giây, hai giây... cuối cùng, Liêu chưởng quỹ đưa mắt nhìn xung quanh, sửa sang quần áo, cười đứng dậy. Khi hắn bước ra, Ninh Nghị nhíu mày, ngón tay tiếp tục gõ xuống, dựa thẳng lưng vào ghế. Sau đó tiếng bàn luận vang lên, mọi người theo lần lượt bình phẩm.

"Tô gia không phản ứng gì sao?"

"Sao lại như vậy?"

"Tiết gia không có chiêu gì nữa à?"

"Tô gia đã chuẩn bị mấy năm rồi, việc Tô Bá Dung bị ám sát không ảnh hưởng gì nhiều, Tô Đàn Nhi bị bệnh cũng ảnh hưởng không lớn..."

"Cái chiêu được ăn cả, ngã về không của Tô gia đã phát huy hiệu quả rồi..."

"Họ là nhà cuối cùng, chắc là Hoàng thương sẽ về tay họ rồi..."

"Còn Ô gia nên chưa biết thế nào, nhưng dự theo tình hình trước kia, Ô gia là nhà cuối cùng mới đúng..."

"Già chìm trẻ phất, già chìm trẻ phất chính là như vậy..."

"Tô Dũ cũng nên yên tâm giao lại công việc cho cháu mình rồi..."

Trong tiếng bàn luận xôn xao, mọi người cười cười tiến ra xem xét. Là một trong ba nhà đứng đầu ngành vải Giang Ninh, tuy rằng mọi người có kinh ngạc về tình hình nhưng sẽ không vì vậy mà không nể mặt Tiết gia, không khí trong nháy mắt trở nên náo nhiệt. Đương nhiên, trong náo nhiệt vẫn có tâm tình riêng, sau khi Tiết gia trưng bày tấm vải tím của họ, Tiết Duyên cũng không nói thêm gì mà trở về nghiêng đầu nói nhỏ với em trai mình.

"Ta đang suy nghĩ xem Tô Đàn Nhi đêm nay có thể tranh được Hoàng thương hay không..."

"Lúc nãy sắc mặt của Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương có sự thay đổi, ha hả..."

Hội nghị lúc này vẫn có sự nghi hoặc và khó hiểu, Hạ Phương đứng dậy vẫy tay nhưng cũng không thể áp chế hết mọi người, hắn đành theo thường lệ tuyên bố nhà tiếp theo. Ô Thừa Hậu cười, mang theo một cái hộp gấm đi ra trong sự kinh ngạc của mọi người.

Đại sảnh trở nên yên tĩnh, Vương Văn Trác liếc mắt nhìn Ô Thừa Hậu, nhíu mày:

"Tại sao sau Tiết gia lại là Ô gia?"

"Đúng vậy..."

Quản sự Vương gia gật đầu, cũng nghi hoặc, sau khi suy nghĩ tiếp tục bàn luận:

"Mặc kệ tình hình, chỉ cần Tô gia tranh được Hoàng thương là mọi chuyện sẽ hết, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi..."

"Ta đã chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay..."

Trong khi mọi người đang bàn luận, Ô Thừa Hậu đang nói về tình hình kinh doanh của gia tộc mình, đa phần mọi người còn đang lắng nghe, sự nghi ngờ trong lòng vẫn còn. Hai huynh đệ Tiết gia thì cau mày, bàn luận:

"A, nghĩ tới chuyện Tô Bá Dung bị ám sát mà cảm thấy chuyện này khá phức tạp..."

"Đúng là phức tạp, hi vọng Ô gia có thể tạo ra sự khác biệt nào đó, cản trở việc Tô gia đoạt được Hoàng thương..."

"Đến giờ ta vẫn không tin Ô gia giới thiệu được loại vải nào thực sự tốt, không ngờ tối nay họ lại tuyên truyền mạnh như vậy..."

"Tô Đàn Nhi bị bệnh, đám chưởng quỹ lo liệu chỉ được vậy thôi, tới thời khắc cuối cùng sẽ... Oa."

Tiết Tiến chưa nói dứt lời thì ánh mắt dại ra, ngẩn người, mọi người vừa bàn tán vừa lắng nghe Ô Thừa Hậu giới thiệu. Nhưng rất đột nhiên, Ô Thừa Hậu bất ngờ ngừng lại mở hộp gấm, bên trong là một tấm vải màu vàng rực rỡ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tiết Tiến, Tiết Duyên đều sửng sốt, đám quản sự bên cạnh không tự chủ được mà nhướn người, vươn cổ lên nhìn. Tiết Duyên nhìn một lát, quên luôn câu chuyện đang nói với em trai mình, buột miệng thốt ra một câu:

"Ô gia này thật đúng là... cho cắn người không tiếng..."

"Ô gia đã lấy đòn sát thủ của mình ra rồi..."

"Tấm vải này... không đúng..."

Tiết Duyên dường như nhận ra cái gì đó, ngoảnh mặt nhìn lại!

Trước mặt Ô Thừa Hậu là một tấm vải màu vàng rực, hoa lệ dị thường, hắn nói:

"Tấm vải gấm màu vàng chói này là do Ô gia tìm ra phương pháp phối màu đặc biệt, trải qua quá trình nghiên cứu lâu dài mà thành, kỹ thuật này được phát triển dựa trên Lạc Thần châm sẵn có, bởi vậy..."

Hắn hơi dừng một chút, cười ngừng giới thiệu, không biết đại sảnh yên tĩnh từ lúc nào, nhưng có một bóng người mặc áo xanh đã lướt qua mấy cái bàn, tiến đến nhìn chằm chằm vào tấm vải bên cạnh Ô Thừa Hậu, hóa ra người này là Ninh Nghị. Trong lúc mọi người còn đang ngồi, hắn đã chậm rãi đi tới, hơi dừng bên cạnh Ô Thừa Hậu, mọi người thấy bất ngờ nên đều tập trung nhìn hắn. Hạ Phương suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên:

"Ninh hiền chất, hiện giờ Ô gia vẫn chưa giới thiệu xong, chưa tới lượt Tô gia, mời về chỗ ngồi đợt thêm một chút."

Nếu đã có kiểu xưng hô hiền chất – đại nhân thì chứng tỏ quan hệ đôi bên rất tốt, cách nói của Hạ Phương lúc này cũng khá thân thiết.

Nhưng mà Ninh Nghị không phản ứng gì.

Im lặng, mọi người hết đưa mắt nhìn Ninh Nghị lại đưa mắt nhìn Ô gia, có người nhạy cảm nhận ra điều gì đó, theo thời gian nhiều người cũng nghĩ như vậy...

"Không đúng lắm..."

"Sao vậy..."

"Không đúng, không đúng, không đúng..."

"Ô gia..."

"Tô gia có vấn đề rồi..."

Có những thứ chẳng cần hành động nhưng cũng khiến bầu không khí thay đổi, không ai bàn tán nhưng ánh mắt dần trở nên phức tạp. Bầu không khí trở nên khác thường, chỉ cần ai đó kích phát là sẽ bùng lên. Liêu chưởng quỹ đi tới, cố gắng khuyên Ninh Nghị trở về chỗ ngồi, Ô Thừa Hậu cũng nhìn Ninh Nghị một lát, có chút nghi ngờ mỉm cười, sau đó bắt đầu mở miệng.

"À, không sao, nếu Ninh hiền chất muốn xem thì cứ thoải mái. Không sao, không sao, mà mấy hôm trước ta với Ninh hiền chất cũng đã nói tới chuyện nhà ta sẽ giới thiệu một loại vải mới, nếu hiền chất có thi hứng, xin giúp phổ thơ một bài, thơ không cần quá hay, chỉ cần mượn danh tiếng hiền chất là được rồi. Tóm lại là vải đã mang ra rồi, không cần giới thiệu nhiều làm gì nữa, kỹ thuật Lạc Thần châm mọi người cũng đã biết tiếng, nào, tới đây, tới đây, mọi người không nên khách khí, mời chỉ điểm, ha ha, ta không nói nhiều nữa..."

Một số thương hộ thân cận với Ô gia lập tức đứng dậy nhưng không ai lên tiếng.

"Đã xảy ra chuyện..."

Vương Văn Trác nhíu mày, sau đó đưa tay bóp trán, ánh mắt phức tạp vô cùng.

"Là... Ô gia?"

Tiết Duyên không dám tin tựa lưng vào ghế, sau đó bật ra một tiếng phức tạp:

"A."

Ninh Nghị và Liêu chưởng quỹ hiện giờ là mục tiêu để mọi người quan sát, Liêu chưởng quỹ nói một vài câu nhưng Ninh Nghị chỉ cau mày không nói. Hắn hết nhìn Ô Thừa Hậu, lại nhìn hai huynh đệ Ô Khải Long, Ô Khải Hào đang cười, đôi khi không biết hắn đang nhìn đi đâu, có lúc hắn cắn răng định đi tới nhưng mà Liêu chưởng quỹ lại kéo về.

Lúc này, đại sảnh như bị chia thành hai phe, một bên sắc mặt tái nhợt, một bên ồn ào náo nhiệt. Ninh Nghị cuối cùng cũng về chỗ ngồi, ánh mắt vẫn nhìn về phía giữa đại sảnh ẩn chứa sự phức tạp nhưng không ai biết hắn đang nghĩ gì. Tuy vậy, những người lọc lõi thương trường đều nhận ra, đó là sự nhiệt huyết bị bóng đen nuốt chửng, kinh ngạc không tin nhưng không thể thốt ra lời. Khá nhiều người đã đoán được sự tình, nhưng không dám khẳng định phán đoán của mình chính xác bao nhiêu phần.

Người của Ô gia cũng đã về chỗ ngồi, tấm vải gấm đã được truyền cho mọi người cùng xem, thế nhưng cảm giác chia hai đó vẫn không mất đi, một bên vẫn im lặng, một bên vẫn náo nhiệt . Tất cả mọi người đều đang đợi hồi kết của sự việc, bọn họ thấy Ô gia đang cười còn Ninh Nghị đang trầm mặc, có một số người ghé đầu bàn luận nhưng đa phần đám chưởng quỹ đều trấn định. Bên Tiết gia có lẽ đã đoán được gì đó, Tiết Thịnh nhìn hai đứa con thở dài.

"Đúng là chó cắn người không tiếng, Ô gia lợi hại nhất là ở điểm này, bất động thanh sắc, mặc kệ mọi người ở trước mặt nói cười, họ ở sau lưng thay đổi thái độ, lật tay làm mưa… Thời gian vừa rồi, Tô gia làm mọi thủ đoạn đẩy thanh thế lên cao, nhưng một chiêu hiểm ác này đã đánh tan công sức của họ thành bọt biển. Thế chân vạc trong ngành dệt Giang Ninh đã không còn nữa, sau chuyện này Tô gia có lẽ đã xuống bậc 2… Ài..."

Vốn quan hệ giữa Tiết gia và Ô gia không tốt nhưng trong tiếng thở dài của Tiết Thịnh chẳng có một chút hả hê nào.

Giống như họ nhận ra cái tuổi xế chiều, cái tuổi mà ráng đỏ chân trời, cái tuổi mà tàn hồng rơi rớt, cái tuổi có sự tiếc hận và buồn mang mác.

Nguyên nhân không phải Tô gia không tranh được Hoàng thương, mà bởi vì hành động của Ô gia quá lợi hại. Tiết Thịnh nhìn Ninh Nghị ngồi bên kia, tháng vừa qua, tác dụng của người thư sinh này không nhiều, bây giờ lại càng trông như dê lạc bầy sói, chẳng còn chút sức mà phản kháng, trông bóng lưng kia giờ đây rất cô tịch, hắn chẳng còn chuyện gì để làm mà thực ra cũng chẳng biết làm chuyện gì.

Cuối cùng, giọng nói của Hạ Phương cũng vang lên, đẩy màn kịch tới tiết mục cuối cùng...