Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 55: 55: Lâu Đài Cổ Thần Bí 05






Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
“Cô đổi phòng với tôi đi.” Sở Tu đột nhiên nói.

“Hả?” Cô gái sửng sốt, nhanh chóng xua tay: “Tôi… Tôi ở nhờ một hai đêm là được rồi, sao có thể…”
“Không sao, cô có thể dọn đồ qua đây trước, chủ yếu là muốn ở trong phòng của cô một đêm, chứng thực suy đoán nhỏ của tôi thôi, tình huống không ổn tôi sẽ trở về.” Chủ yếu là do Sở Tu muốn biết buổi tối có thể xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không, cũng không chuẩn bị ở trong phòng kia đến khi phó bản kết thúc.

Cô gái nghe cô nói như vậy mới gật gật đầu, bộ dáng vô cùng cảm kích.
Sở Tu lấy đao, sau đó tạm thời dọn đồ đạc của mình tới cái phòng kia, để cô gái ở trong phòng của mình ngủ một giấc.

Kế bên là gian phòng của gia đình bốn người chủ nhân lâu đài cổ, cho dù ở trong phòng này cũng có thể mơ hồ có chút mùi máu tanh.

Còn rất nồng.

Cô gái kia không dám ở lại phòng này về tình cảm có thể tha thứ.

Rốt cuộc bốn thi thể trong phòng cách vách cũng không có rửa sạch, vẫn nằm trong phòng như cũ, cả đêm đều phải ngửi mùi máu, một khi nhắm mắt chính là thảm trạng của bốn thi thể trong phòng cách vách, đừng nói nhát gan, cho dù lớn gan cũng chịu không nổi.

Hơn nữa quan trọng nhất là đây chính là trong phó bản, chuyện gì đều có thể xảy ra.

Sau khi Sở Tu chuyển đến phòng này, kiểm tra qua một lần, phát hiện không khác gì phòng kia của cô, bài trí đồ vật linh tinh đều giống y như đúc.

Kiểm tra xong, lên giường nằm chuẩn bị ngủ, Sở Tu khá can đảm, ngửi mùi máu tươi cũng có thể an tĩnh đi vào giấc ngủ.

Tới giữa đêm, cũng không biết mấy giờ rồi, Sở Tu đang ngủ đột nhiên nghe được một ít âm thanh nho nhỏ, âm thanh kia tuy rằng nhỏ, nhưng là có một chút giống như là có người nào đó đang dùng móng tay cào tường.


Sở Tu thực sự chịu không nổi loại âm thanh này, bởi vì nghe qua hơi chói tai, làm người ta nổi da gà.

Cô trở mình, chợt nhớ ra bức tường nơi phát ra âm thanh này chính là phòng ngủ của chủ nhân tòa lâu đài cổ.

Hiện tại trong đó chỉ có bốn người chết…
Sở Tu ngồi dậy, chậm rãi lại gần sát vách tường, dán lỗ tai dán nghiêm túc lắng nghe, cái âm thanh kia đứt quãng, nhưng đúng thật là có âm thanh móng tay cào tường.

Trong phòng kia hẳn là không có người sống mới đúng, liền tính sẽ có người đi vào kiểm tra hiện trường vụ án, muốn tìm xem manh mối thì cũng sẽ không đi vào lúc đêm khuya.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù có người lá gan lớn, đêm khuya dám đến phòng nằm bốn cổ thi thể kiểm tra manh mối, cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì ngồi cào tường nhỉ?
Sở Tu ngẫm lại đều cảm giác có hơi sởn tóc gáy, cô cẩn thận nghe trong chốc lát, trừ tiếng móng tay cào tường ở ngoài, tựa hồ còn nghe được có người đang nói chuyện.

Nhưng mà âm thanh rất nhỏ, đừng nói nghe rõ bọn họ ở nói cái gì, là nam hay nữ, là người lớn hay trẻ con đều không có biện pháp nghe rõ.

Chỉ có thể nghe được một ít âm thanh sột sột soạt soạt, cùng với tiếng cào tường đứt quãng.

Sở Tu nghe hồi lâu, cũng không nghe ra cái gì, cô mạnh dạn đi xuống giường, lấy điện thoại, mở đèn pin rồi ra cửa.

Đêm khuya hành lang vô cùng u ám, bên này dùng đèn cảm ứng, nhưng mà nghe nói đã hỏng rồi, bởi vì tuyết rơi quá lớn nên không tìm người tới sửa, cho nên toàn bộ hành lang đều đen như mực.

Trên hành lang không có một ai, chỉ có một mình Sở Tu.

Cô lặng lẽ đi tới cửa phòng ngủ của chủ nhân lâu đài cổ, dán lỗ tai lên trên cửa nghe, rất an tĩnh, cô lại lặng lẽ đẩy cửa ra một cái khe.


Trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng mà phòng ngủ chính có một cái cửa sổ lớn, bức màn đã kéo ra, ánh trăng chiếu vào trong phòng, không phải rất sáng, nhưng có thẩy rõ ràng hết thảy trong phòng ngủ.

Bốn cổ thi thể đều nằm ở trên giường, lúc ban ngày rời đi là bộ dáng gì thì hiện tại vẫn là bộ dáng đó.

Sở Tu chiếu đèn vào, chiếu sáng từng chút một từ bên trái.

Tập trung vào bức tường chung giữa hai phòng.

Cái gì cũng không có, giống như tiếng động nghe được lúc nãy chỉ là ảo giác.

Sở Tu cẩn thận quan sát một hồi, không nhìn thấy bất luận chỗ nào không thích hợp, liền ở ngay lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô.

Quay đầu nhìn lại, là người phụ nữ xinh đẹp ngậm thuốc lá.

Lúc ấy thiếu chút nữa Sở Tu quay đầu lại đấm người ta một cú ngã xuống đất, đã hơn nửa đêm, người dọa người cũng sẽ hù chết người đó, có được không hả?
“Cô đang làm gì đó?” Người phụ nữ nhỏ giọng hỏi.

Sở Tu đành phải chỉ phòng của mình, tỏ vẻ đây nói chuyện không tiện, không bằng đi vào phòng cô, người phụ nữ gật gật đầu, sau đó hai người đi qua.

Sau khi về tới phòng, đầu tiên là Sở Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới nói: “Vừa rồi thiếu chút nữa cô đã hù chết tôi rồi.”
Người phụ nữ cũng rất vô tội: “Hơn nửa đêm, tôi vừa ra khỏi cửa thì thấy cô đứng nơi đó, tôi cũng bị dọa chết khiếp đấy, có được không hả? Cho nên vì sao nửa đêm đột nhiên cô…”
“Chờ một chút đã.” Sở Tu dán tai lên tường, nghiêm túc nghe một lát, lúc này đây không nghe được bất luận âm thanh gì, lúc này cô mới nói: “Vừa rồi, lúc tôi đang ngủ mơ bừng tỉnh, đột nhiên nghe được cách vách có âm thanh rất kỳ quái, sau đó tôi liền qua nhìn thử xem.”
Người phụ nữ không còn lời nào để nói, một lúc lâu mới nói: “Vậy lá gan cô cũng rất lớn.”

Cô ấy cầm một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, muốn hút nhưng lại thôi, phỏng chừng là cố kỵ Sở Tu: “Tôi cũng nghe được am thanh rất kỳ quái, cho nên muốn ra xem xét một chút.

Kết quả vừa ra tới liền nhìn thấy cô ở đó.

À đúng rồi, tôi ở phía bên kia phòng ngủ của chủ nhân lâu đài cổ.”
Sở Tu nhịn không được nói chuyện với cô ấy, cuối cùng xác định tiếng động mà hai cô nghe được đều giống nhau.

Dường như là có người đang cào tường giống nhau, xen lẫn một giọng nói rất yếu ớt.

Hai người ngồi gần nhau không nói tiếng nào, ước chừng trong lòng vẫn còn chút hoảng sợ, người phụ nữ không kìm được: “Tôi có thể hút điếu thuốc không?”
“Cô hút đi.” Sở Tu biết, bởi vì có lẽ sẽ chết bất cứ lúc nào trong trò chơi này, cho nên rất nhiều người có áp lực rất lớn, có rất nhiều người đều rất thích hút thuốc.

Lúc này người phụ nữ mới hút điếu thuốc kia, còn rút ra một điểu thuốc trong hộp đưa cho Sở Tu.

Sở Tu không có thói quen hút thuốc nên từ chối cô ấy, cầm điếu thuốc thở ra một làn khói, nét mặt thanh tú hiện lên một chút mơ hồ trong làn khói thuốc: “Tôi đoán lúc vừa mới tiến vào phó bản này, phản ứng đầu tiên của cô nhất định là chế độ "biệt thự bão tuyết" đúng không?”
Sở Tu gật gật đầu, lúc ấy đúng thật là cô đã nghĩ vậy.

Người phụ nữ đột nhiên cười: “Phản ứng đầu tiên tôi cũng vậy, bởi vì tôi thích chơi trò chơi trinh thám, ở hiện thực cũng xem qua rất nhiều phim điện ảnh, nhưng mà trải nghiệm đêm nay bắt đầu khiến tôi nghi ngờ, cái phó bản này sẽ không đề cập một ít yếu tố tâm linh nhỉ?”
Cô ấy nói tới đây càng cười thoải mái hơn: “Tôi chỉ đoán thôi, nhưng vừa rồi thật sự rất giống một số cảnh tượng tâm linh trong phim điện ảnh đó.

Vừa mới đã xảy ra án mạng, một nhà ba người bị giết trong phòng ngủ, đêm khuya đột nhiên phát ra âm thanh kỳ quái, cô gái trẻ đi kiểm tra tình huống ngoài ý muốn phát hiện, thi thể bày trong phòng, số lượng không đúng…”
“Nghe có phải rất có không khí không?”
Sở Tu:…
“Rốt cuộc cô có ý gì vậy?”
“Ai, tôi chỉ là lo lắng buổi tối hôm nay cô sẽ sợ hãi, cho nên hỏi cô, có muốn tôi ở lại cùng với cô hay không.” Anh mắt cô gái như chân thành tha thiết, Sở Tu lại chỉ nghĩ từ chối.

“Không cần.”
“Ai da, con gái thì phải yếu đuối một chút, yếu đuối một chút dễ dàng được người ta yêu thương.” Người phụ nữ nhịn không được thở dài: “Cô thật sự không cảm thấy buổi tối hôm nay sẽ rất nguy hiểm hay sao? Nếu hai ta ở cùng nhau, tính an toàn sẽ cao hơn một nhút nha.”
“Thật sự không được thì tôi có thể ngủ dưới đất.”

Thật ra Sở Tu vô cùng muốn từ chối cô ấy một lần nữa, rõ ràng là đối mặt với một người phụ nữ, nhưng cô luôn có một loại cảm giác mình sắp bị quấy rối.

Sau khi cô ấy cò kè mặc cả không biết bao nhiêu lần, Sở Tu lại có hơi buồn ngủ, không thể không nói: “Cô muốn ở lại phòng tôi thì ở lại đi, tôi ngủ trước.”
Trước khi đi ngủ cô lại thò lại gần nghe thử, vẫn không có bất luận âm thanh gì.

Dù sao bên kia đã ngừng nghỉ rồi, Sở Tu liền vùi mình vào trong ổ chăn, sau đó ngủ luôn.

Buổi sáng gnày hôm sau tỉnh lại thì thấy, người phụ nữ xinh đẹp thật đúng là không nói đùa, không biết lấy chăn từ đâu ra, trải trên đất một cái làm đệm, một cái thì đắp lên người, cứ như vậy ngủ một đêm.
Khi Sở Tu thức thì cô ấy vẫn chưa thức, còn cuộn mình lại trong chăm, không biết có phải bởi vì có hơi lạnh hay không, tội gì phải đến?
Lúc này hẳn là đã là 8-9 giờ sáng, Sở Tu nhìn ra ngoài từ cửa sổ, tuyết không hề có ý định ngừng rơi, thậm chí còn có một loại cảm giác nó muốn rơi càng nhiều hơn, tuyết đọng trên mặt đất rất dày, nếu bạn đạp lên trên nền tuyết, nói không chừng nó đã cao đến gần đầu gối.

Sở Tu cảm thấy trước khi phó bản này kết thúc thì tuyết vẫn sẽ rơi không ngừng.

Bất quá cái này không quan trọng, quan trọng là hiện tại đã là ban ngày, có thể đi qua phòng cách vách tỉ mỉ kiểm tra một chút.

Sở Tu mặc áo khoác vào, đến cửa phòng ngủ chủ nhân lâu đài cổ, đêm qua không dám vào đi cẩn thận kiểm tra, đến lúc trời đã sáng lá gan cũng lớn hơn một chút.

Không biết có phải là do ngày hôm qua tinh thần mọi người đều tương đối mỏi mệt hay không, hôm nay đều thức khá muộn, Sở Tu ở hành lang không thấy người nào, đẩy cửa phòng cách vách cũng không thấy ai bên trong.

Thi thể bày biện vẫn là giống y hệt lúc trước, không có người nào động vào.

Sở Tu muốn kiểm tra cũng không phải cái này, cô đi tới bức tường chung giữa hai phòng, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới.

Cuối cùng kinh ngạc phát hiện, Sở Tu ngồi xổm vừa lúc đối mặt với mội chỗ có một ít dấu vết rất nhỏ, như là đã từng có thứ gì đó cào tới cào lui ở trên đó.

Nói cách khác, có lẽ âm thanh đêm qua cô nghe được cũng không phải ảo giác hay gì đó, mà là một chuyện có thật.

Này mẹ nó quá dọa người rồi!.