Ở Trong Lòng Anh

Chương 55




^^ thỏa mãn cõi lòng các bạn chưa nàoooo, tui thì vui quá rồi nè

***

Chu Ngộ Thần kinh ngạc một hồi lâu, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của tiểu tổ tông này như nào.

Vẻ mặt cô gái nhỏ đầy ủy khuất, Chúc Vãn nhìn ra được, lúc nãy hôn cô, cô không chán ghét nhưng lại có chút kháng cự.

Mới đầu anh còn tưởng da mặt cô gái nhỏ mỏng, xấu hổ vì anh làm trò lưu manh, nhưng câu cuối cùng cô để lại trước khi chạy đi khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tìm cô vợ nhỏ cái gì cơ? Con mẹ nó không phải cô vợ nhỏ của anh vừa đứng ở trước mặt à?

Thiếu niên nhướng nhướng mày, bàn tay to nhặt cái áo đồng phục mà Chúc Vãn khi chạy làm rơi, cũng không mặc vào mà lười biếng khoác lên vai đi về lớp.

Tuy anh không thể hiểu nổi lời nói lúc nãy của Chúc Vãn nhưng trong lòng vẫn có chút thỏa mãn, không nhịn được mà liếm môi - nơi vẫn còn chút dư vị của môi cô gái nhỏ.

Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, đang định đi lên tầng thì điện thoại ở trong túi quần rung không ngừng.

Ở sân trường đã bắt đầu kết thúc buổi thể thao bằng trò kéo co, chắc chắn hạng mục chạy 2000m kết thúc từ lâu rồi.

Chu Ngộ Thần cười khẽ, thời gian ở cùng Chúc Vãn trôi nhanh quá, anh không để ý lấy điện thoại ra, thấy tên Ngụy Cải hiện lên, vẻ mặt hưng phấn trên mặt lập tức biến mất.

“Chu thiếu.”

“Nói.”

“Bọn người của Cố Triều đã xử lý sạch sẽ, còn Cố Triều thì…”

“Không sao cả, cho hắn bao nhiêu cơ hội rồi, con mẹ nó còn ở trước mặt ông đây động tay động chân. Chuyện của hắn, về sau đừng nói với tôi, tôi sợ dơ.” Chu Ngộ Thần không để ý đi lên tầng, một tay đút vào túi quần, lúc đi có không ít bạn học nữ quay ra nhìn trộm anh.

“Còn nữa, chuyện lần trước ngài nói, thật sự tôi không thể xuống tay được nhưng hôm nay có một chuyện rất bất ngờ, Chu thiếu đi đến phòng trên tầng đi.”

Vẻ mặt Chu Ngộ Thần nghiêm túc hẳn lên, anh không giữ sự bình tĩnh của ngày thường nữa mà chạy thật nhanh lên tầng.

Anh không hiểu, khó khăn lắm Chúc Vãn mới trở về, sao lại không để ý đến anh.

Ngụy Cải đưa cho anh một quyển sổ nhật ký, vở màu hồng phấn, bìa có rất nhiều hình vẽ đồ ăn của công chúa, nhìn quyển vở này là biết từ lâu lắm rồi, chắc chắn không còn ai mua nữa, nhưng anh biết, quyển này là của Chúc Vãn.

Khi cầm lấy quyển sổ, anh vứt hết chuyện không được nhìn trộm riêng tư của người khác, đạo đức phẩm chất ra sau đầu, dù sao anh cũng chẳng phải là người tốt gì. Vừa mới mở ra, bên trong tràn đầy những lời tâm sự của thiếu nữ.

Là chữ viết của cô gái nhỏ, anh liếc mắt là có thể nhận ra.

Chu Ngộ Thần nhanh chóng lật vài tờ, tìm được trang cô viết khi về nhà, lúc mở ra, trang giấy này nhăn hơn những trang khác, có dấu vết của nước.

“Xử lý xong đám người kia, vừa vặn đuổi kịp ngài đang thi đấu.” Ngụy Cải ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình, mãi anh ta mới thấy được Chu Ngộ Thần tán gái như nào, ý tưởng biểu lộ một cách trắng trợn. Anh ta dừng một chút, nói tiếp:

“Lúc ấy, có mấy nam sinh qua đây, tôi cảm thấy chưa lớn hẳn, không thích hợp lắm, mà ngài lại ôm… ôm…”

Đầu Ngụy Cải cố gắng tìm ra một từ xưng hô thích hợp thì lại nghe thấy tiểu Chu thiếu nhìn chằm chằm quyền sổ nhật ký, giọng nói nặng nề.

“Bạn gái tôi.”

“Khụ khụ, lúc ngài ôm bạn gái chạy, vẻ mặt mấy nam sinh kia hưng phấn hẳn lên, tôi phải lăn lộn bọn họ một trận mới tìm được ra cái này.”

Chu Ngộ Thần nắm chặt quyển sổ nhật ký, mím chặt môi, nhìn cơ bắp anh nổi lên có thể thấy được giờ phút này anh tức giận bao nhiêu, đau lòng như thế nào.

Quả tim nhỏ của anh, cứ ôm hết tất cả sai lầm lên người mình, cô lại cố nén khó chịu trong lòng mà trốn tránh anh, nhưng cái gì anh cũng không biết, lại mất kiên nhẫn quát cô.

Cô có bao nhiêu ấm ức chứ.

Thậm chí Chu Ngộ Thần còn không dám tưởng tượng ra việc Chúc Vãn trốn ra một góc khóc một mình, anh đau lòng đến phát điên rồi, anh không quan tâm đến bộ dáng đứng chờ yêu cầu của Ngụy Cải mà tức giận nói:

“Mẹ nó, tôi cho cô ấy tai họa gì thế này.”

Lúc anh chạy vào trong lớp, không thấy Chúc Vãn ở đâu nữa. Các bạn học cũng biết Chu Ngộ Thần thích Chúc Vãn nên sôi nổi mách lẻo, nói là lúc Chúc Vãn trở về lớp thì hai mắt hồng hồng, như bị ai bắt nạt rồi sau đó không nói một lời đã xách cặp ra khỏi lớp, chắc là đi về nhà.

Bị người khác bắt nạt, cô gái nhỏ bị anh bắt nạt, bị tên khốn anh bắt nạt đến thảm.

Chu Ngộ Thần lấy điện thoại ra gọi cho Chúc Vãn, lúc trước anh đưa cho cô một chiếc di động rồi nhưng máy không thông. Anh đành phải gọi số kia, chắc chắn cô gái nhỏ đã cho dãy số của anh xuống dưới cùng rồi nên mấy lần gọi mới bị cắt đứt nhanh như thế. Trong lòng Chu Ngộ Thần nóng như lửa đốt, anh cầm chìa khóa xe chạy ra nhà xe.

Lúc đến cầu thang, trùng hợp anh nhìn thấy Thời Lạc đang quấn lấy Đường Kỳ Thâm, mặc kệ hai người họ đang làm gì, anh đến kéo quai đeo cặp xách của Thời Lạc.

“Gọi điện thoại cho Chúc Vãn, nói cho cô ấy biết Chu Phù là ai, con mẹ nó đừng để cô ấy tin mấy lời đồn lung tung.”

Lực của Chu Ngộ Thần không hề nhẹ nhàng chút nào nên Thời Lạc hơi lảo đảo một chút. Đường Kỳ Thâm cau mày, duỗi tay ôm cô nàng vào trong ngực, trên mặt hiện rõ vẻ chiếm hữu.

Thời Lạc vội vàng gọi điện thoại cho Chúc Vãn.

Chu Ngộ Thần không nhiều lời, lập tức lái xe đến nhà Chúc Vãn.

Cô gái nhỏ không nhận điện thoại, khó có khi Chu Ngộ Thần không giữ nổi bình tĩnh, tốc độ xe phóng nhanh như bay, cửa sổ xe còn không đóng lại. Gió lạnh thổi vào mặt anh, làm dịu đi cơn tức giận sắp mất lý trí.

Khi Chúc Vãn nhận được điện thoại của Thời Lạc, cô nàng vẫn nói không ngừng Chu Phù là chị gái Chu Ngộ Thần, là chị gái ruột, có cùng quan hệ huyết thống, người ta luôn gọi Chu Ngộ Thần là “Tam thiếu Chu gia, Tam thiếu Chu gia” là bởi vì trên Chu Ngộ Thần còn có hai chị gái song sinh.

Mấy lời Thẩm Vi nói, không đúng về Chu Ngộ Thần đâu.

Khi Chúc Vãn cúp điện thoại rồi vẫn chưa hết kinh ngạc, đột nhiên cô gái nhỏ cảm thấy chê cười chính mình, ngốc đến mức bị người ta lừa còn kiếm tiền cho người ta. Cô ủy khuất, nhưng Chu Ngộ Thần phải là người nên ủy khuất mới đúng, vô duyên vô cớ bị cô đẩy ra, dù anh có cố gắng đến gần như nào thì vẫn bị cô làm mặt lạnh từ chối. Anh có gì sai chứ, từ đầu đến cuối anh vẫn nhiệt tình như thế, còn bị cô nói là kẻ lừa đảo.

Bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập, lúc nãy Chúc Vãn khóc không thành tiếng, cô kinh ngạc đứng sụt sùi tại chỗ, thậm chí còn không ra mở cửa.

Ở bên ngoài, Chu Ngộ Thần vẫn không ngừng nói.

“Vãn Vãn, mở cửa!”

“Mẹ nó, em định làm anh đây bị lạnh chế.t à?”

Câu nói cuối cùng vừa cất lên, trong lòng cô gái nhỏ rối bờ. Vừa mở cửa ra, Chu Ngộ Thần không cho cô nói cái gì hết. Anh phóng xe đến đây, trong lòng nghĩ đến cô. Mà lúc này người đang đứng ở trước mặt, anh ấn Chúc Vãn dựa vào tường, bàn tay to giữ ở sau đầu không cho cô chạy trốn, không giải thích gì mà cúi đầu bá đạo chiếm lấy đôi môi mềm mại.

Chu Ngộ Thần hôn còn mạnh mẽ hơn khi ở dưới tầng trường học nơi có gạch đỏ, anh hung hăng nghiền nát, liếm mút đôi môi cô. Không đủ, vẫn không đủ, anh nhớ tới việc Chúc Vãn trốn đi âm thầm khóc thì hận không thể dùng sức để cô gái nhỏ tiến vào trong người mình, để anh che chở vĩnh viễn.

Đầu lưỡi linh hoạt cạy môi răng Chúc Vãn ra, tùy ý xâm lược, thổi quét tất cả. Cứ như vậy, Chu Ngộ Thần vừa bá đạo vừa nôn nóng, anh nhịn lâu lắm rồi, hận không thể lấy tim ra dâng cho cô gái nhỏ.

Một lúc lâu sau, Chúc Vãn bị hôn đến mức suýt không thở được thì anh mới hơi hơi buông tay, cách ra một khoảng nhỏ.

Mặt Chúc Vãn đỏ rần, trên má còn vương nước mắt ướt đẫm, hai mắt cô ửng đỏ, môi sưng lên, bộ dáng ủy khuất, khiến người khác đau lòng.

Nhưng khác nhau ở chỗ, tay cô gái nhỏ túm chặt một góc áo của anh, không đẩy anh ra giống như lúc nãy, nghĩ mọi cách trốn thoát anh.

“Em ngốc hay không ngốc thế? Hửm? Sao không đi đến hỏi anh? Mẹ nó, tim anh cũng cho em rồi, sao em lại tin mấy cái đó?”. Giọng nói Chu Ngộ Thần hơi nghẹn ngào, tựa như chất vấn Chúc Vãn nhưng anh lại cảm thấy tự trách, là anh cho cô mấy thị phi đó, anh không bảo vệ tốt cô gái nhỏ.

Chúc Vãn ủy khuất khóc, mơ hồ nói xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi…”

“Mẹ nó, ông đây thiếu em một câu xin lỗi à?”

Chu Ngộ Thần cúi đầu, không nhịn được mà tiến đến mút cánh môi cô gái nhỏ vài lần rồi anh tiến sát cổ Chúc Vãn, nhẹ giọng nói bên tai.

“Anh - Chu Ngộ Thần, từ đầu đến chỉ có một mình cô gái nhỏ là em, vậy xin em thương xót, làm bạn gái anh được không?”

Chúc Vãn định mở miệng nói: “Chu…”

Còn chưa gọi hết tên đã bị thiếu niên hôn.

Anh hôn một lúc rồi lại buông ra, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của cô.

“Em…”

Anh lại cúi đầu ngậm lấy môi cô gái nhỏ, không cho cô nói chuyện. Cứ ba lần liên tiếp như thế, Chúc Vãn cũng biết được ý đồ của anh, đỏ mặt nói: “Được.”

Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, đôi tay nâng lên vuốt ve khuôn mặt Chúc Vãn, trong mắt toàn là vẻ nhu tình.

Khóe môi anh cong cong, không nhịn được nữa mà cúi đầu hôn cô. Chúc Vãn không biết rằng, cô khóc như hoa lê dính hạt mưa như thế, mà đôi môi lại sưng đỏ nữa, đừng trước mặt anh không biết có bao nhiêu mê người.

Nhịn được thì không phải là đàn ông.

Lần này Chúc Vãn không cho hôn nữa mà duỗi tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhỏ giọng kháng nghị:

“Em đồng ý rồi mà, sao anh còn hôn…”

Thiếu niên cười khẽ, không buông tha môi cô gái, lẩm bẩm thở dốc nói:

“Anh hôn bạn gái mình đấy, không được à?”

Khuôn mặt Chúc Vãn hồng hồng, lúc này, anh ngang nhiên hôn môi bạn gái của mình. Tay Chu Ngộ Thần đang ôm cô cũng không thả ra, Chúc Vãn nhìn gương mặt anh ngay gần sát mình, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, cô gái nhỏ lặng lẽ vòng tay ra cổ anh, cánh tay trắng nõn đặt lên cổ.

Ngẩng đầu cẩn thận đáp lại, ngoan không chịu được.

Một lúc sau, Chu Ngộ Thần buông Chúc Vãn ra, khóe miệng khó nén được ý cười. Chúc Vãn tiến vào trong lồng ngực anh, nhỏ giọng nói:

“Kẻ lửa đảo.”

“Anh làm gì cơ?

Cánh môi Chúc Vãn bị hôn đến mức vừa hồng vừa sưng, còn hơi hơi đau.

“Lúc trước anh nói, lần sau sẽ nhẹ chút….” Lúc cô gái nhỏ nói đến câu cuối cùng thì cảm thấy xấu hổ, giọng nói nhỏ đến mức ngay cả cô còn không nghe thấy.

Chu Ngộ Thần ôm quả tim nhỏ của mình vào trong lồng ngực, cười đến mức cả người rung lên.

“Khi ở trong thời điểm này, thì đàn ông sẽ không bao giờ làm theo đúng lời hứa đâu.”

Chúc Vãn: “...”