Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 48




Ứng Thư Hoán hiểu rõ, bản thân không có cách nào trốn tránh tình cảm của chính mình..

Nếu nói trước kia chỉ là không tự chủ mà để ý tới nhất cử nhất động của Kỷ Nguyên, như vậy vừa rồi trải qua cảm giác rung động với tâm tình nhảy nhót kia, Ứng Thư Hoán đã có thể xác định, hắn thật sự thích Kỷ Nguyên.

Chuyện cẩu huyết như vậy —— li kỳ như vậy —— khủng bố như vậy cư nhiên phát sinh ngay trên người mình!

Cái này cùng bộ《 Hôn nhân chớp nhoáng: Chồng trước cút xa một chút 》hôm trước đọc trên tài khoản Wechat công khai có cái gì khác nhau!

Trời ạ…….. Hắn nhớ rõ nam chính trong cái kia truy thê hỏa táng tràng tới mức liệt nửa người phải trực tiếp vào ICU! Mấu chốt là vẫn không đuổi kịp người vợ, vợ còn triền triền miên miên với nam phụ!

——Này, này là cốt truyện người có thể viết ra sao?

——Này là cốt truyện người có thể nghĩ ra sao!

Tác giả nào đó chỉ muốn bản thân sảng khoái, có để ý để cảm thụ của tra công không?

Không có!

Bọn họ chỉ biết nghĩ cho chính mình!

——Hôm trước còn bình luận “Tác giả đại đại ngược đến chết cho tôi, loại đàn ông ba tám như này xứng đáng rơi vào kết cục đó, dứt khoát cho nữ chính ở bên nam phụ!” ngay dưới tác phẩm của người ta, hôm nay Ứng Thư Hoán tỏ vẻ khiển trách tác giả mãnh liệt.

Cặp mắt hồ ly của Ứng Thư Hoán càng trợn càng tròn, cảm giác như nuốt phải flag, vội vàng xóa bình luận hôm trước.

Không biết vì cái gì hình ảnh Lục Giác Hành đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn —— nam phụ? Đệch, loại nam ba tám như này làm sao đẹp bằng hắn được!?

Cuộc đời Ứng Thư Hoán, chưa từng động tâm, cũng chưa thích người nào.

Lần đầu tiên động tâm, không ngờ lại là hình thức địa ngục kiểu này.

Hắn giống như nhảy vọt qua yêu đương với tỏ tình, thậm chí ngay cả kết hôn cũng nhảy qua, thời điểm động tâm, vợ hắn còn đang muốn ly hôn với hắn.

Đại não nóng rực bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Bây giờ hắn rất muốn gặp Kỷ Nguyên, nhưng lại sợ nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của người đó.

Trước kia Kỷ Nguyên lạnh nhạt với hắn, hắn không sao cả.

Nhưng bây giờ không được, hắn cảm thấy bất luận là Kỷ Nguyên dùng biểu tình gì nhìn hắn, hay là chỉ cùng hắn nói chuyện, trái tim đều không chịu nổi.

………. Đây là báo ứng sao.

Biểu cảm của Ứng Thư Hoán trở nên ảm đạm.

Trước kia, lúc Kỷ Nguyên thích hắn, hắn đối với Kỷ Nguyên chẳng khác gì chiếc giày rách bỏ đi.

Hiện tại đến lượt hắn thích Kỷ Nguyên, đối phương lại không chịu cho hắn một ánh mắt.

Cảm xúc Ứng Thư Hoán suy sút có thể thấy được bằng mắt thường, thở dài nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.

Không muốn ………… ly hôn.

Thật sự sau khi ly hôn ngay cả một chút quan hệ cũng không có.

Mặc dù Ứng Thư Hoán thông suốt tình cảm của chính mình, nhưng cũng không dám tùy tiện biểu đạt cái gì với Kỷ Nguyên.

Hắn sinh ra đã có cảm giác cao ngạo của quý công tử hào môn, cho dù là thật sự thích Kỷ Nguyên, cũng không làm nổi loại hành vi mặt dày vô sỉ đi truy ngược.

……. Quá mất mặt.

Về đến nhà, Kỷ Nguyên đã tắm xong, đang từ trên lầu bước xuống.

Ứng Thư Hoán thông suốt, thay đổi cách nhìn mà nhìn Kỷ Nguyên, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi đắng khô.

Sao trước kia hắn không phát hiện Kỷ Nguyên đẹp như vậy?

Hay là nói đến với giới giải trí liền bị đóng gói? Thiết lập hình tượng?

Vậy người này còn tạo đến rất thành công, thiết lập thiết đến mức sắp tối cổ tới nơi rồi………. Nội tâm Ứng Thư Hoán tự giễu giống như phun tào.

Làn da đều rất tinh tế…..

Đặc biệt là trong làn sương mù lượn lờ, nốt ruồi đỏ như ẩn như hiện giữa bờ môi, hệt như cái móc nhỏ lay động lòng người.

Kỷ Nguyên mở miệng: “Ngày mai tôi sẽ dọn đi.”

Thần kinh căng chặt của Ứng Thư Hoán như bị một cây kim mỏng châm vào, không phải rất đau, nhưng phi thường khó chịu, hắn ngoài mặt giả vờ bất động thanh sắc hỏi: “Vì sao? Không phải còn chưa ly hôn à?”

Kỷ Nguyên cổ quái mà nhìn hắn một cái, không hiểu Ứng Thư Hoán dò hỏi là để làm gì, giờ anh dọn ra không phải đúng lúc sao? Còn hỏi lý do? Trước kia cũng đâu thấy hắn hỏi?

Nguyên nhân Kỷ Nguyên dọn ra rất đơn giản, hiện tại anh đã có tiền trong thẻ, có thể thuê một căn hộ đơn ở Kiến Kinh.

Mặc dù trước kia Kỷ Nguyên không nói, nhưng nội tâm kỳ thật là không muốn ở chung cùng người khác.

Kiếp trước, anh luôn ngủ một mình giữa tẩm cung trống trải, ngủ chẳng cần niềm vui.

Sau khi trọng sinh xuyên qua, ngược lại lại thêm rất nhiều ràng buộc.

Bởi vậy, lúc có tiền trong tay, điều đầu tiên anh muốn chính là một không gian riêng tư.

Kỷ Nguyên né tránh đề tài phía trước, rõ ràng không muốn nói với Ứng Thư Hoán: “Yến hội sinh nhật vào tháng mười hai, tôi sẽ đi.”

Ứng Thư Hoán nhìn đối phương, Kỷ Nguyên nói ra dự kiến trong nửa câu còn lại: “Đến lúc đó, tôi sẽ tự mình nói rõ ràng với lão gia tử.”

Ứng Thư Hoán nhấp môi, muốn nhìn anh vài lần, nhưng Kỷ Nguyên đã kéo cửa bước vào nhà.

Hắn đứng ở tầng dưới, tay chân luống cuống.

Hắn không hiểu, vì sao trước kia Kỷ Nguyên có thể thích hắn đến vậy, mà hiện tại lại có thể làm lơ hắn như thế.

Chẳng lẽ tình cảm dành cho hắn ngắn ngủi đến thế sao?

——Nói chung không thể là bản thân tuổi già kém sắc trong nháy mắt đi?

Ứng Thư Hoán quỷ dị mà thoáng liếc qua cửa kính gần đó.

——Còn khá xinh đẹp mà.

——Hôm nay còn có nhiều người hét chói tai vì hắn đấy.

Ứng Thư Hoán hỗ trợ chuyển nhà.

Kỷ Nguyên rất kinh ngạc, vị đại gia mười ngón tay không dính dương xuân thủy này từ khi nào có lòng tốt như vậy?

Ứng Thư Hoán xách rương hành lý của anh xuống dưới, mạnh miệng nói: “Tôi chỉ là bởi vì……….. Chúng ta rất nhanh sẽ phải ly hôn, đây là lần cuối cùng tôi thực hiện trách nhiệm của người chồng. Còn có, tôi sẽ không đồng ý để anh rời khỏi nhà một mình.”

Hắn cắn chặt răng, phảng phất hạ dũng khí thật lớn, mới kéo mặt mũi của bản thân xuống mà nhận sai: “Trước kia………. Tôi tùy hứng làm nhiều chuyện, khiến anh không vui. Sau khi ly hôn anh muốn cái gì cứ việc mở miệng, tôi sẽ bồi thường cho anh.”

Nội tâm Kỷ Nguyên cảm thán “Ui chà” một tiếng: Đây là trưởng thành trong một đêm à? Sao lại thế nhỉ, chẳng lẽ đàn ông sau khi ly hôn đều sẽ thay đổi?

Anh tâm bình khí hòa mà cười nói: “Tôi không cần cậu bồi thường cái gì.”

Đây là lời thật lòng, Kỷ Nguyên thật sự không muốn nợ Ứng Thư Hoán cái gì.

Cho nên, lúc Ứng Thư Hoán muốn lái xe đưa anh tới nhà mới, Kỷ Nguyên đều ngăn cản: “Tôi gọi xe.”

Hắn không muốn để Ứng Thư Hoán biết địa chỉ nhà mới của mình, này đồng nghĩa với việc lúc nào đối phương cũng có thể tới nhà mới của anh, dứt cũng dứt không sạch sẽ.

Tính toán của Ứng Thư Hoán thất bại trong nháy mắt, chỉ một khoảnh khắc như vậy, mặt hắn đều bị thiêu cháy —— thậm chí còn hắn còn hoài nghi Kỷ Nguyên đã nhìn thấu tâm tư xấu xa của mình.

“Tùy anh.” Ngón tay xinh đẹp niết mặt trên chiếc rương hành lý, khớp xương trắng bệch, nắm chặt một lát, sau đó buông ra: “Anh……”

Kỷ Nguyên nhìn thấy bộ dạng lưu luyến không rời của đối phương, không giống như giả vờ.

………… Có thể là cuối cùng cũng phải ly hôn, ngược lại có chút tiếc nuối?

Kỷ Nguyên nhớ tới bộ phim truyền hình mà anh xem gần đây, nam chính bên trong cũng là cái dạng này.

Này không đại biểu nam chính đột nhiên yêu vợ, mà chỉ là cảm thấy lương tâm bất an, bị cảm xúc áy náy chi phối, hơn nữa mất đi một người bảo mẫu toàn tâm toàn ý yêu mình, sinh ra vài phần tiếc nuối mà thôi.

Vẫn là một đứa nhóc a………

Kỷ Nguyên nhanh chóng nghĩ thông suốt, anh ngẩng đầu nhìn Ứng Thư Hoán: “Sau này nếu lúc làm việc gặp gỡ, nếu muốn chào hỏi, tôi cũng sẽ đáp lời.”

Đáy mắt Ứng Thư Hoán hơi sáng lên, sau đó nhanh chóng biến mất.

Ý của Kỷ Nguyên chính là, sau khi ly hôn cũng không cần cắt đứt toàn bộ quan hệ.

Nhưng lời nói của đối phương chắc chắn như vậy, hoàn toàn không giữ lại một con đường sống, hẳn là quyết tâm muốn ly hôn.

Kỷ Nguyên xoay người rời đi, bỗng nhiên một quyển notebook màu nâu từ trong túi rơi ra.

Ứng Thư Hoán nhanh tay lẹ mắt nhặt lên, một ít vé xe kẹp bên trong loạc xoạc rơi xuống mặt đất, thời điểm nhặt lên hắn thoáng liếc qua vài cái, ngoại trừ vé xe Kỷ Nguyên từ quê lên Kiến Kinh, mấy địa phương khác khắp trời nam đất bắc đều có.

Ứng Thư Hoán nghĩ thầm: Đi qua nhiều nơi như vậy? Đi du lịch sao?

Nhưng mà, không nhìn thấy các thành phố du lịch quen thuộc.

Ngược lại chính là Giang Chiết cùng đô thị loại một.

……. Sao giống như truy tinh thế?

Kỷ Nguyên nhìn thấy sổ nhật ký của bản thân rơi trên mặt đất, đồng tử co rụt lại.

Cũng may Ứng Thư Hoán không lật đến nội dung bên trong, bằng không hắn sẽ phát hiện bút tích trong sổ nhật ký với chữ viết bây giờ của Kỷ Nguyên hoàn toàn không giống nhau.

Ứng Thư Hoán đưa sổ nhật ký cho anh: “Tôi đi tìm cho anh cái túi giấy mới.”

Hắn nhìn qua còn rất hớn hở, tựa như có thể giữ Kỷ Nguyên lâu hơn một chút.

Căn nhà Kỷ Nguyên mới thuê nằm ở vành đai số 4 Kiến Kinh, đi làm hay tan tầm đều có thể ngồi xe điện ngầm, đại khái mất khoảng 40 phút.

Nếu là tự mình lái xe đi làm, liền phải mất bốn tiếng —— Kiến Kinh nổi tiếng về vấn đề tắc đường.

Đồ đạc của anh không nhiều, dưới sự chọn lựa kỹ càng của Giang Ngọc, cố ý thuê tiểu khu này.

Không có gì khác biệt, chỉ là tiểu khu này có nhiều diễn viên Kiến Kinh tới ở, danh khí lớn nhất chính là tuyến hai, ngoại trừ cái này còn có rất nhiều võng hồng và thực tập sinh thần tượng, cùng với không ít đạo diễn.

Kỷ Nguyên đăng ký tên ở chỗ bảo vệ, sau đó xách rương hành lý vào thang máy đi  lên tầng tám.

Mỗi tầng có hai căn hộ, lúc Kỷ Nguyên đi lên, đúng lúc người cách vách đang bước ra.

Nhìn thấy Kỷ Nguyên, đối phương sửng sốt một chút, sau đó dời tầm mắt qua chỗ khác.

Kỷ Nguyên nhìn mặt hắn cũng cực kỳ quen mắt, phỏng chừng là diễn viên nhỏ gì đó.

Hai người chạm mắt một chút liền biết là người cùng ngành, vì thế không ai mở miệng nói chuyện, một bên trầm mặc xuống tầng, bên còn lại trầm mặc mở khóa.

Nội thất bên trong căn hộ đơn đều đầy đủ hết thảy, Kỷ Nguyên bước vào, ném rương hành lý qua một xó, liền không để ý hình tượng mà đem chính mình nện ở trên giường.

…….. A, đã sớm muốn thử như vậy một chút, thực sự quá đã.

Anh ở nhà Giang Ngọc vẫn luôn ngượng ngùng mỗi lúc lên giường, có điểm phá hư hình tượng của bản thân!

Kỷ Nguyên cũng rất sĩ diện.

Điện thoại rung lên hai cái, Kỷ Nguyên lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn Ứng Thư Hoán gửi đến: Anh về đến nhà chưa?

Kỷ Nguyên không am hiểu nói chuyện phiếm với người khác qua mạng, cho nên đáp lại: 1.

Ứng Thư Hoán phát lại một chuỗi dấu ba chấm: ……..

Kỷ Nguyên tắt điện thoại, nhắm mắt lại, để bản thân hưởng thụ không gian riêng tư do chính đôi tay chăm chỉ của mình làm ra, cùng với khoảng thời gian của riêng mình.

Ứng Thư Hoán lại mở điện thoại thêm một lần nữa, ngón cái đặt trên khung chat, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng chưa đánh ra.

Mộ Ấu Lan đang bay tới nước Pháp, cùng thảo luận với nhà tạo mẫu về trang phục bà ta sẽ mặc vào bữa tiệc sinh nhật của Ứng Thư Hoán, trước mắt quyết định bốn bộ, phân biệt là buổi sáng và giữa trưa, ngoài ra còn chọn một bộ cho tiệc tối.

Dung mạo Mộ Ấu Lan cũng thuộc hàng đỉnh của chóp, năm tháng qua đi không lưu lại một chút dấu vết gì ở trên mặt, bà ta hơi nhăn mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mấy bộ trang phục của nhà thiết kế.

Như thường lệ, bà ta còn muốn hỏi Ứng Thư Hoán một chút.

Ứng Thư Hoán bị mẫu thân đại nhân làm cho phiền muốn chết!

Hắn một chút cũng không muốn biết hôm nay Mộ Ấu Lan mặc bộ váy nào xinh hay đẹp, dù sao ở trong mắt hắn, đám váy kia đều là một bộ dáng y xì nhau.

Bây giờ hắn muốn biết có thể gửi thứ gì cho Kỷ Nguyên mà không tỏ vẻ bản thân đặc biệt nhớ đối phương, mà là một câu hỏi thăm bình thường ấy?

Mộ Ấu Lan một bên lựa quần áo, một bên hỏi thăm: “Sao thất thần thế, bảo bảo?”

Ứng Thư Hoán trợn trắng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ cách gọi “bảo bảo” của Mộ Ấu Lan.

Mộ Ấu Lan đo eo của bản thân một chút, lẩm bẩm vài câu muốn giảm ăn ít bữa để giảm cân, sau đó chuyển đề tài: “Con đã nói rõ ràng chuyện ly hôn với Kỷ Nguyên chưa đấy? Lần nào hỏi cũng không chịu nói, mẹ nói cho con hay, chuyện ly hôn này nhất định phải càng nhanh càng tốt, miễn cho Kỷ Nguyên chỉ là làm bộ làm tịch.”

Ứng Thư Hoán không kiên nhẫn nói: “Anh ta không làm bộ làm tịch, lần này là thực sự muốn ly hôn.”

Mộ Ấu Lan vui mừng ra mặt: “Vậy là tốt rồi! Chờ mẹ liên lạc với anh hai, bảo nó tìm cho con một luật sư tốt nhất, Tiểu Lưu kia cũng không tồi. Nếu Kỷ Nguyên muốn vơ vét tiền của nhà chúng ta, nghĩ cùng đừng nghĩ.”

Ứng Thư Hoán cạn lời: “Mẹ có thể bớt làm loạn một chút hay không.”

Mộ Ấu Lan “ừ hừ” một tiếng: “Làm sao hả, con chính là thiện lương đơn thuần quá mức mới bị loại tiểu thị dân* như này lừa! Con cũng không biết trong lòng bọn họ có tính toán gì, chẳng khác gì mấy con quỷ hút máu, con dám nói nó ly hôn không phải là bởi vì không trụ nổi trong Ứng gia nữa, cho nên cuối cùng mới bắt chẹt con một chút?”

*chỉ những người lao động làm ăn nhỏ ở thành phố có đặc điểm kém giác ngộ, ích kỷ, bo bo giữ mình, chỉ biết cái lợi trước mắt.

“Anh ta không có.” Ứng Thư Hoán bực bội nói: “Anh ta nói muốn tay không rời nhà, con không đồng ý. Mẹ đừng nói anh ta nữa, bằng không con liền trở mặt với mẹ đấy.”

Mộ Ấu Lan hơi hơi sửng sốt, ủy khuất nói: “Không nói thì không nói, làm gì mà hung mẹ mình như vậy, càng lớn càng không có lễ phép, chẳng lẽ mẹ còn có thể đối xử với con không tốt chắc? Khi còn nhỏ tình cảm của con với mẹ mới là tốt nhất, nó tính là thứ gì…….”

Ứng Thư Hoán hai tay ôm nhau, đôi chân bắt chéo trên sô pha, bắt đầu giả câm giả điếc.

Điện thoại Mộ Ấu Lan vang lên hai tiếng, là Ứng Hứa gọi tới, biểu cảm của bà ta lập tức thay đổi, sau đó là một màn oán trách Ứng Hứa, nói chỉ muốn con trai chọn quần áo cùng mình một chút, có phải nó không quan tâm tới người mẹ này nữa hay không……….

Nửa tiếng sau Mộ Ấu Lan mới cúp máy, sau khi treo máy biểu tình có vẻ tốt hơn không ít, hiển nhiên là có tin tức tốt.

Mộ Ấu Lan ngồi bên cạnh Ứng Thư Hoán, lại hỏi một lần: “Bao giờ con với Kỷ Nguyên mới có thể xác định ly hôn?”

Ứng Thư Hoán cảm thấy bản thân thực cô độc.

Tựa hồ khắp thiên hạ này đều chúc mừng hắn ly hôn với Kỷ Nguyên, trong cuộc hôn nhân này, chỉ có mình hắn là hy vọng bước tiếp.

“Con không biết.” Ứng Thư Hoán cắn môi, không để cho biểu tình của mình quá mức khổ sở: “Sau khi sinh nhật con đi, Kỷ Nguyên nói muốn tới gặp ông nội nói chuyện.”

Mộ Ấu Lan nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mẹ nói chuyện này với con một chút, có nhớ lúc còn nhỏ khi con còn ở nhà ông nội, nhà họ Diệp ngay kế bên không? Chính là Diệp lão tướng quân ấy?”

Ứng Thư Hoán vô lương tâm nói: “Quên rồi.”

“Sao có thể quên như thế? Vậy con còn nhớ rõ Diệp Tinh, cháu gái của Diệp lão tướng quân không?”

Ứng Thư Hoán: “Không nhớ rõ.”

Mộ Ấu Lan: “Hồi nhỏ con còn thường xuyên chơi đùa với con bé đấy, mọi người đều nói nó lớn lên không đẹp bằng con, làm nó ức tới khóc nhè.”

Ứng Thư Hoán: “À. Có chút ấn tượng.”

Mộ Ấu Lan nói: “Diệp Tinh nhà người ta không giống như con đâu, đọc sách rất tốt, học đại học Cambridge ở nước ngoài, bây giờ đã là tiến sĩ, nghe nói là bên mảng kiến trúc, rất ưu tú đấy. Hai đứa nhiều năm không gặp như vậy, có muốn làm quen một chút, dẫu sao hai đứa cũng là cùng nhau lớn lên……..”

Ứng Thư Hoán cau mày: “Con không cần. Cái gì mà cùng nhau lớn lên, liền chỉ chơi mấy ngày sao? Nói rõ một chút, lúc ấy là con nhóc này chạy sau mông con nhé, phiền muốn chết.”

Mộ Ấu Lan nghẹn một chút, nói thầm: “Người ta không thích con, sao lại chạy theo con a……..”

Ứng Thư Hoán chanh chua mở miệng: “Đi theo con chạy theo con có tới mấy trăm vạn fans, còn có mấy tư sinh mẹ ghét nhất đấy, so với Diệp Tinh còn cần mẫn hơn nhiều, lại còn yêu con hơn Diệp Tinh, sao mẹ không bảo con đi làm quen bọn họ?”

Mộ Ấu Lan: “Không giống nhau mà……”

Ứng Thư Hoán: “Có cái gì không giống nhau? Bây giờ con còn chưa ly hôn, mẹ đừng đánh chủ ý lên người con.”

Mộ Ấu Lan vội la lên: “Thế tóm lại bao giờ con mới muốn kết hôn hả! Mẹ không nói con trai không thể, nhưng đàn ông con trai nào có săn sóc bằng con gái được……”

Trong nháy mắt, nửa tháng liền trôi qua.

Nửa tháng này, Kỷ Nguyên không có hành trình gì, chỉ ở nhà xem phim điện ảnh cùng truyền hình, học tập kỹ thuật diễn.

Mỗi lần Giang Ngọc ở khóa học diễn xuất, đều có thể thấy được sự tiến bộ trong kỹ thuật diễn của Kỷ Nguyên.

Hắn biết Kỷ Nguyên có thiên phú, nhưng mấy thứ như thiên phú cũng chẳng biết có thể chống đỡ được bao lâu, cho nên lúc Kỷ Nguyên vừa mới nhận diễn, Giang Ngọc rất sợ linh khí của đối phương bị mài dũa mất.

Nhưng mà, trải qua nửa tháng học tập, Giang Ngọc phát hiện, năng lực học tập của đối phương cực kỳ nhanh, hơn nữa rất biết tự kiềm chế, ở một cái giới giải trí nóng nảy như vậy, người có thể duy trì sự kiềm chế là rất hiếm.

Hơn nữa, cuộc sống sinh hoạt cá nhân với tình cảm của Kỷ Nguyên đều rất trống rỗng, ngoại trừ ban ngày đánh quyền, ra cửa xem mọi người đánh cờ, gần đây có thêm thú vui chơi chim, buổi tối trở về pha trà, ngoài ra không có đam mê nghiệp dư gì.

Thời gian quy luật làm việc và nghỉ ngơi giống hệt như người già……..

Đó là Giang Ngọc không biết lúc Kỷ Nguyên làm hoàng đế ở kiếp trước có bao nhiêu chuyên nghiệp trong việc quản lý biểu cảm, bằng không sao có thể hù dọa đám đại thần cáo già xảo quyệt kia chứ.

Anh từ lúc còn nhỏ đã luyện kỹ thuật diễn tới trình độ cao siêu trong hậu cung, bằng không sao có thể giữ mạng được.

Bất quá nói tới kỹ thuật diễn cao siêu, anh vẫn không thể đứng ở vị trí thứ nhất, vị bằng hữu Giang Ánh Nguyệt kia mới là hồ ly tinh chính hiệu, khiến anh theo không kịp.

Hôm nay sau khi kết thúc khóa học diễn xuất, thầy giáo tỏ vẻ khen ngợi mà nhìn Kỷ Nguyên: “Tiểu Kỷ quả là một hạt giống tốt hiếm gặp, rất ít khi gặp được một người xuất thân phi chính quy, lại có thiên phú kinh người tới vậy.”

Giang Ngọc y hệt như con trai nhà mình được khen, khoe khoang muốn chết: “Đó không phải là ánh mắt tôi tốt sao?”

Kỷ Nguyên mỉm cười không nói, nói: “Tối ngày mai tôi không tới học được.”

Thầy giáo diễn xuất: “Sao thế?”

Kỷ Nguyên: “Phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của bạn.”

Giang Ngọc sửng sốt một chút, Kỷ Nguyên có bạn bè khi nào?

Vương Hạo Thanh? Hồ Tiểu Vân? Lục Giác Hành?

——Sinh nhật trên Bách Khoa Baidu đều có, nhưng không có người nào có sinh nhật vào ngày mai.

“Được rồi. Cần chuẩn bị quà không?” Giang Ngọc có một loại cảm giác phiền muộn khi con trai đã trưởng thành, ở bên ngoài kết giao bạn bè với những người mình không quen biết.

Kỷ Nguyên: “Đều đã chuẩn bị tốt.”

Thầy giáo diễn xuất nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói: “Tuyết rơi kìa.”

Kỷ Nguyên cũng nhìn theo.

Tuyết rơi…….

Mùng 7 tháng 12, tuyết lớn.

Anh chính là chết ở cái ngày rét đậm này.

Mùng 7 tháng 12, Ứng Thư Hoán trực tiếp tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà cũ của Ứng lão gia tử.

Có thể thấy được Ứng lão gia tử có bao nhiêu thiên vị đối với đứa cháu nội này, sinh nhật của hai anh trai còn lại đều tổ chức ở công quán, hoặc là cử hành ở khách sạn.

Trong bữa tiệc, điện thoại cùng thiết bị chụp ảnh của khách khứa đều bị thu lại.

6 giờ 15 phút, khách khứa đúng hẹn tiến vào, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, dạ yến vòng thượng lưu Kiến Kinh đã chính thức bắt đầu.

Hôm nay Ứng Thư Hoán là nhân vật chính, vừa bước ra liền hấp dẫn không ít ánh mắt.

Hiện trường còn có các thiên kim tiểu thư mà Mộ Ấu Lan đã an bài, rụt rè bưng chén rượu, có chút lớn mật đánh giá hắn, có chút ngượng ngùng trộm ngắm hắn.

Hai người anh trai của Ứng Thư Hoán: Ứng Tu và Ứng Lễ, cùng với hai người chị dâu, đều thân thiết cùng hắn chào hỏi.

Anh trai cả Ứng Tu của Ứng Thư Hoán là một người đàn ông trầm ổn khéo léo, tuy mới 31 tuổi nhưng đã có nhiều thành tựu ở lĩnh vực kinh doanh trong vòng Kiến Kinh, là một tấm gương tốt cho thế hệ trẻ tuổi. Vợ anh ta cũng tự nhiên hào phóng, ôn nhu mỉm cười.

Anh hai Ứng Lễ là một người khiêm tốn, hiện đang làm việc tại Cục Đất Đai Kiến Kinh, năm nay đang có hy vọng được thăng chức, có bác lớn dìu dắt, phỏng chừng sẽ là cán bộ cấp phó trẻ tuổi nhất Kiến Kinh trong mấy năm gần đây. Bất quá, vợ Ứng Lễ là một cô gái hoạt bát đáng yêu, tự do yêu đương với Ứng Lễ trong những năm tháng học đại học, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.

Hiện tại, trong nhà anh trai cả đã có một đứa con, mấy ngày trước chị dâu hai cũng phát hiện mình mang thai.

Chỉ còn hôn nhân của Ứng Thư Hoán là chuyện khiến họ nhọc lòng nhất.

Ứng Tu lên tiếng: “Sao hôm nay không thấy Tiểu Kỷ. Nó không tới à?”

Đối với cuộc hôn nhân bi thảm này của Ứng Thư Hoán, Ứng Tu năm đó là rất không tán đồng, hơn nữa cũng cực lực phản đối.

Anh ta lớn hơn Ứng Thư Hoán 9 tuổi, có thể nói là một tay nuôi Ứng Thư Hoán lớn khôn, lại là em trai của mình, cũng coi như con trai mà đối đãi, bởi vậy anh ta phá lệ quan tâm tới đời sống riêng tư của Ứng Thư Hoán.

Ứng Lê nói: “Anh, anh cũng biết mẹ không thích Tiểu Kỷ, bảo nó tới, không phải xấu hổ sao?”

Ứng Tu thở dài, nhớ tới lần trước bản thân nhìn thấy Kỷ Nguyên, dáng người kia……….. Gương mặt kia……….. Thật sự là không nỡ nhìn thẳng.

Nếu tới trong trường hợp này, cũng chỉ khiến cho Ứng gia mất mặt mà thôi.

——Chủ yếu là khiến Ứng Thư Hoán mất mặt.

Ứng Lễ nói: “Anh nghe mẹ nói, có phải Tiểu Kỷ muốn cùng em ly hôn không?”

Ứng Thư Hoán ủ rũ cụp đuôi mà gật đầu: “Ừm…….”

Ứng Lễ thở dài: “Ly hôn cũng tốt, hai đứa vốn dĩ không thích hợp ở bên nhau. Nếu em không thích nó, lúc ly hôn nhớ bồi thường nhiều một chút, chút bồi thường này chúng ta vẫn chi được.”

Chị dâu hai nghe thấy liền có chút khó hiểu, trước kia cô vẫn luôn ở nước ngoài, cho nên không rõ cuộc hôn nhân mới một năm đã hoàn toàn tan vỡ của Ứng Thư Hoán.

Bỗng nhiên cô cảm thấy phi thường hứng thú với vị em dâu này.

Em trai chồng Ứng Thư Hoán nhà mình là diễn viên nổi danh trên quốc tế, ban đầu còn cho rằng chỉ có mấy nhân vật như thần tiên trên trời mới xứng đôi vừa lứa với hắn, nhưng hôm nay nghe tới, vị chị em dâu này còn rất, rất khó nhằn?

Mộ Ấu Lan xuất hiện ở đại sảnh, xuất hiện cùng bà ta còn có một người phụ nữ mặc bộ váy đuôi cá ánh kim màu xanh hàng hiệu, khoảng chừng 20 tuổi, tóc dài màu đen buộc lên cao, lộ ra cần cổ thiên nga thon dài, đính một viên đá quý.

Cô ta vừa xuất hiện, khiến cho cả đại sảnh trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.

Không ít nam sĩ độc thân đều cầm lòng không đặng mà nhìn về phía cô gái, cái này khiến cho Mộ Ấu Lan rất có mặt mũi, bà ta ôn nhu nói: “Tiểu Tinh, không cần quá khẩn trương, coi nơi này như nhà mình là được rồi.”

Diệp Tinh rũ mắt: “Cảm ơn dì.”

Mộ Ấu Lan cười nói: “Cảm ơn cái gì, để dì giới thiệu con trai cho cháu một chút, hẳn là cháu cũng không nhớ rõ nó nữa, hồi nhỏ hai đứa còn hay chơi với nhau đấy!”

Diệp Tinh hơi hơi mỉm cười, nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất tiểu thư khuê các thiên kim hào môn: “Cháu nhớ mà. Lúc ở ngoại quốc cháu còn xem qua phim điện ảnh của cậu ấy.”

“Ai nha, này thì tốt nha. Thằng nhóc kia cũng nhớ cháu đấy!” Ý cười trên mặt Mộ Ấu Lan càng trở nên chân tình.

Diệp Tinh bị đưa tới trước mặt Ứng Thư Hoán, Mộ Ấu Lan giới thiệu Ứng Tu cùng Ứng Lễ, sau đó nói với Diệp Tinh: “Cháu đừng câu nệ nhé.”

Tiếp đó đưa mắt ra hiệu với Ứng Thư Hoán, bảo đối phương tiếp chuyện với Diệp Tinh.

Ứng Thư Hoán đánh giá Diệp Tinh một chút, tức khắc liền biết mẫu thân nhà mình có chủ ý gì.

Diệp Tinh cũng nhìn hắn —— nhìn Ứng Thư Hoán ở khoảng cách gần như vậy, trái tim cô bang bang nhảy dựng lên.

Ứng Thư Hoán mở miệng liền nói: “Có phải cô từng đi chỉnh mũi không?”

“Răng rắc”, cả người Diệp Tinh như hóa thạch vỡ vụn.

Ứng Thư Hoán “à” một tiếng, không chút để ý nói: “Bệnh nghề nghiệp ấy mà, ngại quá, gặp mỹ nữ liền thích nghiên cứu mặt của người ta. À, không phải có ý khen cô là mỹ nữ đâu, đừng hiểu lầm.”

Mộ Ấu Lan tức giận đến nâng cao giọng: “Ứng Thư Hoán!”

Ứng Thư Hoán uống một ngụm champagne, hừ lạnh một tiếng.

Diệp Tinh xấu hổ nắm váy của mình, tức giận đến phát run.

Người này, người này như thế nào không có tố chất như vậy! Không có nhân phẩm! Bà tám như vậy!

Nội tâm thiên kim tiểu thư chửi ầm lên, giá trị hảo cảm ban đầu dành cho Ứng Thư Hoán rớt về con số âm.

Ban đầu còn cho rằng mình gặp được chính là hoàng tử bạch mã, kết quả đối phương nói chuyện chẳng khác nào kỹ nữ chửi bậy!

So với con gái còn cay nghiệt hơn!

Bệnh công chúa đi?! Đồ ngốc!

Diệp Tinh bị một màn trước mắt làm cho mất hết mặt mũi, biểu cảm trên mặt không thể nào giữ nổi.

Cô ta có chút không biết nhiều về Ứng Thư Hoán, cho nên đinh ninh nghĩ rằng thiếu gia thế gia đều là nho nhã lễ độ.

Đáng tiếc Ứng Thư Hoán không phải, loại chuyện như giáp mặt diss con gái, hắn làm được.

Yến hội cử hành hơn một nửa, Ứng lão gia tử mới từ tầng hai đi xuống.

Tuy ông đã ngoài 70 tuổi, nhưng thân thể vẫn khỏe khoắn như cũ, không cần quải trượng cũng có thể vững vàng bước xuống tầng.

Bởi vậy, ông cầm quải trượng, chính là để đánh Ứng Thư Hoán.

Ứng Thư Hoán thấy ông nội mang theo vũ khí, nghĩ tới lát nữa Kỷ Nguyên muốn đề cập chuyện ly hôn, cẳng chân hay bụng của hắn đều cảm thấy đau.

Ứng lão gia tử đi xuống dưới, quét một vòng qua người của Ứng gia, phát hiện Diệp Tinh, liền gật đầu với đối phương, trong lòng cũng rõ ràng Mộ Ấu Lan đánh chủ ý gì.

Giọng điệu Ứng lão gia tử tuy nhàn nhạt, nhưng lúc mở miệng liền mười phần uy nghiêm: “Sao Tiểu Nguyên không tới?”

Mộ Ấu Lan nghe thấy Kỷ Nguyên liền trợn trắng mắt, mở miệng: “Ba, trường hợp như này nó tới thích hợp sao. Ngay cả quần áo phù hợp cho nó cũng tìm không ra.”

Mộ Ấu Lan còn không biết chuyện Kỷ Nguyên đã gầy đi, nói chuyện cực kỳ cay nghiệt, một chút liền bắt được khuyết điểm lớn nhất của Kỷ Nguyên.

Ứng lão gia tử: “Tìm không thấy thì định chế, Ứng gia chúng ta không thiếu chút tiền ấy. Tiểu Hoán, bây giờ gọi điện thoại ngay, đi đón Tiểu Nguyên lại đây. Mấy người cảm thấy mất mặt, ông già này không thấy mất mặt. Kỷ Nguyên là cháu dâu đã qua cửa Ứng gia chúng ta, ai dám cảm thấy mất mặt?”

Mộ Ấu Lan nghẹn khí, hừ một tiếng.

Dù sao con trai bà cũng sẽ không đi đón nó!

Bà ta giận dỗi nghĩ thầm.

Kết quả thái độ Ứng Thư Hoán hoàn toàn khác thường, nghe thấy mấy lời này của lão gia tử liền hận không thể cất bước chạy ngay.

Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng chờ được một cái cơ hội quang minh chính đại đi đón Kỷ Nguyên mà không bị đối phương phát hiện chính mình bây giờ đang thích anh ta!

Cặp mắt hồ ly của Ứng Thư Hoán cong lên: “Cháu đi ngay đây.”

Mộ Ấu Lan mở to hai mắt nhìn, phảng phất như đang nhìn một người xa lạ.

Con trai bà ta bị làm sao thế?

Con trai bà có bệnh đúng không?

Đi đón Kỷ Nguyên thôi mà, làm gì mà vui sướng như kiểu mẹ con ăn tết thế?

Thời điểm Diệp Tinh nghe thấy tin Ứng Thư Hoán đã kết hôn, thập phần khiếp sợ.

Cô có người bạn là fans của Ứng Thư Hoán, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua Ứng Thư Hoán kết hôn khi nào……..

Ẩn hôn?

Diệp Tinh có điểm cạn lời: Đều đã kết hôn mà vì cái gì còn muốn lôi cô tới làm quen? Nếu sớm biết đã không trang điểm đẹp như vậy, lãng phí tình cảm của chính mình, Ứng Thư Hoán có bệnh đi?

Lại nghĩ tới vừa nãy Ứng Thư Hoán không khách khí với chính mình, Diệp Tinh nghĩ thầm: Khó trách hắn phản ứng kịch liệt như vậy, xem biểu hiện của dì Mộ, giống như rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này? Aiii, có chuyện gì liên quan tới mình đâu, mình hiện tại chỉ là một quần chúng ăn dưa thôi.

Đúng rồi, nhất định phải thông báo cho bạn mình ngay lập tức, giúp đối phương nhanh chóng thoát phấn tên cặn bã Ứng Thư Hoán này! Cư nhiên dám ẩn hôn lừa fans!

Mặc dù Ứng Thư Hoán cũng không phải kiểu dựa vào fans ăn cơm……… Dường như kết hôn cũng chẳng có gì ghê gớm……

Nhưng vẫn là rất quá đáng!

Diệp Tinh trước kia sẽ không đồng cảm như kiểu chính bản thân mình bị, dẫu sao trước đây cô cũng chẳng truy tinh.

Nhưng dạo gần đây dưới sự ảnh hưởng của bạn bè, cô cũng bắt đầu chậm rãi truy tinh.

Những nghĩ đến tiểu ca ca báu vật mình phát hiện gần đây, nội tâm Diệp Tinh liền kích động một trận: Vẫn là Kỷ Nguyên ca ca nhà chúng ta tốt! Giữ mình trong sạch, không vào hộp đêm không yêu đương, nhân phẩm tốt, thân thủ lợi hại, a a a a a, cô muốn làm fans anh cả đời!

Mặc dù nội tâm kích động, nhưng làm một cái danh viện, kỹ năng quản lý biểu cảm của Diệp Tinh vẫn là đủ điểm.

Trên mặt không chút động tĩnh, chỉ là hơi hơi nhấp một ngụm champagne, đứng ở vị trí quần chúng ăn dưa tuyệt vời, hóng trận drama mẹ chồng con dâu hào môn Ứng gia đại chiến.

Ngoài cửa, một người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện.

Diệp Tinh nhìn qua, cảm thấy có chút quen mắt.

Ứng Thư Hoán còn chưa ra cửa, đã thấy Kỷ nguyên đi tới.

Trong lòng hắn nhảy cực mau, cơ hồ không theo khống chế mà nhấc chân đi về phía trước, hy vọng lúc Kỷ Nguyên vào cửa sẽ thấy mình đầu tiên.

Trên thực tế, Kỷ Nguyên cũng chỉ có thể nhìn qua Ứng Thư Hoán, dẫu sao, vị này cũng chính là chồng tiện nghi trên danh nghĩa của anh, cái khác không được, chính là đặc biệt có khả năng thu hút tầm mắt của người khác.

Mang một gương mặt hại nước hại dân kiểu này, đi chỗ nào cũng không có biện pháp khiêm tốn!

“Anh đến rồi.” Ứng Thư Hoán đè tiếng tim đập của mình xuống: “Mẹ với ông nội đều đang chờ anh.”

Kỷ Nguyên gật gật đầu, suy nghĩ một chút, đem món quà tặng cho Ứng Thư Hoán, nhàn nhạt nói: “Sinh nhật vui vẻ?”

Kỷ Nguyên tặng quà cho hắn?

Sẽ là cái gì?

Ứng Thư Hoán nhận lấy món quà, hận không thể mở ra ngay lập tức.

Hắn hỏi: “Bên trong là gì thế?”

Kỷ Nguyên: “Đồng hồ.”

Ứng Thư Hoán: ………. Có phải người này đang âm dương quái khí mắng mình không? Năm ngoái đã mua đồng hồ rồi còn gì?

Bất quá, cái này cũng không thể ngăn cản hắn vui mừng như cũ.

Ứng Thư Hoán khó lòng kìm nổi, kéo cánh tay Kỷ Nguyên: “Tôi mang anh vào.”

Này khiến cho Kỷ Nguyên không biết theo ai, có chút xấu hổ: “Cậu đừng kéo tôi như vậy.”

Ứng Thư Hoán ý thức được bản thân thất thố, cánh tay nóng bỏng y hệt như cặp gắp than, lập tức thu về.

Kỷ Nguyên nhẹ nhàng thở ra.

Hai người cách một khoảng bằng cái nắm tay, một trước một sau tiến vào đại sảnh.

Lúc Kỷ Nguyên càng đi càng gần, Ứng Thư Hoán đứng yên, mở miệng: “Con vừa ra tới cửa liền gặp được Kỷ Nguyên, cho nên không đi tiếp.”

Hắn nói xong, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện mỗi người trưng một biểu cảm khác nhau.

Trong đó, biểu tình của Diệp Tinh chính là trời sụp đất nứt, kỹ năng quản lý biểu tình của danh viện cũng không có cách nào áp dụng.

Này con mẹ nó, này con mẹ nó —— Phòng nhà cô sụp rồi*!

*Sụp phòng là chỉ idol lộ tin tức yêu đương

Tiếp theo là biểu cảm của Mộ Ấu Lan, chẳng khác gì nuốt phải quả trứng gà mới đẻ, nhìn Kỷ Nguyên, phảng phất như chưa từng quen biết người này.

“Kỷ……… Nguyên?” Mộ Ấu Lan mở miệng, làm một bà bà hào môn, Mộ Ấu Lan nhanh chóng ổn định giọng nói của bản thân, nhưng vẫn rất khiếp sợ: “Cậu…… Cậu giảm cân lúc nào thế?”

Sau khi gầy đi còn khá xinh đẹp, ban đầu đã chuẩn bị chịu mất mặt, đột nhiên Mộ Ấu Lan cảm thấy, Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán đứng chung một chỗ cũng không khó xử như vậy.

Khí chất của Kỷ Nguyên cực tốt, chỉ đứng một bên thôi đã cho người khác một loại cảm giác tự phụ, thậm chí còn có khí tràng hơn mấy vị quý công tử hào môn đang có mặt ở đây.

Khóe miệng nở nụ cười lễ phép, thong dong trấn định.

Dưới cái nhìn chăm chú của Ứng Tu Ứng Lễ, cùng hai người chị dâu cũng không hề luống cuống.

Ngược lại người nhìn chăm chú Kỷ Nguyên như bọn họ, trong lòng sinh ra một chút sợ hãi vi diệu —— liền giống như quay về thời cổ đại, cảm giác khẩn trương như thường dân không có cách nào nhìn thẳng mặt vua.

Trong nháy mắt, nhân vật đảo ngược.

Nguyên bản là Kỷ Nguyên tới chào hỏi các trưởng bối Ứng gia, cái này tựa hồ biến thành người Ứng gia tới bái kiến Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán hô vài tiếng: “Ông nội, ông nội? Ông nội!”

Ứng lão gia tử ngoảnh đầu lại với biểu tình mờ mịt cùng chấn động, cực lực khắc chế không để cho đôi tay mình phát run, mà dời đi tầm mắt của bản thân, không nhìn trộm dung mạo của Kỷ Nguyên.

Cái này khiến cho Ứng Thư Hoán cảm thấy rất kỳ quái.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng ông nội thất thố như vậy? Chẳng lẽ bị Kỷ Nguyên giảm cân lóe mù mắt?

Mặc dù Kỷ Nguyên cũng khá xinh đẹp, nhưng cũng không đẹp đến mức khiến cho ông nội lộ ra loại biểu cảm vừa sợ hãi vừa khiếp sợ như này đi……

Hắn nghe các chiến hữu của ông nội nói qua, thời điểm chiến đấu giành đất nước, cho dù ông nội đối mặt với mấy vị đại nhân vật cũng căng giãn vừa phải, chuyện trò vui vẻ, chưa từng thấy ông sợ hãi người nào.

Sao lại sợ Kỷ Nguyên?

Ảo giác sao? Hay là thân thể ông nội không thoải mái?

Kỷ Nguyên bước vào nơi này, cho Ứng Thư Hoán một cái thể diện trước khi ly hôn, chào hỏi nhóm người Mộ Ấu Lan.

Ứng Hứa đi sau nhìn thấy Kỷ Nguyên, trong chốc lát cũng không dám chủ động bước lên nhận người quen, này, này biến hóa trước sau cũng quá lớn! Hoàn toàn chính là hai người! Là Kỷ Nguyên thật sao?

Mộ Ấu Lan dẩu miệng, sắc mặt có chút không cao hứng.

Ban đầu bà ta cho rằng, bản thân mang Diệp Tinh tới làm quen với Ứng Thư Hoán, liền tính là Kỷ Nguyên có tới, lão gia tử nhà mình cũng có mắt, so sánh hai người, Diệp Tinh hoàn toàn có thể nghiền nát Kỷ Nguyên thành bụi bặm.

Nhưng Kỷ Nguyên thế mà lại giảm cân! Chẳng những giảm cân, trở nên xinh đẹp, còn có khí tràng mạnh mẽ tới vậy, chẳng những Diệp Tinh so không nổi, mà tất cả mọi người ở đây cũng đều so không nổi. Thậm chí ngay cả lão gia tử cũng lộ ra biểu tình quái dị!

Tức chết bà ta rồi, cảm giác bị Kỷ Nguyên hung hăng vả mặt, khiến bà ta thẹn muốn chết.

Lại nghĩ đến Diệp Tinh, Mộ Ấu Lan lo lắng Diệp Tinh sẽ xấu hổ, vội vàng nhìn qua.

Kết quả liền nhìn đến biểu cảm sắp hỏng mất của Diệp Tinh, hoàn toàn không phải giả vờ!

Mộ Ấu Lan cũng hoảng sợ, nghĩ thầm không phải đâu, haizz, không hổ là con trai của ta, chính là có mị lực như vậy. Chẳng sợ là vừa rồi làm tổn thương Diệp Tinh, Diệp Tinh vẫn như cũ rễ tình đâm sâu với con trai mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Haizzz, cô gái nhỏ, thật đáng thương.

Bà ta trấn an Diệp Tinh: “Tiểu Tinh à, không có việc gì đâu, dì mang cháu qua đây chính là muốn cháu làm quen với A Hoán một chút. Dì là thật lòng thích cháu, cho nên cũng không muốn giấu diếm, Tiểu Hoán nhà dì đúng là đã kết hôn, với Kỷ Nguyên.”

Thân thể yếu ớt đơn bạc của Diệp Tinh lung lay sắp đổ, gần như chết lâm sàng.

Nhìn qua thật là khổ sở, đả kích quá lớn.

Mộ Ấu Lan đau lòng người con dâu tương lai do chính mình lựa chọn: “Bất quá cháu cứ yên tâm, rất nhanh Tiểu Hoán sẽ ly hôn với Kỷ Nguyên.”

Ấnh mắt Diệp Tinh sáng lên, hệt như cải tử hồi sinh: “Thật sao?”

Mộ Ấu Lan gật gật đầu: “Thật sự. Hôm nay cậu ta tới chính là muốn thương lượng chuyện ly hôn. Yên tâm, Tiểu Hoán rất nhanh sẽ trở thành độc thân.”

Nói xong, bà ta còn ám chỉ mà chớp mắt, hy vọng Diệp Tinh có thể hiểu được dụng tâm của mình.

Mộ Ấu Lan: Cố lên nha! Con dâu tương lai, con hiện tại có thể dũng cảm theo đuổi con trai ta!

Diệp Tinh: A a a a a a a a a mình còn có cơ hội gả cho Tiểu Nguyên ca ca!!!! Phòng mình lại được xây lên rồi!!! Chúng ta đứng lên! Mình lại đứng dậy!

Ừm ừm, vì chúc mừng ca ca thoát khỏi cuộc hôn nhân cay đắng, đêm nay nhất định phải uống một chén!

Phải rồi, lát nữa không được quên tới nói với Tiểu Nguyên ca ca một câu ô ô ô ô…….. Mình là cô gái truy tinh hạnh phúc nhất thế giới này…….

Giọng nói Ứng lão gia tử như già hơn mười tuổi, thật sâu mà liếc nhìn Kỷ Nguyên một cái.

Kỷ Nguyên cực kỳ mẫn cảm với tầm mắt của người khác, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của Ứng lão gia tử cũng khiến anh thực nghi hoặc.

Thoạt nhìn ông ấy không giống như bộ dáng đối đãi với con dâu.

Thật giống như nhìn thấy một cố nhân cửu biệt gặp lại, nhưng bây giờ vẫn không dám tiến lên tương nhận…….

Bởi vì không có chứng cứ xác nhận sao?

Biểu hiện vừa rồi của lão gia tử là sao, chỉ là bởi vì thấy gương mặt này của anh?

Vậy càng không thể, Kỷ Nguyên xuyên tới đây, chẳng có mấy người nhận thức được gương mặt này, ngay cả Lục Giác Hành lớn lên giống sư huynh như đúc cũng không nhận ra…….

Đủ loại nghi vấn, Kỷ Nguyên mở miệng: “Ông nội, sau khi yến hội kết thúc, con với Ứng Thư Hoán có việc tư muốn thương lượng với ông.”

Biểu tình Ứng lão gia tử ngưng trọng, gật gật đầu, xoay người bước lên lầu.

Mỗi bước đi của ông đều rất nặng nề, phải dùng hết sức lực của bản thân mới không quay đầu lại xem.

Chỉ là ở bậc thang cuối cùng, lúc lão gia tử xác nhận mọi người đã không thể nhìn đến mặt ông, mới quay đầu lại, lệ rơi đầy mặt.

Nhìn cảnh tượng Kỷ Nguyên với Ứng Thư Hoán đứng chung một chỗ phía dưới đài, sóng vai đứng bên nhau như vậy, khiến suy nghĩ của ông trở về quá khứ rất xa rất xa.

Đó cũng là một trận tuyết lớn bay tán loạn, lạnh cắt da cắt thịt, đứa cháu bảo bối duy nhất của ông, đứa trẻ ông quý trọng nhất, ôm một người trẻ tuổi toàn thân đều là máu, đế vương tương lai, huyết lệ đầy mặt, run rẩy quỳ gối trước đường.

Đôi đồng tử xanh thẳm khác hẳn với người thường, ngập tràn sợ hãi cùng tuyệt vọng, còn có nỗi khổ tương tư vô tận.

“Ông nội, cháu muốn cứu hắn……….. Xin ngài……..”

“Hắn là cháu cứu về, mạng hắn là của cháu, cháu không muốn hắn chết!”