Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 74: Ơ, lần đầu tiên chạm vào tay con gái của cậu lại trúng phải quả ớt nhỏ này?




Phần tình cảm riêng này của Quý Vân Tiên đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, người sống vô tư hồn nhiên đều phút trước còn khóc, phút sau đã cười.

Giang Nhiễm rất thích tính cách này của cô ấy, thần kinh thô lại tự do tự tại, chỉ cần có chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể vui đến nửa ngày.

Sau khi nghỉ Quốc Khánh xong, Quý Vân Tiên vẫn ở lại Chiết Châu, cô ấy nói rằng đồ ăn của nơi này quá ngon, thế nên cũng không tiếc trốn học. Ngày đầu tiên sau nghỉ lễ, Quý Vân Tiên còn đi nghe giảng lớp chung với Giang Nhiễm.

Phòng học này lớn hơn trường của cô ấy nhiều, Quý Vân Tiên chạy quanh đó như bé con, những người khác lại nhìn cô như đang nhìn người bệnh tâm thần vậy.

“Tiểu Nhiễm, chúng ta ngồi đâu?”

Giang Nhiễm chỉ vào vào mấy hàng ghế sát tường: “Lớp bọn tao ngồi ở kia.”

“Lớp phó! Ở đây!” Tổng Dật Thịnh đã đến sớm chiếm chỗ, cậu ấy khoa chân múa tay với các cô.

Từ Đan đi tìm bạn trai vẫn chưa trở lại, một hàng ghế bốn người lúc này có Quý Vân Tiên vào ngồi thay chỗ của Từ Đan.

Trương Giai Giai hút Wahaha (1) rồi nói: “Đây là bạn thân của cậu à?”

(1) Wahaha: là một hàng đồ uống của Trung Quốc. Công ty TNHH Hàng Châu Wahaha Group là một nhóm các công ty tư nhân và là nhà sản xuất đồ uống lớn nhất tại Trung Quốc. Công ty có trụ sở tại Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang. “Wa ha ha” tượng trưng cho “đứa trẻ hay cười”. 

Sau khi giới thiệu xong, Quý Vân Tiên đã nhanh chóng làm quen với hai cô gái còn lại. Lâm Vân còn nói theo vài câu, vì Quý Vân Tiên là bạn gái của Trương Gia Khải, Lâm Vân cảm thấy li kì vô cùng.

Tống Dật Thịch nghịch tóc của Giang Nhiễm: “Này, bạn thân cậu học trường nào thế? Tính trái ngược hoàn toàn với cậu luôn.”

Giang Nhiễm thở dài: “Lớp trưởng, tôi sắp trọc cả rồi, cậu đừng nghịch tóc tôi nữa.”

Tống Dật Thịnh chìa tay ra từ phía sau: “Ăn kẹo không?”

Đúng lúc này Quý Vân Tiên lại nhìn thoáng qua. Cô ấy đưa mắt nhìn hai người, sau đó hơi dựa vào ghế và cầm kẹo, cuối cùng là nghiêng đầu nhìn Tống Dật Thịnh: “Cậu đang theo đuổi Tiểu Nhiễm đấy à?”

Giang Nhiễm: “…”

Tống Dật Thịnh gãi đầu: “Cậu nói lung tung gì đó, trả lại kẹo cho tôi!”

“Quỷ hẹp hòi, có một viên kẹo thôi mà, tôi cứ ăn của cậu đấy!”

Quý Vân Tiên mặc váy liền có họa tiết hoa cúc, mái tóc dài màu nâu bóng loáng, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, người cũng hoạt bát cực kỳ đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Tống Dật Thịnh gặp cô gái lanh lợi như vậy, người nói nhiều, cởi mở, lại còn hơi vô lại.

Cậu ấy hứ một tiếng: “Ăn hay không thì tùy cậu.”

Cậu ấy cúi đầu lật sách.

Chuông tan học vừa vang lên thì cả phòng đã yên tĩnh, Quý Vân Tiên chuyền tờ giấy nhỏ cho Giang Nhiễm rồi hỏi nam sinh đằng sau là thế nào. Giang Nhiễm thấy đau đầu vô cùng, mắt mỗi người này đều làm từ thủy tinh sao, chẳng lẽ nam nữ có quan hệ tốt trên đời này đều là thầm mến gì đó.

Cô đáp lại là không có gì.

Quý Vân Tiên lại chuyền giấy lại lần nữa: Cẩn thận Trầm ca về đánh mông mày.

Giang Nhiễm ho khan một tiếng rồi vo tờ giấy lại mà không trả lời cô ấy, trong đầu cô cũng chợt nhớ đến những lúc ở bên anh.

Bình thường trông anh giống người đứng đắn vô cùng. Dù mặt mày có ngả ngớn, giọng nói chuyện luôn uể oải, không để ai vào mắt, nhưng cũng không phải kiểu lừa gạt người khác. Anh luôn có giới hạn cuối cùng của mình. Nhưng Giang Nhiễm tuyệt không nghĩ đến lúc anh phóng túng lại là dáng vẻ kia, thậm chí còn lưu manh hơn cả lưu manh, hành động gì cũng làm ra được, lời nào cũng nói ra được.

Mà cô lại như không khống chế nổi, sau đó làm chút chuyện xấu hổ và khiến người ta mặt đỏ tim đập trước mắt anh.

Nhưng có lẽ giữa những người yêu nhau đều là vậy, đều không khống chế nổi như thế, đều triền miên tới cực hạn như vậy. Cũng chỉ có bọn họ mới thấy được vẻ nồng cháy phát cuồng, vũ mị nóng bỏng của nhau.

Giang Nhiễm vừa nghĩ như thế thì lại muốn gặp anh vô cùng.

Thật ra mới qua lần gặp trước không bao lâu, nhưng với những người đang cuồng nhiệt trong tình yêu, thì một ngày 24 giờ vẫn là chưa đủ.

Không phải có câu nói thế này sao: Đôi lúc một phút rất ngắn, đôi khi một phút lại rất dài.

Giữa tiết học có một khoảng thời gian nghỉ ngắn ngủi, Tống Dật Thịnh chọc bút vào lưng cô rồi nói: “Lát nữa ăn cơm trưa chung không?”

Không rõ tại sao cái chọc này vung lên thế nào, mà mực từ bút máy lại vẩy lên váy của Quý Vân Tiên, một vòng mực xanh vẩy lên đó trông thật đau lòng.

Cả người Quý Vân Tiên cứng đờ, cô ấy âm trầm quay đầu lại, còn Tống Dật Thịnh cũng dần dần sợ hãi: “Bà cô, tôi không cố ý!”

Quý Vân Tiên vỗ bàn đứng dậy: “Cậu, cái đồ… Cậu… Cậu tên là gì!”

Cô ấy cầm sách bài tập của cậu lên xem thử, Tống Dật Thịnh.

“Tên thì hay lắm! Nhưng hôm nay bà cô này muốn đem cậu đi tế trời!”

Tống Dật Thịnh co cẳng chạy mất, Quý Vân Tiên giẫm thẳng lên bàn rồi bước ra ngoài, thế là hai người cứ chạy đuổi vòng quanh trong phòng học như thế.

“Cứu mạng! Tiểu Nhiễm! Cứu mạng! Sao bạn cậu đanh đá thế!” Tống Dật Thịnh chạy quanh một vòng rồi vội vã hô lên.

Giang Nhiễm chưa kịp đáp lại thì người đã chạy đến một nửa bên khác.

Quý Vân Tiên chỉ vào cậu ấy: “Cậu bảo ai đanh đá, cậu mới đanh đá!”

Tống Dật Thịnh sải bước chân dài mà chạy, người lại nói: “Á á, tính cậu ghê gớm thế này về sau không gả được đâu. Hỏi mấy đồng chí nam ở đây xem có ai thích kiểu như cậu!”

“Tôi cũng có gả cho cậu đâu, liên quan gì đến cậu! Cậu đứng lại đó cho tôi!”

“Con gái đừng nói lời thô tục!”

Tống Dật Thịnh chạy mệt rồi thì xua tay ra hiệu đình chiến, Quý Vân Tiên lại không kịp đề phòng nên đâm thẳng vào người cậu ấy. Tống Dật Thịnh giữ chặt cô ấy lại, lòng bàn tay của thiếu niên nóng rực khiến Quý Vân Tiên chợt rụt tay về, sau đó dữ dằn nhìn cậu.

Tống Dật Thịnh nhìn lòng bàn tay của mình một chút, ơ, lần đầu tiên chạm vào tay con gái của cậu lại trúng phải quả ớt nhỏ này?

Cậu ấy thở dài rồi giơ tay đầu hàng: “Cậu muốn làm gì thì làm đi.”

Quý Vân Tiên lấy bút máy của Tống Dật Thịnh rồi vẽ mặt hổ cho cậu ấy.

Lúc thầy giáo môn chung gọi đích danh lên trả lời câu hỏi, Tống Dật Thịnh vừa đứng dậy và ngẩng đầu lên thì toàn lớp đã cười vang. Tống Dật Thịnh da mặt dày đã quen, nhưng vẫn lẩm bẩm vài tiếng với Quý Vân Tiên: “Con nhóc thối, lần sau cậu chờ đó!”

“Không có lần sau, bái bai ngài!”

Hôm sau Quý Vân Tiên đã thu dọn hành lí rồi phủi mông rời đi.

Tống Dật Thịnh hấp tấp chạy đi ăn cơm trưa cùng Giang Nhiễm, sau đó hỏi rồi mới biết tin ấy. Lúc này lại đến lượt Giang Nhiễm hóng chuyện, cô hỏi: “Không phải là cậu thích bạn tôi đấy chứ?”

Tống Dật Thịnh vẫn là vẻ mặt đó: “Có nực cười không hả bạn học, thích cậu ta? Tôi đường đường là học bá đứng đầu của học viện kinh tế mà lại thích cậu ta? Tôi hỏi bừa chút thôi, vẽ hổ khó tẩy lắm đó.”

Giang Nhiễm nói: “Tính nó như thế đấy, gặp ai cũng thân quen được, vì coi cậu là bạn nên mới đùa như thế. Gần đây… tâm trạng của nó không tốt lắm, cũng dễ nổi giận, xin lỗi.”

“Hai chúng ta như nhau cả, bạn của cậu cũng là bạn của tôi. Mà sao bạn trai không đến tìm cậu thế, về sau hai người cứ ở xa như thế này à?”

“Chắc thi đấu xong anh ấy sẽ đến dây, về sau có lẽ cũng ở lại luôn, cụ thể thế nào thì chưa bàn kĩ. Chờ anh ấy thi xong rồi lại nói, còn sớm mà, cũng không vội.”

“Cậu thích gì ở anh ấy? Sao hai người lại đến với nhau?”

Trương Giai Giai liếc nhìn cậu ấy: “Sao cậu còn nhiều chuyện hơn con gái thế.”

Tống Dật Thịnh: “Bạn bè tâm sự thì có sao đâu, hồi cấp 3 tôi là bạn thân của con gái đấy, còn dạy đông đảo các bạn nữ cách theo đuổi con trai nữa.”

Giang Nhiễm bật cười khiến mấy hạt cơm phun trên người cậu ấy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Tống Dật Thịnh lau mặt: “Đây thì có là gì, tôi còn bị nôn vào nơi khác rồi cơ. Người kia vừa quay lại đã nôn luôn vào mặt tôi.”

Ba nữ sinh: “…”



Tới ngày thứ Tư Từ Đan mới trở về, thế nhưng cô ấy không trang điểm, không đi giày cao gót mà hồn bay phách tán kéo vali tới. Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ đó, nhưng nhóm người lại không dám ho he chút nào.

Trương Giai Giai thận trọng hỏi: “Có muốn ăn ít nho không?”

Bộp —— Từ Đan đập điện thoại xuống bàn rồi đứng phắt dậy, sau đó bất động như người gỗ.

Giang Nhiễm đi qua rồi vỗ nhẹ vào bả vai của cô ấy: “Sao thế? Sao sắc mặt lại kém thế này?”

Từ Đan bỗng ôm lấy cô rồi khóc ầm lên.

Cô ấy mắng to: “Anh ta là đồ tiện nhân! Khốn kiếp! Cẩu tạp chủng! Sao anh ta không chết đi! Sao không đi chết đi!”

Ba người hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó cũng lờ mờ đoán ra chuyện đã phát sinh.

Bốn cô gái chuồn ra khỏi phòng ngủ, đêm đến cũng không trở lại. Các quán trước chợ hơi khói hun tới đen người, nhưng lại có mùi thơm rất đặc biệt. Hai bình rượu, bốn chai bia, một ít xiên nướng ăn tới sau nửa đêm.

Từ Đan say đến bất tỉnh nhân sự, Giang Nhiễm thuê khách sạn rồi khiêng người vào bên trong. Cô cũng chưa uống rượu độ cao như thế bao giờ, chỉ một chén mà đã mơ mơ hồ hồ, đến đứng cũng không vững được nữa. Cô nghiêng ngả mấy lần rồi ngã xuống bên cạnh Từ Đan.

Từ Đan đi tìm bạn trai vào Quốc khánh, lúc đầu họ vẫn tình nồng ý mật mà chơi rất vui vẻ. Từ Đan muốn gặp bạn bè ở trường mới của anh ta một chút, nhưng nhà trai không chịu, nói là bạn bè đã về nhà cả rồi. Không gặp thì không gặp, nhưng Từ Đan muốn anh ta đăng một ảnh chụp chung của bọn họ. Sau đó nhà trai vẫn không chịu, anh ta nói ‘show’ ân ái như thế quá ngây thơ.

Từ Đan bực lên nên khóc ầm ĩ nói anh ta không yêu cô ấy nữa, đã thay đổi rồi. Thế nhưng nhiều cô gái rất dễ dỗ, hôn rồi hôn, ôm rồi ôm, đăng thêm bức ảnh là dỗ được.

Nhưng người nam kia lại lén xóa đi.

Ngày hôm sau hai người cãi nhau vì chuyện này, Từ Đan như nổi điên hỏi anh ta: “Có phải anh chán tôi rồi không? Hả? Có phải quen ai khác rồi nên thấy yêu tôi không còn ý nghĩa gì nữa không?”

Cô ấy hùng hổ dọa người, cố tình gây sự nên bên nam cũng không muốn dỗ nữa. Anh ta thấy phiền chán mà quát: “Ông đây thấy phiền đấy, cô có thể không làm loạn như thế không. Ai mà chẳng bận rộn, thế này có ý nghĩa gì không?”

Anh ta vừa quát lên thì lòng Từ Đan đã nguội lạnh. Cô ấy thấy anh ta gào lên và lười dỗ nên cũng hỏi thẳng: “Anh với đứa con gái bên trong là ai, anh hẹn cô ta đi thả đèn Khổng minh, trong nhóm lớp của anh ấy?”

“Cô xem điện thoại của tôi?”

“Thì sao, nếu không xem thì không biết mình bị lừa dối đấy.”

“Tùy cô, tôi với cô ấy không thành. Nhưng mà Từ Đan, đúng là tôi chán ngán cô rồi, chúng ta dừng lại đi.”

Từ Đan cho anh ta một cái bạt tai thật mạnh, sau đó nằm một mình ở khách sạn mấy ngày rồi mới trở về.

Từ Đan khóc: “Đàn ông đều chân trong chân ngoài như thế, tình đầu luôn đểu giả, phải tổn thương rồi mới gặp được người trân quý, nhưng tổn thương rồi thì sao yêu ai được nữa. Tiểu Nhiễm, chị đã làm sai chuyện gì, muốn anh ta một lòng một dạ mà khó đến thế à? Vì sao anh ta ngày càng không kiên nhẫn như thế, chỉ cần anh ta bận thì bỏ mặc chị à? Sau khai giảng toàn là chị đến tìm anh ta, bên cạnh anh ta luôn có rất nhiều con gái, chị biết anh ta sẽ thay lòng, chị biết mà! Quân khốn kiếp! Hu hu hu…”

Không biết do tác dụng của cồn hay vì Giang Nhiễm vốn không yên lòng, mà khi nghe Từ Đan nói xong thì cô cũng hơi do dự.

Liệu có một ngày nào đó anh cũng chán ngấy cô không? Cô thật sự quá bình thường, chẳng may anh thất vọng với cô thì làm sao đây? Có điều, nếu cô luôn đón ý nói hùa mà lấy lòng anh, thì như vậy cô sẽ biến thành gì đây?”

Đàn ông đã thay lòng đổi dạ thì sẽ không suy chuyển được.

Dương Kế Trầm vẫn luôn đối tốt với cô, bây giờ cũng quy thuận tuyệt đối. Nhưng nếu về sau anh bỗng không quan tâm và lãnh đạm, thì Giang Nhiễm nghĩ có lẽ mình sẽ không chịu nổi.

Cứ nghĩ ngợi lúc được lúc chăng như thế, Giang Nhiễm lại nhớ anh vô cùng, cũng càng muốn nghe anh nói: Anh sẽ không làm vậy với em, anh sẽ yêu em mãi mãi.

Giang Nhiễm nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi điện cho Dương Kế Trầm. Lúc này đã là rạng sáng, có lẽ anh đã ngủ rồi, nhưng cô chỉ muốn nghe thấy giọng anh, chỉ tùy hứng một lần này mà thôi.

Sau vài tiếp “tít” dài, điện thoại được kết nối.

Giang Nhiễm mở miệng trước: “A Trầm…”

Đầu bên kia lại lặng thinh, mấy giây sau lại là: “Tôi không phải Yang.”

Giang Nhiễm giật mình: “Cô…”

“Anh ấy uống say, bây giờ đang tắm, có chuyện gì thì mai lại tìm anh ấy đi. Tôi thấy đêm nay anh ấy không gọi lại được cho cô đâu.”

Phụp —— Điện thoại đột nhiên ngắt kết nối.

Hơi thở của Giang Nhiễm dần gấp rút hơn, cô sững sờ nhìn lịch sử cuộc gọi trên di động mà hoa mày chóng mặt, vành mắt cũng dần đỏ lên như vậy.

Hết chương 74.