Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 89: Mặt trời vẫn lên cao như trước. Hôm qua, hôm kia, ngày mai, ngày kia đều là như thế, đều sẽ như thế




Trương Gia Khải mất ở đường đua Isle Of Man TT (1).

(1) Isle of Man TT: là một giải đua mô tô trên đảo Isle of Man đã bắt đầu từ năm 1907, được công nhận là “giải đua mô tô hấp dẫn nhất trên thế giới” và đến nay vẫn tiếp tục được tổ chức thường niên. Cuộc đua Isle of Man TT nổi tiếng chủ yếu vì tốc độ trung bình của các tay đua thường ở mức rất cao: từ 200 đến 300 km/h.

Isle Of Man TT là cuộc thi cấp thế giới, đua theo đường xoắn ốc, cả chặng đường dài 60 km có hơn 200 góc cua. Thời gian thi đấu dài sẽ khảo nghiệm sức chịu đựng, lực tập trung của các tay đua. Đây là một cuộc đua mạo hiểm không có tiền thưởng, nhưng vẫn hấp dẫn vô số dũng sĩ.

Các tay đua Châu Á muốn tham gia vào cuộc thi này đều rất khó, không phải vì vấn đề kỹ thuật, mà là giấy chứng nhận quy định động cơ của đường đua thiên về AcU và SAcU của Anh, những người ở khu vực khác sẽ khó mà xin được.

Nhưng thi đấu năm nay lại mở rộng ở Châu Á, cấp thẻ xanh cho một số tay đua.

Bản thân cuộc thi này không có tiền thưởng, nhưng nhà tài trợ trao thẻ xanh và một vài xí nghiệp hảo tâm đã định ra mức tiền thưởng.

Tổng cộng có ba người Trung Quốc tham gia, ngoài Trương Gia Khải thì còn hai tay đua lão thành khác.

Mỗi năm đều có người bỏ mạng ở Isle Of Man TT, trước trước sau sau cũng đã có tới mấy trăm mạng người. Thế nhưng những tay đua theo đuổi kích thích và vinh dự đều cho rằng mình là kẻ liều mạng, kẻ trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.

Lúc Giang Nhiễm liên lạc với Dương Kế Trầm, anh vừa mới xuống máy bay. Giang Nhiễm cũng giống như Trịnh Phong, lúc đầu không biết phải mở miệng thế nào. Chính cô cũng không dám tin thì có thể nói thế nào đây.

Giang Nhiễm chưa nói được một chữ thì đã bật khóc.

Người bên cạnh vẫn đi tới đi lui, Giang Nhiễm đưa tay che mặt mà ngồi xổm trên mặt đất, tiếng khóc cũng biến mất trong biển người.



Lúc thi thể của Trương Gia Khải được chuyển về nước thì đã là buổi tối. Anh ấy cũng giống như Dương Kế Trầm, không có chỗ ở cố định, quê quán cũng không còn là quê quán, anh ấy là người không có nơi nào để đi.

Dương Kế Trầm làm chủ cho Trương Gia Khải, nói rằng đưa về Chiết Châu.

Anh nói: “Tôi ở đâu, cậu ấy ở đó.”

Mấy người Trịnh Phong đều đang trên đường tới, chỉ có hai người Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm chờ anh ấy.

Tối ngày hè vẫn lưu lại chút ánh sáng, ánh đèn sân bay sáng lên giữa những chìm nổi. Khi nhìn lại, mấy tòa nhà kia đều trở thành những cái bóng, gió từ bốn phương tám hướng cũng vọt tới.

Máy bay chậm rãi dừng lại, bọn họ chỉ thấy được tấm vải trắng trải dài hơi hở ra giữa đám người. Bánh xe lăn trên mặt đất, máy bay dần hạ cánh trong luồng ánh sáng. Hành khách đang hít thở nhẹ nhàng, cũng chỉ có bọn họ lặng im.

Dương Kế Trầm đi về phía trước một bước, anh nắm hai tay đang đặt hờ bên hông, sau đó nuốt xuống một cái mà không bước tiếp về phía trước.

Dương Kế Trầm giao nhận với nhân viên công tác. Bọn họ phải đưa di thể tới nhà tang lễ, tang lễ cũng phải xử lý nhanh một chút.

Giang Nhiễm đứng tại chỗ, cô nhìn di thể được phủ khăn trắng trên cáng mà không có bất kỳ ý nghĩ gì. Cô vẫn không thể tiếp nhận được.

Dương Kế Trầm bàn giao xong rồi quay đầu nhìn về phía cô, anh nói nhẹ: “Đi thôi.”

Giang Nhiễm rũ mắt rồi đi theo anh.

Mãi đến khi Trương Gia Khải được đưa tới nhà tang lễ, Giang Nhiễm đi nộp tiền theo anh. Hai người đi trong hành lang âm u mà vắng vẻ, Giang Nhiễm đột nhiên thấy hơi mệt.

“A Trầm…” Cô gọi anh.

Cô đã khóc tới khàn giọng.

“Ừm?”

“Giờ này hôm qua không phải như vậy.”

“Anh biết.”

“Giờ này hôm qua anh nói anh sắp về, em và bố cũng đã liên hệ xong rồi. Em còn nói với Vân Tiên rằng mày nhìn xem, tao bước vào phần mộ hôn nhân sớm hơn mày một bước rồi. Em còn nói mày với Gia Khải phải duy trì thật tốt, dù có đi học ở nước ngoài nhưng cũng không sao cả. Gia Khải không phải người do dự, mày lại thích anh ấy như vậy, anh ấy cũng thích mày, nếu về sau chúng ta cùng làm lễ cưới chung thì tốt biết mấy.”

Giang Nhiễm càng nói càng gấp, cô kéo tay Dương Kế Trầm, mà đến bàn tay của anh cũng hơi lạnh.

Giang Nhiễm hỏi anh: “Sao lại biến thành như bây giờ? A Trầm, em không muốn thế này, em không muốn…”

Dương Kế Trầm nhếch môi mỏng, con ngươi của anh như hòa thành một thể với những âm u phía sau. Trong hành lang trống trải chỉ còn lại âm thanh tang thương của Giang Nhiễm.

Đầu mày của Dương Kế Trầm hơi nhíu lại, sau đó đưa tay ôm Giang Nhiễm. Anh hơi mở miệng, nhưng trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tiểu Nhiễm, em không được khóc nữa, Vân Tiên bên kia cần em.”

Giang Nhiễm níu chặt lấy áo anh mà khóc càng lớn, cô nghẹn ngào tới không ra lời.

Cô không hiểu, rõ ràng tất thảy đều đang hạnh phúc như thế. Trương Gia Khải mất rồi, Vân Tiên phải làm sao, Dương Kế Trầm phải làm sao, mấy người bọn họ nên làm gì đây?

Anh ấy ra đi, cũng vĩnh viễn biến mất, nhưng lại như không biến mất. Mỗi năm một lần từ nay về sau cũng sẽ không hạnh phúc như vậy.

Lúc trước Quý Vân Tiên kéo cô đi gặp bọn họ, Giang Nhiễm từng rất sợ hãi, sợ bọn họ là đám tiểu lưu manh bất lương. Nhưng Quý Vân Tiên đã say mê bọn họ từ rất lâu trước đó rồi, bọn họ là thần tượng của cô ấy. Trương Gia Khải là tay đua đầu tiên cô ấy thích, Quý Vân Tiên cũng đã phí rất nhiều công mới làm quen và thân thuộc được với Trương Gia Khải.

Ngày ấy, Quý Vân Tiên mặc đẹp hơn bất kỳ hôm nào. Các cô đi ra từ trong sảnh thì bọn họ đã đứng cách đó không xa. Cô thấy Quý Vân Tiên luôn tùy tiện lại lần đầu đỏ mặt, giống như trời chiều hạ xuống phía Tây mang theo vẻ rung động và xinh đẹp nhàn nhạt.

Quý Vân Tiên từng thích rất nhiều người, khi học nhà trẻ thích hoàng tử mặc âu phục trong lớp, tiểu học thích con trai chủ nhiệm, cấp 2 thích cậu nhóc con nhà bán sườn nướng bên ngoài. Cô ấy tự do như gió, có thể thích một cách phóng khoáng, cũng chưa từng giấu giếm nội tâm của mình.

Khi ấy Quý Vân Tiên đã từng nói thế nào? Ồ, mấy ngày đầu Quý Vân Tiên mê đắm xe đua, cô ấy cầm bức chân dung mình vẽ rồi nói với Giang Nhiễm: “Mày nhìn này, đây là người tao đang thích, ngầu chết luôn. Tóc màu bạch kim siêu ngầu nhé, nhưng thật ra anh ấy là người dễ xấu hổ, đáng yêu vô cùng. Nếu có thể sống bên người như vậy thì thật thú vị.”

Mắt Giang Nhiễm đã sưng lên, cô không còn nhìn rõ biểu cảm của Dương Kế Trầm nữa. Cô thút thít nói: “Vân Tiên phải làm sao, em không biết đối mặt với nó thế nào, em không biết…”

Cô và Quý Vân Tiên đã có vài chục năm tình cảm, cô hiểu cô ấy, Quý Vân Tiên sẽ không chịu nổi.

Cô ấy trông thì như không để ý gì, thường được chăng hay chớ, nhưng dù sao thì vẫn chỉ là con gái.

Sau khi yêu Trương Gia Khải, Quý Vân Tiên đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy sửa lại chút tật xấu hay cãi nhau, sau đó miệng luôn là Gia Khải Gia Khải. Trương Gia Khải giống như chiếc phao cứu mạng trong cuộc đời trống trải của cô ấy vậy.



Lúc đầu bọn họ vẫn giấu Quý vân Tiên, một bên mong cô ấy không biết tin, một bên lại dùng lễ đính hôn để lừa cô ấy.

Nhưng Quý Vân Tiên hạ cánh thì đọc được tin ở sân bay.

Trời vừa rạng sáng, Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm đón cô ấy ở bãi đỗ xe. Quý Vân Tiên kéo vali chạy tới rồi bắt lấy hai tay của Giang Nhiễm, cô ấy cười nói: “Tiểu Nhiễm, tao vừa đọc được ít tin sai lệch đấy. Chắc hai người không biết đúng không, tin tức kia nói Isle Of Man TT năm nay có người chết, người chết kia tên là Trương Gia Khải. Tiểu Nhiễm, chuyện đó là thế nào? Có phải đài truyền hình ngu xuẩn kia có bệnh không, hả? Có phải không? Hôm nào tao đến đập nó! Tao muốn đập nó!”

Quý Vân Tiên nói thầm rằng muốn đập nó, sau đó mê mang nhìn bốn phía. Cô ấy nói: “Bây giờ chúng ta đến đài truyền hình!”

Giang Nhiễm hít vào một hơi nhàn nhạt, sau đó trở tay giữ chặt Quý Vân Tiên: “Vân Tiên.”

Một tiếng gọi Vân Tiên lành lạnh này như quyết định điều gì đó.

Quý Vân Tiên nhìn về phía trước, bước chân của cô ấy cứng đờ. Cô ấy dần dần xoay người rồi cười nhạo: “Mẹ nó đúng là đài truyền hình ngu xuẩn.”

Giang Nhiễm thấy mắt cô ấy đỏ lên, Quý Vân Tiên vừa cười vừa khóc, sau đó đưa hai tay che mắt mà nghẹn ngào òa lên.

“Mẹ nó đại truyền hình! Đ*! Đ*!”



Giang Nhiễm đưa cô ấy về khách sạn, Dương Kế Trầm ở phòng bên cạnh.

Giang Nhiễm khóc tới đau mắt, cả đầu cũng đau, thế nhưng cô lại không ngủ được, cũng không có cách nào để khống chế nước mắt của mình. Nước mắt cứ rơi xuống một giọt rồi lại một giọt, Giang Nhiễm cũng đã rửa mặt bằng nước lạnh vô số lần.

Quý Vân Tiên co quắp trên giường như người gỗ.

Tới sáng sớm, Giang Nhiễm đã khóc không ra nước mắt. Cô ngồi dựa lưng vào giường, từng tia nắng sớm lại dần len lỏi vào căn phòng này.

Quý Vân Tiên bỗng cử động, cô ấy giương mắt nhìn về phía cửa sổ rồi nở nụ cười mất khống chế.

Cô ấy yếu ớt gọi: “Tiểu Nhiễm.”

“Ừm.”

“Mày biết lần trước bọn tao gọi điện, anh ấy nói gì với tao không?”

“Nói gì?”

“Anh ấy nói Trầm ca và Tiểu Nhiễm đã quyết định đính hôn nhanh như thế rồi, bọn tao cũng phải nhanh lên thôi. Chờ lần này anh ấy về sẽ đi gặp bố mẹ tao, dù bọn họ có không đồng ý, anh ấy vẫn muốn thử một lần. Mày biết tao trả lời thế nào không?”

“Ừm?”

“Tao nói ‘Em không muốn gả cho anh, anh chỉ toàn chọc giận em thôi, em không thích anh tí nào’. Nhưng anh ấy nói ‘Không sao, anh thích em là được rồi, cướp về làm vợ cũng được’.”

Quý Vân Tiên kể lại lời này bằng âm thanh hạnh phúc, giống như cả người bất giác trở về khung cảnh hạnh phúc ngày ấy vậy.

Giang Nhiễm cũng cười: “Mày nhớ đêm giao thừa năm đó không, mày thích pháo hoa nên anh ấy mua rất nhiều. Thật ra khi ấy tao hâm mộ hai người lắm, muốn ở bên nhau là ở bên nhau, anh ấy cũng luôn lấy mày làm trung tâm. Khi ấy tao nghĩ, nếu bọn mày có thể đi đến cùng thì tốt quá, cuối cùng bạn thân của tao cũng thật sự được hạnh phúc rồi.”

Hạnh phúc vì còn sống, vì có người thương có người yêu, và có một mái nhà bình thường.

Quý Vân Tiên cũng như đang hồi tưởng lại khi ấy, cô ấy nói: “Mày biết không, thật ra anh ấy là đồ ngốc, tao nói gì anh ấy cũng nghe cả.”

Quý Vân Tiên lau mặt rồi hít mũi một cái, cô ấy chợt lặng thinh, cả căn phòng lại lâm vào yên tĩnh.

Trong tĩnh lặng, các cô cảm nhận được màn đêm dần biến thành ánh sáng.

Mặt trời vẫn lên cao như trước, hôm qua, hôm kia, ngày mai, ngày kia đều là như thế, đều sẽ như thế.

“Tiểu Nhiễm.” Cô ấy bỗng gọi tên cô.

“Ừm.”

“Tiểu Nhiễm…”

Giang Nhiễm nhìn bóng dáng co quắp và đơn bạc của cô ấy, rồi lại nhẹ giọng đáp một tiếng.

Quý Vân Tiên chậm rãi chống người ngồi dậy mà đối mặt với cô. Cô ấy nhìn Giang Nhiễm, trong con ngươi kia lại bao hàm màn đêm vô biên của tối qua, thêm cả mê mang, trầm mặc và suy sụp.

“Tiểu Nhiễm…”

“Tao ở đây.”

Quý Vân Tiên hơi nghẹn ngào, nhưng cô ấy cố để mình không khóc lên: “Chính tao hại chết anh ấy, tao thấy chính tao đã hại chết anh ấy.”

“Mày không làm thế.”

Giang Nhiễm xuống giường rồi đi đến trước mặt cô ấy. Cô đưa tay trấn an nhưng Quý Vân Tiên lại đấm ngực nói: “Chính tao, anh ấy không nên quen tao. Nếu không quen tao, hôm nay cũng sẽ không đi đến bước này.”

“Vân Tiên… Anh ấy sẽ không hối hận vì quen mày.”

“Trước khi tham gia thi đấu, anh ấy đã nói với tao, đã nói với tao là…” Quý Vân Tiên không kiềm được mà khóc lên: “Anh ấy nói phải mua nhẫn cho tao. Anh ấy sẽ rất cố gắng, anh ấy sẽ có tiền sớm thôi…”

Quý Vân Tiên túm lấy tóc mình rồi tê tâm liệt phế nói: “Anh ấy ngu xuẩn, anh ấy ngu xuẩn, mẹ nó tao cũng ngu xuẩn!”

Hết chương 89.