Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 188: Từ mặt




Ông Tuấn Triết đúng là vừa vào nhà vệ sinh, sau đó nghe nói bộ phận Marketing có một số vấn đề liền đến xem xét. Hóa ra chỉ là vấn đề nhỏ, cũng đã sớm giải quyết được rồi.

Ông mở cửa bước vào phòng của mình, ngạc nhiên đến há mồm khi người ngồi trên ghế sopha kia là người bạn “chí cốt” thời Đại học của mình. Ông cười ái ngại, chạy tới chào hỏi:

- Ấy, lão Giang, sao nay lão có hứng đi thăm tôi thế, nào nào, ngồi uống nước chút tí.

Ông Mạch Trí Giang vỗ vỗ vào cái bụng bia bên trong cái áo màu hường phấn bó chít căng đét của mình, ưỡn ngực:

- Nay tôi đến đây chả phải để uống nước uống chè gì với ông cả. Mà là về cái chuyện mà ông hứa làm cho tôi ấy.

- Ờm...cứ uống nước đã rồi nói. - Nét mặt ông Tuấn Triết bắt đầu khó coi. Ông cẩn trọng ngồi xuống, sai người pha trà rồi rót cho bố con Mạch Hân Chi.

Đặt ly trà xuống, ông Tuấn Triết mở lời trước:

- Không biết ông đến tìm tôi có việc gì? Hay là về công việc của con bé Hân Chi?

- Vấn đề đấy tôi làm sao phải hỏi ông. - Mạch Trí Giang nói oang oang. - Năng lực con gái tôi có đào từ bé đến giờ cũng chẳng có gì để mà chê cả.

- À...đúng vậy....đúng vậy...- Ông cười khổ.

- Nhưng mà con trai ông có mắt như mù, Hân Chi nhà tôi đã chủ động như thế rồi mà vẫn không biết nắm bắt. Tính khí này di truyền từ ông đấy à?

- Cái này...- Ông Tuấn Triết lại cầm ly trà lên. - Việc này là việc của bọn trẻ, lớp già chúng ta không nên xen vào...

- Ông với tôi không xen vào, thì định đến 40 tuổi chúng nó mới kết hôn à? - Mạch Trí Giang nổi đóa lên. - Ông liệu mà xem xét, người theo đuổi con gái tôi có xếp từ tầng thượng của cái tập đoàn này xuống dưới đại sảnh cũng không hết đâu. May mắn cho con trai ông lọt vào mắt nó, đúng là có phúc không biết hưởng.

- Về việc này thì nói thật tôi chẳng giúp gì được cho ông đâu. - Ông Tuấn Triết từ thời đi học đã nhẫn nhịn rất nhiều từ người bạn này, tính khí ông ta cũng chẳng tốt lành gì nhưng thường chung số phận với ông khi bị phạt. Sức khỏe Mạch Trí Giang cũng khá tốt, gây sự khắp trường, cũng bởi thế mà chẳng ai dám đụng đến Dương Tuấn Triết. Nhưng giờ thì ông không nhịn được nữa rồi, hạ thấp danh dự con trai ông như vậy, có thể bỏ qua được sao?

- Ông nói cái gì? - Mạch Trí Giang hùng hổ đứng dậy. - Tình nghĩa bao năm học chung, khó khăn cùng chịu, vậy mà tôi nhờ ông chuyện cỏn con này mà ông cũng không làm được, bạn bè kiểu gì thế?

- Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, việc này là do con trai tôi tự quyết định. Tôi không thể ép nó lấy con gái ông được.

- Hân Chi nhà tôi có gì không tốt hả? Con trai ông dám chê nó? Con ông là cái đếch gì? - Mạch Trí Giang gân cổ lên định chửi, nhìn xuống thấy con gái đang khóc đến nơi, hốt hoảng dỗ dành.

- Hân Chi rất tốt, nhưng không phải kiểu người nó thích, càng không phải kiểu người nó muốn lấy làm vợ. - Ông Tuấn Triết có chút nóng mặt, nhìn Mạch Hân Chi khóc rấm rứt, cứ như thể ông đã làm nên trọng tội gì vậy.

- Hiểu rồi, OK. - Mạch Trí Giang cười nửa miệng. - Anh em bạn bè, toàn là hão danh cả. Từ này đừng có gọi nhau hai tiếng anh em, Hân Chi, không cần nữa, đi về với bố. Cái nơi này toàn là giẻ rách!

- Bố...- Mạch Hân Chi khóc to hơn, không đành lòng. - Bố đừng như thế, bố!

- Con còn ở đây làm gì? - Mạch Trí Giang trợn mắt. - Đi về, rồi bố sẽ tìm lại công bằng cho con.

Hai bố con Mạch Hân Chi kéo nhau về trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ nhân viên Nhật Hàn. Gì thế kia? Dắt nhau đến rồi lại kéo nhau về, đúng là không biết xấu hổ.

Trong phòng làm việc, ông Tuấn Triết ôm đầu thở dài. Dương Hàn Phong, vì con mà bố phải làm như thế với bạn bè của mình, sau này làm sao nhìn mặt bố con nhà họ nữa.

*

Hai ngày sau.

Nhà hai anh em họ Hàn.

Hàn Thiếu Vy vừa tỉnh liền cảm thấy họng hơi rát, nhìn xung quanh chẳng thấy anh trai đâu. Cô với điện thoại, chiếc điện thoại trống trơn, trong danh bạ không lưu lấy nổi một số điện thoại nào trừ một số có tên là “Siêu cấp đẹp trai và tốt bụng”. Cô bấm gọi, thầm nghĩ, chắc chắn anh cô lại bắt đầu tự sướng rồi.

- Ơi, em gọi anh à? - Hàn Thiếu Nghi vui vẻ bắt máy. - Anh đang ở chợ, mua thức ăn với ít hoa quả cho em này, lát anh về.

- Nay lại cho em ăn cháo đấy à? - Cô đổ mồ hôi.

- Hmmmm, em thích ăn gì?

- Gà nướng, em thèm gà nướng quáaaaaa.

- Em chưa hồi phục, sao lại muốn ăn mấy thứ đó? - Hàn Thiếu Nghi thở dài.

- Ăn vào em sẽ hồi phục nhanh hơnnn nữa. - Cô ra giọng năn nỉ. - Mua thêm nước cam tép nữa nhé. Hihii.

- Được rồi, chiều em hết. - Hàn Thiếu Nghi mỉm cười. - Em đi lại được chưa? Cứ nằm trên giường đi, đừng có chạy lung tung.

- Em biết rồi mà.

- Được rồi, 10 phút nữa em sẽ có gà nướng, bây giờ ngủ tiếp đi.

- Ok, bai bai.

Chiếc điện thoại trống trơn chẳng có gì ngoài số của Hàn Thiếu Nghi. Trong đầu cô lóe lên một hình ảnh, lặng lẽ tìm lại, quả thật, số của hắn cũng mất luôn rồi. Đó là lẽ đương nhiên.

Hàn Thiếu Vy quyết định rời giường để hít thở không khí, nhìn xung quanh, vừa khó chịu vừa bị nhốt trong căn phòng bí bách này nữa. Cô đứng dậy, đầu hơi nháy lên.

Mở rèm, ánh Mặt Trời mùa đông công nhận là rất ấm áp. Mùa đông ở đây cũng chán thật, chẳng có tuyết, không như ở Thượng Hải, mùa đông lạnh cong người vẫn ra đường nghịch tuyết. Mùa đông ở đây sáng thì có sương, trưa lại nắng hanh, cô có chút không quen. Da dẻ còn bị khô, khó chịu chết mất.

Cô lật đật xuống tầng, đầu ong ong, vịn tay vào lan can mò xuống. Đột nhiên lại thèm chút hoa quả, chắc là phản ứng tự nhiên để cấp ẩm.

Mò xuống bàn, đặt điện thoại lên, cô cầm quả táo lên định gặm một phát cho nhanh nhưng miệng không mở nổi, cô chán nản. Lại phải lấy dao bổ ra vậy.

Cô đang mặc bộ váy ngủ mùa đông khá xuề xòa, ống tay áo rất rộng, khi cô quơ lấy cái dao phía bên kia bình nước vô tình làm đĩa hoa quả lăn tứ tung, đụng phải chiếc điện thoại rơi tọt xuống thùng rác.

Cô thở dài, đúng là người ốm chả làm được gì nên hồn, lại mò xuống thùng rác tìm điện thoại. Vô tình lại nhìn thấy một vật gì đó nhỏ dẹt, hóa ra là sim cũ của cô.

Cũng là cái sim còn lưu số của Dương Hàn Phong.

Hàn Thiếu Vy trầm ngâm, nhặt chiếc sim cũ lên, ngắm nghía. Đây là vật nối duy nhất còn lại giữa cô và Dương Hàn Phong. Nhưng mà...

Hắn đã hất bỏ cô như vậy...

Làm gì gọi là hất bỏ, hắn từ đầu đã tỏ ra rất thích cô, vậy mà lại làm điều đó với người con gái khác.

Nhưng cũng không thể trách Dương Hàn Phong, hắn cũng đâu hứa hẹn gì với cô đâu...

Hàn Thiếu Vy định quăng chiếc sim vào thùng rác lần hai, thì lại nghĩ, dù gì vài ngày nữa cô cũng phải trở về Thượng Hải, có giữ lại cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Hmmm, cô cũng phải hỏi thăm A Hạn nữa chứ.

Bất giác cất vào túi áo, cô cũng đang không hiểu bản thân mình, thế này chính là cô đang cố giữ lại cách liên lạc duy nhất với hắn sao?

Cô làm thế để làm gì chứ?

*

Dương Hàn Phong lục tung thành phố A lên nhưng cũng không hề có chút tung tích nào của Hàn Thiếu Vy. Ngày ngày lang thang ngoài đường, tối về lại nhốt mình trong phòng. Điều này làm nhóm Hạo Thiên giật mình sợ sệt: Con người 7 năm qua của hắn lại quay về rồi.

Hắn không đến công ty, vì thế cũng không biết Mạch Hân Chi đã nghỉ việc. Cô ta đã từ chức thư ký chủ tịch, về nhà ở với bố. Nhưng việc đơn giản không chỉ dừng lại ở đó...

- Kế hoạch của dự án đầu tư bạc tỷ lần này, họ đã quá sơ xuất khi để con nắm giữ nó rồi, bố ạ.

Mạch Hân Chi cười cười, cầm một đống tài liệu trên tay, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Dương Hàn Phong, anh và bố anh đã làm tôi quá mất mặt rồi. Lần này xem tôi làm gì với gia đình anh đây.