Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 50






Vẻ mặt của bà Lộ có phần ngạc nhiên dần dần chuyển sang tức giận mắng vào mặt anh “Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ cho nó quen người như cậu đâu” Nói rồi bà đi vào nhà, bố của Lộ Khiết đi đến gần vỗ vào vai anh “Xin lỗi, nhà tôi là một gia đình gia giáo không thể nào chấp nhận được người như cậu”
Anh hiểu chứ, may mà hôm trước đã kịp nhuộm tóc thành màu đen lại nếu không hôm nay chắc còn thảm hơn nữa.

Nhìn theo bố của cô vào nhà lại nhìn về phía cô vừa bị kéo đi, mong là con nhóc ngốc đó không sao.
Nếu bình thường mà xảy ra những chuyện như thế này anh đương nhiên sẽ từ bỏ cô gái đó chứ không bao giờ anh chịu thay đổi chính mình nhưng ngày hôm nay khiến anh phải suy nghĩ lại rồi.
[…]
Nhìn mình trong gương Dạ Hiên lắc đầu “Nhìn mình thế này thì ai dám giao con gái cho mình chứ” Nói rồi anh tháo hết khuyên tai, tháo cả khuyên chân mày.


Nhìn lại thấy hình xăm ở cổ của anh có hơi lộ liễu, chắc mỗi lần đi gặp bố mẹ cô là phải dán băng urgo để chi đi mất, còn hình xăm dọc cánh tay phải cũng không xóa được chỉ đành mặc áo dài tay để che đi.

Xong xuôi nhìn mình trong gương nhìn có vẻ đã bớt “tệ” hơn lúc ban đầu nhưng cảm giác vẫn rất xấu xa.

Thôi rồi, sao ba mẹ đẻ mình kiểu gì mà lại cho mình cái khuôn mặt y như trai đểu thế này.

Anh ngồi xuống ghế vò đầu.
Khuôn mặt của anh hồi trước khá hợp với hoàn cảnh nhưng hiện tại khuôn mặt này có vẻ là chướng ngại hơi lớn, cũng không thể mỗi lần gặp ba mẹ Lộ Khiết mà đội quần che đi được, thôi thì chấp nhận hiện thực cố gắng luyện tập để có một khuôn mặt “tri thức” nhất.
[…]
“Sao con hư vậy hả? Mẹ dạy con như thế nào, sao con dám ở cùng một chỗ với người đàn ông kia hả?”
“Mẹ con xin lỗi mà, xin lỗi mẹ mà” Lộ Khiết ánh mắt long lanh quỳ rạp dưới đất, hai tay chắp vào nhau xoa xoa liên tục xin mẹ tha thứ.

Phải dành lấy cơ hội này để nhận được sự khoan hồng của mẹ cô nếu không có khi cô bị nhốt ở nhà cả tháng còn ít"
Lỗi phải gì? Lần này…con thật sự không xảy ra chuyện gì đúng không? Có gì phải nói cho mẹ biết"
“Con thật sự không có gì, cực kì trong sáng” Nhưng trong đầu Lộ Khiết đang không ngừng nhớ đến hình ảnh Dạ Hiên gửi hình ảnh đó, và cô còn được sờ múi của anh.

Ngoài cái đó thì cực kì trong sáng nhé.
“Được rồi, lần này mẹ tha cho con…”

Lộ Khiết thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc sau gương mặt lại cứng như đá.
“Nhưng con sẽ bị thu điện thoại 1 tháng”
“Cái gì? Thu điện thoại hả?”
“Lấy điện thoại của cô chủ tới đây” Bà Lộ nói với người giúp việc bên cạnh.

Lộ Khiết nghe vậy thì hoảng hồn, bao nhiêu tin nhắn của cô và anh ở trong đó, Lộ Khiết lập tức bật dậy “Để con tự lấy”
Nói rồi cô lập tức chạy bắn lên tầng, cầm điện thoại trong tay cô lập tức thoát đăng nhập tất cả các trang mạng xã hội nhất là mấy cuộc nói chuyện thoát không chừa một cái nào cả.

Xong xuôi Lộ Khiết thở phào vài phần nhưng nghĩ tới quãng thời gian sắp tới lại giống như cơn ác mộng vậy.

Không điện thoại thì liên lạc với anh kiểu gì chứ?
Sau khi bị thu điện thoại Lộ Khiết trong trạng thái thất thần ngồi ăn cơm, mẹ cô thì không ngừng mắng cô về việc lại dám gan đến mức trốn nhà đi chơi, đã thế còn đi chơi với con trai, mà nhìn tên con trai đó bề ngoài chẳng đàng hoàng chút nào.
“Mẹ cấm con yêu đương là muốn tốt cho con”
“Con biết rồi” Biết là mẹ thì vẫn luôn muốn con mình được tốt nhất có thể nhưng chính điều đó lại khiến nhiều đứa con không thích, chúng không thích bị kìm chế ép buộc.

Ai cũng có cá tính riêng của mình nhất là ở độ tuổi này.
Lộ Khiết lang thang về phòng, không có điện thoại học cũng khá bất tiện.


Cố gắng làm xong đống bài tập mới có hơn 9 giờ, rồi bây giờ bắt cô phải làm gì để trải qua quãng thời gian nhàm chán này đây.
[…]
Bên kia Dạ Hiên nhắn đến mấy chục cái tin cũng không thấy cô trả lời anh cũng đoán được phần nào.

Ngày mai có lên đi đón nhóc đó đi học không đây.

Có khi nào anh sẽ trở thành cái gai trong mắt ba mẹ cô không, càng nghĩ lại càng bực.
Nhưng còn một chuyện phải bận tâm, lúc này anh đang ở thế không tiến được nhưng anh lại không muốn lùi vẫn có một tên tình địch khổ nỗi tên tình địch này hình như khá được lòng ba mẹ cô.

Dù thế nào cuộc chiến này anh cũng không thể thua.

Sớm muộn gì cũng trở thành “ba mẹ vợ” anh phải dồn lực tấn công hết sức mình..