Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 59




Cho em mười phút….

Nặc cảnh quan nhìn Hàn Nại dở khóc dở cười, cô cho rằng đây là mười phút tan học sao? Nhưng không thể không nói, nữ nhân luôn luôn thanh lãnh trước mắt chân chính ghen tuông vẫn rất đẹp, nhất là dáng vẻ lúc nhíu mày, phối hợp lối ăn mặc này thật sự làm cho người ta có một loại ɖu͙ƈ vọng muốn lập tức đẩy ngã a!

“Em đang làm gì?”

Hàn Nại nhíu mày, nàng vừa nhìn Nặc Nhất Nhất đôi mắt đăm đăm thì đã biết cô chưa nghĩ ra. Nặc Nhất Nhất vội vã giải thích: “Cái gì, trước tiên nên nói từ đâu. Nga, huấn luyện, đúng vậy, em không phải đến huấn luyện sao, sau đó quen biết Cơ Tâm Ngạn.”

Đáp án không có trật tự và nhược trí của Nặc cảnh quan khiến Hàn tổng nghe xong vô cùng phiền táo, nàng nhướng mày liếc nhìn đã biểu: “Còn chín phút.”



“Chị đừng nóng giận.” Nặc cảnh quan không có biện pháp, chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, cô tiến lên ôm lấy Hàn Nại ra sức làm nũng. Hàn Nại mặc cho cô ôm, cũng không chống cự nhưng không hề hùa theo, thân thể có chút buộc chặt. Kỳ thực nàng biết Nặc Nhất Nhất cũng không cùng Cơ Tâm Ngạn xảy ra chuyện gì, từ ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khϊế͙p͙ sợ của cô lúc đó cũng có thể nhìn ra, nhưng tâm tình của nàng vẫn không tốt, buồn bực không lý do, thậm chí thật muốn nắm Nặc cảnh quan ném sang một bên.

“Chúng ta ở bên nhau, chị cũng hiểu em, trong lòng trong mắt cũng chỉ có một mình chị.”

Giọng nói của Nặc cảnh quan nũng nịu, thân thể mới vừa tắm rửa xong còn mang theo hương thơm của sữa tắm, ngửi vào mũi thập phần hưởng thụ, Hàn Nại cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của cô, thở dài: “Hôm nay em trái lại khiến tôi nhìn với đôi mắt khác.”

“Người ta nhớ chị nhớ muốn chết.”

“Em cũng khiến tôi nghĩ thông suốt một vấn đề.”

“Hôm nay là sinh nhật của em, chị tặng quà gì cho em?”

“Nặc Nhất Nhất!”

Đối mặt loại lời nói không nhập chủ đề này, Hàn tổng cần phải dùng vũ lực trấn áp một chút, Nặc cảnh quan vừa nghe hô hoán, bật người ngồi thẳng dậy, cô ủy khuất nhìn Hàn Nại.

“Em thật sự không có gì.”

“Em cho rằng tôi mù.”

Giọng nói của Hàn Nại trầm thấp lãnh khốc, Nặc cảnh quan nghẹn lời: “Em thật sự không biết cô ta lại đột nhiên hôn đến, lẽ ra đã là ngày cuối cùng, hơn nữa cũng không thể trách em a, muốn trách thì trách Bạch Bạch, chị ta không có việc gì lại tắt đèn làm gì a. Đây còn không phải tạo cợ hội cho người khác lợi dụng sao? Chị ta là học sinh tiểu học sao ? Sinh nhật còn phải tắt đèn, chị ta —”

“Tôi bảo cô ta tắt đèn.”

Hàn tổng nói một câu, gạt bỏ hàng vạn hàng nghìn oán giận của Nặc cảnh quan, Nặc Nhất Nhất ngạnh ngạnh nhìn Hàn Nại: “Chị….”

Hàn Nại nhìn cô, trong mắt có chút không cam lòng: “Muốn mừng sinh nhật cho em, đến thăm em.”

Hàn Nại nói chính là như vậy, bình thường nói đến công tác tuyệt đối là cường giải quyết đoán, chậm rãi mà nói, khiến người ta phải nghe theo lời nàng, rất có sức thẩm thấu. Nhưng vừa đến phương diện biểu đạt tình cảm, liền có cảm giác trẻ con học nói, Nặc cảnh quan lấy mười tám phần tinh thần mới có thể lĩnh ngộ rõ ràng ý nàng muốn biểu đạt.

Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, nhìn người một tuần không gặp, mỗi ngày dằn vặt khiến nàng làm cái gì cũng làm không tốt, mũi có chút chua xót.

Nặc cảnh quan vừa nhìn Hàn Nại như vậy có chút giật mình, vội vã vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực: “Chị làm sao vậy.”

Hàn Nại không nói lời nào, dựa vào ngực Nặc Nhất Nhất, nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của cô.

“Chị không tin tưởng em sao?”

Sự nghiêm túc của Hàn Nại khiến Nặc cảnh quan thay đổi thái độ, Hàn Nại nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng làm sao sẽ không tin Nặc Nhất Nhất, từ sau khi hai người cùng một chỗ, Nặc Nhất Nhất đã là người nàng tín nhiệm nhất trêи đời trừ ba nàng ra.

“Vậy rốt cuộc là vì sao?”

Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn Hàn Nại, nhịn không được tưởng niệm trong lòng, hôn lên môi nàng một cái.

Một tia đỏ ửng nhiễm trêи gương mặt, Hàn Nại oán giận liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, mà nụ hôn này tựa hồ cũng hòa tan miếng băng mỏng giữa hai người, Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất trong mắt có chút ủy khuất cùng không cam lòng, còn mang theo xấu hổ như có như không: “Tôi nhớ em.”

……

Tôi nhớ em…

Một câu nói này a…. Một câu nói này a!

Tâm tình của Nặc cảnh quan giờ phút này đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, cô cùng Hàn Nại nhận thức rồi yêu nhau lâu như vậy, trong ấn tượng nàng là lần đầu tiên thổ lộ, tuy rằng tình thoại này rất đơn giản nhưng cũng khiến Nặc cảnh quan cảm động cùng chấn động khó có thể nói nên lời, cô dùng sức ôm Hàn Nại, cúi đầu tinh tế hôn lên má nàng: “Được, được, là em sai, không giải thích, em sai rồi, mặc cho chị phạt.”

Hàn Nại dựa vào ngực Nặc Nhất Nhất, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô, giọng nói mềm nhẹ: “Thật sự?”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc, noãn thanh chảy xuôi, Nặc cảnh quan muốn say … Lúc này cho dù bảo cô đi chết cô cũng đi a, cô hiện tại mới hiểu được cái gì gọi là “chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn”, cái gì gọi là “ôn hương nhuyễn ngọc”, cảm giác bay bổng này, quả thực…. Thoải mái đến không có biện pháp hình dung.

Tay của Hàn tổng không yên tĩnh, trong lúc Nặc cảnh quan còn đang mê loạn, từng chút trượt về phía ngực của cô, chờ Nặc Nhất Nhất phản ứng kịp, cúc áo đã bị mở ra.

Nặc cảnh quan run lên, cầm tay nàng: “Làm gì?”

Da thịt tựa hồ trong nháy mắt nóng bừng, Nặc Nhất Nhất mang theo một tia xấu hổ quẫn bách nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một tia tình thế bắt buộc: “Chuyện ngày hôm nay, em khiến tôi biết, có một số việc là không thể chậm.”

“Có ý gì….”

Nặc cảnh quan còn đang ngây ngẩn, nụ hôn của Hàn Nại đã kéo đến trước mặt, không còn là ôn nhu thâm tình trước kia, lúc này đây nụ hôn của nàng có chứa quyết tuyệt cùng nóng bỏng. Hai người cùng một chỗ lâu như vậy, Nặc Nhất Nhất rõ ràng lần này Hàn tổng đã hạ quyết tâm, cô không tránh được rồi.

Nếu không tránh được, vậy chỉ có thể dụng tâm hưởng thụ…..

Lúc Nặc cảnh quan bị đặt trêи chiếc giường mềm mại, trước mắt đều là nụ cười quyến rũ mang theo một tia mị hoặc của Hàn Nại, cô chưa từng thấy qua Hàn Nại như vậy, trước mặt người khác là ổn trọng đoan trang nhưng hiện tại câu người tựa như Ðát Kỷ, nụ cười mị hoặc khiến cô cam nguyện chìm nổi.

Nụ hôn nhẹ như hoa tuyết, dần dần bao phủ lấy Nặc Nhất Nhất, cổ họng cô phát khô, vươn tay bắt lấy cánh tay Hàn Nại, Hàn Nại nắm lấy tay cô, tiếp tục hôn sâu.

Lâu như vậy, tình căn từ lâu đã cắm sâu giữa hai người, cho dù không có phương pháp, chỉ đơn giản hôn môi cũng đã khiến Nặc cảnh quan trầm luân không cách nào thừa thụ.

Thân thể cô run rẩy như lá vàng giữa thu, nụ hôn của Hàn Nại trấn an tâm tình của cô, tất cả phát triển nước chảy thành sông lại để cho người ta không thể tưởng tượng nổi, đến cuối cùng, trong lúc ý thức mơ hồ thân thể giao hòa, trong đầu Nặc cảnh quan vẫn như cũ hiện lên một hình ảnh….

Hai con thỏ trắng, một con thỏ đốm…

Cô cũng có thể giải thích một chút, hai con thỏ thuần trắng là cô cùng Hàn Nại, mà con thỏ đốm kia, là Lưu Bạch Ngọc….

Lúc ở trêи giường thân thể luôn luôn nhạy cảm, Hàn Nại cảm giác được Nặc Nhất Nhất xuất thần, nàng giống như nghiêm phạt mà cắn môi cô, bàn tay một lần nữa trượt vào giữa thâm cốc, bắt đầu một trận tiến công mới.

Nặc cảnh quan ngụm lớn thở dốc, thân thể khó nhịn mà cuộn lại, lúc đau đớn xuyên thấu thân thể, cô ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt Hàn Nại, môi thơm theo đó mà đến, thân thể Nặc Nhất Nhất run rẩy không còn hình dáng, cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm than.

Xong rồi, xem ra tình trạng này là phản công không được rồi.

Nữ nhân hư hỏng này, cô hiện tại rốt cuộc minh bạch vì sao Hàn Nại lại nhẫn tâm để cô đuổi theo xe mà chạy….

Nữ nhân phúc hắc thật đáng sợ!

* * * * * * *

Sáng hôm sau lúc thức dậy, Nặc cảnh quan cảm giác trong đầu trống rỗng, mí mắt trầm nặng, ngủ tiếp lại bị tiếng huyên náo quen thuộc khiến cô thoáng chốc đỏ mặt.

“Nói như vậy Nhất Nhất vẫn chưa tỉnh sao? Có thể a, Hàn Nại, tối hôm qua cô lăn qua lăn lại đến khi nào vậy a?”

Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc rất hưng phấn, Hàn Nại hiển nhiên không muốn phản ứng nàng.

Lưu Bạch Ngọc cũng không thèm để ý, trong sự trầm mặc của Hàn Nại chiếm được đáp án, biết hai người rốt cuộc đã bước ra bước này, hơn nữa lần đầu tiên còn là Nặc Nhất Nhất bị áp, nhìn Hàn Nại thần thanh khí sảng, chắc là rất hài lòng, ăn không sai, mặt của nàng cười tươi như hoa.

“Làm gì?”

Hàn Nại ngăn cản Lưu Bạch Ngọc đang có ý muốn xâm nhập vào phòng, Lưu Bạch Ngọc khiêu khích nhìn nàng: “Đánh thức em ấy a, phải trở về rồi, phần lớn đã đi rồi, chúng ta không thể ở lại quá lâu.”

Hàn Nại không nói lời nào, thân thể lại như cũ ngăn cản Lưu Bạch Ngọc không chịu nhượng bộ.

Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn nàng như vậy liền nở nụ cười: “Thế nào, cô sợ tôi nhìn em ấy?”

Hàn Nại từ chối cho ý kiến, mặt không biểu tình nhìn Lưu Bạch Ngọc.

Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng: “Bọn tôi ở cùng một phòng túc xá, cô biết một ký túc xá là khái niệm gì không?”

Được như nguyện, Lưu Bạch Ngọc trêи mặt của Hàn Nại thấy được mây đen, hài lòng, lần này thì nàng hài lòng rồi! Không ngờ nàng từ nhỏ đã bị Hàn Nại áp bách vẫn không ngốc đầu lên được hôm nay cứ dựa vào Nặc Nhất Nhất lấy lại chút vốn, Nhất Nhất thật đúng là phúc tinh của nàng, phải biết rằng nhìn Hàn Nại mặt tê liệt hỉ nộ ái ố bị một người ảnh hưởng, loại cảm giác này là tuyệt vời cỡ nào a.

Nặc cảnh quan phát hiện nữ nhân nhà mình bị tên lưu manh Lưu Bạch Ngọc khi dễ, cô lấy tốc độ ánh sáng mặc quần áo tử tế, bất cố hạ thân không khỏe, vọt ra.

“Bạch Bạch, chị làm gì thế!”

Lưu Bạch Ngọc cùng Hàn Nại cùng nhau quay đầu nhìn lại, Nặc Nhất Nhất tóc cũng không chải, vẻ mặt có chút tiều tụy, đôi má mang theo thật mỏng đỏ ửng.

Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn cô như vậy liền bật cười, nhịn không được hướng Hàn Nại giơ ngón tay cái: “Cô được lắm, trước đây tôi đã xem thường cô, đem một người sanh long hoạt hổ lăn qua lăn lại thành như vậy, chặc chặc, nhìn khuôn mặt này, là cả đêm không ngủ đi.”

Hàn Nại như trước không biểu tình gì, Nặc Nhất Nhất trái lại nhịn không được đỏ mặt phản bác: “Chị thế nào lưu manh như vậy a? Vì sao chị không cùng mọi người trở về đi.”

“Tôi đâu nở bỏ em a, ngày hôm qua nhìn em bị Hàn Nại tức giận mang đi, người ta lo lắng cả đêm không ngủ, nếu không phải sau đó lấy bánh sinh nhật của em ăn an ủi, tôi còn chuẩn bị đến báo cảnh sát.”

“Vô sỉ!”

Đối với nữ nhân trước mắt, Nặc cảnh quan hoàn toàn bạo phát: “Em phải đổi phòng, không bao giờ ở cùng kẻ thích ngủ lỏa thể còn muốn lôi kéo người khác ở cùng phòng như chị nữa.”

Ngủ lỏa thể?

Hàn Nại vẫn không biểu tình gì lần này có phản ứng, ánh mắt của nàng giống như mũi khoan bắn về phía Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan tự biết mình lỡ lời, thoáng cái bụm miệng. Trái lại là Lưu Bạch Ngọc, từ lâu đã cười đến lưng thẳng không nổi.

Người ta nói một lần mang thai ngốc ba năm, cô thế nào cảm giác Nặc cảnh quan cái này gọi là một lần ngủ ngốc ba năm đây!