Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 618




CHƯƠNG 618

Mười phút sau khi Thương Mẫn mất tích, Mâu Khải, người đang ngồi nhàn nhã trong khu vườn của Dinh thự lưng chừng núi, nhâm nhi tách trà, thì nhận được tin báo. Thật ra hôm nay khi biết chuyện Lâm Chí gặp chuyện ở nhà cũ của gia đình họ Mâu, anh ta liền cảm thấy sắp xảy ra chuyện nhưng không ngờ rằng mục tiêu của Lâm Chí lại là Thương Mẫn.

Anh ta khinh bỉ hành vi bắt nạt kẻ yếu của Lâm Chí, có bản lĩnh thì đi uy hiếp Mâu Nghiên và ông cụ Mâu thử xem, lại đi làm khó một người phụ nữ có thai còn ra thể thống gì?

“Cậu Khải, chúng ta có cần phái người đi tìm cô Thương không?” Tiêu Song cung kính đứng sau lưng Mâu Khải.

“Không cần lo lắng, chờ một chút.”

Mâu Khải ung dung pha trà, hiện tại không thể điều động tay chân, theo tính cách của Mâu Nghiên, Thương Mẫn xảy ra chuyện, nhất định sẽ nghi ngờ sự việc liên quan đến mình, trước khi Mâu Nghiên cử người đến kiểm tra Dinh thự lưng chừng núi, anh ta phải giữ bình tĩnh, không thể có bất kỳ hành động nào.

Hy vọng Thương Mẫn có thể chống đỡ được.

“Cậu Khải, anh có biết ai đã bắt cóc cô Thương không?”

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Mâu Khải, Tiêu Song không nhịn được hỏi.

Mâu Khải phẩy tay với Tiêu Song, thản nhiên nói: “Cậu nói nhiều quá.”

“Là em lắm lời.”

Tiêu Song giật mình sợ hãi, đầu óc trở nên tỉnh táo ngay lập tức, không nói một lời nào nữa.

Mâu Khải ra ngoài rất không bắt mắt, chỉ lên một chiếc xe, trừ Tiêu Song còn có ba vệ sĩ có năng lực đi theo.

Mang theo ít người như vậy có chút mạo hiểm, nhưng anh ta không muốn để cho Mâu Nghiên biết tung tích của mình, cứ khiêm tốn ra ngoài như vậy là cách tốt nhất.

Tiêu Song lái xe đi khắp ngoại ô thành phố, dần dần nhà cửa xung quanh trở nên ít đi, chẳng mấy chốc chỉ thấy cây cối rậm rạp, không có một bóng người.

Nhưng anh ta không dám hỏi thêm, chỉ có thể lái xe về phía trước theo hướng Mâu Khải chỉ dẫn.

Hai giờ sau, từ xa nhìn thấy một xưởng bỏ hoang trước mặt, Mâu Khải ra dấu dừng xe, vài người xuống xe, cẩn thận núp vào rừng cây ven đường, lặng lẽ nghiêng người về hướng xưởng.

“Cậu Khải, cô Thương ở đây thật sao?”

Một vệ sĩ mới đến Dinh thự lưng chừng núi được một năm nhìn rừng cây xung quanh không có chim chóc, nghi ngờ hỏi.

“Câm miệng.”

Tiêu Song hung dữ trợn mắt nhìn người trai trẻ không hiểu chuyện trước mặt, thật không biết là ai đã tuyển loại vệ sĩ không đầu óc này vào làm, lại dám nghi ngờ cậu Khải.

“Đi vào xem một chút.”

Mâu Khải không giải thích, anh ta không chắc Thương Mẫn có ở đây hay không.

Vài người lặng lẽ đi đến lối vào của xưởng, nhìn cảnh hoang tàn vắng lặng trước mặt, nhà máy bỏ hoang không một chút hơi người, trái tim Mâu Khải như rơi xuống đáy vực.

Có phải anh ta đã đoán sai?