Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 2-2: Người phụ nữ bên cạnh chồng chưa cưới của cô là ai? (2)




Lục Hường Viễn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, năm nay cô mới hai mươi hai tuổi. Cô mặc quần áo đơn giản, tóc buộc cao, vừa nhẹ nhàng lại đầy sức sống như thiếu nữ mười bảy mười tám.

Nhiếp Trường Hoan rất đẹp, dù có đặt cô vào trong giới giải trí với đám người đẹp nhiều như mây thì vẫn thuộc top đầu, nếu không như vậy thì anh ta đã chẳng thích cô ngay từ ánh mắt đầu tiên.

“Mua chưa?”

Lục Hướng Viễn nhếch môi đầy mỉa mai, vươn tay tới trước mặt cô, “Đưa đây.”

Mặt Trường Hoan đỏ bừng như gấc, tim cô càng đập càng nhanh. Cô mở túi xách, tay run rẩy cầm lấy hộp bao cao su nhỏ bên trong, quả thực là xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.

Lục Hướng Viễn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mà thầm cười lạnh, nhìn cái vẻ ngây thơ này thì ai lại nghĩ đến cô đã sớm ăn nằm với người khác, thậm chí còn có một đứa con hoang nữa chứ?

Anh ta coi cô như châu như ngọc mà nâng niu trong lòng bàn tay biết bao nhiêu năm, nhưng đổi lại được cái gì? Cô đã báo đáp anh ta như thế nào?

Cái thân thể dơ bẩn này, cái tử cung thối nát này từng sinh một đứa bé cho người đàn ông khác.

Lục Hướng Viễn cầm lấy hộp bao cao su, sau đó vươn một tay nắm lấy cằm Trường Hoan, làn da mịn màng mềm mại, khuôn mặt trái tim tinh xảo như vẽ. Càng nhìn cô anh ta càng muốn bóp nát khuôn mặt này.

Anh ta siết chặt lấy cằm cô, đôi môi mỏng hé mở, trào phúng, “Đang chờ mong lắm đúng không? Cô chắc đang nghĩ cuối cùng thì tôi cũng muốn ngủ với cô chứ gì?”

Câu nói của anh ta như tiếng sấm bên tai, người Trường Hoan ngây ra, cô không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú, ôn nhuận như ngọc của Lục Hướng Viễn, “Hướng Viễn… Anh nói gì thế?”

Lục Hướng Viễn vỗ vỗ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, cười châm chọc, “Trường Hoan à, cô còn giả bộ ngây thơ làm gì nữa? Cô có biết rằng, cái vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên này của cô làm tôi buồn nôn lắm không?”

“Hướng Viễn… Người ta tắm xong lâu rồi mà anh còn chưa vào là sao?”

Giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ vang lên từ trong phòng. Trường Hoan ngây ngẩn cả người, cô ngẩng đầu, thấy một phụ nữ còn rất trẻ mặc một chiếc váy lụa đỏ mỏng tang đi ra. Cô ta ôm lấy eo Lục Hướng Viễn, người dán sát vào người anh ta, rồi khẽ hôn lên cổ anh ta. Sau đó, cô ta quay mặt ra, khinh khỉnh nhìn Trường Hoan, “Hướng Viễn, ai đây…”

“Con gái của nhà họ Nhiếp mà em không biết à? Chắc là em cũng xem qua phim cô ta đóng rồi đấy, phim “Phượng hoàn triều”, cô ta đóng vai một kỹ nữ nổi tiếng ở Giang Nam… diễn xuất không tồi chút nào…”

Lục Hướng Viễn xoay người, vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ, rồi cúi đầu hôn lên khóe môi cô ta, giọng trêu ghẹo.

“Ôi trời, thế thì là vợ chưa cưới của anh còn gì…”

Cô ta có chút bối rối, muốn tránh khỏi vòng tay của Lục Hướng Viễn nhưng anh ta càng ôm cô ta chặt hơn, thậm chí một bàn tay còn xoa nắn một bên ngực của cô ta. Cô ta lập tức “ưm” một tiếng, “Hướng Viễn…”

“Mặc kệ cô ta, chúng ta vào thôi… Để anh xem em tắm sạch chưa nào…”

Lục Hướng Viễn ôm cô ta vào phòng, trước khi đi còn không quên nói với Trường Hoan một câu, “Đi thì nhớ đóng cửa lại!”

“Hướng Viễn… Sao anh tàn nhẫn với vợ chưa cưới của mình thế…”

Giọng nũng nịu của người phụ nữ vừa dứt thì tiếng nói lạnh lùng của Lục Hướng Viễn vang lên ngay sau đó, “Sao? Em còn có sức mà đau lòng người khác nữa cơ à… Xem ra tối qua anh chưa ép khô em đúng không…”