Ôm Một Cái Nha!

Chương 31




Trì Bối nhìn chằm chằm tin nhắn đến sau của Tần Việt hồi lâu, cúi đầu xóa bỏ chữ đã đánh, đến cuối cùng chỉ trả lời cho anh một chữ “Ừm” xem như kết thúc.

Cô ngồi trên bồn cầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, nhớ lại lời kiêu ngạo vừa rồi của mình, trong lòng thầm tự chê mình hai giây. Có lẽ tình yêu đều là như thế, rất dễ khiến người ta đánh mất chính mình.

Rõ ràng trước kia cô cũng không phải là người như vậy.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô tự kiểm điểm lại một lúc mới từ trong nhà vệ sinh đi ra. Trì Bối không ngờ… tại chỗ rẽ còn đụng phải người quen.

Tống Cao ở một bên hút thuốc, lúc nhìn thấy Trì Bối rõ ràng sửng sốt một chút, anh ta theo bản năng dập tắt thuốc lá, liếc mắt nhìn cô: “Trì Bối.”

Trong lòng Trì Bối giật mình, có hơi luống cuống đối với vẻ mặt mang ý cười này của anh ta. Cô mím mím môi, gật đầu: “Sao lại đi ra rồi?”

Tống Cao nở nụ cười: “Bọn họ ở bên trong đang nói về giám đốc Tần, hơi ồn ào.”

Đâu chỉ là có hơi ồn ào, quả thực là vô cùng ồn ào.

Hôm nay cũng không biết là ai khơi ra đề tài này trước, Tần Việt vốn hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ, cho dù lần này bọn họ đi ra ngoài ăn cơm chỉ có bốn nữ, nhưng có vẻ rất trùng hợp là bốn người phụ nữ đều chưa có đối tượng, ngoại trừ Trì Bối và Lý Tình Mỹ không nói chuyện ra, sự tò mò của Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm đối với Tần Việt có thể đạt đến trăm phần trăm, thậm chí có thể nhiều hơn.

Cho nên một khi đã mở loa phóng thanh, hai bên bắt đầu tranh chấp không ngừng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trước khi Trì Bối ra ngoài thật ra vẫn ổn, nhưng sau khi cô đi không bao lâu, Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm vẫn một mực hỏi chuyện liên quan đến Tần Việt. Vị đồng nghiệp thầm mến Minh Tâm có chút không kiềm chế nổi, bọn họ cũng thực sự khâm phục Tần Việt, chỉ là dù sao cũng là người phụ nữ mình thích, dù vẫn chưa chính thức thổ lộ nhưng toàn bộ văn phòng đều biết bọn họ rất mờ ám.

Người mình thích ở ngay trước mặt mình một mực không ngừng hỏi chuyện của người đàn ông khác, là ai cũng đều sẽ khó chịu. Cho nên người kia không khống chế được lại nói một câu: “Giám đốc Tần cho dù tốt cũng không phải là của mọi người, anh ấy chỉ thích hợp làm ông chủ.”

Tôn Hân Nhiên phản bác: “Sao lại chỉ thích hợp làm ông chủ, giám đốc Tần có chỗ nào không tốt chứ?”

Minh Tâm cũng giúp đỡ: “Đúng, giám đốc Tần chỗ nào cũng rất ưu tú.”

“Nhưng có ưu tú hơn cũng không phải là của hai người mà?” Có người cũng không nhịn được nói thầm một tiếng, thật sự là nhìn không nổi nữa.

Nếu đổi lại là lúc trước, mấy người đàn ông đúng là không thèm so đo nhiều, cãi nhau với phụ nữ không phải là việc đàn ông nên làm. Bọn họ đều là một đám đầu óc tương đối chậm chạp, đàn ông của khoa học tự nhiên không có quá nhiều tư tưởng quanh co gì đó, đương nhiên không hiểu khi phụ nữ bị nói trúng tim đen sẽ xù lông.

Cho dù Tần Việt là của mọi người, bọn họ càng hy vọng mình có ngày giấc mơ thành sự thật biến Tần Việt thành của mình.

Sau đó… nổi lên một loạt tranh chấp, ngay cả nhân vật chính của buổi sinh nhật hôm nay cũng bị lãng quên.

Trì Bối nghe Tống Cao nói đơn giản hai câu, sơ sơ có thể tưởng tượng được bên trong là tình huống gì.

Cô bối rối cười cười với Tống Cao, chỉ vào nói: “Xin lỗi, phụ nữ khá là tích cực.”

Tống Cao cười nhạt một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Vừa rồi sao lại ra ngoài lâu như vậy?”

“À, gọi điện thoại.” Cô giải thích hai câu, suy nghĩ một chút nói: “Còn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ nữa, sinh nhật vui vẻ đàn anh Tống.”

Tống Cao không lên tiếng, cứ nhìn cô như vậy.

Một lát sau, anh ta mới hỏi: “Chỉ như vậy, không có quà sao?”

Anh ta đùa hỏi, cũng không phải thật sự muốn tìm cô đòi quà. Đối với đàn ông mà nói, sinh nhật có quà hay không cũng không quan trọng.

Trì Bối: “Trước đó không biết là sinh nhật anh, cho nên quên mua quà rồi, xin lỗi.”

Anh ta cười nhạt một tiếng, nhìn Trì Bối: “Đùa với em thôi, có lời chúc của em là đủ rồi.”

Trì Bối há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Tống Cao cũng không nói thêm gì nữa, anh ta mượn ánh sáng hành lang nhìn chằm chằm Trì Bối hồi lâu. Từ góc độ này của anh ta có thể nhìn thấy góc nghiêng đẹp đẽ của cô gái, tướng mạo của Trì Bối vẫn luôn là kiểu khiến cho người ta vô cùng thoải mái, cười lên ấm áp dịu dàng, không giống như một vài thứ cô thích.

Nếu như chỉ thấy bề ngoài của Trì Bối, hẳn sẽ nghĩ có lẽ là một sinh viên khoa văn, thậm chí là những chuyên ngành tương đối ôn hòa như ngành tiếng Trung hoặc là ngành ngoại ngữ gì đó.

Tính cách Trì Bối tốt, cũng không nhiều lời, lúc nào cũng là dáng vẻ yên lặng. Tống Cao quả thật có chút cảm giác với cô, lần này mượn sự xúc động, vừa muốn hỏi ra câu hỏi trong lòng thì có người từ một bên khác đi tới.

Là Lý Tình Mỹ, cô ấy cũng không chịu được không khí giương cung bạt kiếm bên trong.

“Trì Bối… hai người sao lại ở đây?” Cô ấy nghi hoặc nhìn hai người, sau khi nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt Tống Cao, sau mới hỏi: “Có phải tôi cắt ngang cái gì rồi không?”

Trì Bối nhẹ nhàng thở ra, trong lòng biểu thị cảm kích với Lý Tình Mỹ.

Cô cười, cong cong môi: “Không cắt ngang gì cả, đàn anh Tống nói bên trong có hơi náo nhiệt, cho nên em chưa vào.”

Lý Tình Mỹ gật đầu, nhịn không được nói: “Đợi một lúc đi, trước đừng vào, cũng không biết có gì hay mà nhao nhao, sức chiến đấu thật mạnh.”

Trì Bối bật cười, gật đầu đáp lại.

Có người đi ra, Tống Cao nhìn Trì Bối một lúc, cũng lấy cớ đi vào.

Đợi sau khi người đi, Lý Tình Mỹ mới buồn cười nhìn cô: “Vừa rồi Tống Cao thổ lộ với em sao?”

…?

…??

Trì Bối vẻ mặt lờ mờ nhìn về phía cô ấy, há miệng hỏi: “Không phải, vì sao các chị đều biết?”

Bản thân cô vừa rồi mới cảm nhận được ánh mắt nhìn cô của Tống Cao và Tần Việt… thật ra hơi giống nhau, nhưng không có sự bá đạo của Tần Việt, cũng không có khát vọng độc chiếm mãnh liệt của anh.

Hơn nữa câu nói vừa rồi của Tống Cao cũng hơi rõ ràng, cái gì gọi là có lời chúc của cô là đủ rồi…

Trì Bối lúc đó mới hoảng hốt, giật mình cảm thấy lời Tôn Hân Nhiên nói với mình trước đó có thể là thật. Đến cả ánh mắt sau đó...

Cô gần như là 90% có thể xác định Tống Cao muốn nói gì với mình.

Lý Tình Mỹ hoài nghi nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Em không có cảm giác gì sao?”

“Không có…” Trì Bối ở phương diện này luôn luôn chậm chạp. Cô từng trải qua việc bố mẹ đột ngột qua đời, dù vậy từ nhỏ không ăn nhờ ở đậu, cô được Trì Bảo bảo vệ quá tốt, quả thật không nhạy bén đối với mấy thứ tình cảm này.

Lý Tình Mỹ nghẹn lời, đưa tay vỗ vỗ vai cô cảm khái: “Đội nhiên cảm thấy Tống Cao thích em cũng khổ, lâu vậy mà em cũng không biết, người trong phòng làm việc đoán chừng đều đã nhìn ra rồi, em không cảm thấy Tống Cao đối xử với em tương đối đặc biệt sao?”

“Không cảm thấy…” Trì Bối yên lặng nói.

Lý Tình Mỹ: “…”

“Thế nhưng anh ta thường xuyên giải đáp các loại thắc mắc cho em.”

“Anh Tiểu Bàn cũng vậy mà.”

Lý Tình Mỹ: “Đó là bởi vì công việc anh Tiểu Bàn làm giống với việc của em, Tống Cao lại không phải, hơn nữa có lần Tống Cao đưa nước trái cây cho em, em có nhớ không?”

Trì Bối gật đầu: “Cái lần cả văn phòng đều có? Không phải là đối xử với mọi người như nhau sao?”

Nghe vậy, Lý Tình Mỹ sâu xa nhìn cô một cái, cạn lời nói: “Giữa mùa đông, ai mà thích uống nước trái cây chứ?”

Trì Bối ăn cơm thích uống nước trái cây, vẫn bị Tôn Hân Nhiên hỏi ra. Lần đó là tập thể tăng ca, mọi người muốn gọi một chút thức ăn ngoài xem như ăn thêm. Thức ăn ngoài là một đồng nghiệp khác gọi, nhưng nước trái cây là Tống Cao mời. Lúc ấy khá nhiều người đã phát hiện ra rồi, nhưng Trì Bối nghĩ ai cũng có nước, vốn không suy nghĩ xâu xa.

Lần này nghe mới cảm thấy hình như là có chuyện như thế, lúc ấy ánh mắt Tôn Hân Nhiên nhìn mình còn là lạ.

Trì Bối suy nghĩ, sờ lên chóp mũi mình, có chút cảm giác có lỗi: “Em không cảm nhận được.”

Lý Tình Mỹ: “Vậy bây giờ có cảm giác gì?”

Trì Bối “À” một tiếng, không chút do dự nói: “Không có cảm giác gì cả.” Cô trầm mặc một lát, mới nói: “Em có người mình thích rồi.”

Cô thích Tần Việt, thậm chí muốn ở bên Tần Việt. Nếu như không phải thích thì cũng sẽ không ghen như vậy.

Đang nghĩ đến người kia, điện thoại của Trì Bối vang lên, cô liếc nhìn điện thoại gọi tới, trực tiếp bắt máy: “Đến rồi sao?”

Tần Việt nặng nề đáp một tiếng: “Ở cửa ra vào, còn phải rất lâu nữa mới kết thúc sao?”

“Không cần đâu.” Trì Bối thấp giọng nói: “Anh ở đó chờ em, em nói với bọn họ một tiếng rồi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Trì Bối mới cùng Lý Tình Mỹ đi vào trong phòng.

Ngoài cửa nhà hàng hải sản, buổi tối Tần Việt uống một chút rượu nên tìm tài xế đưa qua. Tống Văn Hạo bị anh để lại tiệc sinh nhật tiếp tục thu xếp, anh về sớm vốn dĩ đã không hợp lý, nên để Tống Văn Hạo ở lại cũng coi như cho giám đốc Úy mặt mũi.

Tần Việt nhìn tài xế, trực tiếp xuống xe đi ra bên ngoài hút điếu thuốc, thuận tiện chờ người ra.

Bóng đêm nặng nề, lúc này đã vào đông, nhiệt độ buổi tối dần dần hạ xuống. Lúc anh tham gia tiệc rượu cố ý mặc âu phục, mặc dù không quá nghiêm trang, nhưng lúc này anh cũng hơi không chịu nổi sự gò bó thế này.

Tần Việt hút một điếu thuốc, dựa vào trên cửa xe chỗ ngồi phía sau nhìn chằm chằm cửa lớn bên kia.

Nhìn hồi lâu, anh cụp mắt nhìn, cúi đầu mở nút áo sơ mi cài kín, buổi tối mặc âu phục đứng bên ngoài, gió lạnh thổi tới thật sự làm người ta cảm thấy hơi lạnh.

Trì Bối vừa đi ra khỏi cổng đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, người đó mặc âu phục màu đen, hai chân thẳng, đang lười biếng cúi đầu mở nút áo sơ mi. Khoảng cách quá xa, Trì Bối không nhìn thấy rõ thần sắc trên mặt anh, nhưng đại khái có thể đoán được trên mặt anh lúc này là biểu cảm gì.

Cô mím môi, không nhanh không chậm đi tới trước mặt người kia.

Tần Việt cúi đầu, khi nhìn thấy một đôi giày Martin đen ở trước mặt thì rõ ràng hơi hoảng hốt, lúc này mới thuận thế nhìn lên, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Cũng không biết cô uống rượu ở trong đó hay là không gian kín bí hơi mà gò má Trì Bối có chút đỏ hồng.

Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hai người im lặng nhìn nhau.

Trì Bối không nói lời nào, Tần Việt cũng không lên tiếng.

Một hồi lâu sau, Trì Bối mới đưa chân đá mũi chân của anh một cái, vừa đụng tới, tay của cô đã bị Tần Việt cầm lên đặt ở chỗ cổ tay anh, giọng nói nặng nề rơi xuống: “Giúp anh cởi khuy măng sét* nhé?”

(*: Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.)

Trì Bối: “…”

Cô cúi đầu, nhìn màu khuy măng sét và ngón tay trắng nõn của mình tương phản, khuy măng sét trông khá là vuông vức nhưng bốn góc không quá sắc cạnh, ở giữa là màu đen, để ý kỹ còn nhìn thấy bên trong có hoa văn mờ mờ, cái khuy măng sét này và âu phục tối nay của Tần Việt là một bộ, hẳn là sự phối hợp tốt.

Cô cúi đầu nhìn cái khuy măng sét cài ở ống tay áo sơ mi, tay của Tần Việt vẫn đè cổ tay cô, giống như là khăng khăng muốn để cô làm chuyện này.

Nhìn một hồi lâu, Trì Bối mới nói: “Em chưa từng cởi bao giờ.”

Tần Việt nhướng mày, trầm thấp đáp lời: “Ừm, thử một chút xem sao, sau này dạy em cài.”

Tay Trì Bối run một cái, liếc mắt nhìn anh nói thầm: “Ai sau này muốn cài cho anh chứ!”

Tần Việt nhìn cô, phun ra một chữ: “Em.”



Trì Bối bất lực với anh, nhưng cũng hiếm thấy mà không phản bác lại.

Cô cúi đầu, hơi rũ mắt xuống gỡ khuy măng sét cài ở hai ống tay áo của anh ra, không khó lắm, thứ này có thể lấy xuống dễ dàng. Sau khi gỡ ra, cô mở lòng bàn tay của mình, khuy măng sét nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

“Cho em.”

Tần Việt nhìn hai cái khuy măng sét một lúc, nói cậu: “Để ở chỗ của em trước.”

Trì Bối: “…”

Cô cũng không muốn nhận lắm.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng động tác trên tay không chần chờ một chút nào, bỏ khuy măng sét vào trong túi xách.

Vừa cất xong, Tần Việt bỗng đưa tay ôm cô vào trong ngực, ép khiến Trì Bối cảm thấy không thở nổi, cô vừa muốn tránh thoát, Tần Việt lại ghé vào bên tai cô, đè giọng cười hỏi: “Còn giận không?”

Trì Bối ngoài lạnh trong nóng “hừ” một tiếng, trực tiếp đạp lên chân anh một cái, vùi trong ngực anh: “Còn!”

Thật ra không có, chỉ là ngoài miệng muốn nói như vậy.

Tần Việt cười, buông người ra, hai tay nâng mặt cô hôn một cái, lúc này mới nói: “Vậy dỗ em một chút nhé?”

Trì Bối liếc xéo anh, nói thầm: “Tự anh biết…” Lời còn chưa nói hết, Tần Việt đã nâng mặt cô hôn xuống.

Anh đứng bên ngoài hơi lâu, môi vô cùng vô cùng lạnh, lúc hôn lên khiến Trì Bối theo bản năng hơi né tránh, lạnh quá rồi. Lần trốn tránh này khiến Tần Việt thuận tay chụp lấy sau gáy cô hôn hung hăng, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, câu lấy đầu lưỡi của cô dây dưa.

Hai người đứng bên ngoài nhà hàng hôn nhau… suýt chút nữa thì không để ý địa điểm.



Mãi đến khi tài xế ngồi trong xe gõ gõ cửa sổ xe, Trì Bối mới hoàn hồn đẩy Tần Việt ra, kinh ngạc quay đầu nhìn người trong xe một cái.

Tần Việt nhanh tay ép cô vào trong ngực mình, giọng nói khàn khàn: “Trước tiên đưa em về.”

Trì Bối: “…”

Hai người lên xe, mà một đám người đứng bên kia không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, lúc hôn Trì Bối và Tần Việt thay đổi tư thế, cô đối diện với cửa nhà hàng, mà Tần Việt quay lưng lại. Ở dưới bóng đêm, ai không quá thân thiết cũng không thể nhận ra bóng lưng của Tần Việt.

Sau khi mọi người thấy hai người lên xe rời đi mới yên lặng tặc lưỡi.

“Vừa rồi đó là Trì Tiểu Bối của văn phòng chúng ta đúng không?”

“Hình như là… vậy.”

“Cái… hôn này thật là mạnh mẽ, đó là bạn trai của cô ấy sao? Trước đó sao chưa từng nghe nói?”



Đám người nghị luận ầm ĩ, không ngờ vừa từ bên trong đi ra đã bắt gặp một màn đặc sắc như vậy.

Lần này, tất cả mọi người không dám nhìn sắc mặt của Tống Cao.

Tôn Hân Nhiên híp nửa mắt lại nhìn chiếc xe đi xa, bổ một đao nói: “Là bạn trai của cô ấy nhỉ, có điều sao Trì Bối không nói với chúng ta, đây cũng quá đáng rồi, ngày mai hỏi một chút vậy.”

Tống Cao nhìn hồi lâu, giọng nói nặng nệ nói: “Đi thôi, đưa mọi người về nhà.”

Mọi người, cũng không dám nói nhiều nữa.

Mấy đồng nghiệp không để ý đến điều đó, vỗ vỗ vai Tống Cao bày tỏ an ủi.

Trong xe, từ sau khi Trì Bối phát hiện ra có tài xế thì vẫn không nói chuyện với Tần Việt, cô cảm thấy mình hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người. Một đường giữ im lặng, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Tần Việt đại khái cũng biết cô đang xấu hổ nên không nói nhiều. Nhưng bàn tay nắm tay cô vẫn không buông ra.

Mãi đến khi xe dừng ở dưới tiểu khu nhà cô, tài xế rời đi, Trì Bối mới có thể thở phào.

Đầu tiên khi xuống xe là đá Tần Việt một cái, trên mặt cô đỏ lên, hoàn toàn là kiểu tùy ý: “Sao anh không nói cho em biết trong xe còn có người?”

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, nắm tay của cô: “Liên quan gì?”

Trì Bối: “…”

Từ mặt khác mà nói, quả thật không liên quan gì. Nhưng từ góc độ xấu hổ mà nói thì có liên quan rất lớn.

Cô trừng mắt nhìn Tần Việt, bị sự vô liêm sỉ của anh dọa sợ luôn rồi.

“Anh đừng nói chuyện nữa thì hơn.”

Tần Việt cười, ở nơi vắng vẻ ôm lấy cô, bây giờ muộn rồi, bên ngoài cũng lạnh, bọn họ cũng không lo lắng sẽ có người đi qua.

“Thật sự ghen rồi?” Tần Việt giải thích một câu: “Không có người khác, đi tiệc sinh nhật chỉ là công việc bình thường.”

Tần Việt làm gì đều không thích giải thích, mặc dù anh thích nhìn Trì Bối ghen, nhưng chuyện nên giải thích thì vẫn phải giải thích, anh không muốn làm cô gái nhỏ ấm ức. Dáng vẻ anh chăm chú nhìn Trì Bối, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Còn tức giận không?”

Trì Bối không biết nên nói loại tình cảm kia của mình như thế nào, từ mọi phương diện cô đều có sự hiểu biết nhất định về Tần Việt, cũng hiểu anh bằng lòng giải thích là chuyện hiếm có cỡ nào. Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của người đàn ông trước mặt hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nói chuyện với cô ấy rồi sao?”

Tần Việt: “Nói rồi.”

“Chào hỏi.”

Cô “À” một tiếng, đưa tay chọt chọt ngực anh, nhạt giọng nói: “Tối nay em cũng nói chuyện với đồng nghiệp nam rồi.”

Tần Việt: “…” 

Anh nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn cô.

Trì Bối mím môi, cố gắng hết sức tránh đi ánh mắt của anh, quay đầu nhìn về nơi khác: “Thật ra em rất hẹp hòi.”

Đối với chuyện như thế này, Trì Bối cũng rất hẹp hòi, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát. Cô nghĩ, nếu đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì cũng phải nói rõ mới được.

Tần Việt không lên tiếng, đợi câu tiếp theo của cô.

Trì Bối ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt chạm vào nhau.

“Em không tốt như anh nghĩ, em cũng không khác gì người bình thường khác, nếu như yêu đương thì chắc chắn sẽ thường xuyên giận dỗi, cũng sẽ tương đối già mồm.” Từng câu từng chữ chầm chậm từ trong miệng cô bật ra. Sau một hồi lâu, Trì Bối mới hỏi: “Anh nghĩ kỹ đi, sau khi yêu đương em chắc chắn sẽ giống như tối nay, thường xuyên cáu kỉnh, nói không chừng còn quá đáng hơn tối nay, trực tiếp bảo anh từ tiệc sinh nhật về đây.”

Cô đã nói quá hơn rất nhiều.

Cô nhìn đôi mắt thâm thúy của Tần Việt, nghiêm túc hỏi: “Em như vậy, anh còn muốn cùng em yêu đương không?”

Tần Việt nhìn cô chăm chú thật lâu, cúi đầu hôn cô, chỉ nói một chữ: “Yêu.”

Bất kể là già mồm hay là cáu kỉnh với anh, bất kể cô như thế nào, chỉ cần là Trì Bối thì anh đều muốn.