Ôm Một Cái Nha!

Chương 85: Ngoại truyện 6




Trì Bối mang thai lúc 25 tuổi, đúng lúc cô cũng muốn có một đứa con, kết quả là mang thai thuận lợi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tần Việt biết cô mang thai, ngày hôm đó nghe đâu trực tiếp điên cuồng phát lì xì trong nhóm công ty, phát không biết bao nhiêu cái mới thu tay lại. Sau đó có người tính toán, tổng số những cái hồng bao anh phát là 66600.

Trong lòng anh khát khao cục cưng này nên có lẽ từ lúc bắt đầu đã diễn ra suôn sẻ.

Sau khi mang thai, Trì Bối mới đầu còn làm việc, nhưng chưa tới ba tháng, Tần Việt đã vô cùng không yên tâm, mỗi ngày đều muốn đi theo Trì Bối đến công ty, buổi sáng đưa cô tới, buổi trưa qua cùng Trì Bối ăn cơm, buổi tối còn muốn đi đón Trì Bối, làm Trì Bối cảm thấy mình giống như bị giám sát.

Đến lúc này cô mới cảm thấy, thật ra đàn ông đều giống như nhau.

Trước đó lúc Trì Bảo mang thai, cô đã cảm thấy anh rể Cố Ngôn Lễ hơi làm quá, không ngờ Tần Việt cũng như vậy, trông chừng cô sát sao.

Hôm nay, Trì Bối vừa mới đến công ty chưa đến một tiếng đồng hồ, Tần Việt đã gọi điện thoại tới.

Trì Bối cười: “Anh làm sao vậy? Lại gọi điện thoại đến đây.”

Tần Việt “ừm” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Cục cưng ngoan không?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trì Bối bật cười: “Rất ngoan đây này, anh sao lại vậy chứ!” Cô nhịn không được trêu chọc Tần Việt: “Cục cưng vô cùng ngoan ngoãn, anh cứ yên tâm đi.”

Tần Việt: “…”

Anh đương nhiên cũng có thể nghe ra lời nói trêu chọc của bà xã mình, sau khi trầm mặc một lúc, Tần Việt tỏ vẻ đã hiểu.

“Vậy em chú ý nhiều một chút, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

Nói xong, sau khi Tần Việt dặn dò thêm vài câu mới cúp điện thoại.

Trì Bối nhìn cuộc gọi trong điện thoại, dở khóc dở cười.

Vừa cúp điện thoại, Trì Bảo lại tới.

Cô ấy không mời mà tới ngồi ở một bên, sau khi rót cho Trì Bối ly nước nóng mới cúi đầu nhìn cô: “Không tệ.”

“Cái gì không tệ?”

Trì Bảo mỉm cười nói: “Sắc mặt không tệ, cục cưng không giày vò em chứ?”

Trì Bối lườm cô ấy: “Lại tới rồi, hết Tần Việt đến chị, sao ai cũng không yên lòng như vậy chứ?”

Trì Bảo liếc cô: “Đây còn không phải là vì lo cho em sao, em không biết lúc đó chị bị thằng nhóc nhà chị giày vò thế nào đâu, quả thực ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên.”

Nghe vậy, Trì Bối đắc ý nhướng mày cười: “Vậy trong bụng em chắc chắn là con gái, vô cùng ngoan ngoãn.”

Nghe vậy, khỏi nói Trì Bảo hâm mộ cỡ nào.

Bé nhà cô ấy là con trai, thật sự là một đứa con trai nghịch ngợm từ trong bụng mẹ, nhưng sau khi sinh ra… lại vô cùng yên tĩnh, ít nhất thì một năm gần đây khá yên tĩnh. Ngoại trừ yên tĩnh ra, còn có chút phúc hắc* di truyền từ Cố Ngôn Lễ, thường xuyên làm loạn, gây sự với mẹ ruột mình.

(*:腹黑: phúc hắc: đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá.)

Chuyện này khiến Trì Bảo nhức đầu không thôi.

Điều cô ấy không muốn nhất chính là tính cách con trai mình giống Cố Ngôn Lễ, xấu chỗ này xấu chỗ kia.

“Vậy sau khi sinh ra chị muốn ôm về nhà nuôi một khoảng thời gian.”

Trì Bối: “…”

Cô lườm Trì Bảo, nhịn không được nói: “Vậy Tần Việt có thể sẽ cướp người với chị.”

“Hừ.” Trì Bảo ngạo kiều nói: “Cậu ta dám. Cướp đi em gái của chị còn không cho chị chăm cháu gái chị sao?”

Trì Bối: “…”

Được, ở phương diện này cô nói không lại Trì Bảo.

Hai chị em trò chuyện một hồi, sau khi Trì Bảo quan tâm cơ thể cô và cục cưng trong bụng thì lại quay về phòng làm việc của mình bận rộn.

Cũng may, hai người mang thai liền nhau nên công ty mới tránh được cảnh lộn xộn, không có ai lãnh đạo.

Buổi chiều, Tần Việt đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu công ty.

Trì Bối nhìn cuộc gọi tới của Tần Việt, cười cười trực tiếp nói dọn dẹp xong sẽ xuống lầu.

Trên đường đi còn gặp được không ít đồng nghiệp quen thuộc.

“Giám đốc Tiểu Trì.”

Trì Bối cười một tiếng: “Tan làm rồi.”

Đồng nghiệp hơi quen thuộc với cô một chút cười nói: “Giám đốc Tần đúng giờ vậy sao?”

Trì Bối ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, rất đúng giờ.”

Tần Việt thật sự đúng giờ, bọn họ 6 giờ tan làm, mỗi ngày Tần Việt hơn 5 giờ 50 phút đã đến dưới lầu công ty chờ cô, lúc trước sẽ đi lên luôn, nhưng có thỉnh thoảng Trì Bối cảm thấy ảnh hưởng không tốt nên bảo anh ở dưới lầu nghỉ ngơi chờ mình một lúc, cũng không cần ngày nào cũng đi lên, dù sao thì cô đi xuống cũng chưa đến ba phút.

Đồng nghiệp bên cạnh hâm mộ nói: “Thật tốt, giám đốc Tần đối xử với giám đốc Tiểu Trì tổng tốt quá đi.”

Trì Bối nghe, cong cong khóe miệng, hạnh phúc nói: “Quả thật rất tốt.” Cô chớp chớp mắt nghịch ngợm: “Chủ yếu là ánh mắt của tôi tốt.”

Đám người cười: “Giám đốc Tiểu Trì chú ý đến thân thể nhiều nha, sinh cho công ty chúng ta thêm một bé cưng.”

“Được được được…” Trì Bối nhất mực đồng ý.

Có rất nhiều nhân viên trong công ty quen thân một chút rồi thì rất dễ nói chuyện, tán gẫu cũng khá thú vị. Có lẽ công ty bọn họ không có cạnh tranh khốc liệt nên nhân viên tương đối hòa hợp. Đương nhiên, cũng có thể là không hòa hợp nhưng không biểu hiện ra ngoài, không để Trì Bối biết được.

Ít nhất thì mấy người cô tiếp xúc đều không tệ.

Cửa thang máy vừa mở, Trì Bối đã nhìn thấy người đàn ông đứng một bên. Tần Việt đang nghe điện thoại, hai tay đút túi, quần tây bên dưới bao lấy một đôi chân thon dài, vô cùng phong độ có khí chất.

Hơn hai năm nay, hơi thở ngang ngược trên người Tần Việt dần dần không còn nữa, thay vào đó là một loại ôn hòa, sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Mỗi lần Trì Bối nhìn đều cảm thấy có chút động lòng.

Giữa vợ chồng với nhau nhất định còn phải có động lòng, như vậy thì tình yêu tình cảm của bọn họ mới có thể tươi mới.

Mặc dù anh đang nghe điện thoại, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía thang máy, khi nhìn thấy Trì Bối, Tần Việt sai bước, vẫy vẫy tay với cô.

Trì Bối cười đi tới, nghe thấy một câu bà xã của tôi tới rồi, còn lại đến lúc đó rồi nói của anh,

Cô nhướn mày, nhìn Tần Việt cúp điện thoại: “Ai vậy?”

“Một đối tác.” Anh cúi đầu nhìn Trì Bối, đưa tay sờ mặt cô: “Buổi chiều vẫn tốt chứ?”

Trì Bối lườm anh một cái: “Cách lúc anh ăn cơm trưa xong đi về còn chưa tới bốn tiếng đồng hồ.”

Tần Việt: “…”

Anh trầm thấp nở nụ cười, nắm tay Trì Bối đi ra ngoài: “Hôm nay muốn ăn ở nhà hay là ăn ở ngoài?”

Trì Bối suy nghĩ: “Ở ngoài đi.” Cô nhẹ giọng nói: “Nhân lúc bụng còn chưa quá lớn, muốn đi dạo bên ngoài một chút.”

“Được.”

Chỉ cần cô muốn, Tần Việt đều cố gắng hết mức thỏa mãn cô.

Lúc này đã là tháng mười rồi, tháng mười thu vàng. Thời tiết buổi tối vô cùng tốt, cực kỳ thích hợp tản bộ, tay nắm tay dạo phố thì đúng là không gì sánh bằng.

Trì Bối và Tần Việt ăn cơm ở ngoài, lại đi đến cửa hàng tổng hợp.

Từ sau khi mang thai, hai người đều không hẹn mà cùng thích đi dạo cửa hàng vật dụng trẻ em.

Tần Việt phí hết tâm tư mua đồ cho Trì Bối, Trì Bối lại luôn nghĩ đến mua đồ cho cục cưng trong bụng, mua tới mua lui, ở nhà hai người đã mua quá nhiều rồi.

Bởi vì mang thai, hai người cũng dọn đến ở trong biệt thự trước kia.

Thật ra hai năm trước đã nói muốn dọn qua đó ở, nhưng cứ trì hoãn mãi, chỉ thỉnh thoảng cuối tuần đến đó ở. Bây giờ, hai người xem như ở đây luôn rồi.

Môi trường ở đó tốt, hơn nữa các biện pháp an ninh tốt hơn bây giờ rất nhiều, cho nên Tần Việt vô cùng tán thành việc dọn qua đó ở.

Điều tiếc nuối duy nhất là bà ngoại đi rồi, đi vào một năm trước, mặc dù không nhìn thấy cục cưng của hai người bọn họ, nhưng bà ngoại thực sự đã tươi cười nhắm mắt, bà không có tiếc nuối quá lớn, có thể thấy Tần Việt kết hôn, đối với bà mà nói đã là đủ rồi. Xem như đó là mấy năm trộm được.

Thỉnh thoảng Tần Việt vẫn sẽ buồn bã, nhưng qua vài ngày rồi cũng qua đi.

Trì Bối không hỏi Tần Việt chuyện liên quan tới bố mẹ anh, nhưng Tần Việt cũng thỉnh thoảng nói không ít. Cũng may bây giờ bọn họ đều rất tốt.

Thời gian chớp mắt trôi qua, thoáng một cái đã lại đến tháng 3 của năm thứ hai.

Lúc này cục cưng của Trì Bối đã hơn tám tháng rồi, bụng cô rất lớn, ngày nào ngủ cũng không ngon.

Trì Bối đặc biệt mời người về chăm sóc Trì Bối, nhưng chung quy cũng không đủ để bản thân yên tâm, đến hơn tám tháng, công việc của Tần Việt cũng đa số chuyển về nhà, công ty giao cho phó giám đốc trông coi, bản thân mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc Trì Bối, thỉnh thoảng mới làm việc một chút.

Anh thật sự không yên lòng.

“Tần Việt.”

“Tới đây.” Tần Việt vội vàng từ trong thư phòng đi ra, nhìn về phía bà xã mình: “Làm sao vậy? Có phải cục cưng lại nghịch ngợm rồi không?”

Vẻ mặt anh căng thẳng.

Trì Bối nghe, dở khóc dở cười: “Không có không có.” Cô chỉ cái ly bên cạnh, nũng nịu với Tần Việt nói: “Muốn uống nước, còn muốn ăn trái cây nữa.”

Bây giờ là buổi tối rồi, dì giúp việc mời về cũng đi ngủ rồi.

Dì trước kia từng chăm sóc Trì Bảo mang thai, bây giờ lại chăm sóc Trì Bối, cả nhà bọn họ vẫn rất yên tâm. Người kia còn là bào mẫu trước kia của nhà Cố Ngôn Lễ, sau này bởi vì muốn về nhà chăm sóc cháu trai mà nghỉ việc, kết quả không nghĩ tới chờ cháu trai lớn rồi, lại được cả nhà Cố Ngôn Lễ mời về.

Tần Việt bật cười, gật đầu: “Được, anh rót nước cho em.”

“Ừm ừm.”

“Trái cây thì muốn ăn gì?”

“Dâu tây!”

Trì Bối rất thích ăn dâu tây, sau khi cô mang thai thì vô cùng thích dâu tây và cherry, còn có nho, nhưng tính ra cô thích nhất là dâu tây.

Trì Bối cảm thấy… có thể là cục cưng trong bụng thích ăn dâu tây, cô thậm chí còn lấy tên mụ cho bé con xong rồi, gọi là bé Dâu Tây luôn.

Tần Việt: “… Được, nhưng không được ăn nhiều.”

Mặc dù có thể ăn dâu tây, nhưng bởi vì có hàm lượng chất nào đó quá cao, bác sĩ đề nghị ăn ít. Có điều cũng may là thân thể Trì Bối tốt, mỗi lần kiểm tra đều không có bất cứ vấn đề gì, thỉnh thoảng Tần Việt cũng sẽ nuông chiều cho cô ăn một hai trái.

“Biết mà biết mà, mau đi đi.”

Tần Việt bật cười, gật đầu đi rửa dâu tây cho cô.

Ăn dâu tây rồi, vẻ mặt Trì Bối thỏa mãn đi theo Tần Việt lên lầu nghỉ ngơi.

Sau khi chăm sóc cô nằm ngủ, Tần Việt mới yên lặng đứng dậy, đi đến thư phòng bên cạnh xử lý công việc còn lại.

Cục cưng của mỗi gia đình đến đều sẽ giày vò bố mẹ một khoảng thời gian, nhưng cục cưng tới lại là sự ban ơn của ông trời, là khát vọng của tất cả mọi người.

Bé con ra đời vào ngày 29 tháng 3. Bụng Trì Bối đột nhiên đau, cũng may ba ngày trước hai người đã vào viện, cho nên không đến mức luống cuống tay chân, nhưng cơn đau đẻ vào ban đêm vẫn làm cho Tần Việt bị dọa cho xanh mặt.

“Bác sĩ bác sĩ.”

Sau đó là một mảnh hỗn loạn.

Từ rạng sáng đến sáng sớm ngày hôm sau, tia nắng ban mai rạng rỡ.

Khoảnh khắc ánh nắng sớm vừa mới xuất hiện thì bé cưng ra đời.

Sau khi Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ nhận được điện thoại thì vội vàng chạy đến, cùng đến đó còn có mấy người bạn cùng phòng của Trì Bối.

Lúc nghe thấy tiếng khóc, Tần Việt ở bên trong phòng sinh… trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Chuyện này vào nhiều năm sau vẫn trở thành trò cười của mọi người. Tần Việt không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy bà xã mình sinh con lại ngất xỉu!

Thoáng một cái, hơn một tháng trôi qua.

Trì Bối ở bệnh viện hơn một tháng, hôm nay đã được xuất viện. Cô ở cữ tương đối dài, hơn bốn mươi ngày, chủ yếu là vì tốt cho thân thể mình và bé cưng, cho dù ở cữ muốn mốc meo cũng vẫn kiên trì.

Hơn một tháng này, Trì Bối tăng hai ký rưỡi, Tần Việt gầy đi bảy ký rưỡi.

Mỗi ngày đều thấy anh gầy đi, Trì Bối đau lòng không thôi, vẫn luôn muốn xuất viện sớm một chút nhưng bị Tần Việt ngăn cản.

Cho tới hôm nay, có thể xuất viện rồi, Trì Bối vui vẻ không ngớt.

“Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.” Trì Bối mặc xong đồ mà Tần Việt lấy cho mình, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ híp mắt cười: “Thời tiết cũng rất tốt.”

Tần Việt bật cười, hôn khóe môi cô “ừm" một tiếng: “Cuối xuân rồi, chúng ta cũng phải về nhà rồi.”

“Dâu Tây bên kia có ngoan không?”

“Ngoan.” Tần Việt nói: “Chị em và anh rể ở bên đó trông coi, đừng lo.”

“Được.”

Hai người thu dọn đồ đạc xong, cùng nhau về nhà.

Sau  khi về đến nhà, một đám người cùng ăn bữa cơm chúc mừng, sau bữa ăn Trì Bối và Tần Việt mới lên lầu xem bé con.

Con gái cô thật sự rất ngoan, vẫn luôn không khóc không nháo, chỉ yên lặng ngủ, thỉnh thoảng mở to mắt đảo qua đảo lại nhìn. Mới hơn một tháng nhưng đã rất xinh đẹp rồi, ít nhất thì xinh đẹp hơn lúc mới ra đời gấp trăm lần.

Dùng lời của Trì Bối để nói, lúc bé con Dâu Tây vừa ra đời có hơi xấu một chút. Khiến cô hoài nghi đây không phải là con gái mình.

“Ngủ thật là ngoan.”

Thím Nguyệt ở một bên cười nói: “Con thật sự rất ngoan.”

“Đúng vậy.” Trong mắt Trì Bối tràn đầy sự dịu dàng và tình yêu thương: “Con bé ngoan quá.”

Không giống mình, theo lời Trì Bảo nói, khi còn bé cô là kiểu rất nghịch ngợm. Ỷ vào mình bé nhất nhà, thường xuyên khóc om sòm. Mặc dù hiện tại Trì Bối không hề thừa nhận.

Thím Nguyệt nhìn hai người, cười nói: “Nếu không có việc gì thì tôi đi xuống trước.”

“Được, thím vất vả rồi.”

“Nên làm mà.”

Chờ sau khi thím Nguyệt rời khỏi đây, Trì Bối ngước mắt nhìn về phía Tần Việt, đưa tay chạm vào gương mặt của bé con: “Nhìn con gái cưng của anh này.”

Tần Việt cúi đầu nhìn Dâu Tây, bàn tay sờ cô bé cũng vô cùng nhẹ, chỉ sợ quấy rầy con gái đã ngủ say.

Hai người nhìn bé con Dâu Tây một lúc mới rửa mặt nghỉ ngơi.

Mặc dù đã mời thím Nguyệt nhưng đến bây giờ Trì Bối vẫn không yên tâm về cục cưng nên cô để Dâu Tây ngủ ở phòng bọn họ, trời tối cô sẽ cho Dâu Tây bú sữa.

Mỗi một người mẹ đều không dễ dàng gì.

Có điều có thể nhìn thấy cục cưng của mình trưởng thành mỗi ngày, điều đó đối với bọn họ mà nói lại là một niềm hạnh phúc, cho dù có khó nhọc, bọn họ cũng cảm thấy đáng giá.

Dâu Tây ngoan ngoãn, rất ít khi khóc nháo, mặc dù cũng có, nhưng so ra thì khá ít.

Cho nên Trì Bối chăm cô bé vẫn khá dễ dàng.

Thoáng một cái đã hơn nửa năm trôi qua.

Đến năm mới, Dâu Tây đã có thể đi được mấy bước đường. Đến cuối tháng 1, cô bé đã được mười tháng tuổi, miệng còn có thể bí bô gọi ba gọi mẹ.

Lần đầu tiên bé gọi mẹ, Trì Bối ôm Tần Việt một đêm kích động không ngủ, khiến Tần Việt dở khóc dở cười.

Đến ngày hôm sau, Trì Bối dạy Dâu Tây gọi ba, Dâu Tây cũng học được rất nhanh. Bản thân Tần Việt cũng cảm động rối rít.

Từ nhỏ anh gặp phải nhiều chuyện, bây giờ nhìn con gái mình đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn dễ thương như vậy thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thật sự lhông dễ dàng gì.

“Dâu Tây nhỏ ơi.” Trì Bối quay đầu nhìn cục cưng ngồi trên ghế sô pha: “Có muốn tới chỗ mẹ không?”

Dâu Tây không lên tiếng, xem TV không chớp mắt.

Trì Bối có chút đau đầu… cô con gái này của cô, hình như vô cùng thích xem TV.

Không biết nguyên nhân bởi vì lúc mình mang thai thích xem phim ảnh cẩu huyết hay gì, chưa đến một tuổi Dâu Tây đã thích xem TV. Cô bé có lẽ xem không hiểu trên TV đang chiếu cái gì, nhưng cô bé có thể một mực xem không chớp mắt, xem đến bất động, có đôi khi không để ý đến Trì Bối.

“Dâu Tây!” Trì Bối không nhịn được lại gọi một tiếng.

“Không đến xem mẹ nấu cơm sao?”

Tần Việt đi làm rồi, qua hết năm Trì Bối cũng định một lần nữa trở về vị trí công tác, vốn dĩ là muốn mượn một chút thời gian cuối cùng có thể ngày ngày ở nhà cùng bé cưng để bồi đắp thêm tình cảm với con, kết quả trong mắt Dâu Tây chỉ có TV, hoàn toàn không để ý đến cô.

Lúc này Dâu Tây mới quay đầu nhìn về phía Trì Bối, chớp chớp mắt, trong miệng lẩm bẩm: “Mẹ… mẹ mẹ…”

Trì Bối “hừ” một tiếng: “Mẹ không muốn để ý tới con nữa.”

Dâu Tây chớp mắt, đại khái có thể đã nhận ra Trì Bối đang tức giận, ngọ nguậy muốn trườn từ trên ghế sô pha đi xuống, bây giờ cô bé có thể đi được hai bước rồi, nhưng phải vịn vào thứ gì đó mới được, chân vẫn không có quá nhiều sức lực, không chống đỡ được cơ thể nhỏ của mình.

Trì Bối nhìn, vừa muốn đưa tay ôm cô bé thì Tần Việt đã trở về.

Dâu Tây lập tức thay đổi phương hướng, ngoan ngoãn ngồi về trên ghế sô pha, mở to mắt nhìn Tần Việt, vươn tay gọi: “Ba... ba.”

Bé còn nhỏ, lời nói không quá lưu loát, nhưng ba mẹ thì đã có thể nói rất rõ ràng rồi.

Tần Việt nhướn mày, vội vã ầy một tiếng: “Ba về rồi đây.”

Anh đưa tay ôm Trì Bối, sau đó đi về phía Dâu Tây: “Hôm nay ở nhà có ngoan không?”

“Ôm… ôm ôm…”

Tần Việt cười, trực tiếp bế con gái lên, hôn khuôn mặt cô bé: “Được, ba ôm.”

Trì Bối: “…”

Cô nhìn con gái không xem TV nữa thì rất tức tối.

Dựa vào cái gì mà Tần Việt vừa về nhà con gái lập tức tìm anh, không đến chỗ mình nữa?

Trì Bối nhìn chằm chằm, nói: “Đồ không có lương tâm.”

Tần Việt nhìn Trì Bối, lại nhìn Dâu Tây, lập tức hiểu ra được gì đó. Anh bật cười, sờ lên đầu của Dâu Tây hỏi: “Chọc cho mẹ giận rồi?”

Vẻ mặt Dâu Tây vô tội nhìn anh, tỏ vẻ nghe không hiểu.

Thứ cô bé có thể hiểu được dù sao cũng có hạn, chỉ biết là mẹ tức giận rồi, nhưng không biết vì sao mẹ giận, cũng không biết ba nói chọc mẹ giận là có ý gì.

Tần Việt cong cong môi cười, sau khi ôm con gái dỗ dành mới đứng dậy đi vào phòng bếp, đưa tay muốn lấy con dao thái thức ăn trong tay Trì Bối, bị Trì Bối né tránh.

“Anh vào làm gì vậy?” Giọng điệu khỏi nói là ghen tị cỡ nào.

Tần Việt cười, đứng đằng sau cô ôm cô vào trong ngực, đầu gác lên trên vai Trì Bối, đưa tay phủ lên mu bàn tay cô, hai người tay nắm tay cùng nhau thái thức ăn.

“Vừa rồi làm sao vậy?”

Trì Bối hừ một tiếng: “Không sao cả, con gái anh thật là không có lương tâm.”

Nghe vậy, Tần Việt nhướng nhướng mày: “Nói thế nào?”

Trì Bối quay đầu, trừng anh một cái: “Đi trông con gái anh đi, đừng có đến chỗ em.”

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, ghé vào bên tai cô hôn một cái, nhịn không được hỏi: “Còn ghen với con gái?”

Trì Bối liếc mắt nhìn anh, thái lung tung thức ăn trong tay, lên tiếng phủ nhận: “Ai ghen với con gái anh, em không thèm.”

Tần Việt gật đầu: “Ừm, bà xã anh không có, bà xã của anh là người rộng lượng nhất trên thế giới.”

Trì Bối: “…”

Nói sao mà nghe có chút không đúng vậy.

Cô tức giận đá Tần Việt một cái.