Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 659




Chương 659

Nơi hẹn gặp mặt Diệp Tấn là một nhà hàng Holymeat kiểu Hàn Quốc. Chú Lý lái xe đưa mẹ con bọn họ qua. Lúc xuống xe, sự chú ý của Lam Ngọc Anh bị nơi nào đó thu hút, không nhịn được hỏi: “Cục cưng, trong túi cháu để cái gì thế?”

Từ khi lên xe, cô đã phát hiện ra trong túi quần bên phải của Bánh Bao phồng lên.

“Điện thoại!” Bánh Bao lôi ra một đoạn nhỏ, giọng non nớt nói cho cô biết: “Ba cho đấy!”

Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn, quả nhiên là một chiếc điện thoại thông minh.

Cô nghĩ tới lúc sáng sớm, Hoàng Trường Minh nói lên tầng thăm con trai, có lẽ là để đưa điện thoại. Chẳng qua lúc sinh nhật cũng không thấy anh chuẩn bị quà gì, giờ lại vô duyên vô cớ cho cái điện thoại di động. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ dặn dò mấy câu phải giữ cẩn thận đừng để mất.

Lam Ngọc Anh dắt tay Bánh Bao đi vào nhà hàng, có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới đại sảnh.

Diệp Tấn ngồi ở trước bàn ăn, nhìn hai mẹ con từ phía xa đi đến chỗ mình, hình ảnh này có cảm giác đặc biệt mãnh liệt, không chỉ gây đả kích anh ấy trên thị giác. Sau khi biết được sự thật, suy đoán trong lòng lúc trước cũng trở thành sự thật, anh ấy càng nhìn càng cảm thấy mẹ con bọn họ thật ra có rất nhiều điểm giống nhau…

Anh ấy lấy lại bình tĩnh, chủ động giơ cao tay: “Ngọc Anh!”

“Diệp Tấn!” Trên mặt Lam Ngọc Anh lộ vẻ mừng rỡ, sau đó khẽ xoa đầu Bánh Bao: “Cục cưng, mau chào đi!”

“Chú Diệp!” Bánh Bao non nớt kêu lên.

Sau khi nhân viên phục vụ đưa bát đũa lên, chờ bọn họ gọi món xong liền rời đi. Diệp Tấn vẫn giống như mọi lần trước đó, rất lịch sự rót cốc nước ấm qua cho cô, cũng rót một cốc cho Bánh

Bao bên cạnh.

Sau khi Lam Ngọc Anh nhận lấy, uống một hớp nhỏ, lại mở miệng hỏi thăm: “Diệp Tấn, sao cậu cũng không quay về Canada vậy?”

“Chuyện này thật ra cũng có nguyên nhân.” Diệp Tấn mỉm cười giải thích với cô: “Khi tớ chuẩn bị đăng ký, vốn muốn gọi điện thoại chào ông, bà ngoại, không ngờ người giúp việc trong nhà nói cho tớ biết ông ngoại bị ngã ở trong sân phải đưa tới bệnh viện. Tớ không yên lòng, cho nên cũng không đi nữa!”

Thật ra cũng không hoàn toàn đúng như vậy.

Ông ngoại của Diệp Tấn đúng là có bị ngã, chỉ là khi anh ấy gọi điện thoại tới, đã xác nhận không sao. Nhưng anh ấy cầm vé đứng ở trước quầy đăng ký do dự hơn mười giây, cuối cùng vẫn lựa chọn xoay người, thật giống như cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý để ở lại…

“Hóa ra là vậy!” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Đúng vậy, vừa vặn tớ còn chưa hết kỳ nghỉ, muốn ở lại với hai ông bà lâu hơn!” Diệp Tấn đẩy cặp kính mắt.

“Ừ.” Lam Ngọc Anh rất tán thành, đồng thời cũng nghĩ đến bà ngoại đã qua đời của mình. Cô nghĩ nếu có thể vẫn nên ở bên cạnh làm bạn nhiều hơn. Dù sao người đã có tuổi, có thể ở bên cạnh thêm lần nào là ít đi lần đó.

Diệp Tấn mỉm cười đáp lại. Anh ấy im lặng một lát mới chuẩn bị hỏi thăm: “Ngọc Anh, cậu vẫn tính quay về Canada chứ?”

Lam Ngọc Anh nghe vậy, để cốc nước trong tay xuống.

Một bàn tay nhỏ bé trắng mịn với lấy vạt áo cô, cô thuận thế cúi đầu, quả nhiên thấy gương mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao đang ngước lên nhìn cô, đôi mắt to, đen láy như quả nhỏ đầy vẻ khẩn trương.

Lam Ngọc Anh giơ tay lên, ôm đầu nhỏ cậu bé dựa vào trên người, nhìn về phía đối diện và lắc đầu.