Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 18: Khu Đô Thị Chính Của Tinh Cầu Darkness





Sau khi rời khỏi cửa thành, Dương Thụ liên tục ngoái đầu nhìn về sau thùng xe, áy náy nói với Tước Thu: “Vừa rồi cậu không bị dọa sợ chứ? Tôi cũng không còn cách nào khác nên mới nói cho Lance biết cậu là Omega.

Bằng không hôm nay chúng ta sẽ không thể vào trong thành phố một cách thuận lợi như vậy.”
Tước Thu lắc đầu, chẳng để tâm đến việc này, “Không sao đâu ạ.

Ngài từng nói khu đô thị chính có quá nhiều quy tắc và ràng buộc đối với các ngài.

Tôi không thể để cho ngài, thậm chí là phố Grassy gặp phải nguy hiểm.”
Dương Thụ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại mỉm cười hiền lành với cậu: “Thực ra biểu hiện của Lance là hết sức bình thường.

Tinh cầu Darkness gần như không có Omega, dù là ở khu đô thị chính cũng rất ít khi được nhìn thấy.

Huống hồ cậu ta là Alpha, so với những Beta như chúng tôi thì phản ứng khi gặp Omega sẽ mãnh liệt hơn.”
Dương Thụ im lặng gật đầu.

Trải qua mấy ngày quan sát, đại khái cậu cũng biết được mặc dù là ở tinh cầu Capital hay tinh cầu Darkness thì tuyệt đại đa số Alpha đều không thể có được Omega cho chính mình, chứ đừng nói là có thể nhận được sự khai thông và xoa dịu bệnh gen.
Sau khi tiến vào khu đô thị chính, Tước Thu cảm nhận rõ sự náo nhiệt phồn hoa khác hẳn với sa mạc Gobi.

Ở đây nhà cao tầng san sát, có những tòa nhà cao trên trăm mét.

Thậm chí có cả tòa nhà cao tầng mới được xây trên nhà cao tầng cũ.

Đa số tường ngoài được trang trí theo phong cách mang hơi hướng khoa học công nghệ cao, đi giữa chúng giống như đang ở trong một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng vậy, nhưng chân thực hơn trong phim nhiều.

Khi ngẩng hẳn đầu lên bầu trời nhìn thật kỹ sẽ phát hiện một hàng rào tự vệ chống bức xạ trong suốt trên đỉnh đầu, bao phủ lên toàn bộ khu đô thị chính.
Khi ánh nắng mặt trời từ trên cao chiếu xuống, phần lớn bức xạ mạnh ban đầu sẽ bị trung hòa trong nháy mắt.

Thứ ánh nắng dịu nhẹ mà người dân ở sa mạc Gobi mong mà không được, ở đây chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào.
Tầng dưới cùng là đủ loại cửa hàng.

Phía bên ngoài các cửa hàng treo đầy các biển hiệu bằng đèn màu huỳnh quang.


Dưới đất là dòng người đi bộ.

Tất cả các phương tiện giao thông đều bay lơ lửng trên không trung.

Ngay cả đèn báo giao thông cũng là hình chiếu ba chiều.

Con người và các loại phương tiện đi lại ở trong những không gian khác nhau, tiết kiệm đáng kể chi phí không gian và cũng đảm bảo hơn về mặt an toàn.
Ngoài những thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, điều rõ ràng nhất mà Tước Thu cảm nhận được chính là trong thành phố nhà cửa san sát không còn cát vàng mù mịt đầy trời như vô tận nữa.

Bức tường rào bằng sắt cao dày cũng chặn đứng những cơn cuồng phong của sa mạc Gobi lại bên ngoài thành phố.

Trên khuôn mặt những người dân sống ở khu đô thị chính, bất kể người lớn hay trẻ em, Alpha hay Beta, đều là vẻ hồng hào khỏe mạnh, khác với màu đỏ sậm không khỏe trên đôi má của những cư dân ở phố Grassy phải ngày đêm hứng chịu nắng và gió.
Người sống ở khu đô thị chính có được tiện ích sống vượt trội hơn khu ổ chuột không biết bao nhiêu lần.
Mà điều khiến người khác chú ý nhất chính là khu đô thị chính của tinh cầu Darkness lại có thực vật!
Dọc đường xuyên qua thành phố, tại một số kiến trúc tiêu biểu như trường học, bệnh viện, hoặc là những kiến trúc mang ý nghĩa chính trị và tưởng niệm đều đặt một vài cây xương rồng hoặc cây cục đá.

Điều này khiến đôi mắt của Tước Thu sáng lên.
Mà điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, mặc dù ánh sáng mặt trời trong khu đô thị chính đã được tinh lọc, không còn nhiều bức xạ nữa, nhưng những thực vật lẽ ra phải có sức sống rất mạnh mẽ này vẫn ủ rũ không có sinh khí.
Gai của cây xương rồng rất mềm, phiến lá vốn nên căng mọng lại khô quắt, úa vàng.

Còn cành cây của những cây cục đá lại càng trơ trụi, chẳng có mấy chiếc lá.

Hơn nữa xung quanh những thực vậy này còn có những lính canh Alpha được vũ trang súng đạn canh giữ chằm chằm, không cho phép người thường đến gần nửa bước.

Không ít cư dân chỉ có thể đứng nhìn từ xa với ánh mắt háo hức và luyến tiếc rời đi.
Mặc dù có sự chênh lệch rất lớn với ấn tượng của Tước Thu về Trái Đất – những loại cây này cũng không giống như hàng cây được trồng san sát hai bên đường có thể trông thấy ở bất cứ đâu mà chỉ có một hai loài cố định – nhưng so với sa mạc Gobi hoang vu đầy cát vàng thì đây cũng đã là sự tồn tại không thể sánh bằng rồi.
Tước Thu không khỏi nhíu mày.

Cậu không dám chắc chỉ có hoàn cảnh sinh tồn ở tinh cầu Darkness mới khắc nghiệt như vậy, hay là tất cả tinh cầu đều giống nhau, ngay cả một loài cây ngoan cường như xương rồng cũng không thể phát triển tốt.
Đang âm thầm suy nghĩ thì Dương Thụ nói, trong mắt là sự ngưỡng mộ, “Ngoài khu đô thị chính ra thì cả tinh cầu Darkness này, chẳng có sự tồn tại của thực vật.


Nếu không thân phận của tôi có thể vào trong thành phố thì có lẽ tôi cũng giống như hầu hết những người khác trên sa mạc Gobi, đến chết cũng không biết một cái cây trông như thế nào.”
Giống như Dodd vậy, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để giả vờ như mình nhìn thấy hoa nở.

Thậm chí rất nhiều người còn không thể tưởng tượng ra được, bởi vì không có Tước Thu kể cho họ nghe những hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Những người dân sinh sống ở khu ổ chuột giữa sa mạc Gobi, cả đời làm bạn với bức xạ thiên hà khắc nghiệt và gió giật bão cát, cả đời này cũng sẽ không xuất hiện một ngọn cỏ hoặc một bông hoa.
Tước Thu không tiếp lời Dương Thụ.

Cậu không biết nên nói gì.
Dương Thụ tiếp tục lái xe.

Phi thuyền sa mạc của ông có vẻ lạc quẻ giữa một đống phương tiện cao cấp mới tinh, làm không ít người bu coi.

Giữa những ánh mắt quan sát không mang ý tốt đó, Dương Thụ căng thẳng đến toát mồ hôi đầu, ông nhấn mạnh chân ga, tăng tốc độ lên mức cao nhất.
Khi những ánh mắt soi mói ấy bắn tới từ bốn phía, suy nghĩ đầu tiên của Dương Thụ không phải là xấu hổ như mọi khi mà là cảm thấy may mắn vì vách thùng xe đủ cao, những người đó sẽ không phát hiện ra Tước Thu ở bên trong.
Nhưng ông vẫn thấy sợ hãi.

Ở tinh cầu Darkness này, chở theo một Omega trong độ tuổi thích hợp đi nghênh ngang qua thành phố thật chẳng khác gì mang theo một con thỏ trắng non nớt mập mạp vào hang sói, chỉ cần bị phát hiện là sẽ bị ăn sạch sẽ, ngay cả một mẩu xương cũng không nhằn ra.
Giữa đường bọn họ đi qua một con hẻm rất sâu, nhìn vào không thấy được đầu cuối.

Hơn nữa, khác hẳn với những con phố sầm uất khác, con hẻm này thậm chí không có cả biển hiệu đèn, lộ rõ sự mộc mạc giản đơn giữa bối cảnh ô nhiễm ánh sáng xung quanh.
Lối vào tối om, bên trong giống như một con quái vật đang há to miệng chờ sẵn.
Ánh mắt Tước Thu tạm ngưng.

Linh cảm trời cho của cậu lại nhảy ra làm loạn, khiến cậu có cảm giác vi diệu mơ hồ.

Vì vậy cậu hỏi thẳng: “Trưởng phố, con hẻm chúng ta vừa đi qua là làm gì vậy?”
Dương Thụ thuận miệng đáp: “Ồ, con hẻm đó là chợ đen của khu đô thị chính.


Trong đó giao dịch gì cũng có, thông thường nhất vẫn là mua bán dịch dinh dưỡng.

Người vào chợ đen có thể là người mua, cũng có thể là người bán, chỉ cần có thể cung cấp thứ gì đó có giá trị.

Có lúc nơi đó cũng sẽ tổ chức một vài cuộc đấu giá, đa phần là đấu giá những thứ đồ có được nhờ buôn lậu từ tinh cầu khác.”
Tước Thu tự động bắt được ba từ “dịch dinh dưỡng”, ánh mắt cậu càng ngưng sâu hơn.
Xem ra, nếu sau này có cơ hội cậu phải đến chợ đen này vài lần để mua thêm càng nhiều dịch dinh dưỡng bổ sung linh khí.
Đi qua chợ đen không lâu, ba người bọn họ đã đến nơi.
Dương Thụ dừng xe ở một chỗ cách trường quân sự không xa, áy náy nói với Tước Thu: “Quyền hạn của tôi không cho phép tôi đến trường quân sự, nếu không thẻ thông hành có giám sát thời gian thực sẽ lập tức báo cáo hành tung của tôi về Cục Tổng vụ, đến lúc đó sẽ gây ra không ít rắc rối.”
Tước Thu lắc đầu, tỏ vẻ đã hiểu, “Không sao, ngài đưa tôi đến đây thôi.

Sau này có dịp chúng ta sẽ gặp lại.”
Cậu dứt khoát bế Mao Mao lên, giống như cũ dùng một tay chống lên lan can bảo vệ hẹp, nhẹ nhàng nhảy vọt ra ngoài rồi tiếp đất một cánh nhẹ nhàng và điêu luyện.
Ở khoảnh khắc tiếp đất, đầu gối cậu hơi khuỵu xuống.

Sau đó cậu đứng thẳng dậy nhìn Dương Thụ, chính thức nói lời cảm ơn trịnh trọng với ông: “Cảm ơn ngài và toàn thể cư dân phố Grassy đã chăm sóc tôi và Mao Mao những ngày qua.

Và tôi cũng hy vọng rằng sau này phố Grassy sẽ phát triển mỗi ngày một tốt hơn.”
Dương Thụ rối rít đáp lời, không hiểu sao mà hốc mắt ông có chút ươn ướt.
Ông quay đầu đi, lấy tay áo tùy ý lau mắt giống như không có gì xảy ra.

Nhưng sự nghẹn ngào không giấu được đã bán đứng tâm trạng thật của ông.
“Cậu không cần cảm ơn chúng tôi.

Trái lại, được ở chung với Omega mấy ngày ngắn ngủi này thực sự là niềm vinh hạnh của phố Grassy chúng tôi.”.

ngôn tình sủng
Dương Thụ không thể dừng lại quá lâu ở những nơi khác ngoài khu cứu trợ, vì vậy ông nói rất nhanh, tranh thủ nói xong những gì mình muốn trong thời gian quy định.

“Dù ở bất cứ chỗ nào, dù có phải là hệ trị liệu hay không thì Omega đều vô cùng trân quý.

Tước Thu à, tôi biết cậu am hiểu lòng người hơn những Omega bình thường khác, cũng lương thiện hơn, nhưng ở trong khu đô thị chính, đặc biệt là trong trường quân sự của tinh cầu Darkness không như ở phố Darkness đâu.

Những chỗ đó có đủ các hạng người, cậu nhất định phải bảo vệ tốt chính mình nhé.”
Nói xong lời cuối cùng, ông lại nở một nụ cười từ tận đáy lòng, nói rằng: “Tôi rất mong chờ lần gặp lại của chúng ta trong tương lai.


Bất cứ lúc nào phố Grassy vẫn sẽ chào đón cậu.”
Vội vàng nói hết mấy lời này, Dương Thụ không thể không lái chiếc phi thuyền cũ kỹ rời khỏi.

Trước khi đi, vị trưởng phố luôn bao dung và yêu thương Tước Thu như một người cha này liên tục ngoái đầu lại nhìn không nỡ chớp mắt, dường như muốn mãi mãi khắc ghi hình dáng của cậu vào nơi sâu thẳm nhất trong ký ức của mình.
Bởi vì bản thể của Tước Thu là thực vật, nên cậu rất ít khi có cảm xúc mãnh liệt như vui mừng hay đau buồn cực độ.

Tuy rằng ngay cả trong tình huống này cảm xúc của cậu cũng không quá mức dao động, nhưng cậu vẫn cảm nhận được một loại cảm giác chua xót nhè nhẹ, nhoi nhói trong trái tim.
Mao Mao túm lấy vạt áo của Tước Thu, rúc người vào chân cậu.

Nó tự nhiên cảm nhận được cảm xúc mất mát của cậu, vì thế nó nhanh chóng lúc lắc hai sợi râu bạc của mình, nở nụ cười mềm mại để chọc cười cậu: “Vẫn còn con ở bên cạnh mẹ mà.

Chúng ta mau đi ghi danh nào.

Sau khi đăng ký và nhập học, mẹ có thể nhận được dịch dinh dưỡng mà mình thích nhất rồi.


Không tồi.

Mao Mao quả là một anh bạn nhỏ có óc quan sát nhạy bén.

Lần đầu tiên Tước Thu uống dịch dinh dưỡng, nó cũng đã phát hiện người mẹ luôn không có hứng thú với mọi thứ dường như rất thích thứ dung dịch vô vị mà lại hết sức vô bổ đó.
Câu nói của Mao Mao nhanh chóng kéo Tước Thu ra khỏi tâm trạng biệt ly.

Cậu gật đầu, dắt tay cậu nhóc chuẩn bị đi báo danh.

Nhưng lúc này cậu chợt nghĩ tới một vấn đề rất thực tế.
Cậu cúi đầu nhìn Mao Mao.

Hai sợi râu dạng lông vũ đang thi nhau đong đưa theo bước chân của chủ nhân nó.
Vấn đề đó chính là…
Nếu cậu đi ghi danh tham gia tuyển sinh vào trường quân sự của tinh cầu Darkness thì có thể dựa vào thân phận Omega của mình mà được nhập học thẳng.

Nhưng…
Mao Mao thì sao?
Cậu nên làm gì với Mao Mao đây?.