Ồn Ào Nhỏ

Chương 71: Đường Tống – Ngoại truyện 2




Mấy năm đấu tranh, rốt cuộc tất cả đều kết thúc, tôi thảm bại, buổi tối hôm đó, tôi gọi điện thoại cho Phạm Vận, quyết định đem chuyện này nói với cô.

Cô cái gì cũng không nói, chỉ là trầm mặc hồi lâu, sau đó, bên kia truyền đến âm thanh gác máy của điện thoại.

Tôi và cô, cứ như vậy kết thúc.

Tôi nghĩ, chính mình mới chân ướt chân ráo tiến thân vào xã hội, thực tế vừa nghiêm khắc vừa tàn khốc, quy tắc trò chơi không cho phép mình làm theo ý của mình, xã hội vốn là như vậy.

Tôi đem tất cả mọi thứ thuộc về Phạm Vận, đều đặt ở trong phòng nhỏ của Màu Sắc Phường, để hoài niệm về mối tình đầu của một thời thanh xuân. Thứ duy nhất vẫn theo bên người, là vòng tay màu đỏ do chính cô làm tặng tôi. Đó là thời điểm chúng tôi vui vẻ nhất, nhớ khi đó, tôi hứa với cô, “Chúng ta nhất định sẽ bên nhau mãi mãi”.

Đáng tiếc lời hứa chỉ là lời hứa, tôi thất hứa.

Đeo nó lên, ngoài việc luôn nhớ về Phạm Vận, nhiều lúc nó còn nhắc nhở tôi – vĩnh viễn đừng bao giờ hứa với phụ nữ, sự đau khổ lớn nhất chính là làm người khác thất vọng.

Người trong nhà bắt đầu sắp xếp đối tượng kết hôn cho tôi, cũng hỏi thăm tôi yêu cầu điều kiện thế nào.

Tôi chỉ trả lời một câu, “Mọi người hài lòng là được”.

Khi đó, tôi mất đi tình yêu, thì kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không còn quan trọng nữa.

Rất nhanh, bọn họ sắp xếp một cuộc xem mắt cho tôi, ngày đó trời mưa rả rích, tôi theo mẹ đi đến địa điểm xem mắt. Dọc theo đường đi, mẹ một mực khuyên can.

“Tiểu Tống, đừng trách cha mẹ, chúng ta đây thật lòng muốn tốt cho con. Mẹ thừa nhận bản thân Phạm Vận không có lỗi, nhưng các con là hai người ở hai thế giới khác nhau. Cô ấy không giúp được gì cho sự nghiệp của con, mà còn có thể có thể là chướng ngại lớn nhất của con. Lỡ sau này cha mẹ cô ấy hai ngày ba bữa tìm chúng ta giúp đỡ, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của các con. Còn nữa, cô ấy đi du học, sẽ càng ngày càng có khoảng cách với con, hai đứa còn đang trong giai đoạn yêu nhau nên cảm thấy rất ngọt ngào, một khi thật sự sống chung hôn nhân ràng buộc, quá nhiều khó khăn sẽ xuất hiện, các con đi không xa. . . . . .”

“Mẹ, đừng nói nữa”. Tôi cắt đứt lời của mẹ.

Tôi thật có lỗi với cô, không muốn nghe thêm những lời trách móc cô nữa.

Người tôi xem mắt, chính là đối tượng môn đăng hộ đối, nghề nghiệp giáo viên, tính chất công việc thanh nhàn. Trong lúc tâm trạng của tôi xuống thấp, cũng không hề nhìn kỹ cô, chỉ cảm thấy là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng ít nói.

Sau đó, mẹ hỏi tôi đối với cô ấn tượng như thế nào. Nhìn ánh mắt mong chờ của cô, tôi gật đầu một cái.

Chọn cô ấy đi, người vợ tương lai, chỉ cần là cô gái dịu dàng ít nói là được.

Tên của cô là Tần Khinh.

Chúng tôi bắt đầu lui tới, cô là một cô gái rất tốt, cũng không tùy hứng, im lặng, nghe lời. Tôi cùng cô duy trì tần số hẹn hò nhất định, xem phim, ăn cơm, tôi nghĩ cứ lui tới một năm, đại khái có thể kết hôn sống đến chết là được rồi.

Người chung quanh, đều sống như vậy, không phải sao?

Nhưng mà có một sự chuyển biến làm thay đổi tất cả.

Ở buổi tiệc hôn lễ của bạn bè, tôi nhận được điện thoại của a Vane, cô nói cho tôi biết – Phạm Vận ở Anh Quốc đã đồng ý đính hôn với người theo đuổi cô.

Tôi ngửa đầu nhìn lên trời, ánh mặt trời sáng rực rỡ như thế, đáng giận chính là vừa ấm áp lại vừa lạnh lung.

Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của Phạm Vận, cô có thể hạnh phúc, cũng là tâm nguyện lớn nhất đời tôi.

Mà tôi, ở thời khác đó cũng quyết định rồi.

Lúc này, Tần Khinh đi tới, từ trong ánh mặt trời đi vào chỗ ở tối tăm của tôi, cô nhẹ giọng hỏi, “không sao chứ”.

Trên người của cô có mùi vị của ánh mặt trời, tôi ôm lấy cô, tham lam hút.

Ở cô có một sự dịu dàng ấm áp, tôi cần cô, tôi hôn cô.

Tôi nhìn cô sau đó cầu hôn với cô.

Tôi cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh chóng như vậy, bạn bè chung quanh nói rằng có thể là tôi bị đả kích khi nghe tin Phạm Vận đính hôn, nản lòng thoái chí nhất thời kích động.

Có thể chỉ có tôi mới biết rõ nguyên nhân này, bởi vì trong một khắc kia, ở trong lòng tôi, chỉ muốn được yên tĩnh.

Mà đối tượng giúp tôi yên tĩnh, không phải là ai cũng có thể.

Trong một khắc kia, tựa hồ chỉ có cô – Tần Khinh – người phụ nữ dịu dàng yên tĩnh đó.

Buổi chiều sau khi kết hôn, tôi rời khỏi ngôi nhà của mình, tôi không cách nào cùng cô tiếp xúc thân mật được. Dĩ nhiên không phải chán ghét, cô là một cô gái quá xinh đẹp. Chỉ là tôi cảm thấy nếu như mình làm như vậy, có thể chính là sĩ nhục cô.

Thật ra thì lý do đó cũng chỉ có 50%, tôi đã cùng cô kết hôn.

Đây đối với cô đã là một loại lừa gạt cùng sĩ nhục.

Đường Tống tôi chỉ là một thằng đàn ông ích kỷ.

Điểm duy nhất giúp tôi dể chịu hơn chính là, cô cũng không có tình cảm gì với tôi. Tôi mơ hồ cảm thấy trong lòng vợ mình có cất dấu một người, tôi không biết là ai, nhưng tôi tin rằng, cô yêu người đó rất sâu đậm.

Ai đã từng yêu, sẽ dễ dàng cảm thấy điểm này.

Tôi đoán rằng, tôi và cô cũng chỉ mới gặp nhau, bởi vì gia đình sắp xếp, cô chia tay người yêu, để kết hôn với người đàn ông môn đăng hội đối là tôi đây.

Bất kể như thế nào, vào cái ngày kết hôn đó, tôi liền tự nói với mình, tôi sẽ đối xử tốt với cô, không thể cho cô tình yêu, thì sẽ cho cô rất nhiều vật chất, để cho cô vui vẻ.

Từ từ, tôi bắt đầu đưa cô đi tham gia những buổi tiệc của bạn bè tổ chức, tôi muốn cùng cô có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, để cả hai từ từ dung hợp. Ai ngờ a Vane lại làm cho cô khó chịu, tôi đang muốn lên tiếng giúp đỡ, Tần Khinh lại nhanh nhẹn ứng đối, làm A Vane mất mặt. A Vane bình thường cũng không phải là loại người hiền từ gì, trong nhóm bạn bè chơi chung chưa có ai là đối thủ, hôm nay cư nhiên thua bởi trên tay cô.

Xem ra cô vợ mới cưới này cũng rất có cá tính, nếu không có chuyện gì cũng đừng nên chọc ghẹo đến cô.

Trong lúc, Tần Khinh đi phòng vệ sinh, không bao lâu a Vane cũng đi, tôi sợ họ xảy ra xung đột, cũng lập tức đi theo. Nào ngờ trên đường đi nhận được điện thoại của Phạm Vận, do dự hồi lâu, tôi cũng nghe máy.

Sau khi bật máy, hai người nhất thời không biết nói gì, chưa bao giờ nghĩ tới giữa chúng tôi lại có một sự lạnh nhạt như vậy.

“Tống”. Cô ấy gọi tôi.

“Là anh. . . . . . Em ở Anh Quốc, tất cả đều tốt sao?” Tôi hỏi.

“Nghe nói, anh kết hôn”. Cô nhẹ giọng hỏi.

“Phải”. Tôi nhắm mắt lại.

“Ai có thể nghĩ tới, người kết hôn với anh không phải là em”. Phạm Vận cười một tiếng, tiếng cười giống như là đang khóc.

Tôi cái gì cũng không nói ra được, vòng xuyến màu đỏ trên tay liên tục nhắc nhở – Tôi là một người đàn ông thất bại.

Bất luận là đối với Phạm Vận hay là đối với Tần Khinh.

Cảm thấy không còn gì để nói nữa, chỉ có thể nói một tiếng gặp lại, cứ như vậy cúp điện thoại.

Trở lại phòng, phát hiện Tần Khinh đã rời đi, nghe nói Hòa Nhất đưa cô về, tôi yên lòng, nhớ tới chuyện trước kia, trong lòng phiền muộn, liền muốn Nhất Túy Giải Thiên Sầu,

Lại không nghĩ tới, say thật, được Dương Dương đưa về nhà, ngủ một đêm, buổi sáng tỉnh lại mới phát hiện Tần Khinh mới vừa về nhà, vả lại trên người có mùi rượu nồng nặc.

Tôi không có hỏi thăm cô đi đâu, làm gì, bởi vì cảm giác mình không có tư cách để hỏi như vậy, tôi tìm thuốc đặt ở đầu giường, lại đi vào bếp nấu cháo.

Trong phòng bếp, tôi vừa nấu cháo, vừa ngửi mùi thơm của hạt sen, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ về cô vợ mới cưới này.

Tôi cảm giác được Tần Khinh cũng không vui vẻ, nguyên nhân là bởi vì người đàn ông trong lòng, hay là cái gì khác, tôi cũng không biết. Nhưng, dù sao cô cũng là vợ của tôi, tôi hy vọng chúng tôi có thể cho đối phương thời gian để quên đi tình cảm trong lòng của mỗi người.

Đây là lần đầu tiên tôi vì vợ mình nấu cháo, cũng là lần đầu tiên biết được, tôi có một gia đình.