Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 11




Cố Thành Lâm trở về phòng, điện thoại di động trên giường đang rung lên “ong ong”, chưa thèm xem anh đã tiện tay ném qua một bên.

Quán bar thỉnh thoảng sẽ có những buổi biểu diễn của các ban nhạc underground như Hồ Tu, Ôn Mộc mới đến mười mấy ngày đã xem được hai buổi, hát chính hôm nay hình như còn quen Hồ Tu nữa, lúc lên sân khấu hỏi thăm Ôn Mộc: “Ban nhạc lần trước đến biểu diễn có bao nhiêu người nghe?”

Ôn Mộc nói không rõ lắm.

Vì vậy hát chính lại hỏi Đại Lưu, Đại Lưu nói: “Khoảng một trăm tám mươi người, không lợi hại như cậu đâu.”

“Ha ha, cậu ta đương nhiên không lợi hại như tôi rồi, đã sắp rã nhóm, giờ chỉ kéo hơi tàn thôi.” Hát chính ghét Hồ Tu, “Tôi nghe nói lần trước bọn họ biểu diễn tay trống không phải là không tới sao? Sao hát được thế?”

“Tìm một thằng phục vụ tới giúp.” Đại Lưu khịt mũi, cũng ghét Cố Thành Lâm.

“Cậu ta thế mà lại lên sân khấu với một thằng phục vụ.” Hát chính xem thường, nói xong phá lên cười với Đại Lưu.

Ôn Mộc biết Đại Lưu ghét Cố Thành Lâm, trước đây cậu không hỏi nguyên do, dù sao cũng là yêu thích cá nhân, cậu thích không có nghĩa là tất cả mọi người đều thích, nhưng Đại Lưu thỉnh thoảng lại bộc phát căm hận làm Ôn Mộc cảm thấy không bình thường, đây không chỉ là ghét thôi đâu.

Hát chính đi rồi, Ôn Mộc đưa đá trong tay cho Đại Lưu tùy tiện hỏi hắn: “Anh Đại Lưu hình như anh ghét Cố Thành Lâm lắm hả?”

Đại Lưu nghe đến tên “hừ” một tiếng: “Một thằng chó điên không biết tốt xấu ai mà thích?”

Ôn Mộc hơi bất mãn với cách dùng từ của hắn, ở trong lòng phản bác một trận, tiếp tục làm chuyện của mình, sau khi tan làm đến nhà bếp tìm Cố Thành Lâm, anh cũng không có ở đây, Ôn Mộc liền đi ra ngoài từ lối đi nhân viên, hít thở một chút không khí mát mẻ.

Cái ngõ nhỏ đằng sau quán bar lúc này rất tĩnh mịch, Ôn Mộc nhìn hai bên, đột nhiên nhìn thấy Cố Thành Lâm đứng ở đầu hẻm, cậu vừa định chào hỏi, liền nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu đằng sau Cố Thành Lâm, một người bước xuống. echkidieu2029.wordpress.com

Người kia khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, mặc âu phục màu xám, tóc tai gọn gàng chỉn chu, trang phục như vậy Ôn Mộc thường gặp được ở trong nhà mình nhất định phải là một người thành công.

“Thành Lâm đợi một chút.”

Cố Thành Lâm không để ý, người kia bước nhanh đến chặn trước mặt anh, vội vàng nói: “Chú hi vọng con suy nghĩ thêm một chút.”

Ôn Mộc không thấy rõ sắc mặt Cố Thành Lâm, chỉ nghe được giọng nói anh rất thấp, nói một từ: “Biến.”

Người kia còn nói: “Con dự định sống như thế này đến hết đời à! Con vốn cũng không thuộc về nơi này, con có chuyện cần phải làm, không phải ở một nơi như thế này bưng dĩa rửa chén!”

“Tôi phải làm chuyện gì?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Lấy lại những thứ con nên có, chứ không phải mệt mỏi mỗi ngày vì tiền thuốc thang của Ông Thư Quốc như một thằng nhóc vô dụng! Sao con lại…”

“Viên Khôn.” Cố Thành Lâm ngắt lời gã, “Chú với tôi có quan hệ gì?”

“Chú là…”

“Chú chỉ là một con chó bên cạnh bố tôi khi ông còn sống thôi, tôi lựa chọn cuộc sống như thế nào còn đến phiên chú than trời than đất à?” Cố Thành Lâm lạnh nhạt.

Không biết có phải tức giận hay không, Viên Khôn hơi run lên: “Con thật đúng là một đứa chả ra hồn, nếu như không phải vì con, bố mẹ con cũng sẽ không do dự! Cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện! A –!” Lời còn chưa dứt, thân thể Viên Khôn đột nhiên lệch đi, lảo đảo vài bước suýt nữa ngã sấp xuống, nắm đấm Cố Thành Lâm không chút lưu tình tung vào mặt gã, túm chặt cà vạt của gã: “Tôi nói lại lần nữa, tôi lựa chọn cuộc sống như thế nào, không tới phiên chú quản.”

Viên Khôn không những không giận mà còn cười, khóe miệng rỉ máu, cà vạt siết chặt cổ làm gã phát ra giọng nói hung tợn: “Có phải con thấy áy náy không? Năm nay con chỉ mới mười tám tuổi thôi Thành Lâm à, sau này con còn mấy chục năm phải trải qua, mỗi ngày sống trong áy náy chú cũng thấy đau lòng, chú là vì muốn cứu con, chú có hại con không? Con hợp tác với chú, chúng ta cùng nhau… ô ô! Mày!”

Bụng lại hứng thêm một đấm nữa, Cố Thành Lâm không biểu hiện gì, ánh mắt vừa hung ác vừa tàn nhẫn: “Đêm nay không muốn chết tại đây thì câm miệng rồi cút đi.”

Viên Khôn không tiếp tục nữa, ép buộc Cố Thành Lâm chẳng tốt lành gì, lau vết máu trên khóe miệng, lại còn cười cười xin lỗi: “Là chú không biết nói chuyện, hôm khác chú lại tới tìm con.”

Viên Khôn đi rồi, chỉ để lại Cố Thành Lâm yên tĩnh, anh nắm nắm đấm, nổi gân xanh, khớp xương hận không thể bung ra khỏi da thịt, giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, “ầm” một tiếng vang trầm thấp, anh đấm lên vách tường một cú, máu chảy be bét.

Đau đớn làm Cố Thành Lâm bình tĩnh lại, lấy ra một hộp thuốc lá, dựa vào tường ngồi dưới đất.

Sau mười mấy phút, trong tay Ôn Mộc cầm theo túi nhựa “Hiệu thuốc 24 giờ” đứng trước mặt Cố Thành Lâm, cậu vẫn còn thở hổn hển, cầm túi ngồi bên cạnh Cố Thành Lâm.

Dưới đèn đường rơi vãi mấy cái tàn thuốc, có cái đã tắt hẳn, có cái vẫn còn vương đốm lửa, mu bàn tay tróc da tróc thịt, máu vẫn đang chảy ra ngoài. Cố Thành Lâm cho là Ôn Mộc sẽ hỏi gì đó, kết quả cậu lại nói: “Tớ không biết cậu có tâm sự gì, nếu như cậu bằng lòng, tớ có thể nghe cậu nói. Nếu như cậu không muốn, thì tớ ngồi cùng cậu. Còn nếu như cậu muốn… muốn tớ đi thì tớ sẽ đi, cậu muốn tớ ở lại, tớ cũng sẽ ở lại.”

Cố Thành Lâm nhìn chằm chằm thuốc lá trên đầu ngón tay, không bảo cậu đi, cũng không bảo cậu ở lại.

Ôn Mộc cho là anh ngầm thừa nhận, lấy thuốc trị thương và băng vải trong túi ra, Cố Thành Lâm dễ bị thương quá, đây đã là lần thứ ba rồi, Ôn Mộc nghĩ. Thừa dịp Cố Thành Lâm vứt tàn thuốc, Ôn Mộc kéo tay anh để lên đầu gối mình, giúp anh rửa vết thương, rồi giúp anh bôi thuốc, cuối cùng quấn băng lên buộc thành nơ con bướm.

Lúc này mặt trăng còn treo ở trên bầu trời đêm, Cố Thành Lâm tùy ý cậu xử lý không có lên tiếng, đột nhiên Ôn Mộc nói một câu: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp. Chỉ là không có sao.”

Cố Thành Lâm liếc mắt một cái, Ôn Mộc nhìn mặt trăng ở đâu vậy, ánh mắt trần trụi rõ ràng đang đặt trên mặt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Mộc hơi kinh ngạc, ngữ khí hơi khoa trương: “Tớ nói tại sao không nhìn thấy sao, hóa ra đều giấu trong đôi mắt cậu.”

Miệng cậu nói rất tự nhiên, trên thực tế lại vô cùng lo lắng, túi nhựa trên tay bị vò thành một nhúm, như là đang bóp lấy trái tim nhăn nhúm của anh.

“Cậu đang làm gì vậy.” Cố Thành Lâm nghịch bật lửa trong tay, hỏi.

Ôn Mộc ngẩn ra, do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Dỗ cậu đó, cậu không vui, tớ muốn dỗ cho cậu vui.”

Cố Thành Lâm nhìn cậu chăm chú, bị đôi mắt chứa đầy sao như bầu trời đêm, lấp lánh, mênh mông nhìn mình, Ôn Mộc chẳng lần nào chống đỡ được, chỉ có thể tắt ngúm, không tiếp tục nói nữa.

“Cậu có sợ thứ gì không.” Một lát sau, Cố Thành Lâm hỏi một câu chẳng liên quan.

“Hả?” Ôn Mộc nhất thời không nhớ ra được, “Hình như không có thứ gì phải sợ cả.”

“Lợi hại vậy sao? Không có điểm yếu à?” Cố Thành Lâm nhíu mày.

“Dĩ nhiên không phải, dù là ai thì cũng sẽ có điểm yếu.”

Cố Thành Lâm: “Của cậu đâu?”

Ôn Mộc cẩn thận suy nghĩ một chút, hơi ngượng ngùng: “Sợ ma, sợ ma có tính không?”

“Tính.” Cố Thành Lâm gật đầu.

“Vậy còn cậu?” Ôn Mộc hỏi ngược lại, cậu cũng muốn biết Cố Thành Lâm sợ cái gì.

Cố Thành Lâm nói: “Tôi chẳng sợ gì cả.”

“Cậu không có điểm yếu sao?”

“Không có.” Cố Thành Lâm đáp rất quyết đoán.

Ôn Mộc không tin, cậu còn chưa mở miệng nói không thể nào, liền nghe Cố Thành Lâm thần bí nói: “Cậu xích gần lại đây một chút.”

Ôn Mộc trừng mắt nhìn, đưa đầu sang một chút.

“Cậu có biết cái phòng cậu đang ở, tại sao lại bẩn như vậy không?”

“Tại, tại sao?” Ôn Mộc hơi sốt sắng.

“Bởi vì ở đó nửa năm chưa ai thuê.” Cố Thành Lâm dí sát vào lỗ tai cậu giọng nói đã thấp lại còn ngắt quãng, “Nửa năm trước, ở đó từng xảy ra một chuyện.”

“Chuyện… chuyện gì?” Ôn Mộc nuốt nước miếng một cái, cứ cảm thấy giọng Cố Thành Lâm rất u ám.

Không đợi được đoạn sau, Cố Thành Lâm đột nhiên đứng lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ không tả được: “Hôm nay cảm ơn cậu, sáng mai gặp lại.” echkidieu2029.wordpress.com

Ôn Mộc không đứng dậy cùng lúc, cậu ngồi dưới đất suy nghĩ hồi lâu, bụi bẩn đọng lại, không người dọn dẹp, nửa năm không cho thuê được…

Rạng sáng trong ngõ sau quán bar, Ôn Mộc kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, phòng cậu ở chẳng lẽ là… có ma?!