Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 18: Chương 18





Cổ Sa đâm lao phải theo lao, kịch bản đã đổi thành thế này rồi, cô ta không thể từ chối được.
Mặc dù sau khi vào giới giải trí cô ta cũng gặp phải một vài chuyện không suôn sẻ, nhưng chưa lần nào khiến cô ta tức như lần này.
Cổ Sa cúi đầu đọc kịch bản, sắc mặt khó bề phân biệt.

Móng tay được cô ta cắt tỉa tỉ mĩ bấu chặt vào kịch bản, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận.
Chị Đoạn là quản lý của Cổ Sa đã nhiều năm, vừa nhìn phản ứng này của Cổ Sa đã thấy kỳ lạ.
Bây giờ chị ta nhìn Cổ Sa, hoàn toàn không cảm nhận được chút vui vẻ nào từ cô ta.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nghe chị Đoạn hỏi thế, Cổ Sa lập tức hoàn hồn, cô ta vô thức nhìn Tang Tửu.
Tang Tửu đứng đó, vẻ mặt vẫn như mọi khi, ngay cả khóe mắt cũng lười liếc về phía cô ta, nhưng Cổ Sa luôn cảm thấy chắc chắn Tang Tửu hiểu rõ tình hình, còn cười lén cô ta không biết tự lượng sức mình.
“Không có gì, chỉ là thêm vài cảnh thôi.” Cổ Sa như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Chị Đoạn liếc nhìn kịch bản, sau đó biến sắc.
Lúc này Tang Tửu mới nhìn Cổ Sa, bây giờ chắc chắn Cổ Sa cho rằng cô cố ý giở trò sau lưng.

Mặc dù chuyện này không phải cô chủ động lên tiếng, nhưng cũng đúng là có liên quan đến cô.
Ai bảo Ôn Quý Từ bao che cho cô chứ, chắc chắn Ôn Quý Từ cảm thấy chỉ mình anh được bắt nạt người em gái từ trên trời rơi xuống là cô đây, còn người khác thì không được.
Tang Tửu cũng chẳng quan tâm đến phản ứng tiếp theo của Cổ Sa, cô cũng không rảnh để xem vẻ mặt lạnh tanh của cô ta, cô chuẩn bị thay đồ đi quay phim.
Lúc Tang Tửu xoay người rời đi Cổ Sa mới thở phào một hơi, nếu Tang Tửu ở đây nhìn chòng chọc vào cô ta thì cô ta thực sự cảm thấy mất mặt.
Nhà đầu tư đột nhiên đưa ra ý kiến như vậy, đạo diễn cũng hơi bất ngờ.

Nhưng ngành này lắc léo rất nhiều, chuyện thế này cũng không hiếm.
Vốn dĩ bộ phim truyền hình này liên quan đến giang hồ võ hiệp, lúc đầu đạo diễn muốn để những diễn viên đó tự mình diễn, chỉ có như vậy thì những cảnh quay được mới phù hợp với yêu cầu của ông ta.
Trước giờ Tông Ngộ kính nghiệp, thông thường, những cảnh quay anh ta có thể hoàn thành thì anh ra đều tự mình hoàn thành.
Mà ngay từ đầu quản lý của Cổ Sa đã đưa ra đề nghị, bất cứ cảnh quay có độ khó thì Cổ Sa đều sẽ dùng thế thân để hoàn thành.
Thế này có vẻ như xông bừa đánh bậy nhưng lại hợp với ý của đạo diễn, ông ta thấy hơi vui.
“Cổ Sa, cô chuẩn bị đi, hai mươi phút nữa chúng ta quay.”
Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Cổ Sa tự mình lên quay hai cảnh này.
Nhân viên công tác ở trường quay không hẹn mà cùng nhìn nhau, phân cảnh của Cổ Sa được thêm không ít, nhưng độ khó của cảnh quay cũng tăng lên.
Họ sôi nổi suy đoán, lẽ nào Cổ Sa đắc tội với phía nhà đầu tư, thế nên có người muốn gây khó dễ cho cô ta?
Cổ Sa quả nhiên kinh nghiệm phong phú, cô ta rất giỏi điều chỉnh lại sắc mặt của mình, vẻ giận dữ trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Trông thì cảnh quay lần này là cô ta yêu cầu để chứng minh thực lực của mình, vì hiệu quả quay phim, cũng vì bản thân cô ta.
Vì phản ứng của Cổ Sa như vậy, thế nên những lời bàn tán vốn cho rằng cô ta đắc tội với ai đó cũng ít đôi phần.
Đề tài của nhân viên công tác đều quay quanh Cổ Sa, nhưng lại không tin ngọn nguồn của chuyện này liên quan đến Tang Tửu.
Tang Tửu xinh đẹp, nhưng họ không cảm thấy cô sẽ có người chống lưng với bối cảnh mạnh như vậy.
Cổ Sa đứng ở chỗ cao mấy mét, trên người cô ta đeo dây cáp, nhân viên phụ trách an toàn kiểm tra thiết bị mấy lần rồi mới ra hiệu.
Cổ Sa cần cầm kiếm, từ trên cao nhảy xuống, rơi vào tấm đệm đã chuẩn bị sẵn.
Vị trí không cao lắm, nhưng gió thổi bên tai phần phật, gió không lớn nhưng lại lạnh đến nỗi khiến người ta hốt hoảng.
Cổ Sa nhớ đến lúc mình vừa bước chân vào showbiz, khi đó, vì để lại ấn tượng tốt cho người khác mà cô ta luôn tự mình làm hết, còn hiện tại một số cảnh quay có độ khó cô ta đều để thế thân làm.
Không ngờ lần này vì một người mới mà cô ta phải đích thân hoàn thành mấy cảnh quay này.
Đáy mắt Cổ Sa toát lên vẻ lạnh lẽo, suy nghĩ của cô ta nhanh chóng bị giọng nói của đạo diễn cắt ngang.
“Action!”
Vừa dứt lời, Cổ Sa trấn tĩnh tâm trí, bật nhảy nhẹ theo yêu cầu của đạo diễn.
Máy quay cận cảnh ghi lại bóng dáng Cổ Sa nhảy xuống, bộ đồ cổ trang màu xanh, khuôn mặt kiên nghị, tốt hơn nhiều so với biên tập cắt nối khi dùng thế thân.

Đạo diễn hài lòng gật đầu: “Cổ Sa, cô nhảy lại lần nữa đi, lần này hơi nghiêng mặt về phía ống kính.”
Không đợi Cổ Sa đồng ý, đạo diễn đã lập tức sắp xếp nhân viên công tác: “Nào nào nào, kiểm tra lại dây cáp của Cổ Sa đi.”
Cánh tay buông thõng trong ống tay áo dài của Cổ Sa siết chặt lại, sau đó đi lên cao, quay lại một lần nữa.
Sau khi Cổ Sa quay xong cảnh rơi từ trên cao xuống, tiếp theo là cảnh xuống nước hôm qua cô ta bảo Tang Tửu NG rất nhiều lần.
Điều không may là Tang Tửu vừa quay xong cảnh của mình thì bị trợ lý kéo đi xem náo nhiệt.
Trợ lý tên Tiểu Hòa, là quản lý cử đến cho Tang Tửu, trước đó Tang Tửu không có hoạt động gì nên không có tư cách được phân trợ lý.

Những việc thuộc trách nhiệm của Tiểu Hòa cô ấy đều hoàn thành rất tốt, vừa thấy Tang Tửu rảnh rỗi là kéo cô đi.
“Tiểu Tửu, cô mau xem kìa.” Tiểu Hòa hóng hớt nhưng sẽ không nói bậy, giống như bây giờ, cô ấy cũng chỉ nháy mắt ra hiệu với Tang Tửu.
Đáy mắt không giấu vẻ phấn kích ‘cô xem đi, làm việc xấu nhiều thì sẽ bị quả báo’.
Nhưng Tiểu Hòa không biết quan hệ giữa Tang Tửu với nhà họ Ôn, tất nhiên không buộc hai chuyện này với nhau.
Dù sao Tang Tửu cũng chẳng phải người đẹp có tấm lòng nhân hậu, cho dù cô không đến đó xem Cổ Sa thì chẳng lẽ Cổ Sa sẽ không đổ chuyện này lên đầu cô chắc.
Cô sớm đã bị ghi thù rồi, đi xem thì có làm sao.
Vốn dĩ Cổ Sa muốn nhanh chóng quay xong cảnh dưới nước, sau đó về phòng nghỉ để nghỉ ngơi, nhưng không ngờ Tang Tửu lại xuất hiện từ khi nào không hay.
Tầm mắt của Cổ Sa dừng trên người Tang Tửu, Tang Tửu vẫn mặc bộ váy dài vừa thay, chiếc trâm nhung hoa màu xanh lá đậm đơn giản thanh lịch nhưng lại khiến vẻ đẹp của cô bừng sáng.
Vẻ mặt Tang Tửu bình tĩnh như thường, ánh mắt hờ hững lướt qua, đáy mắt không hề có ý chế giễu hay xem kịch gì.
Nhưng trong mắt Cổ Sa lại không phải vậy, Cổ Sa xác định rằng Tang Tửu đang làm bộ làm tịch, cô ta bỗng nổi cơn giận nhưng chỉ có thể kiềm nén lại.
Đạo diễn không để ý Tang Tửu đến, ông ta nhìn Cổ Sa: “Thời gian dưới nước không cần quá lâu, ngay sau đó là có thể ra rồi, không khó lắm đâu.”
Trước đây, những cảnh thế này Cổ Sa đều dùng thế thân để hoàn thành, đạo diễn đặc biệt nhắc một câu: “Hôm qua Tang Tửu làm rất tốt, cô cứ làm theo cô ấy là được.”
Đạo diễn không nói còn được, vừa nói thế đã lập tức khơi dậy lòng hiếu thắng của cô ta.

Tang Tửu là cái thá gì, cô ta có thể làm tốt hơn Tang Tửu.
Nhân vật mà Cổ Sa diễn là người bên ngoài dịu dàng bên trong mạnh mẽ, cho dù có hốt hoảng rơi xuống nước thì cũng sẽ không sợ hãi, Cổ Sa chỉ cần giữ vẻ bình tĩnh là được.
Đạo diễn hô bắt đầu, trước khoảnh khắc vào nước, khóe mắt Cổ Sa lại liếc nhìn Tang Tửu, Tang Tửu chỉ im lặng đứng đó thôi đã giống như một áp lực nặng nề rồi.
Giây phút này, trái tim Cổ Sa bỗng hoảng loạn.
Vì quá căng thẳng nên vừa vào nước Cổ Sa đã vùng vẫy trồi lên mặt nước, bộ dạng nhếch nhác hoàn toàn khác hẳn với tính cách nhân vật.
Quả nhiên, đạo diễn cau mày: “Cổ Sa, lại lần nữa, chú ý biểu cảm.”
Nước ngày đông lạnh đến thấu xương, Cổ Sa lần đầu trải nghiệm cảm giác của Tang Tửu hôm đó, đối diện với vẻ hoạnh họe của cô ta, Tang Tửu lại diễn được cảnh đó mà không hề thay đổi sắc mặt.
Cổ Sa quay lần hai, vẫn kết thúc trong thất bại.
Đạo diễn cau mày: “Lại lần nữa.”
“Tang Tửu có thể làm được, sao cô không được?”
“Lại lần nữa, biểu cảm đừng dữ tợn như vậy!”
“…”
Xuống nước hết lần này đến lần khác, quần áo phải sấy khô năm lần bảy lượt, không có thời gian nghỉ ngơi, Cổ Sa hoàn toàn hiểu ra cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
Cuối cùng cảnh quay cũng miễn cưỡng kết thúc.
Lúc Cổ Sa ra khỏi nước, cô ta vô thức nhìn về phía Tang Tửu đứng, nhưng Tang Tửu đã không còn ở đó lâu rồi.
Hôm nay Cổ Sa ở đoàn phim quay vô cùng khổ sở, nhưng tâm trạng Tang Tửu lại rất tốt, cô nhàn nhã ngồi trong phòng trang điểm đọc kịch bản.
Tang Tửu chìm đắm trong nhân vật, lúc đã nhập vai, điện thoại chợt đổ chuông, giọng Lâu Nguyệt làm xáo trộn trạng thái của cô: “Tớ ở bên ngoài đoàn phim của cậu không vào được, mau ra đón tớ.”
Tang Tửu hỏi trợ lý: “Cảnh tiếp theo là khi nào vậy?”
Trợ lý: “Còn nửa tiếng nữa.”
Tang Tửu để kịch bản xuống, ra ngoài đón Lâu Nguyệt.

Quả nhiên cô ấy là người giàu sang nhàn rỗi, ban ngày ban mặt chạy đến đoàn phim làm gì chứ?
Vừa ra đến bên ngoài, Lâu Nguyệt đã lao đến trước mặt cô: “Vui chưa, bất ngờ không!”

Lâu Nguyệt đi du lịch nước ngoài về, biết chuyện Tang Tửu với Cổ Sa, vừa cất hành lý là chạy ngay đến phim trường.
“Để tớ nhìn kỹ xem, có phải cậu chịu ấm ức rồi không? Trông gầy đi rồi.”
Tang Tửu nhướng mày: “Ôn Quý Từ thêm cho Cổ Sa hai cảnh, đều là tự diễn, hôm nay cô ta phải quay.”
“Tớ cũng muốn có một ông anh trai thương tớ như vậy, nhìn thằng em tớ mà xem, cả ngày chỉ biết đối đầu với tớ thôi.”
“À phải rồi, cậu xem hôm nay tớ trang điểm thế nào? Đủ để gặp idol chưa?” Lâu Nguyệt xoay một vòng, cho Tang Tửu nhìn thấy thái độ không bao giờ nhận thua của cô gái heo xinh tinh tế.
“Cậu đến phim trường không phải thăm tớ mà là tìm Tông Ngộ chứ gì.” Tang Tửu hờ hững lên tiếng: “Tớ thất vọng về cậu quá, tuyệt giao đi.”
Lâu Nguyệt: “…”
Dưới sự lạnh nhạt của Tang Tửu, Lâu Nguyệt bắt đầu bài giải thích kéo dài mười phút, ‘Cậu biết tớ vừa xuống máy bay là đến tìm cậu ngay vất vả thế nào không?’; ‘Tang Tửu nhà ta đẹp nhất cái showbiz’; ‘Tình yêu tớ dành cho cậu cảm động cả đất trời, cứng hơn cả vàng’.
Lúc này Tang Tửu mới giơ cao đánh khẽ, miễn cường đồng ý đưa Lâu Nguyệt vào phim trường.
“Bây giờ tớ không thân với Tông Ngộ, cậu muốn gì thì tốt nhất là tự đi tìm anh ta mà nói.”
“Thật sự không thân à? Anh ấy còn lên mạng nói giúp cậu mà.” Lâu Nguyệt mắt lấp lánh ánh sao nói: “Tớ lướt một lượt weibo của Tông Ngộ rồi, anh ấy chưa từng nhắc tới ngôi sao nữ nào khác.”
“Từ đó có thể thấy, tình thanh mai trúc mã của hai người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh ấy.”
“Dừng!” Thấy Lâu Nguyệt càng nói càng theo chiều hướng vô lý, Tang Tửu ngăn cô ấy lại: “Bọn tớ chưa đến mức là thanh mai trúc mã, cùng lắm chỉ là hàng xóm thôi.”
Lâu Nguyệt: “Tông Tông Tông… Tông Ngộ!”
Tang Tửu nghe thế thì ngước mắt nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy đại minh tinh Tông Ngộ bị người ta vây quanh xin chữ ký.
Hình như ở đó có người đề nghị chụp ảnh chung, Tông Ngộ khéo léo từ chối, người đó chỉ đành cất điện thoại đi.
Tông Ngộ nhìn sang bên này, sau khi người khác tản đi, anh ta đi về phía Tang Tửu và Lâu Nguyệt.
Khoảnh khắc nhìn thấy idol, não Lâu Nguyệt như ngừng hoạt động, nói năng cũng lộn xộn.
“Em là bạn thanh mai trúc mã của anh…” Lâu Nguyệt lập tức đổi lại: “Em là bạn Tang Tửu.”
Tang Tửu đã có ý muốn đánh chết Lâu Nguyệt rồi, chỉ tiếc là phim trường đông người, không tiện ra tay.
“Thanh mai trúc mã.” Tông Ngộ nhìn Tang Tửu, lặp lại mấy chữ này một lần.
Anh ta đột nhiên khom người nhìn thẳng vào mắt Tang Tửu, nâng cao âm cuối hỏi: “Đây là bạn em?”
Khoảng cách giữa hai người bỗng gần lại, Tang Tửu vô thức lùi ra sau một bước: “Ừm, cô ấy muốn xin anh chữ ký.”
“Chữ ký à…” Tông Ngộ nhận ra vẻ kháng cự của Tang Tửu, anh ta lặng lẽ đứng thẳng người, dời mắt, hỏi Lâu Nguyệt: “Muốn chụp ảnh chung không?”
“Muốn!” Lâu Nguyệt cướp lời Tang Tửu trước, lấy điện thoại ra.
Vừa rồi chẳng phải còn từ chối yêu cầu chụp ảnh chung của người khác à? Lý do là đoàn phim giữ bí mật phục trang gì gì đó.
Tông Ngộ như đọc được suy nghĩ của Tang Tửu, lên tiếng gọi cô: “Ba chúng ta cùng chụp đi.”
Lúc cười, anh ta hệt như không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Lâu Nguyệt kéo Tang Tửu vào giữa, cô ấy giơ điện thoại lên, Tông Ngộ rất phối hợp mà nhìn vào ống kính, ‘tách’ một tiếng, ba người chụp xong.
Trong ảnh, Tông Ngộ và Lâu Nguyệt đều cười, chỉ có Tang Tửu vẻ mặt sững sờ.
“Tông Ngộ, đến cảnh tiếp theo rồi!” Trợ lý gọi.
“Cảnh của anh bắt đầu rồi, không thể tán gẫu thêm nữa.” Tông Ngộ hơi tiếc nuối: “Sau này có cơ hội lại gặp.”
Lâu Nguyệt điên cuồng gật đầu, cầm điện thoại cười si ngốc.
Tang Tửu trầm ngâm nhìn bóng lưng Tông Ngộ đi xa.
*
Tầng cao nhất tập đoàn Thế Hòa.
Nắng chiều yên ả, ánh sáng chiếu qua cửa sổ sát sàn rơi trên sống lưng Ôn Quý Từ, tay áo được xắn lên, cổ tay mảnh khảnh đặt ở mép bàn.
Đang trong thời gian làm việc, nhưng lần đầu tiên Ôn Quý Từ làm việc riêng.
Ngón tay thon dài của anh chạm vào màn hình, âm thanh trong video phát ra, tiếng cười khúc khích bên trong không ăn khớp với vẻ mặt hàm dưới căng chặt của anh.
Video phát đi phát lại mấy lần, Ôn Quý Từ cũng kiên nhẫn xem hết mấy lần.
Nếu không phải có bóng dáng Tang Tửu xuất hiện ở một góc trong video thì anh sẽ chẳng lãng phí nhiều thời gian như vậy để đi xem một video giải trí chẳng chút bổ ích gì.

Rõ ràng video này đã bị xóa hết trên mạng, có tìm thế nào cũng không tìm được, nhưng lại xuất hiện trong điện thoại của Ôn Quý Từ.
Trong video, Tang Tửu năm lần bảy lượt xuống nước, không nhìn ra dáng vẻ của cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái rét mùa đông khó mà chịu nổi.
Càng xem, đầu mày Ôn Quý Từ càng cau chặt, đáy mắt cuồn cuộn vẻ không vui.
Lúc này, thư ký Cao gõ cửa đi vào, đặt một tập tài liệu cần ký tên trước mặt Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ bỗng lên tiếng: “Tôi nhớ người đại diện cho hoạt động quảng cáo lần này của Thế Hòa vẫn chưa được quyết định nhỉ? Một trong những ứng cử viên có phải là Cổ Sa không?”
Thư ký Cao hơi ngẩn ra, thông thường mà nói, Ôn tổng sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện nhỏ nhặt này, cô ta cũng thấy lạ khi Ôn tổng nhớ được tên của Cổ Sa.
“Đúng vậy, còn một người nữa tên là Thẩm Linh, gần như sẽ chọn giữa hai người họ.”
Ôn Quý Từ kéo cà vạt, dựa ra sau, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Không cần Cổ Sa, chọn người còn lại.”
Thư ký Cao sững sờ chốc lát: “Vâng.”
Hiệu suất làm việc của thư ký Cao rất cao, Ôn tổng đã tỏ rõ không thích Cổ Sa, cô ta nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới.
Buổi chiều, quản lý của Cổ Sa nhận được điện thoại từ chối của bộ phận quảng cáo ở Thế Hòa.
Chị Đoạn hiểu tính tình của Cổ Sa không tốt lắm, nhưng cũng không thể giấu chuyện này mãi được, thế nên chị ta quay lại xe bảo mẫu* nói thẳng với Cổ Sa.
* Xe bảo mẫu: loại xe lớn thường dùng cho nghệ sĩ.
Cổ Sa vẫn còn đang mệt mỏi, nghe thấy thế thì lập tức ngồi thẳng dậy: “Cái gì? Thế Hòa không chọn tôi?”
“Người phụ trách chỉ nói Thẩm Linh thích hợp hơn.” Chị Đoạn chần chừ vài giây rồi hỏi: “Có phải cô đắc tội với Thế Hòa không? Thế nên mới…”
Tất nhiên Cổ Sa biết rõ nguyên nhân hậu quả, cho dù vậy cô ta cũng không hối hận khi cố ý gây khó dễ cho Tang Tửu.

Cô ta nhắm mắt, dựa vào ghế, rõ ràng là không muốn trả lời.
Chị Đoạn chỉ đành im lặng không nói nữa.
*
Tang Tửu về nhà sớm, lúc cô ăn xong bữa tối thì Ôn Quý Từ vẫn chưa về.
Cô dứt khoát ngồi trên sofa xem phim, nghiền ngẫm diễn xuất của các nhân vật khác nhau.
Lúc Ôn Quý Từ vào cửa, Tang Tửu đang đưa lưng về phía anh, anh nhìn màn hình tivi.
Anh vẫn nhớ, bộ phim đang chiếu là bộ phim mà Tang Tửu thích, anh quét mắt, phát hiện phim sắp kết thúc rồi.
Bước chân Ôn Quý Từ rất khẽ, Tang Tửu lại xem rất nhập tâm nên hoàn toàn không nhận ra trong nhà có thêm một người.
Vừa đến gần, Ôn Quý Từ chợt phát hiện ra trong không khí có một mùi hương thoang thoảng.
Là mùi mát lạnh của Insense, một loại nước hoa của nam.
Tang Tửu không dùng nước hoa, thế nên mùi này không phải của cô.
Ôn Quý Từ thả chậm bước chân, vốn dĩ chọn lên lầu nhưng lúc này lại đổi hướng.
Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Tang Tửu quay đầu nhìn, Ôn Quý Từ cách rất gần, anh dựa cả người vào sofa, đuôi mày vẫn mang theo vẻ lạnh lùng.
Tang Tửu chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng trên màn hình tivi thay đổi liên tục, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Quý Từ loang lổ sắc màu.
Không hiểu sao cô cứ cảm thấy trong lòng có nỗi sợ không sao giải thích được.
Sau đó Tang Tửu chợt nghĩ có gì mà cô phải sợ chứ, thế là cô giả vờ tức giận.
“Sofa rộng như vậy, nhiều chỗ như vậy, anh cứ phải ngồi bên em làm gì?”
Tư thế Ôn Quý Từ vẫn bá đạo, Tang Tửu vốn rúc trong một góc sofa, lúc ngồi xuống sát bên cô, cánh tay anh cũng thản nhiên đặt lên lưng sofa ở phía sau Tang Tửu.
Một tư thế gần như giam cầm, hoàn toàn vây Tang Tửu vào một góc.
Giọng Ôn Quý Từ cũng bá đạo như thế, hệt như cố ý đối đầu với Tang Tửu.
“Thật không may, anh chấm cái sofa này rồi.”
Tang Tửu tức nghẹn, được rồi, cô không dây vào nổi cũng chẳng tránh đi đâu được.
Tang Tửu đang muốn đứng lên đi tới chỗ sofa khác, còn chưa đứng dậy thì Ôn Quý Từ đột nhiên móc vào cái ghế kê chân bên cạnh.
Chân anh đạp nhẹ, cái ghế trượt qua.
Không lệch đi đâu, chặn đúng ngay trước mặt cô, hoàn hảo cắt đứt đường đi của cô.
Ôn Quý Từ khẽ ‘ha’ một tiếng, như thể người làm cái việc thiếu đạo đức vừa rồi không phải anh, đôi môi mỏng cong lên, từ tốn thốt ra một câu: “Em không định ngồi nhích qua chút à, một người mà chiếm nhiều chỗ như vậy.”
Người gì thế này!
Bên cạnh không còn chỗ trống cho cô lui nữa, bản lĩnh trả đũa của Ôn Quý Từ đúng là ngày càng cao.
Tang Tửu chỉ đành ngồi lại chỗ cũ: “Nói đi, anh lại muốn làm gì?”
Ôn Quý Từ xoay người sang nhìn cô: “Vậy em nghĩ anh muốn làm gì?”
“Anh lại lên cơn à, khi nào lên cơn thì nói với em, em tránh cho anh đi, được không?”
“Không được.” Ôn Quý Từ lời ít ý nhiều.
“…”

Tang Tửu tức giận cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh lên, chuẩn bị đổi phim làm dịu lại tâm trạng, cô lẩm bẩm: “Em đại nhân rộng lượng, không so đo với anh, em…!!!”
Còn chưa kịp bấm thì điều khiển từ xa đã tuột khỏi tay Tang Tửu, Ôn Quý Từ biếng nhác dựa ra sau, trên tay cầm điều khiển từ xa anh vừa ngang nhiên cướp lấy.
Ở trước mặt Ôn Quý Từ, lòng hiếu thắng của Tang Tửu cứ nói đến là đến ngay, đầu cô nóng lên, quỳ dậy, bắt đầu cướp lại điều khiển từ xa trong tay Ôn Quý Từ.
“Anh trả cho em!”
“Nếu anh nói anh không trả thì sao?”
Tang Tửu sốt ruột kéo tay áo Ôn Quý Từ, nhưng anh lại điêu luyện, cơ thể chẳng nhúc nhích gì, chọc cho Tang Tửu tức đến nỗi thở hổn hển.
Giật hết lần này đến lần khác nhưng từ đầu đến cuối điều khiển từ xa vẫn ở trong tay Ôn Quý Từ.
Lúc này Tang Tửu đã hoàn toàn nhận ra, Ôn Quý Từ đang cố ý chọc cô, rõ ràng lớn hơn cô sáu tuổi mà sao lại ấu trĩ hơn cô thế này.
Thù mới cộng hận cũ, Tang Tửu nhất thời nghĩ không thoáng, làm ra một chuyện mà bình thường cô sẽ không bao giờ làm.
Tang Tửu thở hơi gấp, duỗi chân đạp mạnh vào eo Ôn Quý Từ.
Lúc muốn đạp cái thứ hai, Ôn Quý Từ đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy bàn chân đang định phạm tội của Tang Tửu trong lòng bàn tay.
Thay vì nói là nắm, chi bằng nói là Ôn Quý Từ ôm chân Tang Tửu lên thì đúng hơn, cô vùng vẫy mấy cái cũng không thoát ra được.
Đầu óc tỉnh táo lại, bỗng chốc thấy sợ hãi.

Đặc biệt là ánh mắt Ôn Quý Từ quay đầu nhìn vào cô.
Khí thế kiêu ngạo lóe lên trong đôi đồng tử của anh.
Ánh mắt nửa tỏ nửa mờ không thấy đáy, từng lớp đen kịt không ngừng lan tràn, hệt như đao phủ cầm dao, có thể nắm giữ tính mạng của cô bất cứ lúc nào.
Tang Tửu vừa định rụt chân lại thì tay Ôn Quý Từ dùng sức, cơ thể Tang Tửu không chút sức kháng cự nhích về phía anh.
Ôn Quý Từ như cười như không, như đang nói với Tang Tửu rằng cô không biết tự lượng sức mình.
“Còn đạp nữa không?”
Một nửa lạ lẫm, một nửa căng thẳng.
Giọng Ôn Quý Từ như bùa đòi mạng của Tang Tửu.
Tang Tửu nuốt nước bọt, không hiểu sao lại thốt ra một câu: “Ôn Quý Từ, giết người là phạm pháp, anh biết mà đúng không?”
Đột nhiên Ôn Quý Từ bật cười, tiếng cười pha lẫn chút vui vẻ.
“Yên tâm, không giết em đâu.”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ bỗng thả lỏng tay, đứng dậy đi lên lầu.
Tang Tửu nhìn anh lên lầu, lập tức tắt tivi, chạy bước nhỏ về phòng.

Nếu cô còn dám ở lại trong tầm ngắm của Ôn Quý Từ nữa, cô sợ anh sẽ lật lại nợ cũ.
Sau khi về phòng, khó khăn lắm Tang Tửu mới nguôi giận, cô ngủ đến nửa đêm, định xuống lầu uống nước.
Không ngờ bật mấy lần mà đèn ở cầu thang vẫn không sáng, cô lười về phòng lấy điện thoại nên nương theo ánh trăng le lói, vừa dụi mắt vừa mò mẫm tay vịn đi xuống dưới.
‘Xoảng’, tiếng bình hoa vỡ vang lên vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Có buồn ngủ cỡ nào thì lúc này cũng tỉnh hẳn.
Ngay sau đó, cửa phòng Ôn Quý Từ bật mở, anh nhanh chóng xuống lầu.
Đèn trong nhà đều tắt, có lẽ là cúp điện rồi.
May mà rèm cửa sổ để mở, ánh trăng rọi vào nơi hỗn loạn trên đất, Tang Tửu hơi sững người đứng đó, rõ ràng không biết phải làm sao.
Ôn Quý Từ cau mày, lại nhìn xuống dưới, bên chân Tang Tửu đầy mảnh vỡ, cô đi chân trần, ngón chân sạch sẽ của cô đang giẫm lên những mảnh vỡ bén nhọn.
Ôn Quý Từ không chút do dự, bước nhanh về phía Tang Tửu.
Cơn đau dưới lòng bàn chân khiến Tang Tửu hoàn hồn, cô nhìn hành động không màng tất cả của Ôn Quý Từ, hít vào một hơi, lập tức bảo anh dừng lại.
“Anh đừng qua đây, không thấy dưới đất đầy mảnh vỡ à?”
Ôn Quý Từ không dừng lại, ánh mắt chỉ nhìn Tang Tửu, những mảnh vỡ bị giẫm lên, phát ra tiếng khe khẽ.
Anh nghe thấy những lời Tang Tửu nói, bật cười.
“Anh không nhìn thấy, chỉ thấy em thôi.”
Ôn Quý Từ nhanh chóng đi tới bên cạnh Tang Tửu, một tay anh ôm eo cô, tay kia đặt lên khuỷu chân cô: “Ôm lấy.”
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ nhẹ nhàng bế Tang Tửu lên, tay cô đặt hờ lên cổ anh.
Ôn Quý Từ cảm nhận được sự miễn cưỡng của Tang Tửu, sợ cô ngã, bàn tay ôm cô càng siết chặt hơn.
Anh cụp mắt, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn Tang Tửu.
Đôi mắt đào hoa nheo lại, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi, nhưng giọng Ôn Quý Từ lại dịu dàng hiếm thấy.
“Có biết ôm chặt không? Không cần anh phải dạy em đâu nhỉ?”.