Ôn Văn Nho Nhã

Chương 110




Hoa Tử Tuấn cách đó không xa ánh mắt ảm đạm dần nhìn theo bóng Trác Thích Nghiễn rời đi, bên cạnh truyền tới một giọng nam dễ nghe: “Nhìn người mình thích hạnh phúc như vậy, có thấy thống khổ không?”

“Không có.” Hoa Tử Tuấn quay đầu sang nhìn Nhiếp Minh Viễn bên người.

Nhiếp Minh Viễn lạnh lùng cười: “Cậu không cần gạt tôi.”

“Anh sau này đừng tìm Diệp Thiếu Cảnh phiền toái nữa.” Hoa Tử Tuấn ngữ khí kiên quyết nói.

“Cậu quên đã từng bị thống khổ còn cả những việc Trác Thích Nghiễn đã làm sao?” Nhiếp Minh Viễn nhìn Hoa Tử Tuấn: “Bởi vì cậu là em trai tôi, tôi mới nguyện ý xả giận giúp cậu, mọi chuyện đã bố trí sẵn sàng, nhưng cậu lại đem chuyện tranh chấp của Diệp Thiếu Cảnh và Eries ở hậu trường nói cho Trác Thích Nghiễn, nếu không có cậu can thiệp, Diệp Thiếu Cảnh sớm cùng Eries nháo đến thân bại danh liệt, đến lúc đó Trác Thích Nghiễn sẽ đau khổ còn Diệp Thiếu Cảnh sẽ triệt để xong đời, mà Eries có scandal quấn thân, tôi ở đằng sau ra mặt gây áp lực cho Từ Chung, đến lúc đó vai nam chính của Alone chắc chắn về tay cậu, một mũi tên trúng 3 đích, giờ cậu làm như vậy cái gì cũng không có!”

Hoa Tử Tuấn nhịn không được nói: “Tôi không muốn trở nên ti tiện như vậy!”

“Cái gì gọi là ti tiện, Trác Thích Nghiễn cũng cùng một dạng với tôi, chỉ cần đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn!”

Hoa Tử Tuấn lãnh mặt xoay người đi.

Nhiếp Minh Viễn nhìn theo bóng lưng cậu hỏi: “Cậu đi đâu?”

“Không cần anh quan tâm!” Hoa Tử Tuấn cũng không quay đầu lại nói, không có những thủ đoạn đó, con đường sau này cậu đi sẽ có vất vả nhưng cũng sẽ không thẹn với lương tâm.

Nhiếp Minh Viễn hít sâu một hơi, hướng chiếc xe của mình đi tới, trong lúc vô tình nhớ lại lúc nãy, giúp Diệp Thiếu Cảnh, cậu ta thế nhưng còn nói cảm ơn với hắn, không khỏi quá lịch sự đi. Nếu cậu ta mà biết hắn đã làm gì chắc chắn chỉ có vẻ mặt phẫn nộ. mà Trác Thích Nghiễn lần này thuận lợi thoát than, còn hại nghệ sỹ của hắn rơi vào hạng be, điều này khiến hắn khó chịu. nhưng mà còn nhiều thời gian, cơ hội còn nhiều.

Sau hôm đó, quan hệ của Diệp Thiếu Cảnh cùng Trác Thích Nghiễn đã khôi phục như xưa, chỉ là Diệp Thiếu Cảnh vẫn như trước không muốn tiếp nhận vai nam chính của Alone. Mà sau khi Từ Chung biết được ý tứ của cậu liền chủ động hẹn Diệp Thiếu Cảnh ra ngoài nói chuyện.

Trong quán cà phê trang hoàng thanh lịch, âm nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên trong không khí, Từ Chung mặc một bộ tây trang màu đen cao cấp, tươi cười nho nhã ngồi trên sô pha lam sắc, nhìn Diệp Thiếu Cảnh nói: “Thật vui khi cậu có thể tới gặp tôi.”

“Đừng khách sáo.” Diệp Thiếu Cảnh cười cười.

“Chuyện phát sinh hôm đó tôi thật sự xin lỗi.” Chỉ chuyện Diệp Thiếu Cảnh đi yến hội gặp hắn lại bị tân khách quấy rầy, mà điều khiến Từ đạo diễn không ngờ là Trác Thích Nghiễn lại để ý tới cậu như vậy, tới yến hội chỉ để tìm Diệp Thiếu Cảnh.

Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu nói: “Chuyện đó không liên quan tới anh.” là cậu tự mình đi qua giữa đám người đang điên cuồng trong sàn nhảy, bị một đám người nhận ra rồi quấy rầy, cậu đã hiểu được vì sao những nghệ sỹ nổi tiếng đều phải thuê vệ sỹ.

Hai người vừa uống vừa tán gẫu, Từ Chung lúc đầu không hề nói gì tới chuyện phim ảnh, chỉ nói chuyện với Diệp Thiếu Cảnh những gì mắt thấy tai nghe, chủ đề luân chuyển thực tài tình, cũng không làm cho cuộc đối thoại trở nên cứng nhắc, rồi mới nhắc tới cái nhìn của anh ta đối với diễn viên: “Tôi quay phim đã nhiều năm, đối với diễn viên có yêu cầu rất cao, cậu nói không sợ NG liền hợp ý tôi, tôi vì theo đuổi sự hoàn mỹ mà không ngừ cho quay lại, rất nhiều diễn viên chịu không nổi, mà tiến độ quay phim thường kéo dài hơn dự kiến.”

“Anh thực sự cảm thấy tôi thích hợp với vai đó sao?” Diệp Thiếu Cảnh thủy chung cảm thấy mình bị Trác Thích Nghiễn cưỡng ép nhận vai diễn, mà một bộ phim đầu tư rất nhiều tiền, cậu không hy vọng vì mình không nổi danh mà đóng vai nam chính, đến lúc đó doanh thu phòng vé thảm bại, bị mọi người thóa mạ.

“Trước khi phỏng vấn tôi đã xem qua các bộ phim của cậu, biết cậu là loại diễn viên thế nào, cậu cũng đã xem qua kịch bản nên biết cậu thích hợp với nhân vật đó, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi một lần, hoàn thành bộ phim điện ảnh này.”

Giúp sao? Một đạo diễn quốc tế dùng thái độ thành khẩn mời cậu, huống chi cậu cũng rất thích vai diễn kia, Diệp Thiếu Cảnh giao động, còn chút do dự, tựa như lần đầu đóng vai chính của Thanh Thành, cậu băn khoăn rất nhiều.

Từ đạo nhìn ra phân vân nội tâm của cậu, nhấp một ngụm cà phê nói: “Tôi thực để ý chất lượng phim của mình, sẽ không bởi vì quan hệ của Trác tiên sinh với cậu mà chọn cậu, cậu là diễn viên chuyên nghiệp, nên tin tưởng vào bản thân một ít.”

“Tôi và anh ấy chỉ là bằng hữu…” Diệp Thiếu Cảnh nhỏ giọng nói.

“Cho nên tôi càng không thể nhờ giao tình mà chọn cậu.”

Diệp Thiếu Cảnh bình thường trở lại, ngẩng đầu nói: “Có chuyện này tôi muốn hỏi anh.”

“Mời nói.”

“Tại sao hôm phỏng vấn anh không để tôi diễn thử một đoạn.” Diệp Thiếu Cảnhh vất vả học thuộc lời thoại tiếng anh như vậy mà ở trên chiến trường lại không được phát huy nên rất bức bối trong lòng.

Từ đạo diễn bật cười: “Đây là phim điện ảnh Hán ngữ, tôi còn hy vọng vai chính có thể dùng tiếng Trung để nói chuyện, đến khi nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu không cần thiết phải diễn, cậu chính là hình tượng nam chính tôi muốn.”

“….!!” Diệp Thiếu Cảnh kích động giật mình tại chỗ, vui vẻ tiếp thu lời mời của Từ Chung: “Cám ơn anh đã xem trọng tôi, tôi sẽ cố gắng diễn tốt.”

Sau khi Diệp Thiếu Cảnh đồng ý tham gia, danh sách vai diễn trong phim Alone được công bố, bộ phim này dự định sẽ công chiếu vào tháng 7, danh sách diễn viên gồm có: Diệp Thiếu Cảnh, Phương Hựu Lâm, Lam Tước, và một số diễn viên khác, lúc tới đoàn phim Diệp Thiếu Cảnh mới biết được bộ phim này là do Hoàn Á đầu tư, Quân Hào giám chế.

Mà đối với truyền thông mà nói, hai công ty đều là hai ông lớn của giới giải trí, khó có được một tổ hợp hoàng kim thế này, bọn họ đã từng hợp tác tạo ra vô sô thần thoại trong phòng bán vé, cho nên bộ phim lần này vừa mới hợp báo liền đưa tới một trận xôn xao, miễn phí đưa tin pr cho bộ phim.

End 110 <ins class="adsbygoogle"