Ông Bố Thiếu Soái

Chương 142: Quân Sĩ Vùng Biên Giới Phía Bắc






Khuôn mặt Giang Cố hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Ha ha! Không hổ là người mà lão già Tần Nguyên Đỉnh đào tạo ra, Hạng Tư Thành, với tài năng của mày có lẽ sẽ có tiền đồ rộng mở, thật đáng tiếc, mày không nên đối đầu với tám hào môn chúng tao…”
“Tám hào môn chúng tao liên thủ với nhau, bất kỳ ai cũng chỉ là con kiến!”
Ông ta nói xong câu này, một âm thanh kinh khủng vang lên, nghe thấy âm thanh này, sắc mặt của đám người Hạng Tư Thành bỗng thay đổi, vì họ xuất thân trên trên sa trường nên biết rõ âm thanh này đến từ đâu!
Đó là âm thanh của xe tăng bọc thép!
Không chỉ vậy!
Trên bầu trời, mấy chiếc trực thăng vũ trang ù ù bay vòng tròn, phía sau xe tăng, vô số binh sĩ trang bị vũ trang xuất hiện, vô số súng ống nhằm thẳng vào đám người Hạng Tư Thành!
Một người đàn ông trung niên thi hành nghi lễ với Giang Cố: “Tổng chỉ huy đồn trú thủ đô Thái Thông xin có mặt!”
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Cố dần nở rộ, đắc ý nhìn Hạng Tư Thành: “Hạng Tư Thành, bây giờ, mày như ba ba trong vại, lấy gì để đấu với tao?”
“Ai dám động vào thiếu soái của chúng tôi?”
Một tiếng gầm thét vang lên từ phía chân trời, phía sau, Vua Bá, Vua Chiến dẫn một đội năm trăm binh sĩ tinh anh vùng biên giới phía Bắc tập hợp đằng sau Hạng Tư Thành!
Lập tức, gươm tuốt vỏ nỏ giương dây, khí thế bừng bừng!
“Tổng chỉ huy Thái! Cậu còn đợi cái gì!”
“Hạng Tư Thành dùng binh để củng cố cho mình, thậm chí công khai dùng súng ống để đối kháng, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, tấn công ngay lập tức! Giết chúng tại chỗ!”
Ông ta vừa nói xong, quân sĩ vùng biên giới phía Bắc phía sau nắm chặt súng trong tay, tuy họ là binh sĩ tinh nhuệ, nhưng họ cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, một khi xảy ra xung đột, đối diện với xe tăng trên mặt đất, trực thăng trên bầu trời, chắc chắn họ sẽ rơi vào cảnh thập tử nhất sinh!
Nhưng trước mặt là thiếu soái của họ, là tín ngưỡng của họ!

Dòng máu trung thành chảy trong người họ nói với họ rằng, dù có chết thì cũng phải chết trước mặt thiếu soái!
Thái Thông nhìn từng binh sĩ coi cái chết là nhà, sắc mặt của anh ta trở nên nghiêm trọng, lên tiếng nói: “Thiếu soái Hạng! Anh và tôi đều là người gia nhập quân đội, tôi khuyên anh, buông vũ khí đầu hàng, anh phải tin cấp trên nhất định sẽ cho anh một phán quyết công bằng!”
“Buông vũ khí? Ha ha…”
Hạng Tư Thành bỗng cười lớn: “Đội kỵ binh vùng biên giới phía Bắc tôi từ ngày cầm vũ khí lên, chỉ có một tình huống mới buông vũ khí xuống!”
“Đó chính là chết!”
Sau đó, Hạng Tư Thành đảo mắt nhìn từng binh sĩ nhằm thẳng họng súng vào mình, trong ánh mắt bỗng hiện lên vẻ bi thương, gió đêm thổi qua, anh bỗng gầm lên: “Vua Bá!”
“Có thuộc hạ!”
“Tiểu đội thứ nhất, bước ra!”
“Tiểu đội thứ nhất, bước ra!”
Vua Bá gào lớn một tiếng, kể cả anh ta và một hàng trăm người bước ra khỏi hàng!
“Thu súng! Cởi áo!”
Hạng Tư Thành ra lệnh, không ai do dự, cởi bỏ quần áo trên người mình!
Dưới ánh đèn chiếu, tất cả binh sĩ đều kinh hoàng, ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt!
Trên người mỗi binh sĩ đều đầy vết sẹo, thương tích ngang dọc, không có chỗ nào lành lặn!
Nhưng mỗi người đều tự hào ngẩng cao đầu, vì những vết sẹo thương tích này mới là tượng trưng của đàn ông, vinh quang của quân nhân!
Hạng Tư Thành chỉ vào họ, lớn tiếng nói: “Mỗi một binh sĩ vùng biên giới phía Bắc tôi trấn thủ vùng biên phía bắc đất nước, chinh chiến liên miên, xương cốt chôn khắp sa mạc Gobi!”
“Họ bỏ lại gia đình sự nghiệp, thậm chí không tiếc mạng sống, bảo vệ đất nước, bảo vệ bờ cõi, nhưng đổi lại thì họ được cái gì?”
“Là họng súng chĩa thẳng vào họ của đồng bào, là sự vứt bỏ của nhà nước, là sự hãm hại của tiểu nhân!”
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành cười điên cuồng: “Anh thực sự nghĩ họ cảm thấy không đáng ư, mỗi một người họ, đã từng là người con, người cha, người chồng, nhưng từ giờ phút họ gia nhập vùng biên giới phía Bắc, họ chỉ có một thân phận, đó chính là tử sĩ!”
“Gia nhập quân đội vùng biên giới phía Bắc, sống chết khó đoán!”
“Họ không thẹn với nước, không thẹn với dân, chỉ thẹn với gia đình!”
Tất cả binh sĩ đều vô cùng xúc động, thậm chí không ít cánh tay cầm khẩu súng còn đang run run, ánh mắt cũng phải nhìn sang một bên khác!
Hạng Tư Thành bước ra một bước, nhìn sang họ, nói: “Tổng chỉ huy Thái! Tôi biết, quân lệnh như sơn! Chuyện này, một mình Hạng Tư Thành tôi chịu trách nhiệm, để các anh em của tôi đi đi!”
“Không! Thiếu soái! Chúng tôi không đi!”
Tất cả quân sĩ vùng biên giới phía Bắc liền đỏ con mắt!
“Hỗn xược!”

Hạng Tư Thành trừng mắt: “Đây là mệnh lệnh của bản thiếu soái!”.

Chuyên trang đọc truyện { .

N E T }
Nhưng lần này là lần đầu tiên quân sĩ vùng biên giới phía Bắc chống lại lệnh của Hạng Tư Thành, mỗi một người đều kiên quyết không rời đi, chặn trước mặt Hạng Tư Thành!
Họ biết, không ai có thể may mắn tránh được kiếp nạn sau trận càn quét của xe tăng, nhưng họ vẫn lựa chọn kiên định đứng trước mặt Hạng Tư Thành, kể cả chỉ tranh thủ một phút cho thiếu soái của mình thì họ cũng mãn nguyện rồi!
“Thái Thông! Cậu còn đợi cái gì! Ra lệnh nổ súng đi!”
“Ông Giang! Ở đây liệu có hiểu lầm gì không, những người này đều là những người đàn ông ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh đấy!”
Đôi mắt Thái Thông đỏ ửng nói!
“Có hiểu lầm gì! Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu! Lập tức nổ súng!”
Dường như Giang Cố gầm lên!
Phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm của quân nhân, Thái Thông giơ cánh tay ra, chỉ cần anh ta vẫy xuống, phía sau sẽ có vô số pháo đạn bay ra, nhưng lúc này cánh tay của anh ta lại nặng tựa ngàn cân, nhìn từng binh sĩ vùng biên giới phía Bắc coi cái chết là nhà, anh ta không thể vẫy xuống nổi!
“Thái Thông! Nổ súng!”
Giang Cố uy hiếp nói: “Nếu cậu không hạ lệnh! Tôi sẽ cắt chức của cậu!”
“Tất cả nghe lệnh!”
“Chuẩn bị tấn công!”
“Ba!”
“Hai!”

“Một!”
“Nổ…”
“Tôi xem ai dám!”
Một tiếng thét bá đạo già nua vang lên từ phía sau!
Bóng dáng của Tần Nguyên Đỉnh từ từ xuất hiện ở phía trước, đồng tử của Giang Cố bỗng co lại, khóe miệng cong lên: “Ông Tần không ở nhà dưỡng lão mà đột nhiên đến đây thế này?”
“Ở đây rất nguy hiểm, người đâu, đưa ông Tần về nhà!”
Tần Nguyên Đỉnh hừ một tiếng: “Lão chó Giang! Tuổi đã cao mà không biết xấu hổ đi đối phó với hậu bối, cái tên của ông đúng là không đặt sai, cả đời đều sống như chó!”
“Tần Nguyên Đỉnh!”
Giang Cố vươn cổ gào lên: “Ông nghĩ rằng bây giờ ông còn là tổng thống soái hả?”
“Ông đã nghỉ hưu rồi! Không quyền không thế! Trước đây tôi không bằng ông, thế thì đã làm sao, hôm nay, tôi cho ông tận mắt chứng kiến binh sĩ mà ông yêu quý nhất chết trước mặt ông!”
Tần Nguyên Đỉnh hừ một tiếng: “E rằng ông phải thất vọng rồi!”
Tần Nguyên Đỉnh nói xong, lấy ra một tờ giấy, sau khi xem nội dung trên tờ giấy, sắc mặt của đám gia chủ tám hào môn bọn Giang Cố liền không hẹn mà cùng trở nên tái nhợt.

.