Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 75: Lãnh trọn một cái tát





Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 75: Lãnh trọn một cái tát

Thấy chuyện tốt sắp thành lại bị kẻ khác tới phá đám, vẻ mặt Elle hung ác bước tới trước mặt Trầm Phi Yên, giơ cao tay.

“Bốp!” Chưa đầy một giây sau, âm thanh chát chúa vang lên. Ngay lập tức Trầm Phi Yên cảm thấy một bên tai ù đặc, đau rát, thậm chí nhất thời choáng váng đến nỗi không phân biệt được phương hướng. Sàn đá cẩm thạch tại khu hồ bơi vốn rất trơn lại thình lình nhận một cái tát long trời lở đất của cô ả Elle khiến Trầm Phi Yên loạng choạng, cả người ngả về phía sau.

Tại một góc khác của bể bơi, Hiên Viên Hoàng chứng kiến toàn bộ, đôi mắt hẹp dài khẽ mở ra, trong đáy mắt ánh lên tia hung bạo nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Ngay lúc Trầm Phi Yên “chờ đợi” giây phút cơ thể rớt xuống hồ bơi thì liền cảm nhận được một lực mạnh mẽ kéo cô trở lại.

Mở to mắt kinh ngạc, lúc này đối diện với Trầm Phi Yên là đôi đồng tử mang đầy ý cười và đôi môi thiếu niên đỏ thắm mềm mại như cánh hoa đắm chìm trong làn nước lả lơi.


"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Không ngờ cậu thiếu niên này là người cứu mình, cô đảo mắt đến thân hình mảnh khảnh của cậu ta, lại nhìn đến người đàn ông chứng kiến toàn bộ mọi việc mà vẫn ung dung ngâm mình trong bể bơi, trong lòng cô dâng trào cảm giác mất mát không tên.

"Tôi không sao, cám ơn cậu." Bỏ cánh tay gầy guộc nhưng khỏe mạnh của cậu thiếu niên, Trầm Phi Yên cảm ơn không ngớt. Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tiểu nhân của người phụ nữ chua ngoa, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Trên môi cậu thiếu niên vừa nở cười vui vẻ, sau đó cong lên nét u ám đầy sát khí. Cậu buông Trầm Phi Yên ra, đem quần áo cầm trong tay trực tiếp ném lên người Elle:"Không ngờ một tiểu thư xinh đẹp như vậy lại có tâm địa rắn rết độc ác, quần áo của cô này!"

Nhìn đống đồ nhàu nhĩ bị vứt qua một bên, lại nghe thấy tiếng nói bênh vực của cậu thiếu niên khiến Trầm Phi Yên hơi bàng hoàng sửng sốt.

Khuôn mặt cậu ta rực rỡ như ánh mặt trời, những đường nét đẹp sáng lạn vô cùng, nhưng lúc này trên gương mặt thiên thần đó lại lóe lên nét lãnh liệt cùng khinh thường ném về phía người phụ nữ đối diện.

"A, cái thằng nhóc đáng chết kia, mày vừa nói cái gì hả? Mày là nhân viên của cửa hàng đó đúng không, được, tao sẽ cho người phá nát cái cửa hàng đó ày coi." Cầm quần áo trên người, Elle bị sỉ nhục nên tức giận đến run rẩy, bàn tay mảnh mai giơ ra chặn trước mặt cậu thiếu niên lớn tiếng quát tháo, bộ dạng hung dữ như sư tử cái rình mồi.


Nếu là người khác chắc chắn đã bị dọa cho giật mình, nhưng cậu thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, mặt không chút gợn sóng.

"Đúng là kẻ xấu xa, lòng dạ đàn bà độc ác. Tiểu thư, chúng ta đi." Nói xong, cậu liếc cặp mắt khinh thường nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoàng, kéo tay Trầm Phi Yên rời đi.

Trầm Phi Yên vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, ú ớ không nên lời, chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta lôi đi.

"Tên láo xược đó là ai vậy, cũng thật to gan lớn mật. Hoàng, sao anh không nói gì vậy!" Elle dậm dậm chân, cô ta cảm thấy rất mất mặt, cô ta sang trọng như thế này lại bị tên nhóc hèn mọn ở đâu chạy lại lớn tiếng quát mắng sỉ nhục khiến cảm giác sôi sục lúc nãy tắt ngóm.

Đáy mắt Hiên Viên Hoàng dâng lên ý cười nhàn nhạt, nhìn bóng dáng thiếu niên kia rời đi, nhất thời dấy lên cảm giác rất đỗi quen thuộc.

"Biến, tôi không muốn gặp cô nữa." Không màng để ý đến vẻ mặt đầy bất mãn của Elle, Hiên Viên Hoàng trực tiếp đuổi thẳng.

Elle không dám nói lời nào, nhìn dáng vẻ lạnh lùng phảng phất tia nguy hiểm của Hiên Viên Hoàng, trái tim cô ta đột nhiên đông cứng lại.

"Tên tiểu quỷ, thật là thú vị!" Hiên Viên Hoàng nâng tay sờ cằm mình, nhìn chăm chú hai bóng dáng nắm tay nhau bỏ đi, tâm tình không hề tức giận mà ngược lại có đôi chút thích thú.