Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 95: Vĩnh viễn không rời đi, trừ phi tôi chết





Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 95: Vĩnh viễn không rời đi, trừ phi tôi chết

Mệnh lệnh lạnh như băng khiến Trầm Phi Yên khẽ rùng mình, cô nén những giọt nước mắt sắp trực trào, cố gắng nuốt ngược vào trong.

Từ khóe mắt ngập nước, cô có thể chứng kiến toàn bộ tình hình của người đàn ông đang nằm sõng xoài trên mặt đất, sắc mặt gã xám ngoét, cô sợ gã có thể chết bất kỳ lúc nào.

"Tôi van anh buông tha cho anh ấy, anh muốn tôi làm cái gì cũng được, chỉ xin anh đừng giết người vô tội." Nước mắt không thể rơi, chỉ có thể tích tụ xung quanh vòm mắt. Đôi mắt Trầm Phi Yên giãy giụa khiến toàn bộ cơ thể Hiên Viên Hoàng căng cứng, cảm giác phẫn nộ như muốn giết người bùng phát mạnh mẽ. Nhìn thấy cô nức nở vì thương xót gã đàn ông khác khiến hắn không thế kiểm soát nổi cơn giận của mình.

"Vì anh ta, em có thể làm bất cứ chuyện gì sao?" Giọng nói trầm khàn mang theo một tia mất mát, Hiên Viên hoàng cúi đầu liếc nhìn người con gái trong lòng lên tiếng hỏi.

"Chỉ cần anh buông tha anh ấy, mọi chuyện tôi sẽ nghe lời anh." Trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, bởi vì cô mà người đàn ông đó mới thê thảm như vậy.

Núi băng sừng sững bấy lâu nay lại dễ dàng sụp đổ, gương mặt Hiên Viên Hoàng lạnh cứng với vô vàn biểu cảm: chua xót có, bất đắc dĩ có, và quyết tâm cũng có. Nếu có thể cả đời giữ cô bên cạnh, như vậy hắn sẽ bắt nhốt cô, giam cầm cô trong phạm vi của hắn, chỉ cho cô xuất hiện dưới tầm quan sát của hắn mà thôi.

"Tôi muốn em hứa, suốt đời này mãi không xa rời tôi, trừ phi tôi chết." Một lời này khiến Trầm Phi Yên sửng sốt, suốt đời suốt kiếp, trừ khi hắn chết? Lời thề độc đoán này chẳng khác nào là hình thức giam cầm vô hình, suốt đời chỉ có thể ở bên hắn, nếu muốn rời đi, thì nhất định phải giết hắn. Hắn có biết, ngoài kia có bao nhiêu người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn, tình nguyện lấy tính mạng của mình để giải thoát cho cô khỏi sự trói buộc của hắn. Hắn tự tin đến thế sao, tin rằng không ai có thể giết hắn sao?


Đưa mắt nhìn người đàn ông xa lạ trên mặt đất, gương mặt điển trai đã bắt đầu hơi méo mó, hiện rõ sự đau đớn tột cùng. Gã ra nông nỗi này là do cô, cho nên cô phải chịu trách nhiệm, giúp gã thoát khỏi tình cảnh này.

Không một chút chần chừ, Trầm Phi Yên hất tay Hiên Viên hoàng ra, chậm rãi dịch chuyển cơ thể, lẳng lặng quỳ xuống.

Sân bay im lặng một cách đáng sợ, hệt như hoa viên tử thần, không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống, không khí tĩnh lặng chết chóc khiến người khác cảm thấy ngột ngạt cùng run rẩy.

"Tôi, Trầm Phi Yên, nguyện ý cả đời đi theo anh, trừ khi anh chết, nếu không sẽ không bao giờ chủ động bỏ đi." Giọng nói linh hoạt thường ngày giờ trở nên vô hồn trống rỗng. Đâu đó váng vất mùi hương nhàn nhạt của hoa Lê bị gió thổi lan tỏa trong không khí, yên bình và dịu êm, trái ngược hẳn với khung cảnh gai người đang diễn ra nơi đây. Ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông cao cao tại thượng phía trước, trong mắt Trầm Phi Yên bao phủ bởi tia kiên định cùng nỗi oán hận sâu kín, cô cười yếu ớt hỏi: "Như vậy được chưa? Hoàng đế."

Đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt Hiên Viên Hoàng lạnh băng như bị tầng tầng mây đen che kín, tản mát ra nét lo lắng, khóe môi hắn co rút, muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt ra được. Hắn trông thấy nét oán hận thoáng hiện trong đáy mắt cô, cảm xúc đó chưa từng xuất hiện nơi cô, thậm chí vào cái đêm định mệnh nhiều năm trước đây cũng vậy, cô hoàn toàn không có biểu hiện này. Dáng vẻ đó, tâm tình đó của cô làm trái tim hắn rất đau, nỗi đau như bị mũi kim vót nhọn đâm trúng, trái trim đã đóng băng nhiều năm mà hiên nay lại có cảm giác này, sự khó thở như muốn biến đổi con người hắn.

Sao có thể như vậy? Hoàng đế. Những lời này văng vẳng bên tai Hiên Viên Hoàng thật lâu, chỉ đơn giản muốn cô ở lại bên hắn, không ngờ lại có kết cục như vậy. Hai chữ “Hoàng đế” khiến địa vị của bọn họ trở nên khập khiễng, cô với thân phận là nô lệ, mà hắn lại là bậc đế vương ăn trên ngồi trước, nhưng hắn lại thấy mình hoàn toàn cô độc.


Cô quỳ bất động trên mặt đất, ánh mắt thản nhiên trong suốt như nước hồ thu, như thể chẳng có gì lọt vào mắt cô ngay lúc này. Bởi vì đôi đồng tử quá mức trong vắt của cô, bởi vì dáng vẻ thản nhiên không màng thế sự của cô... tất cả càng làm hắn bất an đến phát điên.

"Được rồi!" Một lúc sau, Trầm Phi Yên mới thấy khóe môi Hiên Viên Hoàng hơi giãn ra. Lúc này đây, sự bá đạo, hung hăng, kiêu ngạo, và tàn nhẫn trong con người hắn đều biến mất, tất cả được thay thế bằng sự vắng vẻ và cô đơn. Trái tim cô khẽ run rẩy, lý trí ương ngạnh xẹp xuống như một quả bóng xì hơi. Nhưng ngay lập tức cô tự nhắc nhở bản thân không được động lòng, bằng không người đau khổ, thiệt thòi vĩnh viễn cũng chỉ có mình cô.

"Xin anh nhanh chóng chữa cho anh ấy đi." Trầm Phi Yên né tránh bàn tay của Hiên Viên Hoàng, vội vàng tự mình đứng dậy.

Hiên Viên Hoàng nhìn bàn tay trống rỗng của mình, tâm trạng cực kỳ hỗn loạn: mất mát, luống cuống lại có chút phiền muộn. Rõ ràng cô đã ở bên cạnh hắn, cũng đã thuộc về hắn, nhưng sao hắn vẫn cảm thấy mơ hồ, nhận thấy rằng cô ngày càng rời xa hắn hơn cả trước đây.

Ánh mắt rét buốt thoáng nhìn Trầm Phi Yên, Hiên Viên hoàng đi đến trước mặt Louis, vung tay lên, lập tức Louis phải há miệng hớp từng ngụm không khí một cách khó khăn.

Động tác nhanh như chớp, bàn tay hắn giống như có ma thuật, trong nháy mắt có thể khiến người khác tiến vào khu vực tử thần, và liền tức khắc lại có thể kéo họ trở về mặt đất. Trầm Phi Yên trừng mắt nhìn cơ thể sừng sững của Hiên Viên Hoàng được bao phủ trong chiếc áo khoác màu đen bức người, đây thật sự lần đầu tiên cô nhìn thấy hành động giết chóc. Tao nhã như loài Báo săn, mạnh mẽ như Sư Tử, lại trầm ổn như Chúa Sơn Lâm, thật đúng là phương thức giết người thoắt ẩn thoắt hiện.


Người đàn ông trước mắt đúng là hoàng đế chân chính, một cái lật tay có thể gây nên bão tố trong giới hắc đạo. Đây phải chăng là một bộ mặt khác của hắn? Với vai trò là vị hoàng đế trên thương trường, hắn tàn nhẫn và quả quyết, còn với vị trí là lão đại của hắc đạo cô cho rằng hắn tuyệt đối không hề kém cạnh, càng tàn độc và vô cùng cương quyết.

Louis thở phì phò, mỗi một lần hít thở đều như muốn nuốt hết không khí vào trong khoang miệng, tràn ngập phổi của gã, giúp máu huyết lưu thông trở lại. Người đàn ông này suýt khiến gã đi gặp tử thần, chỉ cần chậm thêm vài giây đồng hồ, chắc chắn gã sẽ chết.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng của người con gái, trong lòng Louis như có từng đợt nước chảy xiết qua, người con gái này vì gã mà quỳ xuống, vì gã mà cầu xin tên đàn ông ác ôn đó. Cô thật là một cô gái tốt, rất tốt... Ngắm đôi mắt còn vương những giọt nước, khiến trái tim của hắn cấp tốc phục hồi, cơn đau như bị tâm tình phức tạp này áp chế.

Lạnh lùng liếc nhìn tên ngoại quốc trên mặt đất, Hiên Viên hoàng đưa tay giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Trầm Phi Yên, kéo cô rời đi.

Trầm Phi Yên hơi thụt lùi, nhưng rốt cuộc cũng không chống lại được sức mạnh của Hiên Viên hoàng, chỉ có thể mặc hắn tùy tiện kéo tay cô đi ra khỏi sân bay.

"Đợi một chút… Đừng đi..." Louis gắng gượng đứng lên, cơ thể loạng choạng, gã nhìn Trầm Phi Yên bị người khác lôi đi, lập tức thở hổn hển gọi cô lại.

Hiên Viên Hoàng dừng trong giây lát, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt bất chợt hiện lên tia sắc bén đầy sát khí, gã đàn ông chết tiệt này khiến hắn nảy sinh ý định muốn giết người, cho dù ở ngay nơi công cộng hắn cũng mặc. Đưa mắt liếc nhẹ Trầm Phi Yên, thấy nét mặt cô dịu dàng, khóe miệng lại cong lên cười nhàn nhạt và không kịch liệt phản ứng gay gắt như trước, dáng vẻ ôn hòa ấy khiến sát ý trong lòng Hiên Viên Hoàng dần dần ép xuống.

"Cám ơn anh, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, rất xin lỗi." Trầm Phi Yên quay đầu nói xin lỗi, dịu dàng nhìn thoáng qua người đàn ông bị thương nhẹ, gã có thể sống sót, trong lòng cô cảm thấy được an ủi ít nhiều. Tối thiểu không ai chết vì cô, lương tâm của cô sẽ không bị dày vò ray rứt.

Đôi mắt xanh thẳm một màu ngọc bích, tản ra tia nóng rực cùng không nỡ: "Tôi nhất định sẽ tìm được em, tôi tên Louis, Louis Bonaparte."