Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 44: Ngôn tình, phim truyền hình không thể thiếu tác nhân cẩu huyết




NGÔN TÌNH, PHIM TRUYỀN HÌNH KHÔNG THỂ THIẾU TÁC NHÂN CẨU HUYẾT

Lúc tôi tỉnh dậy sáng sớm hôm sau, Con Vịt đã đi, trên bàn chèn tờ giấy ghi bữa sáng trên bàn, lò vi sóng trong bếp.

Lão tử đánh răng rửa mặt chải đầu xong, hâm nóng bữa sáng thì phát hiện ra Chủy Chủy kéo khăn trải bàn xuống đất, sữa đổ hết lên người nó.

Vì thế khi mẹ Con Vịt đến, tôi đang tắm cho nó.

Nó không muốn tắm, lại không dám giãy dụa, miệng cứ rên ư ử phản đối.

“Tiểu Tô, mẹ mang canh củ sen qua. Con nếm thử xem.” – Mẹ Con Vịt thật quá tốt, thấy tôi sấy lông cho Chủy Chủy lại cao hứng nói thêm – “Con nói lạ không, Chủy Chủy này chỉ nhận con với Điểm Điểm thôi đấy.”

Tôi cười gượng. Lão tử không đánh nó một trận thì nó chịu nhận lão tử chắc, ôi, không phải nhận, nhầm nhầm. Là sợ.

Mãi mới sấy khô lông nó được. Tôi lấy bữa sáng Con Vịt để lại đút nó ăn. Nó hóa ra rất ngoan, cứ như sợ cắn phải tay lão tử, rất cẩn thận cắn ăn.

“Tiểu Tô này,” – mẹ Con Vịt cầm bát canh hộ tôi – “tính cách của Điểm Điểm nhà chúng ta chắc con cũng biết: quá nhiệt tình ấy. Không biết vì lý do gì mà mẹ lại dạy ra được một đứa bé tốt bụng như thế. Phải nói là nó rất tốt bụng, bố mẹ đây cũng sợ nó mắc mưu ai. Con xem con chó này này, haha, vốn là mùa đông năm ngoái mẹ mua nó về để giết thịt, thế mà thằng con mẹ nuôi mấy hôm lại thương, nói nó rất nghe lời, thế là giữ lại đến giờ.”

Chủy Chủy vẫn đang ăn chân giò hun khói trên tay tôi. Lông nó rất sáng, nhìn dáng vẻ không phải kiểu tai to mặt lớn nhưng cũng được bụng bia cỡ bự, ánh mắt cực kỳ thông minh. Giờ nó lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt to đen láy nhìn lão tử.

Tôi uống canh mẹ Con Vịt làm. Ai cũng nói người Quảng Đông nấu canh ngon, thế mà tay nghề nấu canh của bà chẳng thua kém đầu bếp nổi tiếng ở Quảng Đông chút nào. Nước canh đậm đà mà không ngấy, hương thơm nức mũi. Tôi tấm tắc khen ngợi, bà cười rất thỏa mãn: “Nói không phải khoác lác, món canh của mẹ không ai quanh đây vượt qua được đâu.”

Lúc 10h, tôi định đi xem Con Vịt ở đâu thì mẹ Con Vịt rủ tôi đi dạo phố. Tôi nghĩ mình ở đây cũng còn dài, quần áo mang theo ít, vì thế cũng đi shopping với bà.

Shopping là khả năng thiên bẩm của phụ nữ, dù lão tử bây giờ cũng rất hiếm ra ngoài nhưng may mà thiên bẩm không mất đi, bọn tôi điên cuồng mua sắm đến tận 15h – bà mua được một áo khoác cardigan, tôi mua hai bộ quần áo, một đôi giày, sau đó mỗi người mua một bộ đồ lót.

Trong lúc mẹ Con Vịt và tôi tranh trả tiền, GM làm chứng – sao tôi dám để bà trả hóa đơn – vì thế tôi quyết tự thanh toán. Quần áo không đáng bao nhiêu tiền, nhưng bà lại cực kỳ cảm động, nói rằng Con Vịt từ bé đến giờ cũng chưa từng mua cho bà một sợi len.

Tôi hay đùa rằng người này sống thế thật bất hiếu, nhưng rồi lại tự giễu mình rằng nếu nói bất hiếu chắc Tô Như Thị tôi đứng đầu bảng.

Mãi đến hơn 16h, mẹ Con Vịt mua đồ ăn nhẹ, đưa tôi đi đón Con Vịt tan làm.

Tôi đã từng thử đoán Con Vịt làm nghề gì, nhưng không ngờ cái người đã cùng tôi đi phụ bản bao nhiêu lần, là kẻ giúp chúng ta vượt qua khó khăn không chết vô số lần, hóa ra lại là bác sĩ thú y.

GM, bạn bảo tôi làm sao tin được rằng hơn một năm nay, “vú em” của lão tử, hóa ra lại là bác sĩ thú y aaaaaaa

Ý trời trêu ngươi, hết nói nổi!!!

Đó là một tòa nhà hai tầng, tường sơn trắng, mặt đất sơn xanh biếc, ở một nơi phồn hoa rất gây chú ý. Nếu không phải nơi đó treo biển “Bệnh viện thú nuôi” rất to thì tôi cảm thấy nó rất giống một biệt thự nhỏ – một nơi yên tĩnh.

Nhân viên trong đó không nhiều. Tôi vốn không nuôi con gì nên chưa từng đến một nơi thế này. Nhưng nói chung thì bệnh viện sạch sẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhân viên đều mặc áo blouse trắng, không có mùi thuốc đông y nồng nặc như ở bệnh viện bình thường.

Hình như mẹ Con Vịt quen tất cả mọi người, gặp ai cũng chào hỏi. Bọn tôi đi qua hành lang sáng trưng, nhìn qua cửa kính trong suốt thì thấy Con Vịt đang nói chuyện với một người phụ nữ béo tròn. Trong lòng bà ta có một con Chihuahua đang úp sấp, thỉnh thoảng còn liếm liếm tóc bà.

Tôi phải thừa nhận khi mặc áo blouse trắng, trông anh rất giống đang cứu người, ờ, dù thật ra anh cứu toàn chó với mèo cả.

Mẹ Con Vịt dẫn tôi đi thăm bệnh viện nhỏ này. Nó cũng không khác bệnh viện bình thường khác lắm, cũng phải hẹn khám trước, đăng ký, thu phí khám bệnh, tiếp đó cũng chia phòng; khi chúng tôi đi qua, tôi còn thấy rất nhiều phòng bên ngoài có biển Ngoại Khoa, Nha Khoa, Da Liễu, Tiêu Hóa, còn có Phòng Tiêm, Phòng Mổ các kiểu.

Bệnh viện còn nhận đỡ đẻ cho thú nuôi, tiêm phòng, phẫu thuật thẩm mỹ cho thú nuôi, tư vấn dinh dưỡng cho thú nuôi, thậm chí có cả nghĩa địa công cộng cho thú nuôi.

Ôi, phải nói là phục vụ rất đầy đủ.

Trong phút chốc, lão tử cảm thấy mình thật nhỏ bé. Con Vịt chưa từng đề cập đến công việc của anh, không ngờ thú nuôi cũng lắm chuyện như vậy.

Mẹ Con Vịt cực kỳ hào hứng kể lể chuyện về những thú nuôi từng đến đây. Chúng tôi đi dạo hơn 20 phút, Con Vịt mới ra gặp.

Anh ra nắm tay tôi. Có hàng chục ánh mắt tia lão tử, cảm giác như bị chụp X quang này kéo dài đến tận khi vào phòng.

Anh để mấy thứ đồ lên mặt bàn. Có một cô em nào đó mang nước vào. Ánh sáng qua cửa sổ phòng anh rất tốt, đằng sau cửa sổ là rừng trúc, mùa này trúc chưa ra lá, cành cây trụi lủi trơ trọi nghiêng vào trong phòng.

Nhìn từ trong này ra thì có cảm giác như đang ở nơi nông thôn êm ả yên tĩnh.

Lão tử đứng trước cửa sổ một lúc, Con Vịt đưa một đĩa bánh đậu xanh qua đây. Lão tử nhăn mũi ngửi ngửi người anh, thấy là lạ: “Con Vịt, sao người anh không có mùi chó?”

Anh hùng hổ cắn mũi lão tử.

Hai người náo loạn một hồi, mẹ Con Vịt mang ít đồ ăn ra ngoài, bảo là cho mọi người. Lúc bà mở cửa, lão tử nghe thấy tiếng vang, khi quay đầu lại thì thấy một cô gái.

Được rồi, sau đó là một tiếng gọi giòn giã: “Bố! Bố ơi!!!”

Ặc, được rồi, ánh mắt lão tử rất cao, không để ý đứa con của cô ta.

Đứa bé khoảng ba bốn tuổi, đeo hai cái sừng nhỏ, thấy Con Vịt thì chạy ra ôm chân anh.

Lão tử chưa kịp nhìn rõ mặt cô ta đã bị tiếng “Bố” kia làm cho run rẩy.

GM, ai giải thích cho tôi chuyện gì đây?!

Con Vịt thả tay lão tử ra, ôm lấy đứa bé: “Chào cô Tô đi.”

Con bé rất nghe lời, ngọt ngào chào hỏi: “Chào cô Tô.”

Vẫn là mẹ Con Vịt phản ứng nhanh, lập tức bế con bé từ tay Con Vịt: “Trình Trình, qua đây cô giới thiệu với cháu, đây là bạn gái của Điểm Điểm – tiểu Tô, tiểu Tô – đây là Trình Trình, trước kia là cô bé hàng xóm nhà chúng ta. Bé gái này là Trình Minh Minh, hà, bình thường rất dính Điểm Điểm nhà chúng ta. Mẹ vẫn nói rằng nếu sau này Điểm Điểm nhà chúng ta sinh con trai thì hai đứa này chính là một đôi rồi.”

Tôi không thể không nói gừng càng già càng cay.

Bà vừa giới thiệu vừa ẩn nhiều ý nghĩa, lão tử đương nhiên nghe thì phải hiểu. Lão tử nghe ra, đương nhiên “cô bé hàng xóm nhà chúng ta” này không thể nghe không hiểu.

Tôi nhìn cô ta mở to mắt đến dại ra, sau đó cười ngoác mồm: “Chị Tô.”