Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 75: Đối phó với tên giả gái lừa đảo






Hôm sau, anh lại trở thành tên đáng ghét: mới 6h30 đã dựng tôi dậy để chạy bộ.
Lão tử không thể chịu đc nữa, nhưng nghĩ một chút, coi như nuôi chó vậy!!!
Đối với tôi, chuyện thay đồ ra ngoài chạy bộ này cùng một người là lần đầu tiên, nhưng đang nuôi tiểu thụ, vậy dẫn đi vòng vòng cũng không phải quá đáng.
Dù sao, nếu thật sự muốn ở bên nhau, nhường nhịn nhau một chút những chuyện thói quen sinh hoạt này cũng được.
Có điều, đối với một tiểu thụ có nhiều tiền án tiền sự như vậy, tôi không thể không đề phòng.
Cho nên, hôm đó, tôi và anh vừa chạy bộ vừa thảo luận vấn đề này.
Anh không đổi nét mặt: “Em nghĩ thế nào?”
Hỏi thẳng thế này cũng không sao. Luôn có một chiêu đối phó với đàn ông cực kỳ hữu hiệu, có điều, các chị em Tấn Giang, ngàn vạn lần. đừng.học.nhé.
“Dựa theo lời anh nói trước kia, em sẽ tỏ ra cố gắng thực hiện, yêu cầu hàng tháng phải giao nộp bang cống. Chi tiêu phải rõ ràng.”
Ngay cả vậy cũng không do dự: “Được thôi.”
Trước đây, khi đối phó với bố, mẹ tôi có châm ngôn thế này: “Đánh rắn 7 thốn, còn đàn ông thì phải đánh vào tiền. Phong tỏa tiền của anh ta rồi, mẹ không tin rằng đến tiền thuê phòng còn không có thì lấy đâu ra mà chơi gái?”
Bỉ Mao nói được làm được. Lúc quay về, anh mở danh sách thu nhập của mình, thẳng thắn ngắn gọn nộp tất cả. Thật ra lão tử còn định giả vờ ngại ngùng, không thì hơi giống mua bán quá. Thế nhưng không có cách nào khác, một ngày nọ tự nhiên thần buôn bán lừa lọc xuất hiện trước mặt bạn, nói muốn lấy bạn, điều gì mới có thể làm bạn hoàn toàn an tâm?
Chính là việc anh nộp hết tiền ngay tại chỗ.
Điều này không phải người đàn ông nào cũng có dũng khí.
Cho dù có, cũng không nhất định chấp hành nghiêm chỉnh dài lâu.
Bây giờ bọn tôi chưa kết hôn, nếu anh nửa chừng có vấn đề, vậy thì mời đi luôn.
Liệt kê xong, tôi hỏi trên người anh còn cầm bao nhiêu tiền?
Anh nghiêm túc, nhíu mày tính toán một lúc: “Khoảng 200 thì phải?”
Vì vậy, sau này, lão tử quyết định rằng mỗi ngày anh sẽ có ít nhất 200 tệ tiền mặt. Đương nhiên, ban đầu tôi cho rằng vốn tiểu thụ chỉ hào hứng nhất thời, lâu dài sẽ hối hận.
Có điều quan sát được một thời gian, tôi lại phát hiện ra không phải thế.
Thu chi hàng ngày, kể cả tiền mua thuốc lá, anh cũng ghi lại cẩn thận, sau đó về nộp báo cáo cho lão tử. Thỉnh thoảng mua thuốc màu, trả tiền thuê phòng gì đó, anh cũng ngoan ngoãn xin chỉ thị sớm.
Thẳng thắn mà nói, kể từ đó, lão tử yên tâm hơn hẳn.
Lão tử dùng tiền của anh góp cổ phần cho công ty, cũng nhận hoa hồng cho cổ đông. Kể từ đó, anh cũng là một cổ đông nhỏ, có điều tôi không nói cho anh biết.
Anh cũng rất tự giác để các loại giấy chứng nhận lại cho lão tử, có cần dùng thì xong cũng nộp về để lão tử cất. Đây quả thật đúng như anh nói: tôi là chủ thế lực, tiền trong quốc khố chỉ lão tử mới lấy được. Thu chi hàng tháng của anh rất rõ ràng, mỗi một loại phí đều phải qua mắt tôi.
Có lẽ bạn sẽ cảm thấy đàn bà thật đáng sợ. Có điều, không làm thế thì tôi sao có thể yên tâm được?
Nếu như tôi còn lo lắng, làm sao có thể chờ đợi anh một cách chân thành?
Thế là bắt đầu từ ngày đó, tôi bắt đầu thử tin tưởng anh.
GM, có ai ngờ Tô Như Thị tôi đường đường là một cô gái xinh đẹp đang độ thanh xuân (GM: chờ tôi xuống lỗ đã), thế mà cuối cùng lại bán cho cái người giả gái lừa đảo này, lão tử làm sao mà chịu được!!!
Hôm đó, anh nhận xăm hình đầu sư tử, khá là phức tạp, vì thế anh gọi điện thoại cho tôi, nói rằng 3 4h mới về, tôi không cần chờ anh mà cứ ngủ trước đi.
Đàn ông ấy à, một khi đã thành của mình, đúng là không thể không đau lòng vì họ. Lão tử hỏi anh: “Tay anh không đau à?”
Bên kia điện thoại, anh thản nhiên nói: “Đây là nghề của anh mà. Ngủ trước đi, nhé?”
Lão tử nhún vai: “Được rồi, đưa acc Hồn Sư đây, em đi Chu Thường.”
Đầu bên kia điện thoại khựng lại một chút: “Em đã biết rồi à?”
Lão tử cười: “Em không phải đồ ngốc nhé. Giờ trừ anh ra, làm gì có ai chịu đi cùng một kẻ lừa đảo giả gái cơ chứ.”
Anh cúp điện thoại, sau đó nhắn tin ID, password, pass rương, pass thẻ cho tôi.
Lão tử nhắn lại: Không sợ em hack à?
Anh nhanh chóng reply: Đồ cũng là của em, thích gì cứ lấy.
Lão tử thỏa mãn: Xong việc thì về nhé.
Anh nhắn lại rất dịu dàng: Anh yêu em.
Tôi không biết đối với anh, sức nặng của ba chữ này thế nào. Thế nhưng hai người ở chung chính là vậy, nếu bạn không nói cảm giác của mình ra, đối phương làm sao biết được?
Đôi khi, những lời tâm tình này, người nói coi như thật lòng, người nghe nghe cũng coi như thật thôi.
Tôi bắt đầu nhận ra, có lẽ tôi và Con Vịt khi đó, ai cũng đang căng thẳng.
Thế là tôi reply: Bỉ Mao ái phi, bản vương cũng rất yêu chàng.
Lần này anh nhắn lại rất đơn giản: …
Lão tử mở game, gõ ID pass acc Hồn Sư. Cá bơi trong nước, hình ảnh mờ ảo. ID này có 6 acc, ngoài Hồn Sư ra, tất cả đều là acc nữ, level thấp nhất cũng chỉ 64, là một thầy thuốc.
Hơn nữa, mỗi ID đó đều rất quen: tất cả đều đã được phỉ nhổ trên diễn đàn.
GM à, thật là, cứ thế này cũng không được đâu.
Lão tử log in acc Hồn Sư. Acc này log in ở Kỳ Phong Thai, Lưu Ly Tiên của lão tử cũng thế.
Hai acc vẫn duy trì tư thế sóng vai. Lão tử không thích bộ trang phục đệ tử của acc nam, thế là ngồi lục lọi trong Thương Thành mất nửa ngày, thử tất cả các bộ thời trang nam, cuối cùng cũng chọn được bộ Cừu Mã. Cừu Mã cũng là bộ thời trang bình thường, thường lông chim hay thích khách mặc, đạo sĩ ít mặc vì là người tu đạo.
Thế nhưng khuôn ngực kia lộ ra, thật khiến người ta thèm rỏ dãi. Thế nên lão tử quyết định mặc luôn.
Vậy là một nữ đạo sĩ mặc bộ đồ môn phái màu xám đen kéo một nam đạo sĩ lộ ngực đi Chu Thường.
Nói về lực công kích, acc anh không bằng Lưu Ly Tiên, có điều có thể tank. Hai bộ trang phục cũng có skill đặc biệt, đi phụ bản hay PK đều rất ngon.
Lão tử làm Chu Thường xong mà anh vẫn chưa về. Thế là tôi lại làm nhiệm vụ hàng ngày của 2 acc, đến tận khi làm hòm hòm rồi vẫn không thấy xuất hiện.
Lão tử đi tìm.
Đến cửa hàng của anh, trời đã 4h30 sáng.
Người xăm là đàn ông, cao to vạm vỡ. Ừm, lâu như thế rồi mà người này vẫn không nằm yên, cứ ngọ nguậy. Bỉ Mao lạnh lùng nói: “Đừng có sốt ruột, hình xăm là chuyện cả đời, tinh tế thì mới đẹp.”
Lão tử vào xem, anh lại đẩy lão tử ra ngoài.
Đến hơn 2h sau, trời sáng hẳn, mọi thứ OK.
Người đàn ông này rất hài lòng, nói rằng sẽ giới thiệu thêm nhiều bạn bè đến đây. Bỉ Mao thờ ơ đẩy anh ta ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn lão tử: “Tô Như Thị, anh nghĩ chúng ta cần hiệu ước 3 điều!?”
Lão tử ngẩng đầu nhìn anh, anh rất nghiêm túc: “1. Sau 12h đêm không được ra khỏi nhà một mình. 2. Sau này các loại hai dây, váy ngắn, quần short các loại anh phải tịch thu hết. 3….”
Lão tử thấy không vui. Lão tử cả đêm không ngủ, chờ đến giờ, anh không thể nói về chuyện khác trước sao!
“Chờ một chút, Lục Tiểu Đông. 1. Em ra khỏi nhà lúc nào không cần anh lo. 2. Thích mặc gì là tự do của ca, đừng nói là hai dây, quần short, ca mặc có 1 tí cũng không mượn anh xía vào. 3. Ặc, anh định nói 3 là gì?”
Hai người bọn tôi nhìn nhau một hồi, anh im lặng tắt đèn, khóa cửa cẩn thận rồi dắt tôi về.
Giờ mới hơn 6h, đường phố vắng vẻ, cũng khó gọi xe. Chúng tôi đợi mãi ven đường, anh nắm tay tôi định dắt về. Lão tử hất tay anh ra, anh không cho, vẫn nắm chặt.
Về đến nhà, anh đi thẳng vào phòng tắm. Lão tử thấy hơi có lỗi. Thật ra anh làm việc lâu như vậy cũng thật khổ.
Vì thế, tôi gõ cửa phòng tắm. Anh mở cửa. Đệch, lão tử ló đầu vào từ bên ngoài: “Này?”
Anh dội nước sạch bọt xà phòng: “Ừ?”
Lão tử không nhịn được mà ngắm nghía một chút, tấm tắc – cái chân này, eo này, mông này…
Dựa lưng vào khung phòng tắm, lão tử nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong. Tiểu thụ hoàn toàn không nhìn lão tử, cầm bông tắm kỳ cọ người, sau đó thò tay chen lấn lấy dầu gội để gội đầu.
Lão tử muốn vào, lại cảm thấy mình thật vô duyên. (quần chúng: cô còn có duyên khi nào).
“Đến đây” tiếng anh lẫn trong tiếng nước, nghe không rõ ràng.
Tôi không biết rằng mắt tôi khi đó có phát sáng xanh lè không, nhưng khi đó lão tử rất hưởng ứng lời mời gọi của tiểu thụ, bước vào căn phòng tắm mông lung.
Sàn lát gạch men sứ hoa hướng dương. Ặc, đừng hỏi tôi vì sao chọn hoa hướng dương, bạn không cảm thấy cây này hoành tráng uy vũ hơn hoa cúc sao?!
Đù, được rồi, tôi lạc đề.
Lão tử bước vào phòng tắm, bị bọt nước từ vòi hoa sen bắn lên người. Bên trong hơi nóng. Mỹ thụ trước mặt. Ừ, GM, tôi gặm đâu trước nhỉ?
Tôi thò móng vuốt xoa cơ ngực, cơ bụng anh. Ừ~~~
“Sao nào?” Mắt anh híp lại, giọng trầm thấp. Lão tử thỏa mãn: “Co giãn tốt.”
Anh khẽ cười, véo mặt lão tử: “Sờ cái gì, kỳ lưng cho anh đi.”
Vì thế lão tử bắt đầu kỳ lưng cho anh. Da lưng anh cũng màu đồng như da cổ, không trơn bóng như da con gái, cảm giác chắc chắn lại hơi thô ráp.
Được rồi, GM, lão tử phải vững vàng. Để lão tử sờ anh ta đến dục hỏa đốt người, chẳng nhẽ anh ấy còn không nằm ra?!
Vậy nên lão tử vừa kỳ lưng vừa tranh thủ kiếm chút tiện nghi: sờ sờ eo này, chân này, vân vân. Hừm, còn về dưa chuột ấy à, tôi vẫn không thể không biết xấu hổ mà nhìn được. Bạn xem, thật ra Tô Như Thị tôi cũng là một người thuần lương chính trực, là một chính nhân quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn (GM: té đi coi, tôi sắp ọe thành thói quen rồi).
Anh cũng rất bình tĩnh tự nhiên lấy khăn lau khô đầu, giặt sạch bông tắm rồi quấn khăn quanh người. Sau đó quay người xịt vòi hoa sen khiến lão tử ướt nhẹp: “Được rồi, tắm ngủ.”
GM, lẽ nào lão tử già đến nỗi không dụ dỗ nổi một tiểu thụ nữa rồi?
Không đến mức thế chứ…