Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 101: Giáo chủ bộc lộ khí phách




Edit: Nhật Dương

An Cẩn Du cũng giật mình, hoàn toàn không cảm nhận được áp suất thấp bỗng nhiên dâng lên bên cạnh, khóe miệng khẽ co rút hỏi: "Vị bác gái này, chúng ta quen biết nhau sao…"

Cả người đàn ông đang ngồi chồm hổm giả khóc trên mặt đất cứng đờ, đôi mắt bởi vì trừng to cộng thêm khuôn mặt hóa trang trắng toát nhìn hết sức đáng sợ, vô cùng đau đớn nhìn An Cẩn Du, một tay che ngực, một tay giơ lên kiểu lan hoa chỉ nói: "Tiểu đáng yêu, em…em..em...em...gọi tôi là bác gái sao…"

An Cẩn Du xấu hổ cười: "Gọi già rồi sao, vậy gọi là cô vậy. Cô à…"

"Cô…" Mặt người đàn ông xám như tro tàn, đôi môi run rẩy nói không ra lời, lớp phấn thật dày trên mặt cũng bởi vì cơ mặt run run mà rơi lả tả xuống.

An Cẩn Du nhìn thấy cũng kinh hãi, lòng tràn đầy áy náy, cảm thấy chắc người này sẽ không đến mức tắc nghẽn cơ tim ngay tại chỗ vì tức giận đâu.

Ngay lúc An Cẩn Du cho rằng đối phương chịu đả kích quá lớn, sắp không chịu được thì người này chợt hít vào một hơi thật sâu, sau đó vừa chạy đi vừa che mặt khóc trong khi tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm.

"Tiểu Tô Tô, tiểu đáng yêu lại gọi nhân gia là cô..là cô..là cô đó… người ta không muốn sống nữa mà."

An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo và mọi người: "…"

Là đối tượng thứ hai bị nhào tới, Tô Minh Duệ như đã sớm dự đoán được, lần này lông mày cũng không hề nhăn lại một cái, thân thể khẽ nhích sang một bên, khiến người nhào tới vồ hụt lần nữa, ngay lúc thân hình kia lảo đảo ngã nhào xuống thì không chút lưu tình mà đạp một cái lên eo đối phương rồi cười lạnh một tiếng khẽ quát: "Al¬ice, bình thường một chút."

Alice bị một cước tàn nhẫn kia đạp trúng "eo thon nhỏ" thì khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu dùng vẻ mặt oán phụ chịu khổ bị vứt bỏ nhìn Tô Minh Duệ, tay giơ lên kiểu lan hoa chỉ tố cáo nói: "Tiểu Tô Tô, cậu làm vậy là ghét bỏ người ta đó, sao cậu có thể ghét bỏ người ta được chứ, chẳng lẽ cậu đã quên đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm tuyệt vời thiên cổ ban đầu của chúng ta năm đó sao, dưới làn hoa đào bay đầy trời như tuyết cậu đã nói người ta là độc nhất vô nhị trong lòng cậu, cậu nguyện ý bồi người ta xem trời xem đất nhìn tuyết ngắm sao, ngắm trăng, bàn luận từ thi từ ca phú tới triết lý cuộc sống, cuộc đời này không phân phụ, bạc đầu chẳng xa nhau. Chưa từng nghĩ mới không bao lâu, cậu đã đứng núi này trông núi nọ, bạc tình bạc nghĩa, dĩ nhiên cũng chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc, mọi lời thề non hẹn biển trước kia đều hóa thành nước chảy ra biển, một đi không trở lại. Lưu lại mình người ta yên lặng tuân thủ lời thề mê hoặc sai trái kia, thê lương bi ai làm sao, than ôi…"

"Than ôi… em gái cậu, ai thề non hẹn biển với tên nhân yêu đáng chết như cậu, còn đầu bạc răng long, cậu bình thường lại ngay cho tôi …" Tô Minh Duệ nghe Al¬ice nói những lời y hệt oán phụ thâm cung khiến người ta nổi da gà đầy người không thoải mái kia xong thì rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì vẻ tỉnh táo trên mặt nữa, dùng sức đạp lên eo ếch của Al¬ice, vừa hung hăng giẫm vừa tức giận nói: "Còn nữa, nói bao nhiêu lần rồi, không cho gọi tôi bằng cái tên đó nữa."

"Ai….da…" Al¬ice thét lên một tiếng chói tai thê lương, ngoài miệng lại không hề chịu để yên, "Tiểu Tô Tô, cậu mưu sát chồng sao, ai…da…"

Mọi người vây xem: "…"

"Ô ô ô, tiểu Tô Tô cậu giẫm nhẹ một chút, bộ đồ người ta đang mặc rất đắt đó."

Mọi người vây xem: "…"

An Cẩn Du sững sờ trong chốc lát, sau đó chợt giật mình bừng tỉnh, nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, hai mắt mở to, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Al¬ice, là anh Al¬ice sao…"

Alice đáng thương xoa cái eo già bị Tô Minh Duệ cuồng đạp tàn phá một lúc, đang từ dưới đất bò dậy thì nghe An Cẩn Du sợ hãi kêu lên, bỗng dưng quay đầu, hai mắt lưng tròng nhìn An Cẩn Du.

"Tiểu đáng yêu, rốt cuộc em cũng nhận ra chị của em rồi, đến đây, mau cho chị ôm một cái, an ủi tâm hồn bị thương của chị đi." Nói xong, Al¬ice lặp lại chiêu cũ, làm bộ sẽ nhào lên người An Cẩn Du.

An Cẩn Du theo phản xạ muốn lui ra sau nhưng lại quên mất mình đang ở trong ngực Niếp Quân Hạo, vừa lui thì không khác nào ôm ấp yêu thương, trực tiếp va vào ngực Niếp Quân Hạo.

Cùng lúc đó, một tay Niếp Quân Hạo đặt bên hông An Cẩn Du, ổn định người cô lại rồi gắt gao ôm vào trong ngực. Sau đó đá một cái vào bàn đạo cụ, chiếc dù trên bàn cũng theo đó bay lên. Cổ tay còn lại của Niếp Quân Hạo khẽ đảo, cực kỳ chính xác cầm lấy cán dù. ‘Vút’ một tiếng, trực tiếp nhắm thẳng tới bóng dáng đáng ghét đang nhào tới An Cẩn Du kia. //n.d//lllqd./

Cũng may lần này Al¬ice đã rút ra kinh nghiệm từ hai lần dạy dỗ trước, lúc nhào qua cũng đồng thời luôn chú ý cử động của đối phương, ngay lúc Niếp Quân Hạo che chở An Cẩn Du vào trong ngực, rồi dùng đôi mắt âm lãnh kia nhìn chăm chú vào anh giống như đang nhìn một người chết thì anh cũng đã cố gắng thả chậm bước chân của mình lại, rốt cuộc khó khăn lắm mới dừng lại cách chỗ hai người An Cẩn Du không tới hai mét.

Mà ngay khi anh dừng lại được thì đầu chiếc dù có đường viền hoa theo phong cách hoàng gia châu Âu kia cũng chỉa thẳng vào cổ họng anh.

Cảm xúc lạnh lẽo của miếng kim loại ngay cổ họng khiến Alice khó khăn nuốt một ngụm nước miếng. Anh không hề hoài nghi rằng nếu vừa rồi không phải anh dừng lại nhanh thì cây dù nhìn như bình thường không có gì đặc biệt này sẽ không chút khách khí đâm thủng cổ họng anh ngay tại chỗ.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, người ta chỉ đùa một chút thôi mà, chỉ đùa một chút, ha…ha…ha…" Al¬ice nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như tuyết kia của người đối diện xong thì vội vàng giơ tay làm tư thế đầu hàng, liên tục lui ra sau vài bước, cười khan mấy tiếng.

Niếp Quân Hạo cười lạnh, cổ tay khẽ đảo, chiếc dù che mưa kia vốn chỉ vào Al¬ice, ở trong tay anh lại nhẹ nhàng linh hoạt xoay tròn đa dạng, sau đó răn rắc một tiếng mạnh mẽ đâm xuống sàn nhà bằng bê tông cốt thép cứng rắn này trước mặt mọi người, phát ra tiếng xé kéo khiến mọi người không rét mà run.

Nhưng đây còn không phải là điều kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là, đầu sỏ gây ra mọi chuyện này lại dùng giọng điệu mê hoặc trí mạng như phát ra từ chỗ sâu nhất của địa ngục,  cười lạnh bổ sung thêm một câu: "Đùa giỡn sao, à, tôi hi vọng sau này sẽ không phải nhìn thấy hoặc là nghe thấy chuyện đùa tương tự như vậy, nếu không, tôi không ngại trả lễ lại, cũng đùa giỡn một chút với anh."

"…"