Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 127: Nghĩ cách cứu viện (2)




"Nào có ngờ rằng bọn họ có thể quang minh chính đại ở lại đây như thế." An Nhiên nằm rạp xuống trong rừng quan sát tình hình bên kia hồ, hừ một tiếng.

"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Số 9 lên tiếng hỏi.

"Nếu bây giờ chúng ta vào trong đó thì khả năng bị bắt sẽ rất lớn." Số 14 nhún vai, sau đó hắn xoay người lại nằm trên mặt đất, trong miệng vẫn ngậm một cọng cỏ, trên đỉnh đầu hắn là những cây đại thụ chọc trời, mây che kín cả bầu trời, khiến hắn không thể nhìn thấu trời xanh. 

Đúng vậy.

Nếu bây giờ xông vào đó cứu người, e rằng bọn họ đều sẽ bị bắt. Đạn dược của ta không đủ, nhân lực cũng không đủ.

"Dùng trí." An Nhiên thốt lên hai chữ. 

Số 14 lên tiếng cười nhạo: "Dùng trí? Cô định dùng trí như thế nào? Qua đó đàm phán với bọn họ sao? Đừng đùa nữa."

Chuyện mà An Nhiên muốn làm nhất vào lúc này chính là trực tiếp đạp tên này xuống hồ nước.

"Số 14, bây giờ anh hãy tìm ra tất cả những biện pháp để có thể liên lạc được với bộ chỉ huy đi, còn chúng tôi sẽ xông vào cứu người." Nói xong, An Nhiên liền xuất phát. 

Số 14 nắm lấy áo của An Nhiên, gương mặt đầy lo lắng: "Cô bảo tôi trở về một mình sao?"

An Nhiên nhíu mày, vào lúc cô chưa có bất cứ hành động gì, Phó Quân Hoàng đã đẩy tay số 14 ra, đôi mắt đen tuyền của anh nhìn số 14 không chớp mắt, ánh mắt đầy uy hiếp.

Ngân Lang làm ra vẻ như hắn không hề thấy gì, trong thời khắc này thì làm gì có ai dám đụng vào người quân chủ cơ chứ, nói gì đến việc nắm tay cô ấy, sĩ quan huấn luyện không trực tiếp đạp số 14 thì cũng xem như là hắn đã may lắm rồi. 

Nhìn thấy số 14 thả lỏng tay ra, Phó Quân Hoàng chẳng nói thêm một lời nào nữa, ánh mắt anh nhìn xa xăm về nơi đối diện hồ nước.

"Nếu anh không muốn trở về cũng được thôi, vậy thì anh cứ đợi ở đây đi." An Nhiên thật sự không hiểu vì sao số 14 lại bỗng nhiên trở nên nhát gan như vậy.

Số 14 không muốn cứu những người kia, An Nhiên hiểu điều đó. Cho dù bọn họ có vạch ra bao nhiêu kế hoạch đi chăng nữa thì cũng đều không tránh khỏi những sự cố, huống hồ gì bây giờ ở đây chỉ có bảy người, tổng số đạn có được còn chưa bắn được bốn mươi phát, bảy tám con dao găm, ngoại trừ số đó ra thì chẳng còn bất kỳ loại vũ khí nào nữa cả. 

Nếu muốn thắng được hàng chục con người ở trước mặt thì đó quả là... một chuyện hết sức hoang đường.

Quả nhiên những người đó đều rất chuyên nghiệp, từ lộ trình về phương thức canh gác của họ cho thấy họ không hề ngu ngốc.

"Thôi bỏ đi, xem như lúc nãy tôi chưa nói gì. Nếu muốn đi thì tất cả cùng đi." Xem như hắn xui xẻo nên mới được phân cùng nhóm với đám người đó. 

An Nhiên khẽ cong môi, xem ra những người này vẫn có thể cứu chữa được.

Phó Quân Hoàng nhìn những người còn lại, sau khi nhìn thấy không có ai tỏ thái độ bất mãn, anh liền cầm một nhánh cây vẽ vài đường trên mặt đất, An Nhiên đứng bên cạnh giải thích, Ngân Lang đã bắt đầu chuẩn bị.

Điều mà bọn họ muốn làm lúc này chính là lặn xuống hồ và giải cứu cho những người trong thủy lao, chỉ có như vậy thì hy vọng thắng lợi của bọn họ mới nhiều hơn được một chút. 

"Số 9 và số 40, các anh ở lại đây yểm trợ cho tôi, chúng tôi để hết súng lại đây." Ngân Lang đưa súng và toàn bộ số đạn có trong đó cho số 40, cười nói.

Số 40 và số 9 nghiêm túc gật đầu: "Anh yên tâm đi."

An Nhiên, Phó Quân Hoàng cùng Ngân Lang nhảy xuống nước trước, số 14 nhìn ba người họ, thở dài một hơi, ánh mắt không ngừng nhìn về phía An Nhiên, nhưng lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của An Nhiên đâu nữa rồi, cả người cô ấy đều chìm vào trong nước. 

Số 14 hít một hơi thật sâu, lặng lẽ theo sau Phó Quân Hoàng và lặn xuống nước.

Vạn Lỗi nhìn thấy số 14 nhảy xuống nước xong liền quay đầu nhìn lại ra hiệu cho số 9 và số 40, sau đó nhảy xuống nước theo những người kia.

Mặt nước vô cùng tĩnh lặng, ngoài những gợn sóng ngẫu nhiên ra thì không thể nhìn thấy bất cứ vật gì khác. 

Số 9 và số 40 nằm rạp xuống đất, tất cả những tế bào trên người đều đang cảm nhận được nguy hiểm rình rập xung quanh, ánh mắt của bọn họ chăm chú nhìn mặt nước và tình hình bên bờ bên kia.

Tính mạng của họ đang nằm trong tay những người kia, nếu phát hiện ra phía trước có bất kỳ động tĩnh gì thì bọn họ sẽ lập tức nổ súng.

Không được để lộ danh tính của mình! 

An Nhiên và bọn họ bơi rất chậm vì nếu bơi nhanh thì có thể sẽ khiến đám người kia chú ý.

An Nhiên vừa bơi chưa được bao lâu thì Phó Quân Hoàng đã bơi đến bên cạnh cô, anh đưa tay ra nắm lấy tay An Nhiên và che chở cho cô.

An Nhiên tin tưởng bơi theo tốc độ của Phó Quân Hoàng, phía sau lưng hắn còn có Ngân Lang, Vạn Lỗi và cả số 14 nữa. 

Dưới đáy hồ, bọn họ ra hiệu cho nhau, ngay lập tức, năm người họ tản ra và bơi về những hướng khác nhau.

An Nhiên và Phó Quân Hoàng cùng bơi về phía thủy lao, Vạn Lỗi có nhiệm vụ mai phục bên cạnh nhân viên canh gác ở đó và trực tiếp tiêu diệt hắn.

Ngân Lang và số 14 thì nhanh chóng bơi lên bờ thu hút sự chú ý của bọn chúng. 

Ánh mắt của Liệp Báo trong thủy lao không ngừng nhìn về phía Ngốc Ưng đang bị treo ngược trên giá. Nhìn thấy hắn ta bị tra tấn, tay hắn chầm chậm nắm chặt lại, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Phải tin tưởng hắn, chắc chắn sẽ vượt qua được." Trên mặt Vương Hào có một vết thương, máu và thịt đều đã lòi ra ngoài, thoạt nhìn trông rất đáng sợ, thế nhưng hắn chẳng hề để tâm đến, hắn chỉ nhìn Liệp Báo và cười nói: "Các người đúng là ma quỷ, quả nhiên là binh lính mà sĩ quan huấn luyện mang đến." 

Liệp Báo thoáng giật mình, lập tức gật đầu, đúng vậy, bọn họ là binh lính mà sĩ quan huấn luyện dẫn theo cơ mà.

"Chỉ cần sĩ quan huấn luyện không bị bắt thì chúng ta vẫn còn hy vọng. Bọn họ nhất định sẽ quay lại cứu chúng ta. Anh hãy yên tâm đi." Vương Hào trước giờ vẫn luôn có một cảm giác tin tưởng không tài nào lý giải nỗi đối với Phó Quân Hoàng. Đối với hắn thì không có gì mà Phó Quân Hoàng không làm được.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, ánh mắt của Liệp Báo đột nhiên dừng lại ở trên mặt nước. 

"Có chuyện gì vậy?" Nhận thấy sự kỳ lạ trong ánh mắt của Liệp Báo, Từ Chính hỏi.

Sau khi rà soát một lúc, ánh mắt của Liệp Báo liền tập trung nhìn vào tên lính canh hung ác được trang bị đầy đủ vũ khí toàn thân đang đứng bên cạnh, cất giọng nói: "Các ngươi hãy đợi đi, chỉ cần ta không chết, đợi đến khi ta có thể ra khỏi đây, ta nhất định sẽ lấy mạng các ngươi!"

Tên đó nghe Liệp Báo hô to như thế liền bất giác quay người lại, nhìn những cái gai trong thủy lao này, hắn hung ác nói: 

"Vào đây rồi mà ngươi còn muốn sống sót trở ra sao? Nằm mơ đi!"

Từ Chính không hiểu vì sao Liệp Báo lại hét lên như vậy, nhưng lúc người đó quay người lại ra tay với hắn, tinh thần của Liệp Báo mới nhẹ nhõm hơn được một chút.

Liệp Báo thừa dịp tấn công loạn xạ, những người trong thủy lao lập tức hiểu chuyện, nhưng ánh mắt của bọn họ lại không dám nhìn về phía mặt nước đó mà tất cả đều túm tụm lại thành một vòng tròn, thoạt nhìn đều là những bộ dạng đang rất sợ hãi. 

Người đó khiến cả người bọn họ mềm nhũn, sau khi cười to, hắn quăng cây súng trên tay sang một bên và lập tức quay lại vị trí canh gác ban đầu của mình, tiếp tục quan sát tình hình trên mặt hồ.

Cũng vào thời khắc người này quay người bỏ đi, những gợn sóng nhấp nhô khác thường trên mặt hồ bỗng xuất hiện, An Nhiên và Phó Quân Hoàng lặn xuống dưới phía cây cầu gỗ, sau khi xác định được xung quanh không có người lui tới, bọn họ mới chầm chậm ló ra.

Lúc những người trong thủy lao nhìn thấy An Nhiên và Phó Quân Hoàng, mắt bọn họ đều sắp rơi xuống vì bất ngờ, nhưng phần đông mọi người đều vô cùng phấn khởi 

Cho dù là như vậy thì gương mặt họ cũng chẳng biểu lộ chút sự phấn khởi nào, gương mặt vẫn nhợt nhạt, cả người vẫn đứng yên bất động tại chỗ, vẻ mặt vẫn hết sức giận dữ, họ cũng cố gắng lớn tiếng la lên, thế nhưng lúc này tên lính kia đã hết hứng thú với bọn họ rồi.

An Nhiên và Phó Quân Hoàng nhìn cách xây dựng và thiết lập bên trong thủy lao xong liền nhìn nhau, kế đó, hai người họ cùng lặn xuống nước thêm lần nữa cho đến khi họ lặn đến bên dưới thủy lao.

Cọc gỗ ở thủy lao rất to, nếu dùng dao găm thì có lẽ sẽ phải tốn rất nhiều thời gian cho cây cột này, bọn họ cũng chưa chắc sẽ có thể chống đỡ lâu như vậy. 

An Nhiên và Phó Quân Hoàng quay lại vị trí lúc nãy một lần nữa, sau khi nhìn những đồng đội của mình bên trong thủy lao, An Nhiên đã đưa ra một quyết định hết sức can đảm.

An Nhiên chỉ vào tên lính canh gác hung ác lúc nãy, sau đó đưa tay lên cổ mình làm động tác cắt, rồi liếc mắt về phía tên lính canh, Phó Quân Hoàng lập tức hiểu ý cô.

Điều mà bọn họ cần làm lúc này chính là dụ tên kia đi qua đây. 

Liệp Báo liên tục chú ý đến cuộc "đối thoại" giữa hai người kia, hiển nhiên, hắn biết mình cần phải làm gì lúc này.

"Một lát nữa mọi người phối hợp cùng tôi nhé." Liệp Báo vừa nhìn mọi người trong thủy lao vừa nói, sau đó hắn lập tức cất cao giọng: "Tôi muốn đi toilet."

Những người bên trong thủy lao còn chưa kịp phản ứng gì, nhưng họ cũng đã nhìn thấy ngôn ngữ hình thể giữa số 2 và số 8, dù cho không hiểu hết được, nhưng họ vẫn có thể hiểu được một số ý đại khái. 

Sau khi Liệp Báo kêu gào, tất cả bọn họ lập tức đồng loạt la theo, trong đó có Vương Hào kêu la to nhất, thế nhưng trong lúc hắn kêu gào, vết thương trên mặt bị kéo căng ra, đau đến mức khiến hắn phải nghiến răng chịu đựng.

Tên lính canh bỗng quay người lại, vẻ mặt cực kỳ khó coi: "Tụi bây muốn chết sớm sao?"

"Không phải không phải, anh gì đó ơi, chúng tôi thật sự không thể nhịn nỗi nữa rồi, chúng tôi..." 

"Muốn đi toilet đúng không? Đơn giản thôi, vậy cứ đi ở đây đi." Nói xong, người đó liền nở một nụ cười đầy nham hiểm.

"Anh làm vậy không phải là đang làm khó chúng tôi sao? Nếu không thì anh xem thử như vậy được hay không, tôi vẫn còn một món đồ, tôi đưa nó cho anh, anh cho tôi ra ngoài đi toilet, được chứ?" Liệp Báo cười lấy lòng.

Nghe đó hai chữ "món đồ" đồ, mắt người đó bỗng chốc lóe lên, hắn bước lên trước vài bước, chỉ còn vài bước nữa thôi là đến phía trên đầu của An Nhiên rồi. 

Liệp Báo nhìn thấy vậy thì lập tức nói tiếp: "Trên người tôi có đem theo một viên ngọc cổ được gia đình truyền lại, người trong gia đình tôi nói đây là món đồ nhất định không được đưa cho người khác, nhưng đời người có nhiều lần cấp bách, tôi cũng không thể để bản thân mình phải kìm nén ở đây được, vậy nên hay là tôi sẽ đưa món đồ này cho anh rồi anh thả tôi đi có được không?

Vừa nói, Liệp Báo còn vừa móc một thứ gì đó từ trong túi quần mình ra.

Nhìn thấy Liệp Báo dường như đang có một món đồ quý giá gì đó, hắn liền tiến về phía trước vài bước cho đến khi hắn hoàn toàn đứng phía trên An Nhiên. 

Ánh mắt của Từ Chính và Vương Hào đều liếc nhìn xung quanh, bọn họ đang quan sát xem ánh mắt của những người còn lại có hướng về phía này hay không.

Sau khi xác định không có ai chú ý, Từ Chính trực tiếp đưa tay lên đánh vào đầu Vương Hào, Vương Hào khẽ giật mình hoảng sợ, lập tức lớn tiếng la lên: "Mẹ kiếp, sao anh đánh tôi?"

“Nhìn không vừa mắt không được hả? Đâu có đánh chết anh!” 

Hai người trong thủy lao lập tức vật lộn với nhau.

Những người khác trong thủy lao bỗng xích sát lại gần cây cọc gỗ, tên lính canh sợ trong lúc đánh nhau sẽ khiến viên ngọc cổ đi tong, hắn nhanh chóng tiến lên phía trước, nhưng hắn bước chưa được mấy bước thì cổ chân của hắn đã bị bị một vật gì đó túm lấy, người hắn lập tức ngã về một bên!

Một tiếng hét khiến cho mấy tên khác chú ý. 

Nhưng lúc này những người trong thủy lao đều cười phá lên: "Haha, đáng đời, bọn tôi đã nói nhất định sẽ khiến các người bị trừng phạt rồi mà!"

"Có chuyện gì vậy!" Một tên đứng cách họ không xa nhìn về phía đồng bọn vừa bị rớt xuống nước và hét lên.

Thế nhưng dưới đáy hồ lại chẳng có ai trả lời hắn. 

Vẻ mặt của người đó thoạt nhìn có chút kỳ lạ, hắn bước về phía bên này vài bước, những người trong thủy lao đều vô cùng lo lắng không biết số 2 đã thế nào rồi.

"Henry." Tên kia nhìn về phía mặt nước, hô to.

"Không sao." Một tiếng “róc rách” vang lên, có một người ngoi lên mặt nước, trả lời câu hỏi của người kia. 

Người đó thấy Henry không sao thì quay trở về vị trí của minh, lúc quay đi, hắn còn lên tiếng trêu chọc:

"Đi đường mà té như thế thì xem ra là mày đang nhớ cô nào rồi."

"Đám oắt con trong trường học Thợ Săn đáng chết! Hôm nay tao nhất định sẽ chăm sóc bọn mày thật tốt!" Henry bơi qua, lạnh lùng quát lớn. 

Lúc mọi người nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt họ liền biến sắc.

Đây là tiếng của tên buôn ma túy lúc nãy! Lẽ nào số 2 đã bị bắt vào tay họ rồi sao?

Bọn họ nào có biết rằng, ở phía dưới đáy hồ cách bọn họ không xa, cái tên được gọi là Henry đó đã bị Phó Quân Hoàng dìm chết dưới đáy hồ. 

Người nãy giờ vẫn đang trò chuyện với bọn họ là An Nhiên, An Nhiên có một bí mật, bí mật này thậm chí đến Phó Quân Hoàng cũng không biết, cô có thể bắt chước giọng của bất kỳ ai, chỉ cần nghe qua một lần thì cô đã có thể dễ dàng dùng giọng điệu và âm thanh của đối phương để nói chuyện.

Thay đồ dưới đáy hồ này là một việc làm vô cùng tốn thời gian, An Nhiên đã lãng phí quá nhiều thời gian thay đồ rồi, vậy nên lúc tên lính canh kia gọi tên Henry khi thấy hắn biết mất, An Nhiên đã không kịp trả lời hắn.

Dáng người của An Nhiên và người được gọi là Henry kia đều nhỏ và gầy, dáng người của Phó Quân Hoàng thì lại rất dễ gây chú ý, nhìn từ phía sau lưng cũng có thể dễ dàng đoán được hắn không phải là tên buôn thuốc phiện, dáng người hắn quả là rất dễ bị phát hiện. 

Vì thế mà An Nhiên lại trở thành người đi lên cầu.

An Nhiên cải trang xong liền giận dữ bước lên cầu, đi đến trước thủy lao, cô mở cửa thủy lao ra, tức giận nói: "Mày, mày, mày nữa! Tất cả mau đi theo tao!"

Tất cả những người trong thủy lao đều sững người ra. 

Liệp Báo không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của hắn lúc này, hắn nào có ngờ người đàn ông với giọng nói ồ ồ kia lại chính là Tiểu quái vật.

Rốt cuộc là còn bao nhiêu điều mà bọn họ không biết về Tiểu quái vật nữa đây? Khả năng bắt chước của cô quả thật là quá xuất sắc.

"Lề mề cái gì! Mau lên đi! Ông đây sẽ khiến bọn mày muốn chết không mà không xong!Cười nhạo tao hả, rồi tao sẽ cho bọn mày nếm thử hậu quả khi cười nhạo tao!" An Nhiên vừa nói, mắt cô vừa không ngừng nháy, đồng thời, bàn tay với vào trong thủy lao cũng không ngừng ra hiệu. 

Người mà An Nhiên chỉ là Từ Chính, Vương Hào và số 13, An Nhiên nhìn thấy vấn đề ở chân Liệp Báo, bây giờ nếu hắn đi ra thì có lẽ sẽ bị làm liên lụy mọi người nhìu hơn.

Làm sao mà Liệp Báo không hiểu ý của An Nhiên được cơ chứ, cũng bởi vì hiểu rõ điều này nên hắn mới gượng cười đau khổ như vậy.

Từ Chính và Vương Hào lần lượt ra khỏi thủy lao, số 13 nhìn lại mọi người trong thủy lao một lần nữa rồi mới bước ra. 

Điều mà An Nhiên muốn làm nhất đó chính là giải thoát cho tất cả mọi người trong thủy lao này, thế nhưng nếu cố giải thoát cho nhiều người như vật thì e rằng cô sẽ làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng bọn người kia.

Từ Chính là người đầu tiên bước ra, sau khi nhìn thấy ánh mắt của An Nhiên, hắn lập tức lao đến đụng vào cô, nhưng vì lúc này tay hắn vẫn bị trói chặt phía sau lưng nên vẻ mặt của hắn vô cùng tức giận.

"Đến rồi sao! Không phải là mày muốn giết tao sao! Đến rồi à!" Sau khi Từ Chính xông đến khiến An Nhiên té xuống đất, hắn lớn tiếng nói. 

Trong cùng một thời điểm, Vương Hào cũng đã đi lên, không hề to tiếng, hắn chỉ nhẹ nhàng bước về phía An Nhiên.

Mấy tên còn lại đều nhìn về phía bên này, sau khi nhận thấy không có bất cứ vấn đề gì, bọn họ tiếp tục công việc của mình.

An Nhiên chật vật bò dậy, cái tên Từ Chính này chơi thật! 

Sau khi bò dậy, cô lập tức giơ chân đá Từ Chính. Từ Chính đã bị đạp ngã xuống hồ, thế nhưng vẻ mặt của An Nhiên vẫn còn vô cùng giận dữ, cô rút cây súng bên hông ra và chĩa về phía Từ Chính.

Nhìn thấy Từ Chính bị đá xuống hồ, Vương Hào liền nổi giận, hắn hét to lên và liền chạy đến xô ngã An Nhiên, nhưng kết cục của hắn và Từ Chính đều không khác gì nhau.

"Có chuyện gì vậy!" Nghe thấy tiếng súng, vài người từ bên trong căn phòng gỗ chạy ra, nhìn về phía bên này, hét lên. 

An Nhiên xua xua tay làm ra vẻ không có chuyện gì nói: "Tao chỉ vừa mới giết mấy tên không biết nghe lời thôi."

Cả gương mặt của cô ẩn sau vành nón rộng, người khác có nhìn thì cũng sẽ chỉ nhìn thấy dáng người của cô ấy, không tài nào nhìn rõ mặt.

An Nhiên vừa dứt lời, trên mặt hồ liền có một vũng máu lan ra, màu đỏ của máu càng lúc càng nhiều, trong mắt những người kia, dường như những người đó đã chết thật rồi. 

Dù sao thì những người đó đều không thể sống được nữa, giết được thì cứ giết thôi.

"Henry, thằng nhãi này, mày lo mà canh gác đi, đừng giết quá nhiều người." Người vừa mới từ trong căn phòng gỗ chạy ra thờ ơ nói, sau đó, hắn xoay người trở lại căn phòng kia.

An Nhiên không nói lời nào, chỉ quay sang nhìn số 13 và nở một nụ cười. Lúc này, vẻ mặt số 13 tràn đầy nghi ngờ. 

Ngay lúc đó, Phó Quân Hoàng vẫn luôn chờ đợi bên dưới hồ bỗng nhiên hành động, anh lặn xuống nước tìm và cởi trói cho Từ Chính, sau khi lấy con dao găm trên thi thể của Henry, anh liền quay trở lại vị trí ban đầu.

Sau khi Từ Chính cắt dây thừng cho Vương Hào, hai người họ cùng hít một hơi thật sâu và cầm lấy con dao Phó Quân Hoàng đưa cho họ lặn xuống dưới đáy hồ, bây giờ bọn họ cần phải tìm ra điểm sơ hở của thủy lao này và cứu những người còn lại ra.

Ở phía bên kia. 

Vạn Lỗi đã im hơi lặng tiếng thủ tiêu một người, hắn mặc quần áo của người đó vào, sau đó lấy hộp thuốc màu trong túi quần của người đó ra và vẽ những vệt màu lên mặt mình, đội mũ lên, vác súng trên lưng, cố gắng nhớ lại tư thế đi của người đó, rồi tiến về phía thủy lao.

Số 9 và số 40 vẫn luôn chú ý đến tình hình của An Nhiên bên kia bờ, bọn họ nằm yên bất động trên mặt đất.

Đột nhiên, một âm thanh bỗng vang lên khiến bọn họ giật mình quay đầu nhìn lại, chẳng thấy gì cả, thế nhưng cảm giác bất an lo lắng được đẩy lên cao độ khiến hai người họ không thể nào yên tâm. 

Số 9 và số 40 làm thủ thế “ẩn nấp”, sau đó dùng biên độ động tác cực nhỏ tiến đến gần chỗ ẩn náu.

Nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới là, cả hai chỉ vừa di chuyển một chút, thì một khẩu súng đột nhiên xuất hiện sau ót của họ.

"Bỏ súng trong tay xuống, đưa hai tay lên ôm đầu. Nếu không, tao sẽ lấy mạng bọn mày!" Giọng nói lạnh như băng đó phát ra từ phía sau lưng họ. 

Cơ thể hai người họ đồng thời cứng đờ, nhưng cũng vì phản ứng theo bản năng của cơ thể là làm những điều có ích nhất cho bản thân mình nên bọn họ đồng thời bỏ súng xuống, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng chăm chú quan sát tình hình bên kia hồ.

Sau khi biết nhóm An Nhiên đã an toàn trở về, cả hai liền thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra số 2 vẫn còn phải hao tâm tổn trí lo cứu mạng bọn họ. 

Hai người họ bị dẫn đi, toàn bộ súng đều đã bị tịch thu, trước khi mở miệng ra nói chuyện, người đàn ông đội khăn trùm đầu màu đen quan sát tình hình bên kia hồ, ánh mắt ánh lên một sự chế giễu.

-----

Ở một nơi khác. 

Trong bộ phận chỉ huy.

Điện thoại riêng một mực chờ đợi cuối cùng đã vang lên, Blake lập tức đến gần và nhấc máy lên: "Alo, trường học Thợ Săn xin nghe."

"Blake thân yêu của chúng ta đây rồi, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, ông có cảm động không?" Một tiếng cười vang lên phía đầu dây bên kia. 

"Piterman!" Blake nắm chặt ống nghe trong tay và nói: "Các người muốn gì! Trước tiên anh mau thả học viên của tôi ra đi đã!"

"Xem ra Blake của chúng ta vẫn bảo thủ như ngày nào. Ông có muốn nghe tiếng con gái mình không? Tôi không nghĩ rằng ông lại có một cô con gái xinh đẹp như thế này đấy! Ông nói thử xem, nếu tôi làm con rể của ông thì sẽ thế nào?"

"Piterman! Nếu mày dám đụng vào con bé thì mày nhất định sẽ không yên thân với tao đâu!" Blake giận dữ nói. 

Piterman, một trong những trùm ma túy lớn nhất Venezuela, vợ của Blake cũng đã chết trong tay hắn.

Giọng nói của Blake vừa ngưng thì tiếng la hét của Catherin ở đầu dây bên kia đã vang lên: "Ba ơi, ba không cần phải tới đây đâu, ở đây toàn là một lũ điên! Lúc nãy con vừa nghe nói có người chết rồi, có người..."

Catherin chưa dứt lời thì điện thoại đã bị Piterman giựt lại, hắn cười nhạo: "Blake, tôi tin rằng ông biết được bản thân mình nên làm những gì." 

Nói xong, hắn liền cúp máy.

Blake đặt điện thoại xuống vừa định bước đi thì đã bị Thợ Săn vừa mới trở về chặn lại.

"Tôi sẽ đi." Thợ Săn nói. 

Blake lắc đầu: “Chuyện giữa tôi và Piterman thì phải do đích thân tôi tự giải quyết! Bây giờ Catherin đang ở trong tay bọn chúng!"

Thợ Săn nhìn Blake, sau đó khẽ nhíu mày nói: "Được, vậy chúng ta cùng đi."

Blake vẫn còn định nói gì đó, thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thợ Săn, ông liền im lặng, ông với tay ra lấy chiếc mũ trong tay một sĩ quan và rảo bước đi ra ngoài. 

Số 13 vẫn còn đang đánh nhau với An Nhiên, Phó Quân Hoàng đang chờ đợi thời cơ.

"Này, xem bọn tao lại bắt được ai đây này." Giọng nói mừng rỡ vang lên, Vạn Lỗi đang cải trang không có cách nào tránh né nên đành phải đối mặt.

Có sáu người đang bước về phía hắn, ở giữa bọn họ chính là số 9 và số 40. 

Ánh mắt của Vạn Lỗi lóe lên tia kinh ngạc, hắn đưa tay ra vỗ vào tay người cùng người đi đầu: "Làm tốt lắm, người anh em!"

Sau khi người đó và Vạn Lỗi vỗ tay nhau, bọn họ liền dẫn theo số 9 và số 14 đi về phía thủy lao.

Lúc này, số 13 vẫn còn đánh nhau với An Nhiên, cô ném cho hắn ta một ánh mắt, sau đó giơ chân hung hăng đạp hắn ta một cười, thô lỗ nói: “Muốn đánh với tao hả? Vậy phải nhìn xem mày có khả năng đó hay không!” 

Sau khi đẩy số 9 và số 40 vào trong thủy lao, bọn người đi cùng với Vạn Lỗi cũng chẳng thèm chào hỏi An Nhiên, chỉ lướt qua cô, đi thẳng về hướng phía căn phòng gỗ.

Khóe mắt của tên cầm đầu vừa vỗ tay với Vạn Lỗi lúc nãy liếc nhìn về phía An Nhiên, vẻ mặt hắn thoáng chút nghi ngờ.

Lúc đi ngang qua bên cạnh cô, bước chân của hắn bất chợt dừng lại. 

Hắn bỗng quay người lại, ánh mắt quét một lượt khắp người An Nhiên