Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 136: Ấm áp nhỏ, vụ nổ lớn (1)




“Tiểu thư, lần này chúng ta ra ngoài đã đủ lâu rồi.” Bà lão đi đằng sau cách nữ tử chưa tới hai bước chân, hạ giọng cung kính nói.

Nữ tử biểu cảm lạnh nhạt, chỉ có lông mày biểu thị sự bất đắc dĩ.

“Bạch bà bà.” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút khoan thai: “Đến thời gian, tôi tự khắc biết trở về.” 

“Tiểu thư, người đừng trách bà lão này lải nhải, chúng ta đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi, đến lúc nhà loạn lên, tôi sợ…” Bà lão cũng chính là Bạch bà bà thở dài liếc nhìn tiểu thư.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bạch bà bà không biết nói gì thêm nữa. Nếu tiểu thư đã nói như vậy rồi, bà cũng không thể nói gì thêm nữa, việc bà nên làm bây giờ là chăm sóc thật tốt cho tiểu thư. 

“Đúng rối, Tịnh Thần có có nói lúc nào sẽ trở về không?”

Bạch bà bà nghe tiểu thư nhắc đến thiếu gia, mặt mày lập tức trở nên vui vẻ.

“Thiếu gia gần đây luôn gọi điện đến hỏi thăm tiểu thư, nhưng tiểu thư luôn bận, đều không nhận được điện thoại của thiếu gia.” Bạch bà bà biết mình đã đi xa vấn đề rồi: “Nhưng thiếu gia có nói nhanh nhất là hai ngày mới có thể theo tới đây.” 

Nữ tử gật gật đầu, với sự bảo vệ của mấy người, đi về phía phòng của mình. Nhưng mà, cô vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng. Những người bảo vệ xung quanh cô lập tức giống như sắp găp kẻ thù, trong nháy mắt đưa cô vào giữa bọn họ, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô gái trước mặt đang chạy về phía bọn họ.

Lúc cô gái chạy tới gần, Bạch bà bà liền giật mình. Đây không phải là cô bé mà tiểu thư sai bà đi nói chuyện  cùng sao? Bạch bà bà quay đầu lại, liếc nhìn chủ tử của mình, phát hiện chủ tử cũng không nhìn ra sau. Bà liền đi tới trước một bước, ngăn cô bé đang muốn tiếp tục đi tới.

“Vị tiểu thư này, cháu đây là muốn làm gì chứ?” Bạch bà bà mỉm cười đi đến trước mặt cô bé, dịu dàng hỏi. 

“Bà ơi, là bà phải không, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tô Nặc nhìn thấy bà lão liền giật mình.

“Là cháu sao? Cháu vội vã chạy đến đây như vậy, là muốn làm gì?” Bạch bà bà mới làm ra vẻ ngạc nhiên.

Tô Nặc nhìn Bạch bà bà, lại nhìn dáng người bị mấy người kia vây chặt lại, khuôn mặt liền ửng đỏ hết cả lên. 

“Hình như cháu đã nhìn thấy Tiểu Nhiên nhà cháu rồi, cháu đưa bà đi xem.” Tô Nặc nói xong liền muốn kéo tay Bạch bà bà đi.

Bạch bà bà khéo léo tránh tay mình đi, hoàn toàn không biết được bà đang cố ý, ngược lại nhìn rất tự nhiên.

“Thực sự xin lỗi cô bé, ta phải đưa tiểu thư của chúng ta về phòng rồi.” Khuôn mặt bà vẫn nở một nụ cười hiền dịu. Bà có thể cảm nhận được, tiểu thư đối với cô bé này rất tốt. 

Lúc tiểu thư nhìn thấy cô bé đó, ánh mắt lạnh lùng đã mang theo nụ cười. Cặp mắt to sáng và long lanh có chút ngỡ ngàng nhìn Bạch bà bà.

“Bà nói tiểu thư, là người kia sao?” Tô Nặc đưa tay chỉ về phía cô gái đang bị vây quanh bởi những người vệ sĩ cường tráng.

“Đúng vậy.” Bạch bà bà nở nụ cười. 

“Nhưng mà, cô ấy rõ ràng là Tiểu Nhiên nhà cháu.” Tô Nặc nghi hoặc: “Cô ấy là Tiểu Nhiên nhà cháu, làm sao có thể tiểu thư của bà được chứ? Hơn nữa bà cũng không phải là người của Phó gia, chỉ có người giúp việc Phó gia mới gọi Tiểu Nhiên là tiểu thư thôi.”

“Chắc chắn là cháu nhìn nhầm người rồi, tiểu thư nhà chúng ta một tay ta nuôi lớn, làm sao có thể là bạn thân của cháu được?” Bạch bà bà không chút khó chịu, mà tiếp tục nói với cô bé.

Tô Nặc nghi ngờ nhìn dáng người bị mấy tên vệ sĩ vây xung quanh. Bây giờ cô bé không nhìn thấy được, nhưng cảm giác đem lại rất thân thuộc, sao không phải là Tiểu Nhiên được chứ? 

Tô Nặc chưa từ bỏ ý định. Cô bé lại tiến về trước mấy bước. Nhưng lúc cô bé tiến tới gần, người vệ sĩ đứng trước tiên đã giơ tay ngăn Tô Nặc lại.

“Thật xin lỗi, tiểu thư của chúng tôi hôm nay có hẹn rồi, không gặp người ngoài.” Người vệ sĩ mặc áo đen lưu loát nói.

“Vậy thì tôi hẹn ngày mai gặp có được không?” Tô Nặc nghe đến đây, đôi mắt chợt sáng lên. 

Tên vệ sĩ áo đen ngây người, không nghĩ rằng cô bé dễ thương ngọt ngào trước mặt lại khó đối phó như vậy.

“Không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi phải không?” Tô Nặc cười tủm tỉm nhìn tên vệ sĩ trước mặt, cô bé tiếp tục nói: “Nhưng tôi nói với chú nè, Tiểu Nhiên nhà tôi và tiểu thư của mấy người nhìn rất giống nhau, nhưng tôi cảm thấy Tiểu Nhiên vẫn là xinh nhất.”

Trong mắt cô bé, Tiểu Nhiên là người đẹp nhất trên thế giới. 

Lông mày của tên vệ sĩ áo đen giật giật.

Bạch bà bà vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát biểu cảm của tiểu thư nhà mình chợt giật mình. Sau đó, bà đi đến trước mặt Tô Nặc, yêu thương nói:

“Tiểu thư nhà ta gọi là Bạch Dạ. Cô ấy nói rõ thời gian, nếu như cô ấy vẫn còn ở đây, cháu có thể đến phòng tìm cô ấy. Chính là phòng 608.” 

Tô Nặc gật đầu, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía người vẫn luôn cúi đầu kia, khuôn mặt nhỏ đột nhiên kích động. Phòng của Tô Nặc là 606, mà phòng 608 đối diện với phòng của cô.

“Được, ngày mai tớ sẽ đến tìm cậu.” Tô Nặc giống như sợ quên điều gì, tiếp tục nói: “Vậy tớ nói điều này, cho dù cậu không phải là Tiểu Nhiên nhà chúng tớ, tớ cũng quyết định sẽ thích cậu. Người có tướng mạo giống với Tiểu Nhiên nhà chúng tớ đều là người tốt.”

Đám vệ sĩ nghe những lời nói ngây thơ thư vậy, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt. Từ khi bọn họ bắt đầu theo tiểu thư đến nay, cô ấy chưa từng được ai khen là người tốt. Vậy mà, nha đầu ngây thơ này lại nói như vậy, tiểu thư là một người tốt? 

Bạch bà bà cũng không tự chủ được mà nhìn qua bên khác. Bà sợ rằng biểu cảm của mình sẽ lộ ra điều gì. Không phải cô ấy nói cái gì, tiểu thư thực sự không ăn khớp với những người tốt.

Tô Nặc muốn đợi đến lúc Bạch Dạ nói gì đó, nhưng Bạch Dạ vẫn không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì, cho đến lúc có một giọng nói đáng ngờ vang lên.

“Nặc Nặc, em ở đây làm gì vậy?” Tô Kình Thiên vừa tham gia tiệc rượu trở về hơi nhíu mày, nhìn thấy Tô Nặc còn đi chân trần đứng ở hành lang, sắc mặt hắn đột nhiên lạnh xuống. 

Tô Nặc không nghĩ sẽ bị tiểu thúc thúc bắt được ở đây. Cô bé âm thầm lè lưỡi. Đúng lúc cô bé muốn giải thích gì đó, mấy người vệ sĩ đứng trước mặt Tô Nặc đã đưa tiểu thư của họ về phòng rồi.

Tô Nặc lo lắng, đưa tay ra muốn kéo người, nhưng Tô Kình Thiên nhìn đến đây ánh mắt lạnh lại. Hắn khiêng tiểu nha đầu lên vai mình, sải bước tiến về phòng của bọn họ. Khuôn mặt nhỏ của Tô Nặc bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô ở sau lưng vùng vẫy đòi xuống, bàn tay nhỏ bé mềm mại đánh liên tiếp vào lưng hắn ta.

“Tiểu thúc thúc, anh để em xuống đi, thật mất mặt.” Tô Nặc sợ trong hàng lang đột nhiên có nhiều người đi ra, đến lúc đó nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, cô sẽ xấu hổ mà chết mất. 

“Ra khỏi phòng không đi giày, nói với em bao nhiêu lần rồi?” Tô Kình Thiên lại giống như không nghe thấy, tiếp tục khiêng cô đi.

Nếu không phải vì bọn họ hai ngày nay có một vụ án cần giải quyết ở đây, hắn cũng không mang tiểu nha đầu này đến khách sạn. Tô Nặc nghẹn lời, cô biết vậy là cô không đúng. Nhưng cô chỉ là mở cửa ra, liền nhìn thấy một người rất giống Tiểu Nhiên, làm sao có thể kịp mặc giày chứ?

Tô Kình Thiên bế tiểu nha đầu về đến phòng, đặt cô lên giường, sau đó đi vào phòng vệ sinh đem ra một chậu nước, trên tay còn cầm một chiếc khăn mặt. Tô Nặc tự giác nhúng đôi chân nhỏ vào chậu nước. Đôi mắt long lanh nhìn Tô Kình Thiên. 

“Tiểu thúc thúc, anh nhất định không biết vừa nãy em đã nhìn thấy ai đâu.” Gương mặt cô tỏ vẻ thần bí.

“Nhìn thấy Tiểu Nhiên nhà chúng ta rồi hả?” Tô Kình Thiên hừ hừ. Hắn hoàn toàn thuận miệng nói ra.

Hai năm nay, tiểu nha đầu này trong miệng trong đầu đều là Phó An Nhiên, cả ngày hô hào muốn đi tìm cô ta. Trời mới biết, hắn đến đâu mới tìm được Phó An Nhiên. Hai năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến hắn còn không tra ra được, thậm chí đến một tin tức cũng không rõ. Hắn đến chỗ nào tìm Phó An Nhiên bị mất tích đây? 

“Tiểu thúc thúc, anh thật lợi hại, sao anh lại biết chứ!” Vẻ mặt thần bí của Tô Nặc nhìn Tô Kình Thiên.

Tô Kình Thiên sững sờ. Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ đoán trúng. Nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, tiếp đó ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng lau sạch mặt cho cô, sau đó đứng dậy đem nước đi đổ.

“Tiểu thúc thúc, lúc nãy em thực sự đã nhìn thấy Tiểu Nhiên mà.” 

Tô Kình Thiên ở trong nhà vệ sinh nghe thấy Tô Nặc nói.

“Sau đó thì sao.” Hắn cũng không để tâm đến chuyện đó. Nếu như người đó thực sự là Phó An Nhiên, cô bé đã nhào đến đó rồi, vẫn còn ở đây nói chuyện được sao?

“Nhưng mà rất kì lạ, người khác đều nói cô ấy không phải Tiểu Nhiên, nói cô ấy tên là Bạch Dạ. Nhưng cô ấy rõ ràng là Tiểu Nhiên, sao có thể là Bạch Dạ gì đó chứ.” 

Lúc đó, khi bà lão nói Tiểu Nhiên là Bạch Dạ gì đó, cô bé đã muốn phản bác rồi. Nhưng nghĩ đến việc cô còn có thể gặp lại Tiểu Nhiên, nên mới cố nhịn, không nói gì cả, cũng không hỏi gì. Nếu Tiểu Nhiên muốn làm Bạch Dạ, vậy thì cô ấy bây giờ là Bạch Dạ.

Tô Kình Thiên đang rửa tay cũng dừng lại, đưa khăn mặt ra lau một lần rồi thu tay về. Tô Kình Thiên nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhìn Tô Nặc với vẻ mặt nghi hoặc, hỏi:

“Tiểu Nhiên kia có nói chuyện với em không?” 

“Không có, Tiểu Nhiên không nói gì cả, cứ cúi đầu, cũng không biết cô ấy đang nhìn gì.” Tô Nặc lắc đầu.

Tô Kình Thiên nếu như lúc đầu tưởng rằng bảo bối của mình nhìn nhầm người, vậy thì bây giờ hắn có thể tám phần chắc chắn. Tiểu nha đầu không chừng đã thật sự tìm được Phó An Nhiên mất tích vào hai năm trước.

“Bây giờ cô ấy tên là Bạch Dạ sao?” 

Tô Nặc gật đầu. Tô Kình Thiên không nói gì, sắc mặt hắn lập tức bình tĩnh trở lại, lại là sự ấm áp mà cô quen thuộc nhất.

“Chuyện của người khác chúng ta đầu tiên đừng nên lo, tiểu bảo bối em mau tới an ủi tiểu thúc thúc đi.” Nói xong, Tô Kình Thiên đi thẳng đến đè lên Tô Nặc đang ngồi bắt chéo chân trên giường.

Tô Nặc giật mình, nhưng cô đã không tránh kịp, hắn đè lên người cô, nhưng cũng không làm đau cô. 

“Chuyện của Tiểu Nhiên không phải chuyện của người khác.” Tô Nặc vẫn bắt bẻ lời nói của hắn: “Tiểu thúc thúc, anh về sau không được như vậy nữa. Anh bộ dạng như vậy nói chuyện, em sẽ rất đau lòng đấy.”

Tô Kình Thiên trong lòng hừ một tiếng, nguyền rủa Phó An Nhiên 800 lượt, nhưng ngoài mặt lại mang theo nụ cười dịu dàng:

“Bảo bối ngốc, đây mới là bình yên, anh đã nói rồi, bây giờ chúng ta đi ngủ nhé.” 

Tô Nặc từ trước đến nay đều rất dễ dụ, cô dụi dụi vào lòng Tô Kình Thiên, gật đầu: “Ừ, chúng ta đi ngủ thôi tiểu thúc thúc.”

Tô Kình Thiên mấp máy khóe môi, tay ôm vào eo cô, kéo cô tới gần mình hơn, nghi ngờ nói:

“Đi ngủ của em là động từ hay là danh từ?” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nặc bỗng chốc đỏ lên.

“Tiểu thúc thúc anh nói bậy gì vậy, ngày mai em còn phải dậy sớm, đến phòng Tiểu Nhiên tìm cô ấy.” Cô nói vậy, muốn nói bây giờ mình cần ngủ sớm.

Tô Kình Thiên sao có thể không hiểu được chứ. Chỉ là, mấy ngày nay hắn luôn rất bận, đều không có tiểu bảo bối an ủi mình. Bây giờ, hắn đều đã khó chịu lắm rồi. Hắn liền ôm lấy cơ thể cô hành động. Anh ta bất động cũng hay, vừa động mặt tiểu nha đầu đã đỏ bừng. 

“Bảo bối, em cảm nhận được nỗi khổ của anh không? Mau giúp anh đi, tiểu thúc thúc thực sự rất nhớ em.”

“Vậy, vậy tiểu thúc thúc anh, anh không được làm lâu quá đâu đấy, mai em còn phải dậy sớm…” Khuôn mặt đỏ bừng của Tô Nặc đã đỏ tới cổ rồi.

Lời của nha đầu còn chưa nói xong, đã bị Tô Kình Thiên ăn vào miệng rồi. 

Với Tô Kình Thiên thì đêm còn rất dài.

Ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào nổi cơn mưa, mưa không lớn, tí tách tí tách, tiếng mưa nghe rất êm tai.

Tiếng thở sâu vang lên trong gian phòng. Tô Kình Thiên sau khi xác định bảo bối của mình đã mệt và đi ngủ, mới cẩn thận xoay người đi ra khỏi giường. Nhặt áo quần trên mặt đất lên, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng xong, hắn mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ. Hắn lấy điện thoại, bấm một dãy số, người bên kia nhanh chóng bắt máy. 

“Điều tra người tên Bạch Dạ này, càng kĩ càng tốt.”

“Từ nhỏ đến lớn luôn sao?” Người bên kia hỏi.

“Toàn bộ. Điều tra tất cả những gì mà anh có thể tra được cho tôi.” 

Nói xong, Tô Kình Thiên cúp điện thoại. Chỉ có điều sau khi cúp, hắn để ý đến một cái tên nằm trên trong danh bạ.

Quân Hoàng.

Hắn không biết có nên nói chuyện này cho anh ta không. Không phải bây giờ, hắn còn chưa xác định được người gọi là Bạch Dạ đó rốt cuộc là ai. Mà chính là, nếu hắn xác định được thân phận của Bạch Dạ, cũng không biết nên mở lời thế nào với Quân Hoàng. 

Hai năm nay, biểu hiện của anh ta còn bình tĩnh hơn cả một người ngoài như Tô Kình Thiên hắn, khó trách bảo bối đều nói rằng không thích Phó ca ca. Nhất thời, hắn không biết rốt cuộc có nên nói cho hắn ta biết chuyện này hay không.

“Tiểu thúc thúc?” Giọng nói mơ hồ từ trong phòng vang tới.

Tô Kình Thiên đang ngây người ra chợt sững sờ. Sau đó, hắn vội vàng cài điện thoại ở chế độ im lặng, nhanh chóng chạy về phòng, ôm cô bé ngủ không yên vào lòng mình, tay còn xoa xoa sau lưng cô. Cho đến lúc nghe được tiếng thở sâu, Tô Kình Thiên mới nằm xuống bên cạnh, ngủ cùng cô bé.