Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 148: Con là một nha đầu nhẫn tâm! (1)




Chuyện An Nhiên đã trở về cuối cùng vẫn không giấu được Phó lão gia.

Lúc ông giận dữ xông vào phòng bệnh, An Nhiên và Phó Quân Hoàng còn đang ôm nhau ngủ.

Sáu binh sĩ kia cũng rất muốn ngăn cản nhưng Phó lão gia là một nhân vật đã đứng trên đỉnh tháp, có thể thấy được Phó lão gia trong truyền thuyết đã khiến nhịp tim của bọn họ đập loạn lên rồi, hơn nữa, bọn họ làm gì có gan cản đường của ông ấy chứ? 

Bọn họ rất muốn hét lên, muốn nhắc nhở sĩ quan huấn luyện của bọn họ nhưng khi nhìn thấy ánh mắc sắc bén của Phó lão gia thì lưng của họ lập tức đổ mồ hôi, làm gì còn có tâm tư để nhắc nhở sĩ quan huấn luyện nữa.

Cho dù bây giờ lão gia có tức giận như thế nào đi chăng nữa thì tốt xấu gì sĩ quan huấn luyện cũng là cháu trai của ông, bất kể như thế nào đi nữa thì ông cũng sẽ không giết chết cháu trai của mình, không phải sao?

Bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn, cứ thành thật đứng canh gác thôi. 

Cùng đến với Phó lão gia còn có Khúc Tuệ Tuệ, cô đuổi theo sau ông.

Hôm nay, sau khi cô cùng với lão gia dùng bữa tối không bao lâu thì lính hậu cần của ông chạy như bay đến, hắn nhỏ giọng nói vào tai của lão gia điều gì đó, kế đó lão gia đột nhiên đứng bật dậy.

“Tốt! Rất tốt! Tiểu tử thối, ông già này không bắt nó treo lên đánh thì ta chính là cháu trai của nó.” 

Nói xong, ông cũng không thèm thay quần áo, cứ mặc quần áo ở nhà mà chạy tới.

Hành động này của lão gia đã kinh động đến bác sĩ và y tá ở Phó gia, toàn bộ Phó gia thoáng cái đều loạn lên.

Lúc đó, Khúc Tuệ Tuệ cảm thấy vẫn còn may, hai người Từ Tĩnh Ngưng và Phó Văn Thắng đều không có ở nhà, nếu không nhất định sẽ càng loạn hơn. 

Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuổi của lão gia bây giờ cũng không còn trẻ nữa, thời kì chiến tranh đã lưu lại cho ông không ít các căn bệnh, chân của lão gia bây giờ không còn bằng trước đây nữa, ít nhất đã kém hơn rất nhiều so với hai năm trước.

Hành động này của lão gia có thể nói là đã làm liên lụy đến rất nhiều người.

Thế nhưng, dù thế nào đi nữa, Khúc Tuệ Tuệ cũng không ngờ lão gia tử cuối cùng lại đi đến bệnh viện quân đội. 

Đè nén sự hiếu kì ở trong lòng, trên đường đi, Khúc Tuệ Tuệ chỉ không ngừng nói với lão gia, kêu ông chậm một chút nhưng ông làm sao có thể đi chậm lại, ông đã hai năm, hơn hai năm rồi không có tin tức của nha đầu đó.

Đột nhiên biết tin nha đầu đó đã trở về, vừa xuất hiện đã ở trong bệnh viện, ông làm sao có thể chậm được.

Nha đầu nhẫn tâm kia! 

Vì vậy lúc Khúc Tuệ Tuệ đi theo lão gia vào trong phòng bệnh, nhìn thấy hai người trên chiếc giường bệnh nhỏ, cô lập tức đứng sững lại.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn ngủ, hai người ở trên giường đều đang ngủ rất say sưa

Cô gái đang được người đàn ông ôm chặt vào trong lòng. Cằm của anh ta tựa vào đỉnh đầu của cô, khóe môi cong cong, vẻ mặt của anh rất dịu dàng, sự dịu dàng trước nay chưa từng có, và đây cũng là lần đầu tiên trong hai năm qua, cô thấy anh không có nhíu mày. 

Lúc lão gia nhìn thấy cảnh tượng kia thì cũng ngẩn ra nhưng khi nhìn thấy vết trầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên, trong lòng vừa kinh hãi lại vữa tức giận, các người nói xem tại sao một người đang bình thường bây giờ lại thành ra như vậy.

“Lão gia…”Khúc Tuệ Tuệ muốn giơ tay ra đỡ lão gia nhưng lại bị lão gia nhẹ nhàng tránh khỏi.

Ông cũng đã mấy ngày không gặp cháu trai của mình rồi, hai năm nay, những khổ cực mà nó phải chịu ông đều nhìn thấy nhưng ông vẫn bất lực, ông không tìm thấy người có thể làm cho thằng bé phấn chấn trở lại. 

Nhưng bây giờ hai đứa trẻ này lại ôm nhau ngủ một cách bình yên ở trước mặt của ông, bọn họ ngủ rất say, rất an tâm.

Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi!

Cơn tức giận trong lòng ông cũng từ từ biến mất. 

Phó lão gia nhè nhẹ bước đến bên giường, ông tỉ mỉ nhìn nha đầu đang được Phó Quân Hoàng ôm chặt trong lòng, nhìn qua nhìn lại, hốc mắt không biết ướt từ lúc nào.

Phó Quân Hoàng trước giờ là một người rất dễ tỉnh ngủ, thế nhưng lần này, có lẽ anh đã quá mệt rồi. Ôm chặt bảo bối vào lòng, lần này anh ngủ vô cùng an tâm, rất ngọt ngào, thậm chí tần suất hô hấp của anh từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Cũng không biết trong hai năm qua, nha đầu này ở bên ngoài đã sống như thế nào, nhìn nó đã gầy đi rất nhiều, trên người đều là vết thương. 

Phó lão gia hít sâu một hơi, cố nén nước mắt, giơ tay ra đắp lại chăn cho hai người.

Nhưng hành động của ông đã khiến cho An Nhiên tỉnh giấc.

Lưng của An Nhiên đối diện với Phó lão gia nên lúc cô mở mắt, điều nhìn thấy đầu tiên chính là Phó Quân Hoàng đang ôm chặt cô. 

Cảm thấy có cái gì đó không đúng, An Nhiên cẩn thận quay ra khỏi ngực của Phó Quân Hoàng, chỉ có điều cô vừa mới động đậy thì Phó Quân Hoàng đã kéo cô lại, tiếp tục ôm cô vào trong lòng mình.

An Nhiên thở dài, bây giờ cô muốn xoay người cũng rất khó.

Nhưng cũng chính vào lúc cô thở dài, trong tầm mắt của cô xuất hiện thêm một người. 

Khúc Tuệ Tuệ? Tại sao cô ấy lại ở đây? Là đến để tìm lão soái ca sao?

Hình như không phải, nhìn biểu cảm của Khúc Tuệ Tuệ khi thấy vẻ kinh ngạc của cô thì biết Khúc Tuệ Tuệ cũng là người không biết gì.

Sau đó, An Nhiên nghiêng đầu mình qua, thấy một bóng người khác đứng ở bên cạnh. Lúc thấy rõ gương mặt nghiêm túc kia, trong lòng cô lập tức kêu “lộp bộp” một tiếng. 

Ông nội!

Ông… sao ông lại ở đây!

An Nhiên phản xạ có điều kiện mà ngồi bật dậy nhưng lại bị cách tay kia giữ chặt, khiến cô không thể động đậy. 

An Nhiên lo lắng, nếu như vị lão soái ca này không ở bên cạnh của cô, cô còn có thể giả vờ như không quen biết anh, thậm chí có thể nói bản thân không phải là Phó An Nhiên mà là Bạch Dạ.

Còn bây giờ, nếu như cô thật sự nói như thế thì cây trượng gỗ kia của lão gia nhất định sẽ không chút do dự mà đánh vào người cô.

“Đừng động đậy.” Phó Quân Hoàng lại kéo An Nhiên vào trong lòng của mình, tiếp tục ngủ. 

Thật ra, từ lúc Phó lão gia và Khúc Tuệ Tuệ đi vào thì anh đã biết có người đến.

Chỉ có điều sau khi biết người đó là lão gia, anh hoàn toàn không có ý muốn ngồi dậy.

Đối với anh mà nói, mặc dù bảo bối đã nói với anh là không được nói với ai nhưng anh biết có rất nhiều chuyện không cần anh phải nói thì ông của anh cũng sẽ tự biết. 

Vì vậy chuyện Phó lão gia xuất hiện ở bệnh viện vào thời điểm này đối với Phó Quân Hoàng mà nói cũng không có gì lạ.

Thế nhưng, cho dù lão gia đã đến nhưng cũng không thể quấy rầy anh và bảo bối. Đã rất lâu rồi anh không được ngủ một giấc ngon lành cùng với bảo bối.

Vẻ mặt của An Nhiên chỉ trong chốc lát đã thay đổi, cô thật không dám tin, trong căn phòng đột nhiên xuất hiện thêm hai người mà Phó Quân Hoàng lại không biết. 

“Anh buông ra cho em!” An Nhiên ở trong lòng của Phó Quân Hoàng, nhỏ giọng nói.

Phó Quân Hoàng làm sao có thể dễ dàng buông An Nhiên ra?

“Ngủ đi. Buồn ngủ.” 

Con mắt của Khúc Tuệ Tuệ cũng muốn rớt ra ngoài rồi, đã rất lâu rồi cô không thấy một Phó Quân Hoàng như thế, nếu như lúc nãy cô không nhìn lầm thì hình như sĩ quan huấn luyện đang làm nũng…

Nếu như lúc này mà Phó lão gia còn không nhìn ra Phó Quân Hoàng đang giả vờ ngủ thì ông sống nhiều năm qua đúng là không có tác dụng.

Phó lão gia không hề khách khí, trực tiếp quơ cây trượng gỗ trong tay, không chút khách khí đánh vào người của Phó Quân Hoàng. 

“Ngủ hả! Ta cho con ngủ! Ta cho con lừa ta nè! Dám giấu ta! Cái gì cũng không nói với ta!”

Vừa nghĩ đến chuyện này, lửa giận trong lòng Phó lão gia không dễ dàng mới được nén xuống, trong nháy mắt bị tên tiểu tử thúi này làm bùng lên.

An Nhiên cảm thấy rất sốt ruột, nhìn lão gia ra tay thì biết nhất định là ra tay không nhẹ, nếu như để lão soái ca này bị ông đánh hỏng thì làm sao mới tốt. 

“Được rồi, được rồi, đều là lỗi của con, là con kêu anh ấy đừng nói với ông, ông đừng tức giận nữa, nếu muốn đánh thì đánh con đi.” An Nhiên trực tiếp xoay người, nằm úp lên người của Phó Quân Hoàng, ôm chặt lấy anh, nói một cách kiên quyết.

Tuy nhiên, sau khi An Nhiên nói xong câu nói kia thì trán của cô cũng nhíu lại, nguyên nhân rõ ràng là do khi nãy cô đã vận động quá sức, làm ảnh hưởng đến vết thương.

Phó lão gia thấy An Nhiên như thế thì lửa giận trong lòng lại càng lớn. 

Nhưng ông vẫn buông cây trượng gỗ ở trong tay ra, tức giận dậm chân: “Con nói xem các con đều đã lớn như thế rồi nhưng đứa nào cũng khiến cho ông phải lo lắng! Con nói xem các con rốt cuộc là muốn làm cái gì.”

An Nhiên không lên tiếng, vẫn ôm lấy Phó Quân Hoàng, không hề động đậy.

Phó Quân Hoàng cũng không dám động đậy, anh sợ bản thân mình nếu như động đậy thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên người của bảo bối. 

Lão gia ra tay quả thật có chút nặng, những chỗ Phó Quân Hoàng bị ông đánh vẫn còn đang đau.

“Đúng vậy, các con đều có cái cớ của mình, đều có nguyên do, vậy thì các con không phải quan tâm đến việc mẹ của con vì các con mà khóc đến ngất đi, không cần quan tâm đến việc ba của con đi khắp nơi để nghe ngóng tin tức của các con, đúng không!”

Tim của An Nhiên trong chốc lát ngừng đập. 

Cô tưởng rằng… Sau khi bản thân mất tích, người của Phó gia nhiều nhất cũng chỉ đau buồn một thời gian, thật không ngờ…

An Nhiên không phải đang nghi ngờ tình cảm của người nhà Phó gia dành cho cô mà là đối với cô, đến cuối cùng, cô cũng không phải là người thân thật sự của Phó Gia. Phó gia có thể đối với cô như thế, cô thật sự không biết đó có phải là ân huệ mà ông trời ban cho cô hay không.

Nhưng bây giờ, sau khi cô nghe những lời mà lão gia nói, cơ thể của cô thoáng cái đã cứng đờ. 

“Ông à, đừng nói nữa.” Phó Quân Hoàng có thể cảm giác được một cách rõ ràng những sự thay đổi trên người của An Nhiên, ánh mắt của anh nhanh chóng rơi vào người của lão gia, trong ánh mắt tràn đầy sự không đồng ý.

Phó lão gia nhìn thấy biểu cảm của An Nhiên thì cũng biết bản thân đã nặng lời.

Nhưng cuối cùng ông vẫn không kiềm được tức giận, nếu nha đầu đã không xảy ra việc gì thì tại sao lại không quay về tìm bọn họ, tại sao không truyền tin tức cho bọn họ…Lẽ nào là vì cô không tin bọn họ hay sao? Hay là nói cô từng trước đến giờ vẫn không xem bọn họ là người nhà? 

Cho dù là điểm nào thì lão gia cũng đều không thể chấp nhận được.

Phó lão gia yêu thương An Nhiên nhất, nếu như đứa trẻ này thật sự xảy ra chuyện gì thì đối với ông mà nói sẽ là một đả kích rất lớn.

Ông vẫn luôn nói với chính mình, không có tin gì chính là tin tức tốt nhất, như vậy cũng rất tốt. 

Nhưng bây giờ thấy nha đầu kia vẫn sống tốt, còn đối nghịch với mình, nhìn đôi mắt trầm ổn của nha đầu nhìn mình, hốc mắt của lão gia trong chốc lát đã đỏ lên.

Lúc hốc mắt đỏ lên, Phó lão gia vội vàng quay người, ông không thể để cho nha đầu thấy ông khóc, nếu không sẽ bị nó cười chết.

Mặc dù tốc độ xoay người của Phó lão gia rất nhanh nhưng vẫn bị An Nhiên nhìn thấy. 

An Nhiên chỉ cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, cô nắm chặt lấy áo của Phó Quân Hoàng, ánh mắt vẫn luôn nhìn về bóng lưng đối diện với mình, cả người ông thẳng tắp.

Phó Quân Hoàng đã đặt An Nhiên trở lại giường, lần này An Nhiên không nằm xuống, cô ngồi ở trên giường, lưng dựa vào một cái gối mềm mại.

Phó Quân Hoàng đương nhiên không nhìn thấy sự thất thố (*) vừa rồi của lão gia, anh đi rót một ly nước, sau đó đặt lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh của lão gia. 

(*) Thất thố: cử chỉ sai lầm, sơ sót trong cách cư xử.

“Ông nội, ông…”

Lời của An Nhiên còn chưa nói xong thì đã bị Phó lão gia cắt đứt. 

Ông quay người lại, mặc dù hốc mắt vẫn có chút đỏ nhưng xem ra cũng bình thường hơn một chút.

“Nói cho con biết, vừa rồi là do có cái gì đó bay vào mắt của ta.” Phó lão gia hừ hừ ngồi lên ghế, ánh mắt không hề nhìn An Nhiên

An Nhiên gật đầu, nói giống như đã tin: “Con biết rồi, lúc nãy lão gia không có khóc, không có rơi lệ, mắt của người đỏ lên là do dụi mắt nhiều.” 

Nghe thấy lời này của An Nhiên, lão gia không nhịn được nữa, ông đứng mạnh dậy khỏi chỗ ngồi, mắng An Nhiên:

“Ta khóc rồi thì làm sao! Con đúng là cái đồ không có lương tâm, vì con mà toàn bộ nhà chúng ta đều không cảm thấy yên tâm, không ngừng đi nghe ngóng, không ngừng đi hỏi thăm, hầu như đã dùng hết những mối quan hệ có trong tay nhưng vẫn không nghe ngóng được tin tức của con. Mấy ngày trước, Tĩnh Ngưng còn quỳ trước mặt ta, để ta phái người đi tìm con nhưng ta là quân nhân, con cũng biết việc này là có quy định, ta không có quyền đó, nếu như ta có quyền đó, ta đã sớm phái người đi tìm con rồi.”

An Nhiên mím môi, cúi đầu, không lên tiếng. 

“Con bị mất tích, không khí trong nhà cũng trở nên bất thường, tiểu tử thối này thì bắt đầu giày vò bản thân, người trong nhà đều không dám nhắc đến tên con trước mặt của nó, con nói xem, tại sao con lại không có lương tâm như thế, thật đúng là không có lương tâm mà.”

“Đứa nhỏ xấu xa này, con có sự bất đắc dĩ của con, con có chuyện phải làm, nếu con đã không có chuyện gì, con tốt xấu gì cũng phải thông báo với bọn ta một tiếng, như thế thì chúng ta cũng không cần lo lắng đến bây giờ.”

“Đúng, con có nỗi khổ của con, con có lý do của con nhưng nếu con nói nỗi khổ và lý do của mình với chúng ta, chúng ta sẽ không phối hợp với con sao? Nha đầu, rốt cuộc là do con đã nghĩ quá nhiều cho Phó gia hay là con từ đầu đến cuối đều không xem…chúng ta là người nhà của con?” 

Câu nói cuối cùng của lão gia đã đánh mạnh vào tim của An Nhiên.

Đau đến nỗi cô không hít thở được.

Lúc đó cô không hề nghĩ quá nhiều, chỉ là không muốn liên lụy đến Phó gia, chỉ là không muốn những người mà cô quan tâm bị người khác lợi dụng, cô… 

Không hề nghĩ như thế, cô không nghĩ Phó gia sẽ vì cô mà làm đến bước này, cũng không ngờ lão soái ca sẽ tự dày vò bản thân mình, không ngờ mẹ Từ lại vì cô mà khóc đến ngất đi, không ngờ Phó Văn Thắng lại phái người đi tìm cô…

Có quá nhiều thứ cô không ngờ đến, cô cho rằng chỉ cần sau khi cô xử lý xong công việc, rồi quay trở lại tìm bọn họ cũng không muộn.

Nhưng không ngờ cách làm như thế của cô lại làm tổn thương những người nhà mà cô yêu thương. 

Từ trước đến giờ cô chưa hề trải qua những chuyện như thế, cô chỉ làm theo cách mà cô cảm thấy là tốt nhất, trước giờ chưa từng nghĩ cô sẽ làm tổn thương bọn họ đến mức này.

“Không, con không…” An Nhiên muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ngào, nói không lên lời.

“Đừng gấp, từ từ nói.” Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng vỗ vai của An Nhiên, giúp cô thông khí. 

An Nhiên biết, bây giờ cô có nói cái gì thì cũng đã trễ rồi, rốt cuộc cô cũng đã làm tổn thương bọn họ.

Khúc Tuệ Tuệ đứng ở một bên nhìn cũng cảm thấy có chút khiếp sợ.

Cô tưởng rằng người nhà của Phó gia cố ý không nhắc đến Phó An Nhiên là vì bọn họ đã quên cô ta nhưng không ngờ, đặc biệt không nhắc đến, ngược lại là vì vị trí của cô ta đã khắc sâu trong lòng bọn họ, bọn họ sợ phải tiếp xúc với thứ khiến bọn họ đau lòng. 

Trong khoảng thời gian này, mặc dù Khúc Tuệ Tuệ vẫn ở Phó gia nhưng số lần mà cô có thể nhìn thấy nữ cường nhân Từ Tĩnh Ngưng của Đế Đô là vô cùng ít. Dường như bà luôn bận bịu việc gì đó.

Bây giờ nghĩ lại, thì ra chính là chuyện của Phó An Nhiên.

Phó An Nhiên thật sự là…rất may mắn, cô ta may mắn khi có được sự yêu thương của người nhà Phó gia, may mắn khi có được tình yêu của Phó Quân Hoàng. 

Khúc Tuệ Tuệ không phải là tên ngốc, nguyên nhân cô có thể ở lại Phó gia chính là vì ông của cô và Phó lão gia là bạn cũ, mà ông của cô vì cứu Phó lão gia nên đã chết trên chiến trường, Phó lão gia thấy cô đáng thương nên mới đón cô về Phó gia ở.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy em trai của Phó Quân Hoàng – Phó Quân Nghị, ánh mắt của hắn nhìn cô khinh thường đến cỡ nào.

Mà câu nói đầu tiên hắn nói với cô lại là: “Đừng hòng có ý đồ với nhà của tôi.” 

Mặc dù Từ phu nhân vẫn luôn cười với cô nhưng cô biết nụ cười kia chỉ là biểu hiện bên ngoài, những thứ này, Từ Tĩnh Ngưng là một nữ cường nhân trong giới kinh doanh nên tự nhiên sẽ nắm bắt rất tốt.

Bà sẽ không cho chúng ta có cảm giác thân thiết nhưng cũng không khiến ta có cảm giác bà ở quá cao, không thể chạm tới, chỉ là ngoại trừ những lần mà bà nói: “Đợi An Nhiên của chúng ta quay về…” thì ngay cả cô cũng cảm nhận được Từ Tĩnh Ngưng thật sự thích An Nhiên.

Khúc Tuệ Tuệ vẫn luôn hiểu rất rõ vị trí của chính mình. 

Cô không chỉ một lần nói với chính mình phải từ bỏ Phó Quân Hoàng.

Chỉ là khi cô nhìn thấy anh, tim của cô vẫn không không chế được mà đập rất nhanh. Khi anh xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô sẽ không tự chủ được mà nhìn anh, những thứ này đều không khống chế được, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để bản thân không đi quấy rầy anh.

Nhưng lúc này đây, khi cô thấy Phó lão gia vì Phó An Nhiên là rơi nước mắt, thậm chí là nghẹn ngào chỉ trích cô ta. Nhìn thấy cảnh tượng cô ta bị mắng, trong lòng cô cười khổ, cô không chỉ bị Phó Quân Nghị xem thường, không được Từ phu nhân yêu thích, ngay cả lão gia cũng không thích cô như trong tưởng tượng của cô. 

Ít nhất, cô không thể so sánh được với Phó An Nhiên.