Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 142: Cục cưng




Editor: Puck - Diễn đàn

Toàn bộ quá trình kiểm tra An Cửu không nói một câu, thẫn thờ làm theo từng mệnh lệnh của bác sỹ.

Cho đến khi kiểm tra xong, bác sỹ cũng không mở miệng, thoạt nhìn hình như rất khó xử.

An Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tôi chỉ cần biết rằng có thể làm hay không, chuyện khác không cần nói cho tôi.”

Bác sỹ liếc nhìn cô một cái, “Có thể làm.”

Nghe được câu trả lời này, An Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe bác sỹ thuận miệng bổ sung thêm một câu, “Đúng rồi, cô mang thai chính là thai đôi.”

Cả người An Cửu cũng ngẩn ra tại chỗ.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khói mù tận thế còn xa xa không tiêu tán, không có bết bát nhất, chỉ có bết bát hơn.

Mấy người ngoài cửa vừa mới bị An Cửu đổi phiên một lần, bên này Phó Chính Huân cùng với Phó Hoằng Văn, Tô Nhu, Phó Cảnh Hi, Thôi Khiêm Nhân đi theo phía sau cộng thêm hai người hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi tới.

Khó trách cảm giác không gian này đột nhiên không có người, mặc dù sắp tan việccunxg sẽ không thể một bệnh nhân đi qua cũng không có, thì ra có vị Phật này chạy tới, kinh động bệnh viện.

Sắc mặt Thôi Khiêm Nhân rất khó nhìn, trên trán còn bị thương, cùng hai hộ vệ canh giữ ở cửa thang máy cuối hành lang, Kỷ Bạch nhìn Thôi Khiêm Nhân ở xa xa bị chính mình liên lụy, trong lòng căng thẳng một trận, lúc này anh coi như đắc tội từ trên xuống dưới nhà họ Phó.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài một nhóm phóng viên vây quanh! Truyền đi kỳ quái!” Tô Nhu đỡ ông cụ, thấy mấy người chặn ngoài cửa, vội vàng hỏi.

“Phóng viên?” Phó Hoa Sênh khiếp sợ, “Sao lại đưa phóng viên tới rồi?”

Tô Nhu cười như không cười đáp, “Đều đang đồn An Cửu mang thai con hoang bên ngoài đang bị ép phá thai, cũng không tính là con hoang, dù sao vẫn là máu mủ nhà họ Phó!”

Phó Hoa Sênh chịu không nổi nhất chính là dáng vẻ giọng điệu châm biếm này của cô ta, không nhịn được nói: “Có ý gì? Có lời gì nói rõ!”

“Bởi vì tin đồn đối tượng An Cửu lạc lối chính là Hoa Sênh cậu!” Tô Nhu thong thả trả lời.

Phó Hoa Sênh quả thật muốn vỗ bàn, “Mẹ nó, đồ ngu đần nào ăn nói lung tung!”

Lúc này Phó Hoằng Văn đi tới vỗ vai anh đóng vai phản diện, ý tốt khuyên một câu, “Em ba cần gì nổi giận, mới vừa rồi Khiêm Nhân đã nói, An Cửu bởi vì biết chân tướng nên mới tự mình muốn phá thai, cũng không phải không chịu nổi như bên ngoài truyền ra.”

Kỷ Bạch đi theo An Cửu, Thôi Khiêm Nhân cũng không nhàn rỗi, anh vẫn không yên lòng, tìm tới, sau đó lập tức đi báo lại cho ông cụ.

Phó Hoằng Văn nói xong cố ý dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Chỉ có điều, có một chút thật sự không thể tưởng tượng nổi, chuyện hợp đồng kia chỉ có mấy người chúng ta biết, rốt cuộc là ai để lộ ra ngoài đây? Sao Kỷ Bạch có thể biết?”

Phó Hoa Sênh cười lạnh không thôi, “Anh đây là có ý, Kỷ Bạch và tôi là bạn thân, là tôi nói cho cậu ấy biết để cho cậu ấy tiết lộ cho An Cửu cố ý phá hư quan hệ giữa cô ấy và Phó nhị đúng không? Có phải anh còn định muốn nói, cho dù không phải do tôi tiết lộ, vậy cũng chính là tôi và An Cửu đã sớm thông đồng thành gian, sau đó trong bụng An Cửu đang mang chính là con của tôi đúng không? Có phải anh có ý này không?”

“Đây chính là do cậu nói.” Phó Hoằng Văn ha ha mấy tiếng.

“Thật con mẹ nó kẻ xấu tố cáo trước! Rốt cuộc là ai làm trong lòng anh rõ ràng!” Phó Hoa Sênh giận đến phát điên.

Cho dù đối mặt với khiêu khích như vậy, Phùng Uyển ở bên cạnh vẫn không nói một câu, chỉ sâu kín nhìn Phó Chính Huân, người đàn ông mình yêu cả đời này, moi tim móc phổi tất cả đều dâng hiến cho ông ấy. Dù sao, nhiều năm như vậy, bà từ không chút tâm cơ nào đến hao tổn tâm cơ bắt lại trái tim của ông ấy, rồi đến thành thạo ngồi vững vị trí này, không chỉ vì bảo vệ hai đứa bé, hơn nữa càng bởi vì tình yêu của ông ấy mà chống đỡ bản thân.

Phó Chính Huân đang vội vã chạy đến nói chuyện với trưởng khoa sản, thấy bọn họ náo loạn ầm ĩ không thành dáng ve gì, một tiếng hét lên ngưng lại: “Tất cả im miệng cho ta!”

“Ngài cũng đừng nóng nảy, tôi sẽ đi xem một chút, ngài chờ.” Trưởng khoa trấn an nói.

“Cảm phiền rồi!” Phó Chính Huân gật đầu, thái độ tương đối khiêm tốn.

Phó Cảnh Hi và Tô Nhu đỡ ông ngồi xuống trên ghế dài, dường như trong nháy mắt ông cụ già nua rồi, trên mặt suy sụp chỉ còn lại lo lắng, ngay cả giận dữ trong dự đoán cũng không có.

Thấy Phó Chính Huân như vậy, Phùng Uyển quay đầu đi, lại hơi không đành lòng, liếc nhìn hai đứa con trai ở đối diện, một mặt tĩnh mịch, một đang phát điên. Phùng Uyển thở dài, cho dù cuối cùng bà mất tất cả, vẫn có Sênh Sênh và Thần Thần ở bên cạnh, coi như vì hai đứa bé, bà cũng không thể buông tha vào lúc này.

Nghĩ vậy, bà lập tức khôi phục hơi sức, chỉnh lại quần áo đứng lên, đi tới bên cạnh Phó Chính Huân, cười lạnh một tiếng đẩy Tô Nhu ra, dịu dàng xoa bóp trán thay Phó Chính Huân.

Phó Chính Huân từ từ thả lỏng một chút.

Phùng Uyển nhân cơ hội mở miệng: “Ông hiểu rõ mấy đứa con trai nhất, Sênh Sênh quả thật đã làm không ít chuyện hoang đường, cũng từng không ít lần bị người ta bôi đen, nhưng về việc lớn tuyệt đối không phải đứa không phân biệt được phải trái, không biết nặng nhẹ. Về phần Thần Thần, mặc dù động cơ ban đầu là gì, làm mẹ, tôi vẫn có thể nhìn ra nó thật lòng đối xử với An Cửu, là động lòng thật, bây giờ cũng biết hối hận…”

Phùng Uyển vừa thở dài vừa nhìn về phía Phó Thần Thương vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa An Cửu đi vào không hề có sức sống, trong lòng ê ẩm từng cơn.

“Cũng không biết sự tình sẽ phát triển thành dáng vẻ này, nếu như muốn trách… Chính Huân, tất cả nguyên nhân đều do ông! Ông quá mức độc đoán *, tự tin với kế hoạch và phán đoán của mình, một điểm này, Thần Thần cực kỳ giống ông!”

(*) nguyên gốc: 一厢情愿 một bên tình nguyện, là một thành ngữ, ý chỉ là nguyện vọng của một phía, không để ý tới đối phương có đồng ý hay không, hoặc điều kiện khách quan có đầy đủ hay không. (Baike)

Phùng Uyển không chút lưu tình chỉ trích khiến mấy người ở đây đều kinh ngạc, ai không biết tính khí của Phó Chính Huân, ông một khi đã kiên trì, thì nhất định cho là đúng, không cho phép bất kỳ kẻ nào phản bác, vào thời điểm này, ai mà không cẩn thận xu nịnh ông, làm sao có thể đi sờ vảy ngược của ông.

Vì không để cho Phó Chính Huân tức giận đến tăng sức nặng lên người Phó Thần thương, bà cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.

Lần này Phó Chính Huân thế nhưng cúi đầu, còn hoàn toàn đủ thấp, “Bà nói không sai, chuyện này, từ đầu tới đuôi… Đều là tôi phạm sai lầm.”

Lúc này, trưởng khoa sản mới vừa đi vào đi ra nói, “Phó tổng, có thể đi vào.”

Phó Thần Thương vẫn ngồi ở trên ghế dài cúi thấp đầu, mặc kệ ai tới, cho dù bọn họ nói gì cũng không hề có chút phản ứng nào, giống như không nhìn thấy cũng không nghe được, cho đến nghe được câu này, mới đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Ông nội, cháu có thể cùng đi vào không?”

Lúc này, Phó Cảnh Hi đột nhiên mở miệng yêu cầu.

Phó Chính Huân nhìn cháu nội một cái, gật đầu đồng ý.

Nhìn hai người đi vào, quả đấm của Phó Thần Thương nắm thật chặt.

Bây giờ, bà xã của anh đang gặp đau đớn, đứa bé của anh đối mặt với sống chết, anh thế nhưng lại cái gì cũng không làm được, thậm chí, sự xuất hiện của anh chỉ có thể khiến cho cô càng thêm khổ sở.

Phùng Uyển đi tới vỗ vỗ tay của anh, “Chờ một chút, có lẽ cha con có thể khuyên giải được con bé.”

Nhưng mà, còn tiến vào một người để cho người ta không bớt lo Phó Cảnh Hi…

Phó Hoa Sênh nhìn dáng vẻ Phó Thần Thương không ngừng lắc đầu, trong lúc nguy cấp như vậy Phó nhị không ngăn cơn sóng dữ, dù là Tô Hội Lê lần đó, bảy ngày bảy đêm sau cũng là đường cùng sống lại, ngóc đầu trở lại, để cho mọi người rớt bể mắt kiếng, khi nào có chán nản và không biết làm sao như thế này…

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hai bác sỹ đều lui đi ra ngoài, chỉ còn lại ba người An Cửu, Phó Chính Huân và Phó Cảnh Hi.

Trước khi bác sỹ đi đã ghé vào bên tai ông cụ nói tình huống cho ông, ông cụ kích động đến hai tay chống gậy đều đang run rẩy, “Được được được…”

Chỉ có điều, rất nhanh tất cả hưng phấn này đều hóa thành đau lòng.

An Cửu ngồi trên ghế, hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt, lại là người nhà họ Phó, có phải mỗi một người nhà họ Phó đều tới khuyên một lần mới đủ không?

Phó Chính Huân đứng ở trước mặt cô, không chút do dự và nhiều lời, liền trực tiếp nói năng có khí phách nói với cô: “An Cửu, cha biết rõ bây giờ cha không có bất kỳ tư cách gì yêu cầu con lưu lại hai đứa bé này, cho nên, tự con quyết định!”

An Cửu theo những lời này kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Ban đầu khi cha làm quyết định kia chính là vì để cho con có thể có khả năng sống thật tốt, có thể nhanh chóng vui mừng hạnh phúc, điều mà cha không thể cho bà ngoại con, hi vọng có thể cho con…” Phó Chính Huân nói xong run rẩy lợi hại, Phó Cảnh Hi đứng ở bên cạnh không ngừng thay ông vuốt lưng, nhìn chằm chằm vào An Cửu đang tràn đầy lo lắng trong mắt.

“Mới vừa rồi ở trong điện thoại nghe Khiêm Nhân nói con mang thai, cha lão già này đừng nhắc tới có bao nhiêu vui vẻ, đã nhiều năm như vậy, cha chưa từng có vui vẻ như thế. Mặc dù bây giờ cũng không phải thời cơ tốt nhất để con mang thai, nhưng mà đã có, vậy thì sinh ra, cha và mẹ chồng con tự nhiên sẽ giúp con trông chừng thật tốt, lại nói, tuổi nhỏ hơn một chút sinh con cũng tốt, khôi phục nhanh, còn có thể cùng ở chung một chỗ mấy năm với đứa nhỏ, không cần giống như cha vậy, đại khái không tới mấy năm nữa sẽ phải xuống mồ, cũng không quản được mấy đứa tụi nó…”

“Ông nội, ngài đừng nói như vậy…” Phó Cảnh Hi cau mày.

Phó Chính Huân phất phất tay, ý bảo mình không có việc gì, khóe mắt ửng đỏ, “Nhưng… Nhưng mà… Cha biết rõ cha không có phúc khí đó, năm đó khi cha phụ bạc bà ngoại con, cha biết ngay, cha sợ rằng đời này sẽ không có cách nào lấy được vui vẻ chân chính…”

“Thằng nhóc thúi kia sợ rằng còn tưởng cha tới khuyên con đấy! Nó giống với cha năm đó, đều tự chuốc lấy! Con gái, bây giờ cha để lời ở đây, cho dù con làm quyết định gì, cha đều ủng hộ con. Cho dù… Cho dù con muốn bỏ đứa bé, đừng nói hai, cho dù là ba! Chỉ cần con vui vẻ, cha bảo đảm không có bất kỳ ai có thể ngăn cản quyết định của con! Con không có nghĩa vụ phải nối dõi tông đường vì nhà họ Phó! Nhưng mà đối với tổn thương tạo thành cho con, cha biết rõ cả đời cha đều không thể đền bù…” Từng câu từng chữ của Phó Chính Huân kiên định như bàn đá, tiếng nói run rẩy còn là tiết lộ ông hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể nói ra này lời nói, tự tay xử cháu nội của mình tử hình.

“Nhưng mà, có một việc con nhất định phải nhớ, đừng cho rằng từ đầu tới đuôi chỉ có lừa gạt, không nên bởi vì như vậy mà mất đi lòng tin với cuộc sống thậm chí là tình người, cách thức của cha không đúng, nhưng mà ý định ban đầu của cha, từ trước tới nay luôn hy vọng con sống tốt. Về phần con và Thần Thần, là nó không có phúc khí…”

An Cửu yên lặng nghe lời này, gắt gao cắn môi run rẩy.

Phó Cảnh Hi đưa một chiếc khăn tay cho cô, liếc nhìn giấy thỏa thuận ly hôn giống như cây cỏ cứu mạng ở trong tay cô, “An Cửu, có thể đưa cho cháu xem giấy thỏa thuận ly hôn một chút không?”

An Cửu gật đầu một cái thuận tay giao cho cậu ta, trong nhà này người duy nhất cô không bài xích cũng chỉ có Phó Cảnh Hi.

Phó Cảnh Hi nhanh chóng xem một lần, sau đó mở miệng nói: “Cháu nhìn giúp thím rồi, không có bất cứ vấn đề gì, chú hai ngược lại ra tay hào phóng, chú ấy gần như ra tay trắng rời đi.”

An Cửu không lên tiếng, cô vốn không nhìn nội dung, bởi vì không chuẩn bị muốn đứa bé, cũng không chuẩn bị muốn gì của anh, cho nên cho dù anh viết như thế nào cũng không liên quan, chỉ cần đoạn tuyệt quan hệ, một kết quả này đã đủ rồi.

Phó Cảnh Hi tiếp tục nói: “Nếu như thím lo lắng đứa bé cũng có thể bị lấy ra đổi lấy lợi thế ích lợi, vậy không cần, thím cũng đã nghe rồi, ông nội sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội như thế, nếu như thím lo lắng tới quyền sở hữu sau khi sinh đứa bé ra, có phần hiệp nghị này, thím có đầy đủ năng lực nuôi dưỡng đứa bé.”

Trên mặt An Cửu thoáng qua một tia giãy giụa và dấu vết hy vọng, tất cả những thứ này đều là vấn đề mà cô hoàn toàn không dám đi suy tính, từng hết lần này đến lần khác trong lòng tự nói với mình không thể dao động, không thèm nghĩ không lập kế hoạch gì cho cuộc sống sau khi có cục cưng.

Phó Cảnh Hi trả thỏa thuận ly hôn lại cho cô, giúp cô vén một lọn tóc rơi ra sau tay, “Tin tưởng sau khi có cục cưng thím sẽ không lười nhác như vậy nữa, sẽ làm tấm gương tốt! Trên đời này, vẫn có rất nhiều người, rất nhiều việc, đáng giá để cho thím vì nó mà trở nên tốt đẹp hơn…”

Phó Cảnh Hi nhìn dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn khéo léo của cô, trên thực tế trong lòng đừng nhắc tới có bao nhiêu dáng vẻ quật cường dứt khoát, không yên tâm thở dài, “Cuối cùng, bên chỗ chú hai, nếu như thím lo lắng bị quấy nhiễu, chỉ cần ông nội phối hợp, chúng ta có thể để cho chú ấy cho rằng đứa bé đã sớm không tồn tại. Cháu và ông nội, đều hy vọng thím có thể thật vui vẻ.”

Phó Chính Huân và Phó Cảnh Hi, hai lập trường vốn một khuyên giữ một khuyên không giữ, đến cuối cùng, lại ngược tới đây, chỉ đều là trăm sông đổ về một biển.

Phó Cảnh Hi nhìn vào mắt cô, gần như xuyên thấu nội tâm của cô, “Cháu biết rõ chuyện này là đả kích rất lớn với thím, lấy cá tính của thím, khẳng định đã rất hận chú hai, nhưng mà, trả thù một người, phương pháp tốt nhất không phải đi tổn thương chính mình, mà là, nên cố gắng sống tốt hơn người đó. Nếu như không có đứa bé, thím nên mở lòng một chút, vậy cũng đừng nên…”

“Cảnh Hi…” Cảm xúc cuối cùng đã tới điểm giới hạn, An Cửu che mặt, giọng nói yếu đuối đứt quãng, “Làm sao có thể cam lòng… Muốn… Muốn chúng… Nhưng mà, tôi không có cách nào…”

Phó Cảnh Hi thở dài đi tới nắm hai vai cô, “Cháu biết rõ, cháu biết rõ…”