Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 94: Uy hiếp




Lãng Quên- Diễn Đàn

Phó Hoằng Văn liếc mắt cùng với Tô Nhu, trong mắt không kiềm nén được vui sướng.

Lời nói này không phải có ý nói chấm dứt khế ước trước đây, lqd Phó Thần Thương một xu cũng không chiếm được sao!

Phùng Uyển sợ hãi, lo lắng không thôi liếc nhìn Phó Hoa Sênh muốn anh đi đến hòa giải.

Phó Hoa Sênh liền mở miệng: “Nên sớm ly hôn, như vậy chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.”

Tên nhóc này!

Phùng Uyển nhéo mạnh Phó Hoa Sênh một cái, cái nhéo này khiến cho Phó Hoa Sênh đau đến nhe răng trợn mắt.

Anh ta không gây trở ngại đã không tệ rồi, bà còn có thể trông cậy vào anh ta đến hỗ trợ sao?

Nói đến cùng, hai đứa con của bà không có lấy một người đáng tin, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, sao mệnh của bà lại khổ như vậy chứ?

Ánh mắt Phó Thần Thương kiên quyết thoáng qua tia sắc bén: “Vợ của con, dựa vào cái gì cần ba chăm sóc cả đời.”

Dù sao Phó Thần Thương có thể là gia chủ trong tương lai, Thôi Khiêm Nhân cũng không dám quá bức bách, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, hai bên giằng co.

“Nếu còn giằng co, tay của An Cửu có thể bị bỏ đi!” Phó Thần Thương cau mày nói.

Nhưng mà nếu lúc này anh buông tay giao An Cửu ra, anh dám khẳng định lấy tính tình của ông, cả đời này có thể anh không bao giờ gặp được cô nữa, cuối cùng là vì phần trăm cổ phần, hay vì không muốn buông tay, anh đã hỗn loạn không biết rõ nữa.

“Mày cho là ai đã khiến nó trở nên như vậy hả?” Phó Chính Huân giận tím mặt, nhưng những lời này giống như đạp vào trúng tử huyệt của ông. Huống chi, nếu muốn truy cứu nguyên nhân vẫn là do chấp niệm của ông tạo nên.

Sau khi ông nổi giận liền cong lưng trầm mặc vài giây, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Thằng hai, buông cô bé ra, cổ phần công ty vẫn là của con!”

Phó Hoằng Văn sửng sốt nửa ngày mới nhảy dựng lên: “Cái… Cái gì? Ba, sao có thể được? Lúc trước rõ ràng đã nói, lqđ khế ước giấy trắng mực đen, sao có thể nói thay đổi liền thay đổi? Không công bằng!”

Tô Nhu so với Phó Hoằng Văn bình tĩnh hơi một chút, chỉ cho là ông trong cơn tức giận nên mới hồ đồ, khuyên nhủ: “Ba à, vấn đề này để đến lúc ba bình tĩnh rồi hãy bàn luận tiếp!”

Phùng Uyển rất nhanh thu lại vẻ mặt kinh ngạc, nhéo mạnh một cái bên hông Phó Hoa Sênh trước khi anh ta muốn lên tiếng kháng nghị.

Phó Hoa Sênh vốn muốn mở miệng, lại bị nhéo đau suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Ưm… Cuối cùng con cũng không phải là con ruột! Nếu để cho anh hai làm gia chủ, con liền bỏ nhà đi…”

Phó Hoằng Văn nóng nảy đi tới đi lui: “Ba, 20% cổ phần không phải là chuyện đùa, lúc trước ba muốn bọn con lập ra cái khế ước kia con đã không đồng ý rồi, nếu như ba muốn làm theo quy tắc cứng nhắc cứ đưa vào, như vậy bọn con có thể cạnh tranh công bằng, cuối cùng nếu để em hai đoạt lấy con cũng chịu, nhưng rõ ràng hiện tại cậu ta không có chăm sóc tốt cho An Cửu, vì sao cổ phần vẫn là của nó? Ba, lần này ba quả thật quá bất công! Con không phục!”

Phó Chính Huân tức giận vỗ bàn: “Đều câm miệng hết cho ông! Tôi không phải thảo luận cùng với các anh! Là quyết định! Tôi biết các anh không phục, về sau sẽ cảm thấy lão già tôi đây cố tình gây sự. Tôi nói cho các anh biết, gia nghiệp là một tay tôi tạo nên, tôi muốn cho ai thì cho người đó, nghĩ muốn làm gì thì làm thế đó, nếu hôm nay tôi muốn đưa tất cả cho cô nhóc kia, các anh cũng không có nửa câu để nói chuyện, không phục có thể cút ra khỏi Phó gia!”

Phùng Uyển yên lặng thở dài, lời nói của ông, thằng hai bởi vì không phục nên đã cút ra khỏi nhà lăn lộn nhiều năm, chính ông bày mưu tính kế kéo người trở về! Đúng là càng già càng không rõ phải trái rồi!

Ông vừa mới quậy một màn kịch khiến cho bà an tâm không ít, quả nhiên người thừa kế ông hài lòng nhất vẫn là thằng hai.

Thật sự là sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng*, hi vọng lần này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

(*sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: ý chỉ trong mắt thấy tình huống không còn đường tiến nữa, bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến hi vọng)

Ông nhìn thấy vết thương trên người An Cửu lo lắng không thôi, vội la lên: “Còn thất thần gì nữa? Mau đưa người cho Khiêm Nhân! Tay con bé sau này nếu có nửa điểm tật xấu, mày đừng có trách ông.”

Phùng Uyển nhìn Phó Thần Thương đứng bất động, nháy mắt với anh.

Đi Tây thiên chín chín tám mươi mốt kiếp nạn lại khó xảy ra kì tích xé rách toàn bộ, đã nhanh chóng tu thành chính quả, llêquýđônn này quả thật là trái với lẽ thường, còn không mau nhận phúc?

Phó Thần Thương chậm rãi ôn An Cửu đứng lên, Thôi Kiêm Nhân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đưa tay tiếp lấy.

Một giây sau, hai tay xấu hổ giơ giữa không trung.

Bởi vì Phó Thần Thương gằn từng chữ:

“Con, không, đồng ý.”

Nói xong để lại cho mọi người nghẹn họng trân trối nhìn ôm lấy An Cửu đi ra ngoài cửa.

Trước khi đi, Phó Cảnh Hi luôn đứng im lặng ở đầu cầu thang ném chìa khóa của chính cậu cho anh.

Phó Thần Thương nhìn cậu, một tay bắt lấy.

“Cám ơn.”

……

Mới vừa rồi Lục Chu bị người của lão gia giữ lấy, chỉ có thể lo lắng đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Phó Thần Thương ôm người đi ra, lập tức đuổi theo.

“Gọi điện cho Jason nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.”

Lục Chu liếc mắt nhìn vết thương trên người An Cửu: “Đã rõ.”

Tuy nghĩ muốn ôm người trong lòng cao chạy xa bay, rời xa tất cả mọi người Phó gia, rời xa mọi người như hổ rình mồi.

Nhưng vết thương của cô không thể chậm trễ nữa.

Cuối cùng, Phó Thần Thương ôm An Cửu đi đến bệnh viện tốt nhất thành phố X, mời học trưởng tinh thông ngoại khoa khi du học có quen biết.

“Thế nào rồi?”

“Lúc đưa đến, vết thương sau lưng đã được xử lý khá tốt, cổ tay phải bị dập nát gãy xương, bây giờ giải phẫu đưa về vị trí như cũ, dùng thép cố định lại…”

Jason nói một hơi dài, Lục Chu kinh ngạc nhìn Phó Thần Thương lại có thể nghe hết không sót một chữ, không có cắt ngang. Lấy tính cách của Phó Thần Thương, chỉ muốn nghe người ta báo cáo kết quả, không muốn nghe thêm một câu vô nghĩa nào hết.

Cuối cùng cũng thể hiện được bản thân là người tài giỏi chuyên nghiệp bên ngoại khoa, Jason ho nhẹ một tiếng kết luận: “Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, lqd chẳng qua phải chịu đau đớn thôi. Lần này may mà cậu tìm được tôi, nếu không tay cô bé này dù có chữa khỏi cũng để lại dị tật!”

Phó Thần Thương nhíu mi: “Xương gãy dập nát? Cô ấy tự mình đập…”

Ý ở ngoài lời, sửng sốt khi cô đối xử tàn nhẫn với chính bản thân như vậy.

Jason nhíu mày không hỏi, không hiểu vì sao lại cảm thán: “Cô bé dùng lực rất lớn! Cậu nên may mắn khi tay cô ấy vẫn còn.”

“...”

……

Trong phòng bệnh.

Phía sau lưng và bên tay phải An Cửu đều có vết thương, nên chỉ có thể nằm nghiêng bên trái.

Phó Thần Thương cởi áo khoác nằm ở bên cạnh cô, đưa tay bó thạch cao lên trên người mình ôm lấy, tay còn lại ổn định ôm lấy eo cô, để phòng ngừa cô xoay người ra sau đè lên vết thương.

Lúc đó, cô đã thay bộ quần áo sạch sẽ mát mẻ của bệnh viện, nhu thuận tùy ý để anh ôm vào trong ngực.

Nhìn cô ngủ yên ổn khiến cho anh an tâm, một đêm bôn ba mệt mỏi tràn đầy trời đất, lại không dễ dàng gì mới đoạt người trở về, trong khoảng khắc không thể nào chợp mắt được.

Hộ sĩ đẩy cửa tiến vào, thấy một màn này, thật cẩn thận lên tiếng nhắc nhở: “Phó tiên sinh, người bệnh đã đến giờ truyền nước.”

“Ừ.”

Giọng điệu Phó Thần Thường có chút không tình nguyện, cuối cùng cũng phối hợp đẩy cô từ trong lòng ngực ra, cẩn thận để cô nằm sấp lại, bàn tay to vuốt ve gáy cô.

Mới vừa rồi anh căn bản không biết mình vì sao trong giây phút cuối cùng nói ra “Không đồng ý”, anh chỉ biết, l.q.đ sau khi ba anh nói ra câu kia khi đó, trong lòng nặng nề tràn đầy bất an, khi chính bản thân trả lời câu nói đó như một viên thuốc giải đi sự bất an đó trong lòng anh.

Lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, trực giác bản năng này đã vô số lần ở cửa ải sinh tử cứu thoát anh.

Còn lần này, nếu anh thua bởi vì luôn luôn tự tin, vậy thì đi theo cảm giác một lần đi.

……

Không qua bao lâu, Lục Chu gõ cửa nói cho anh biết Phùng Uyển đến đây.

Phó Thần Thương lo lắng liếc nhìn vào chỗ An Cửu một cái, ra khỏi phòng bệnh.

Lục Chu nhìn anh đi ra, vô cùng biết điều tránh đi chỗ khác để cho mẹ con bọn họ nói chuyện.

Không có người ngoài, Phùng Uyển bắt đầu oán giận: “Thần Thần! Sao con lại làm vậy? Vừa rồi ba con đã nói ra những lời kia, sao con lại không đồng ý?”

Phó Thần Thương nhíu mi cắt ngang: “Tính cách của ba, mẹ là người hiểu nhất, càng lớn tuổi càng tùy ý làm bậy, l^q;đ bây giờ ông ấy có thể nói với con như vậy, ngày sau cũng có thể thu hồi lại, vừa rồi mẹ cũng thấy ba coi trọng An Cửu như thế nào, chỉ có An Cửu mới là điểm yếu của ông ấy!”

Nói đến đây, Phùng Uyển đã hiểu ý anh, bà thừa nhận bà đã bị thuyết phục. Cho dù bà tự xưng là người hiểu rõ ông nhất, cũng không có khả năng dự đoán được mọi chuyện, giống như chuyện hôm nay là một ví dụ.

“Cho nên, hiện tại mẹ không nên đụng đến An Cửu, ngược lại còn phải đối tốt với cô ấy hơn nữa.” Phó Thần Thương nói.

Phùng Uyển có chút không tình nguyện, dù sao một giây trước còn nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết, một giây sau bỗng nhiên càng phải cẩn thận lấy lòng cô nhóc kia, loại tâm lý chênh lệch này giống như mặt sông so với đáy biển khiến không ai chịu nổi.

Nhưng bây giờ không có biện pháp nào khác.

Phùng Uyển im lặng một lúc rồi nói: “Ta biết rồi.”

Nói xong lại muốn nói rồi thôi nhìn con trai mình: “Thần Thần…. Hôm nay con không đồng ý chỉ vì vậy thôi?”

“Nếu không thì sao?” Phó Thần Thương hỏi lại.

Phùng Uyển lại im lặng.

Đúng vậy! Nếu không thì sao? Dựa vào ánh mắt vô cùng soi mói của con trai mình sao có thể nhìn trúng cô nhóc kia chứ?

Trong nháy mắt Phùng Uyển không để ý, lqđ Phó Thần Thương nâng trán, trong mắt hiện lên một tia do dự.

Điểm yếu…

Cuối cùng, cô ấy sẽ trở thành điểm yếu của ai chứ?