Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 60




Đến ngày 18, bà Hảo nhờ một số người bưng bánh cuộn thừng và trứng gà xếp trên mâm có trải lớp giấy đỏ đưa đến nhà tiểu Tô. Nhiều đồ như vậy nên phải nhờ mười cậu thanh niên bưng giúp. Nhìn đội ngũ dài như vậy, bà Hảo thật vui vẻ. Thím Lưu đến giúp đỡ cười nói: "Thím, nhiều đồ như vậy tiểu Tú ở cữ thêm nửa tháng cũng được ấy chứ. Thím thật tốt với tiểu Tú. " Bà Hảo nghe vậy liền nói: " tôi chỉ có một đứa cháu không tốt với tiểu Tú thì tốt với ai?"

Tô Tô sinh ra vào ngày mùng 5 tháng 11 dương lịch, đến ngày đầy tháng thì trời rất lạnh cho nên tiểu Tú không định ôm tiểu Tô tô ra ngoài cho mọi người gặp, tránh được lạnh thì lại phiền toái. Cũng may mọi người cũng hiểu, đều đến gian phòng thăm Tô Tô một chút. Vào phòng , tất cả mọi người đều ghen tị với đồ dùng trong phòng này."Tiểu Tú, đây là cái gì mà đẹp vậy, con nhờ ai làm giúp vậy?. Nói cho thím biết với, mấy ngày nữa con trai thím cũng chuẩn bị lấy vợ, muốn làm ít gia cụ chuẩn bị. Nếu bày trong tân phòng mấy thứ này thì sẽ rất đẹp."

Tiểu Tú nghĩ thầm: những gia cụ này hình dáng rất đẹp mắt. Nhưng trên mặt cười hì hì nói: "Thím, tất cả con đều nhờ A Thúc ở thôn đông giúp đấy, thủ nghệ của A Thúc thật tốt, thím nhờ A Thúc làm giúp cho vài bộ bằng gỗ hồng, lúc tân nương tử tới nhất định sẽ vui mừng." Thím vừa vuốt gia cụ trong phòng vừa nói: "Thủ nghệ thật là tốt. Chỉ là những gia cụ này cần bao nhiêu gỗ vậy?"

"A Thúc làm gia cụ rất tốt cũng không uổng số gỗ đã dùng, số gỗ này so với bình thường không sai biệt lắm. Thím yên tâm đi, nhà thím cứ chuẩn bị gỗ như bình thường là được."

"Như vậy thật tốt!" Vì vậy một đám tam cô lục bà lại bắt đầu trêu chọc tiểu Tô tô.

Tiểu Tô hôm nay cũng thật bận. Nhưng tiểu Tô loay hoay rất vui vẻ. đầy tháng của con gái bảo bối phải náo nhiệt như thế mới được . Tiểu Tô đứng ở trước viện nhìn các đầu bếp bận rộn đem mỗi một món ăn làm thành thành phẩm, nhìn lại đầy sân nha đầu, tiểu tử tán loạn, nghe bọ họ nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười rộ lên, tiểu Tô cảm thấy hôm nay là một ngày thật tốt, nên vui vẻ. Nhưng lúc này lại có người tới cửa gây sự.

Nhị Lại Tử bị tiểu Tô thu thập mang cả người đầy thương tích trở về, chị hắn nhìn thấy nên gọi anh rể về. Anh rể hắn vừa nhìn thấy đã biết Nhị Lại Tử lại làm chuyện xấu liền mắng : " cậu lại làm chuyện gì tốt đây?" Nhị Lại Tử luôn sợ anh rể, cũng chỉ có anh rể mới trấn áp được hắn. Thấy anh rể nổi giận Nhị Lại Tử đành đem chuyện từ đầu đến cuối kể lại.

Kể xong chuyện Nhị Lại Tử liền vội vàng tránh ra một bên, tránh được một cước của anh rể."Chị cậu làm sao có thể có một thằng em như cậu? chuyện như vậy mà cũng có thể làm được? cậu cứ chờ xem, nếu tiểu Tú không sao thì cậu sang đó xin lỗi cho tôi. Nếu như tiểu Tú có chuyện, cậu chuẩn bị tâm lý ngồi tù đi!" Nói rồi anh rể hắn đen mặt rời đi. Lưu lại hai chị em ôm đầu mà khóc. Chị Nhị Lại Tử khóc vì hành động vô lương tâm của đứa em. Nhị Lại Tử lại khóc vì người mình bị thương thật đau!

Sau khi khóc, Nhị Lại Tử bắt đầu để ý tin tức của tiểu Tú. Mặc dù Nhị Lại Tử bình thường rất vô lại nhưng nói cho cùng cũng chỉ thường đùa bỡn có chút lưu manh, chiếm chút món lời nhỏ, trộm con gà con vịt của người ta, chưa từng giết người. Vốn định đến bệnh viện hỏi thăm, nhưng Nhị Lại Tử lại sợ mùi cồn trong bệnh viện, mà vết thương trên người còn chưa lành, nên không đủ dũng khí đến bệnh viện. Vì vậy liền nhờ người chú ý động tĩnh trong bệnh viện.

Khi Nhị Lại Tử nhận được tin tức nói mẹ con tiểu Tú bình an thì bất an trong lòng mới hạ xuống. Nhưng vẫn không nói ra được lời tốt đẹp nào: " chị, em đã nói không cần lo lắng mà, đứa con gái không rõ lai lịch kia mạng rất lớn." Kết quả bị chị hắn mắng thậm tệ: "Mặc kệ người ta mệnh có cứng hay không, em cũng không thể như vậy. Từ giờ sống an phận một chút cho chị!"

Nhị Lại Tử hút điếu thuốc, quyết định thừa dịp tiểu Tô tiệc đầy tháng cho con tới cửa nói xin lỗi, đều là một thôn , cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, không người nào có thể tránh nhau cả đời, còn không bằng sớm nói xin lỗi, cuộc sống sau này cũng tốt hơn chút. Vì vậy anh rể hắn chuẩn bị ít đồ, muốn mang Nhị Lại Tử tới cửa chịu đòn nhận tội. Nhưng Nhị Lại Tử không đồng ý.

"Anh rể, anh có phải là anh rể của em không vậy? Làm như vậy em còn đâu mặt mũi nữa, sau này ra đường thế nào?"

Anh rể hắn nghe vậy rất giận, ném điếu thuốc đi, mở miệng mắng : "cậu còn cùng tôi nói chuyện mặt mũi nữa sao? Cái bộ dạng này của cậu da mặt còn dày hơn cả tường thành rồi. Còn cùng tôi nói làm sao gặp người? có thể nói như vậy với tôi tại sao lúc đó không suy nghĩ tại sao muốn tiện tay ném pháo? Hôm nay cậu đi thì tốt, không đi thì anh đem cậu trói đi qua!"

Nhị Lài Tử gân cổ cãi, không chịu đi làm cho anh rể hắn tức giận tóm tay hắn: " tiểu Tử ngươi thì giỏi rồi bây giờ còn biết cãi lại nữa." Chị hắn xông lên ngăn : "Đừng đánh, có lời gì từ từ nói, " anh rể hắn giơ tay lên cũng không đánh xuống được, chỉ đành phải thả tay xuống: " Em cứ nuông chiều nó đi! Hiện tại nếu nó đi với xin lỗi cũng tốt hơn là để về sau em phải đi bệnh viện hầu hạ nó!"

Chị Nhị Lại Tử suy nghĩ một chút, lau nước mắt khuyên hắn: " chị nói này, em nghe anh rể một lần đi, tiểu Tô mà ra tay thì hung ác lắm, lúc trước hắn đem hắn đem em làm tặc mà bắt thì em cũng phải biết chứ? Vết thương mấy hôm trước hắn đánh em đang còn đó?" Chị hắn vừa nói, Nhị Lại Tử không tự chủ run rẩy, sờ sờ bụng của mình, lúc ấy thật là đau. Vì vậy Nhị Lại Tử suy đi nghĩ lại, vì những ngày tốt đẹp sau này, không giống như bao cát bị người khác đánh, đành theo anh rể đến nhà tiểu Tô xin lỗi.

Tiểu Tô nhìn hai người đứng ở ngoài cửa viện, sắc mặt khá là khó coi, thấy Nhị Lại Tử, tiểu Tô mới nhớ tới, mấy ngày này chỉ lo vui vẻ vì có tiểu Tô Tô, quên là ai hại tiểu Tô Tô trước khi ra đời . Hiện tại người đó đứng ở cửa nhà mình, nếu không phải là hôm nay là đầy tháng tiểu Tô Tô, tiểu Tô đã động thủ đem hai người đuổi đi.

Anh rể Nhị Lại Tử cũng thấy sắc mặt tiểu Tô không tốt, vội cười nói: "Tiểu Tô, cậu đừng tức giận, lần này thật sự là hắn không đúng, ta đã dạy dỗ nó một trận rồi, hôm nay đến đây chính là để cho nó tới nói xin lỗi với cậu ." Nói rồi bảo Nhị Lại Tử cúi thấp đầu nói xin lỗi với tiểu Tô. Nhị Lại Tử bị anh rể ép buộc, miễn cưỡng cùng tiểu Tô nói câu: "Thật xin lỗi."

Tiểu Tô thấy hắn không tình nguyện nói xin lỗi, trong lòng càng tức thêm. Chỉ là người ta đã tới nhận tội, mình cũng không thể quá đáng, có một số việc cũng không phải là có thể nói rõ rang được. Vì vậy tiểu Tô đành miễn cướng cười nói: " Đã tới rồi thì ngồi một chút đi. Tiểu Tú cùng đứa bé ở trong phòng, cũng may ngày đó có anh Vĩnh Minh, nếu không còn không biết sẽ thế nào."

Mặc dù tiểu Tô rõ rang là cười nói, nhưng ý tứ trong lời nói vẫn làm cho Nhị Lại Tử rét run."Nhà tôi còn có việc không thể ở lại được, để lần sau vậy!" Anh rể Nhị Lại Tử cũng cảm thấy không có mặt mũi nào mà đi vào ăn cơm. Vì vậy nói xin lỗi rồi ra về. Trên đường trở về, anh reersddi trước, Nhị Lại Tử đi sau, đi được nửa đường anh rể hắn nói: " Cậu về sau an phận cho tôi, nếu không anh liền đánh gãy chân cậu cũng tốt hơn cậu bị người ta bắt vào tù!"

Người gây khó chịu đã đi, tiểu Tô lại lần nữa lên tinh thần đi tiếp đãi mọi người uống rượu, nghĩ tới con gái nhỏ Tô Tô, tiểu Tô đã cảm thấy vui mừng rồi. Nhưng sau khi khách về, tiểu Tô vẫn không nhịn được cùng tiểu Tú kể khổ: "Tú, em như vậy thật tốt, chỉ cần ôm Tô Tô. Hôm nay anh và tiểu Ngọc thật sự là cười đến mặt đông cứng cả."

Nói đến tiểu Ngọc, tiểu Tô cảm thấy tiểu tử này thật là khá. Mặc dù bình thường có chút không biết điều, nhưng là thời điểm mấu chốt vẫn rất hiểu biết. Ban ngày lúc Nhị Lại Tử cùng anh rể hắn tới thì tiểu Ngọc liền đứng sau lưng tiểu Tô không rời, tiểu Tô đang suy nghĩ nếu như khi đó mình với bọn họ tranh chấp, đoán chừng tiểu Ngọc sẽ là người đầu tiên xông lên giúp một tay đánh người.

Tiểu Tú thấy bọn họ cũng mệt mỏi, vì vậy liền hái rất nhiều trái cây trong không gian cho tiểu Tô và tiểu Ngọc mang sang ăn với bà Hảo. Tiểu Ngọc gặm trái cây cười nói: "Anh Tô, cám ơn nhiều. Cả ngày hôm nay em đều chưa ăn gì, thật là đói lắm rồi."

"Đừng nói nữa, anh cũng rất đói đây, chúng ta xuống bếp xem có gì ăn được không." Hai người chạy vào phòng bếp tra xét có cái gì ăn không. Trong phòng bếp, đồ ăn không ít, nhưng phần nhiều là đồ ăn thừa. Nhìn đồ ăn thừa này tiểu Ngọc thật không có khẩu vị: "Anh Tô, nấu chút mì đi, trong nồi còn chút cháo gà. Chúng ta nấu tô mì gà, đến lúc đó bưng một chén cho bà Hảo và chị Tú. Nhất định là rất ngon!" Vì vậy hai người ở phòng bếp nấu mì gà.

Ăn mì xong mọi người về nghỉ ngơi, một nhà ba người tiểu Tô tiếp tục vào không gian nghỉ ngơi, đột nhiên tiểu Tú nhớ tới một chuyện, một cước liền đem tiểu Tô từ trong không gian đá ra ngoài: " Anh đi mang rượu đế còn dư chuyển vào đây đi." Vì vậy tiểu Tô ôm một vò 50 cân rượu đế vào không gian. Tiểu Tú đem Tô Tô giao cho tiểu Tô ôm, sau đó lại đem tiểu Tô ra ngoài không gian: "Anh và Tô Tô ra ngoài trước đi, em đổ rượu xong liền ra ngay."

Khi tiểu Tú đem một vò rượu đế rót hết cho cây nho xong, liền từ trong không gian đi ra, tránh cho bị không gian đưa ra ngoài. Hai vợ chồng lại chơi đùa một hồi với Tô Tô rồi mới ôm nhau đi ngủ! Chỉ là, tiểu Tú không thể ngủ được bởi vì một nửa tâm tư của tiểu Tú đang còn trong không gian, không biết không gian sẽ có cái gì mới nữa đây? Tiểu Tú rất mong đợi!