Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 3




một tuần sau, tòa nhà Tần thị

Chú Hai nhà họ Ngô ngồi trong phòng họp, tâm trạng vừa căng thẳng vừa chờ mong, liên tục nhìn cửa ra vào chờ Tần Hoài đến.

Bước đến thay ly cà phê, thư ký Lưu nói “Tổng Giám đốc Ngô, ông chờ một lát. Tổng giám đốc sắp họp xong rồi, khoảng chừng mười phút nữa là đến.”

“Vâng, tôi không sao.” Chú Hai hơi lúng túng, ngồi xuống.

Thư ký Lưu về phòng thư ký, hỏi trợ lý Anna “Phương án hợp tác với Công ty thực phẩm Ngô thị chuẩn bị xong chưa?”

Anna tìm tài liệu đưa cho thư ký Lưu “đã chuẩn bị xong lâu rồi ạ. Nhưng mà chị Lưu, Tổng Giám đốc Ngô muốn bàn chuyện hợp tác sao không thấy nhân viên đi theo?”

Anna đã làm việc ở Tần thị được ba năm, phần lớn các trường hợp hợp tác kinh doanh như vậy, hai bên đều cử nhiều người đến bàn bạc, đây là lần đầu tiên thấy chỉ có một mình ông chủ đến.

“Có hợp tác được hay không còn phải xem nhiều yếu tố khác nữa.” Thư ký Lưu nói có chút ý tứ sâu xa.

“Có phải giống như lời đồn mấy bữa nay, lần này hợp tác là liên hôn cho Tần Đại thiếu gia.” Anna với vẻ mặt đã phát hiện ra sự thật, nói.

“nói ít, làm nhiều đi.” Thư ký Lưu mắng, thật là, lời đồn này là ai truyền ra vậy.

một lúc sau, Tần Hoài đến, thư ký Lưu lập tức đứng lên, nói “Tổng Giám đốc Tần, đây là phương án hợp tác với Ngô thị. Tổng Giám đốc Ngô đã đến từ một tiếng trước, đang chờ ở phòng họp số hai.”

“Ừ”. Tần Hoài cầm tài liệu, cũng không lật xem, xoay người đi đến phòng họp số hai.

Chú Hai nhà họ Ngô chờ đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng nhìn thấy Tần Hoài thì kích động đứng lên “Chào Tổng Giám đốc Tần!”

“Xin lỗi, để Tổng Giám đốc Ngô chờ lâu.” Tần Hoài áy náy nói.

“không sao, là tôi đến sớm.” Chú Hai nói, liếc nhìn tài liệu trên tay Tần Hoài.

Tần Hoài cười không nói, ngồi xuống đối diện chú Hai nhà họ Ngô, để tài liệu xuống bên cạnh mình “Tổng Giám đốc Ngô, phương án hợp tác của ông chúng tôi đã thảo luận qua, khả năng tiến hành hợp tác rất cao. Chúng tôi cũng rất muốn được thực hiện.”

“Vậy tốt quá. Được hợp tác với Tần thị là vinh hạnh của chúng tôi.” Hai mắt của chú Hai sáng lên, tâm tình có chút kích động.

“Nhưng mà ….” Tần Hoài bỗng nhiên nói.

“Có vấn đề gì sao?” Chú Hai thấp thỏm hỏi.

“À, ông đừng lo lắng. Chúng ta bên cạnh quan hệ hợp tác còn có quan hệ thông gia, đã thân lại càng thêm thân mới đúng.” Tần Hoài cười nói “Mẹ tôi chỉ muốn thứ tư tuần này mời cô Ngô Đồng đến nhà chúng tôi ăn bữa cơm nhạt, xem như là tìm hiểu lẫn nhau.”

“Ngô Đồng?” Chú Hai kinh ngạc nói “Nó …”

“Có vấn đề gì sao?” Tần Hoài cười hỏi, ngón tay như lơ đãng gõ nhẹ vào tập tài liệu phương án hợp tác.

Chú Hai nhà họ Ngô kinh ngạc trong giây lát, sau đó kịp nhớ đến lời của Tần Đại thiếu gia đã nói trước khi rời đi. Chú Hai nhà họ Ngô biết, nhà họ Tần muốn thay người, đối tượng xem mắt đổi thành cháu gái mình – Ngô Đồng.

“Được, chúng tôi nhất định sẽ đến.”

“Tốt, vậy cuối tuần tôi sẽ cử người đến Ngô thị cùng ông bàn phương án hợp tác cụ thể, nếu khôngphát sinh ngoài ý muốn, lần giải ngân đầu tiên sẽ được thực hiện.”

“Được”. Trong lòng chú Hai nhà họ Ngô biết rõ, có người tới Ngô thị hay không, việc hợp tác có thành hiện thực không cũng phải chờ xem kết quả của bữa cơm tối thứ tư tuần này.

Tuần Hoài đích thân tiễn người ra cửa, sau đó quay lại văn phòng đưa tài liệu về phương án hợp tác cho trợ lý đặc biệt của mình là Lâm Vĩ, nói “Cậu phụ trách dự án hợp tác cùng Ngô thị đi, cuối tuần mang đến cho luật sư Chu coi. Còn nhớ lần trước tôi đã dặn dò gì cậu không?”

“anh yên tâm, điều khoản kèm theo tôi đã sớm dự thảo ra đây.” Lâm Vĩ cầm một tờ giấy đưa cho Tần Hoài.

Tần Hoài cầm lấy, đọc lướt qua, thái độ tương đối hài lòng.

Chú Hai nhà họ Ngô ngồi trong xe, dọc đường luôn suy nghĩ chuyện này phải làm sao bây giờ. Khi lái xe dừng xe trước cửa công ty cũng không thấy ông ta nhúc nhích gì.

“Ông chủ, đã đến công ty rồi ạ.” Người lái xe chờ không được, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ừ, tôi biết rồi.” Chú Hai liếc nhìn tòa cao ốc, từ tầng hai mươi đến tầng hai mươi ba là trụ sở của Công ty Ngô thị, bên trong có mấy trăm nhân viên đang làm việc, là tâm huyết cả đời của ông ta. “Chở tôi đivề nhà.”

“Vâng” Mặc dù không hiểu vì sao ông chủ thay đổi ý định nhưng người lái xe vẫn quay xe đi về nhà.

Nhà họ Ngô, thím Hai thấy chồng giờ này đã về nhà, thì ngạc nhiên hỏi “Sao giờ này ông đã về nhà?”

“Tôi vừa từ Tần thị về.” Chú Hai cảm thấy hơi mệt mỏi, ngồi vào ghế salon.

Thím Hai nghe chồng vừa từ Tần thị về thì lo lắng hỏi “Sao rồi? Đàm phán hợp tác có thành công không?”

“Tần thị vẫn giữ ý định hợp tác với chúng ta.” Chú Hai đáp “Chỉ là đối tượng muốn liên hôn không phải là Chi Chi.”

“không phải là Chi Chi? không phải ông nói là Tần thị muốn tìm vợ cho con trai lớn nhà họ Tần nên mới đồng ý hợp tác với chúng ta sao? không cần Chi Chi đi liên hôn mà vẫn muốn hợp tác với chúng ta, có chuyện tốt như vậy sao?”

“Họ không muốn Chi Chi vì đã vừa ý với Ngô Đồng.”

“Cái gì?” Thím Hai kinh ngạc kêu lên “Ngô Đồng? Sao lại có Ngô Đồng ở đây?”

“Bà đã quên lần trước ở khách sạn, con trai lớn nhà họ Tần đã nói trước khi đi rồi sao” Chú Hai tự giễu nói “Chúng ta không coi chuyện đó là thật, nhưng người nhà họ Tần là nghiêm túc.”

“Làm sao bây giờ? Con bé Ngô Đồng không phải là một đứa dễ nghe lời.” Thím Hai lo lắng nói.

“Bà Tần muốn mời Ngô Đồng đến nhà ăn cơm tối, sau đó đến cuối tuần Tần thị mới cử người chính thức đến bàn phương án hợp tác với chúng ta.” Chú Hai nói xong, thoáng nhìn vợ mình.

“Họ muốn là?” Thím Hai cũng kịp thời phản ứng lại, vỗ bàn một cái đứng dậy “Để tôi đi tìm gặp Ngô Đồng.”

“Sau đó thì sao? Chúng ta nói chuyện với con bé như thế nào?” Chú Hai hỏi “Bà đừng quên chúng ta đãđối xử với con bé như thế nào.”

“Vị trí con dâu cả nhà họ Tần cũng đâu làm con bé tủi thân, chứ không chỉ có mình nó thì làm sao mà có được nhà chồng như thế.”

“Bà cho rằng ai cũng tham giống bà hả?”

“Vậy phải làm sao? Nếu không phải tự nhiên nó xuất hiện ở đó thì sự việc đâu như bây giờ.” Thím Hai tức giận nói.

“Cũng không khác nhau lắm, cùng lắm thì Tần Đại thiếu gia không vừa ý Chi Chi, hôm nay chúng ta biết không thể hợp tác với Tần thị mà thôi.” Chú Hai hiểu rõ hơn vợ mình, cho dù nhà họ Tần muốn liên hôn, nhưng quan trọng là con trai lớn nhà họ Ngô phải đồng ý, nếu không đã không có việc sắp xếp xem mắt tại khách sạn. Tóm lại, vẫn là anh ta không vừa ý con gái nhà mình.

“Chi Chi nhà chúng ta chỗ nào cũng tốt hơn Ngô Đồng, con trai lớn nhà họ Tần đúng là không có mắt …”

“Bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì?” Chú Hai nhà họ Ngô ngắt lời chửi rủa của vợ.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao? Hay là từ bỏ việc hợp tác.”

“không được, không phải ông nói là công ty không còn chống đỡ được bao lâu sao?”

“Vậy cũng chỉ có thể đi thuyết phục Ngô Đồng.” Chú Hai nhà họ Ngô nhìn vợ, nói “Bà điện thoại kêu Chi Chi và Ngô Khải về nhà, ngày mai chúng ta đến bệnh viện.”

Môi thím Hai nhà họ Ngô giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

Ngày thứ hai, trong vườn hoa của bệnh viện An Khang, Ngô Đồng đẩy xe cho Tiều Nguyên đi dạo hoa viên.

“Chị, mặt trời lên cao rồi. Chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Tiểu Nguyên chỉ chòi nghỉ mát cách đó khôngxa, nói.

“Được” Ngô Đồng đẩy em trai vào chòi nghỉ mát.

“Chị uống chút nước đi” Tiểu Nguyên đau lòng nhìn mặt chị gái hơi tái nhợt.

“Cám ơn em” Ngô Đồng cười, cầm chai nước suối.

“Chị, gần đây chị vất vả quá, không cần ngày nào cũng đến bệnh viện lo cho em. Có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút, nhìn chị gầy đi rồi, da dẻ cũng không tốt như trước.” Tiểu Nguyên cười “Làm mình xấu đi, coi chừng không tìm được bạn trai.”

“Em còn nhỏ mà biết cái gì.” Vẻ mặt Ngô Đồng có chút ghét bỏ.

“Em nhỏ đâu mà nhỏ, cũng đủ tuổi học đại học rồi …”

“Đúng thế, nếu Tiểu Nguyên không bị bệnh, hiện giờ em có thể đi học đại học rồi”. Ngô Đồng những ngày qua chỉ biết bất lực nhìn em trai từ chàng trai rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, dần dần trở nên gầy yếu như bây giờ.

một khuôn mặt đẹp trai với mái tóc ngắn, vì phải xạ trị mà đã rụng hết tóc.

“Chị, em không sao, bác sĩ cũng nói, em đang hồi phục rất tốt mà.” Tiểu Nguyên thấy cảm xúc của chị gái chùng xuống, vội vàng an ủi.

“Đúng vậy em nhất định không sao hết. À, quên nói với em, lần trước chị gặp chú Hai, chú đã đồng ý đến thử xét nghiệm. Nhưng dạo này công việc của chú hơi bận nên không đi được. Khi nào chú sắp xếp ổn thỏa sẽ đi làm xét nghiệm ngay.” Ngô Đồng động viên em trai, dù thế nào đi nữa, chú Hai và người nhà là hy vọng cuối cùng của Tiểu Nguyên, Ngô Đồng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Ngô Đồng nhớ lại lời của bác sĩ đã nói cách đây nửa tháng, ánh mắt càng thêm kiên định.

“Ngô Đồng, bệnh của em cháu ngày càng nặng thêm. Nếu không tìm được tủy thích hợp thì thời gian còn lại không quá hai tháng đâu. Chú đề nghị cháu ngừng việc điều điều trị bằng hóa chất đi.”

“Chú Hai?” Tiểu Nguyên đối với người chú này cũng không còn nhớ rõ ràng, khi còn nhỏ, do còn có ông nội nên hai nhà cũng thường qua lại. Nhưng từ khi ông nội qua đời thì ít liên lạc đi. Gần nhất gặp là khi ba mẹ qua đời vào ba năm trước.

“Đúng vậy, chú Hai nghe tin em bị bệnh cũng rất lo lắng” Ngô Đồng cười nói “Bác sĩ đã nói, khả năng tương thích tủy của người có quan hệ họ hàng rất cao, em chắc chắn không có việc gì.”

“Dạ” Dù là thật hay giả, Tiểu Nguyên cũng không muốn làm chị gái lo lắng, nên vui vẻ gật đầu.

“Chúng ta về phòng đi.” Ngô Đồng sợ em mệt mỏi, đẩy xe lăn đi về phòng bệnh.

Chẳng qua giờ phút khi đẩy cửa vào phòng bệnh, nhìn thấy người trong phòng, hai chị em đều sững người lại.

“Chú Hai, thím Hai …” Ngô Đồng kinh ngạc một lúc mới nói.

“Chào cháu, Ngô Đồng” Chú Hai gật gật đầu, vừa thân thiết nhìn Tiểu Nguyên, nói “Tiểu Nguyên hả, xin lỗi cháu, cháu bị bệnh lâu rồi mà hôm nay chú mới đến thăm cháu được.”

“Cháu chào chú Hai, thím Hai, chị họ, anh họ, Cám ơn mọi người đã đến thăm cháu” Tiểu Nguyên cười chào hỏi.

“Chú thím không chỉ đến thăm cháu. Chú Hai nghe nói cháu cần tìm người có tủy phù hợp để ghép nên đã gọi anh chị họ cùng đến để kiểm tra, đặc biệt là gọi anh họ cháu đang ở nước ngoài nhanh chóng trở về.” Thím Hai nhân cơ hội nói.

Tiểu Nguyên thực sự cảm động, Ngô Đồng thì hơi khiếp sợ nhìn một nhà chú Hai. Mới đây, thái độ của nhà chú Hai như thế nào, cô vẫn hiểu được, sao bỗng nhiên lại thay đổi như thế này.

Cho đến khi thử máu xong, Ngô Đồng cũng không biết phải có thái độ như thế nào.

“Kiểm tra phải mất một tuần, tuy nhiên tình trạng bệnh của Tiểu Nguyên tương đối khẩn cấp nên chúng tôi sẽ ưu tiên trước, chắc là thứ hai sẽ có kết quả, hy vọng là kết quả tốt”. Bác sĩ nói xong, gật đầu rồi rời đi.

“Chú Hai, cháu thay mặt Tiểu Nguyên cám ơn chú và gia đình” Ngô Đồng đến trước mặt nhà chú Hai, cúi đầu thật sâu.

“Đều là người nhà cả, cháu đừng khách sáo như vậy.” Chú Hai đỡ Ngô Đồng dậy, sau đó liếc mắt nhìn vợ.

“Đúng vậy, Ngô Đồng, cháu cũng quá khách sáo rồi”. Thím Hai cũng nói.

“Vậy là xong rồi phải không? Con đi được chưa?” Ngô Chi Chi không vui nói. Ngô Khải thì nhún vai tỏ ý không sao.

“Vậy cháu chăm sóc cho Tiểu Nguyên đi, cuối tuần chúng ta quay lại.”

“Vâng”. Đối với việc nhà chú Hai đến để kiểm tra độ tương thích của tủy sống, Ngô Đồng rất cảm kích nên không quan tâm tại sao Ngô Chi Chi có vẻ mặt không vui. cô ân cần tiễn nhà chú Hai ra đến cổng bệnh viện.

Người nhà chú Hai ngồi trên xe, vẻ mặt căng thẳng. Ngô Chi Chi nói thẳng “Nếu kết quả phù hợp, sẽphải làm phẫu thuật rút tủy sao? Con nghe nói rất đau đó”

“Phải đến thứ hai mới có kết quả mà. Nếu chị không muốn rút tủy thì chị đi theo đuổi cho được Tần Đại thiếu đi.”

“Chị không thích anh ta đâu, thật là một người thô lỗ. Chị em chỉ thích các chàng trai nho nhã, phong độ, như Tần nhị thiếu còn tạm được.”

“Nhưng đáng tiếc là anh ta không vừa mắt chị.” Ngô Khải chế giễu.

“Em không sợ sao?”

“Em không sao, em không phản đối việc hiến tủy. Do mẹ và chị không đồng ý nên em không nói mà thôi. Em cũng định cuối tuần lén đến bệnh viện kiểm tra.”

“Con..” Thím Hai vừa nghe con trai có ý định này thì muốn mắng con.

“Được rồi, cãi nhau thì giải quyết được cái gì” Chú Hai quát lên, rốt cuộc trong xe yên tĩnh.

Ông ta nghĩ hiện Ngô Đồng cũng mong muốn kết quả kiểm tra tìm được tủy tương thích.

“Nếu có kết quả xét nghiệm tủy tương thích, ba mẹ nói sao với chị họ?” Ngô Khải không nhịn được hỏi tiếp “Con cảm thấy nhà mình làm vậy giống như là đục nước béo cò”.

“Câm miệng!” Thím Hai trợn mắt quát con trai.

Con bé Ngô Đồng này, đồng ý là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, tủy của người ta không phải là cho không.