Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 97-2: Mỹ nhân kế (2)




Khi Tiêu Hòa Nhã vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu đi tìm hiệu trưởng nhà mình, sau đó nhà tù thì không tìm được mà bị lạc đường rồi! Vừa rồi rất sốt ruột, thế nhưng đã quên bản thân mình là dân mù đường. Xong rồi, chỗ này lạ nước lạ cái, cô phải làm sao bây giờ nha?

Đi hết một cái sân lại một cái sân,Tiêu Hòa Nhã đã hết chỗ nói rồi, người nào không có việc làm tự dưng lại xây một khu trồng cây cảnh làm gì hả? Thật là chịu không nổi mà! Bây giờ cô phải làm đây? Dù thế nào cũng phải có người để cô hỏi đường một chút chứ!

“Tĩnh Hòa cư?” Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy ba chữ hữu lực trên một cái cổng vòm, “Bên trong này có người không?” Tiêu Hòa Nhã dè dặt cẩn thận đi vào, nhỏ giọng kêu: “Có người không? Xin hỏi có ai ở đây không? Không lên tiếng là tôi vào đó nha!”

Bước từng bước một, từ từ lắc lư đi vào, Tiêu Hòa Nhã thận trọng nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện yên lặng giống như không có ai vậy.

“Chị đã chịu đến thăm tôi rồi hả?” Đột nhiên có một âm thanh già dặn truyền tới, dọa Tiêu Hòa Nhã nhảy dựng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, vừa vuốt trái tim nhỏ bé vừa từ từ xoay người nhìn lqd qua chỗ phát ra âm thanh, một chiếc xe lăn đang đậu dưới tàng cây hòe, trên xe lăn có một người phụ nữ đang híp mắt nghỉ ngơi, bộ dáng coi như là khoảng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, lông mi thường thường, ngũ quan thật là tinh xảo, người này chắc chắn cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ là tại sao lại đứng ở trong sân này, còn nữa đôi chân bị làm sao vậy?

“Tôi cho rằng lâu như vậy không tới, chị đã sớm quên mất bà cô già này rồi?” Người phụ nữ đó vẫn không có mở mắt, dường như biết người tới là ai, dĩ nhiên bà đã ngộ nhận Tiêu Hòa Nhã thành người đó rồi.

“Cái đó... Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý xông vào!” Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng xin lỗi, hình như cô đã quấy rầy người ta đang nghỉ ngơi rồi.

Người kia nghe được tiếng nói chỉ là hơi sửng sốt một chút, rồi lại vẫn như cũ, không có ý nghĩ muốn mở mắt, “À, không phải là cô ấy, tôi còn tưởng rằng cô ấy đến thăm tôi!”

“Cô ấy là ai? Người rất nhớ cô ấy sao? Người có thể gọi điện thoại bảo cô ấy đến đây thăm người mà!” Tiêu Hòa Nhã ôn tồn nói, hiện giờ xã hội phát triển như vậy, muốn gặp một người không phải là rất dễ dàng sao? Cũng không phải ở thời cổ đại, hiện giờ đã có máy vi tính, giao thông cũng rất thuận tiện nha, có thể trực tiếp đi thăm người đó mà!

“Ha ha ha......” Người kia lại nhẹ nhàng bật cười, “Cô bé, cô còn nhỏ, có một số người không phải nhớ là có tư cách gặp được!”

Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, rõ ràng tươi cười thanh nhã như vậy, nhưng cô lại nhìn ra một chút cay đắng, nhớ một người còn phải xem có tư cách hay không sao? Cô không hiểu!

“Vậy người hãy nói với tôi có được không, tôi sẽ truyền đạt giúp người, sau đó bảo cô ấy đến thăm người được không?” Không biết vì sao, cô chỉ là không muốn nhìn thấy trên mặt người này lộ ra nụ cười như vậy. Rõ ràng có thể tinh khiết vui vẻ như vậy, nhưng mà.....

“Không cần!” Người ngồi trên xe lăn thản nhiên lắc đầu, “Nếu cô ấy có thể đến gặp tôi thì sẽ đến, hiện tại không đến dĩ nhiên là vẫn chưa có tha thứ!”

Tiêu Hòa Nhã nửa hiểu nửa không, nhanh chân nhanh tay đi tới: “Bên ngoài mặt trời lớn như vậy, tôi đẩy người vào trong nhà nha!”

“Cảm ơn!” Khi người này nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã rõ ràng sửng sờ một chút, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, rồi sau đó liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, “Cô gái nhỏ, con họ Tiêu!” Không phải nghi ngờ, cũng không phải thăm dò, mà là vô cùng khẳng định nói.

Tiêu Hòa Nhã bị hù dọa, làm sao rất nhiều người sau khi liếc nhìn cô một cái đều có thể biết cô họ Tiêu, chẳng lẽ diện mạo của cô chính là một mặt nhà họ Tiêu? “Người là...” Tiêu Hòa Nhã dừng một chút, không biết nên gọi chị hay là dì, nếu gọi dì thì sẽ làm cho người ta già đi, nếu gọi chị, cô ấy sẽ không cho rằng mình không tôn trọng cô ấy chứ?

“Con có thể gọi tôi là cô!” Người này nhẹ cười nói.

“Cô?” Tiêu Hòa Nhã nghi ngờ, sao có thể gọi cô được chứ?

“Không muốn sao?”

Nghe trong giọng điệu của bà có chút tủi thân, Tiêu Hòa Nhã vội vàng lắc đầu, “Không có, không có, con chào cô!”

“Ừ, ngoan!” Người nọ bật cười, rực rỡ như ngày hè. “Con đẩy giúp cô vào nhà đi!”

“Vâng!” Tiêu Hòa Nhã gật đầu, lúc này mới đi ra phía sau giúp bà đẩy xe đi về phía căn phòng đang mở rộng cửa.

“Cô à, sao cô lại ở một mình trong này, chẳng lẽ không có ai chăm sóc cô sao? Người nhà của cô đâu? Có phải đều do bận rộn công việc nên không có thời gian chăm sóc cô không?” Tiêu Hòa Nhã vừa đi vừa hỏi.

“Tôi cũng họ Tiêu, tên là Tiêu Vũ!” Tiêu Vũ dịu dàng nói, “Tôi bị nhốt ở trong này! Còn người nhà của tôi, có thể là do bận rộn hoặc có khi là bởi vì không tha thứ cho lỗi lầm mà tôi đã từng gây ra, cho nên bọn họ mới chưa đến thăm tôi!”

Hả? Tiêu Hòa Nhã nghi ngờ, rốt cuộc là đã phạm lỗi lầm gì mà phải bị nhốt ở đây? “Cô à, cô...”

“Cái này là do lỗi của tôi, một mình bị nhốt trong này cũng là do tôi tự nguyện!” Tiêu Vũ thản nhiên nói, nghiêng đầu yêu thương nhìn cô gái nhỏ đang đẩy xe lăn cho mình, trong lòng rất áy này và thương yêu, “Đã lớn như vậy rồi! Cuối cùng tôi cũng già đi như vậy sao?”

“Cô à, cô không già, không già một chút nào, thật đấy! Vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp!” Tiêu Hòa Nhã vội vàng nói, người này rất giống dì Thượng Quan, cũng hệt như bà ngoại trên trời vậy, rõ ràng là lớn tuổi như vậy nhưng lại nhìn không ra số tuổi chút nào. Rất dễ dàng làm cho người ta hâm mộ, nếu là cô đợi đến khi bản thân mình ba mươi tuổi không biết sẽ như thế nào, có khi trên mặt còn đầy nếp nhăn giống như một bà cô già ấy chứ.

“Ha ha ha...” Tiêu Vũ nhẹ nhàng bật cười, bộ dạng rất cưng chiều, “Nhóc con, lại đây, cô cho con cái này!” Vào trong phòng, Tiêu Vũ tự mình đẩy xe lăn đi tới bên cạnh ngăn tủ, lấy một cái hộp ra nói với Tiêu Hòa Nhã.

Tiêu Hòa Nhã chạy tới, nhìn thấy gì đó trong tay bà vội vàng lắc đầu, “Cái này... Rất quý trọng, con không thể nhận!” Trong tay Tiêu Vũ là một khối ngọc bội tinh xảo, sáng bóng như vậy vừa nhìn thấy liền biết là giá trị xa xỉ, coi như mình không có mắt nhìn cũng biết thứ này hiện tại cô không mua nổi!

“Cái này đặt ở đây cũng không có tác dụng gì, anh trai tôi và tôi mỗi người một khối, khối của tôi đã đưa cho người khác rồi, cái này là của anh trai, bây giờ tôi tặng lại cho con! Con nên nhận lấy đi!” Tiêu Vũ nhìn ngọc bội dịu dàng nói.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, “Như vậy thì con lại càng không thể nhận, cô à, xem như chúng ta đều họ Tiêu, cô cũng đừng làm khó con, cái này người vẫn nên giữ thật tốt, đợi sau này khi có cơ hội gặp được chú thì đưa cho ông ấy không được sao!”

“Sẽ không!” Tiêu Vũ cầm ngọc bội nhét vào tay Tiêu Hòa Nhã, “Con hãy nhận đi!” Tiêu Hòa Nhã từ chối không được, chỉ đành phải nhận lấy, “Cảm ơn cô nhiều lắm!”

Tiêu Vũ cười, trong mắt mang lệ, anh, anh không nỡ trách em, nhưng lại không có cách nào tha thứ nên bản thân anh tự rời đi, hiện giờ anh có thể buông ra được chưa?

“Cô à, cô không có việc gì chứ?” Tiêu Hòa Nhã có chút lo lắng hỏi.

Tiêu Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thật tốt, con còn sống, sống được tốt như vậy!

“Đúng rồi, nhóc con, sao con lại chạy vào đây?” Tiêu Vũ hỏi.

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Hòa Nhã mới giật mình nhớ tới bản thân mình còn có chuyện lớn phải làm, “Cô à, con bị lạc đường nên mới đến đây, con phải đi tìm hiệu trưởng, cô có biết hiệu trưởng ở đâu không?”

“Hiệu trưởng?” Tiêu Vũ cũng nghi hoặc, “Trong biệt thự Liệt Diễm làm sao có thể có hiệu trưởng?”

“Chính là Hiệu trưởng mang bọn con tới!” Tiêu Hòa Nhã nói, “À, đúng rồi, hiệu trưởng chính là Thượng Quan Ngưng!”

“Hả..... Con quen biết Ngưng Nhi?” Dĩ nhiên là Tiêu Vũ rất giật mình, sau đó nghĩ lại cũng đúng, nếu không biết bọn họ thì một cô gái nhỏ như cô làm sao có thể vào đây được.

“Cô cũng quen biết hiệu trưởng sao?” Tiêu Hòa Nhã hỏi

Tiêu Vũ gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, “Quen biết quen biết, tôi gần như là nhìn bọn họ lớn lên!”

“Thật sao?” Tiêu Hòa Nhã vô cùng hứng thú, tìm một cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh bà, “Cô à, cô nói cho con một chút đi, hồi nhỏ hiệu trưởng là người thế nào?”

“Được!” Tiêu Vũ gật đầu, sau đó kể lại những việc hồi nhỏ của hai anh em bọn họ. Từ lúc bọn họ mới được sinh ra bị bố mẹ vô lqd lương tâm ghét bỏ, khi đó Thượng Quan Ngưng còn có tên là Hạ Ngưng Nguyệt, lúc đó là một người kỳ lạ như thế nào, rõ ràng là rất thích người mẹ xinh đẹp của mình nhưng lúc nào cũng nói chỉ yêu nhất mình ba, sau đó đến chuyện bọn họ bị bắt cóc, sau đó nữa là được tuyển chọn làm người thừa kế, cuối cùng là huấn luyện vô tận.

“Khi còn bé hiệu trưởng rất xấu sao?” Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò, người mà so với nữ còn xinh đẹp hơn thì khi còn bé có thể xấu xí tới mức độ nào.