Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 1 - Chương 68: Không ra tay




“Tại sao! Đều là tại anh! Tôi hận anh hận anh!” Lúc trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, Cố Chiêu Ninh mới ngừng cắn, nhìn cánh tay toe toét máu của anh, cô quay ngược lại vài bước, vò đầu bứt tóc mình rồi gầm lên với anh.

Hoắc Thương Châu thở phào nhẹ nhõm, chỉ nhẹ nhàng sờ qua tay áo vết thương đau rỉ máu, cũng không quá mức để ý. Nhìn dáng vẻ bất cần của Cố Chiêu Ninh, anh biết cô còn có thể cắn anh thêm cái nữa, nhưng anh không sợ, từ từ đi đến bên tường, ôm Cố Chiêu Ninh vào lòng “Khóc được là tốt rồi, em muốn hận anh thì hận đi, anh không quan tâm em cắn anh bao nhiêu cái, nếu như… có thể làm em thoải mái”, vô cùng dịu dàng, Hoắc Thương Châu nói ra những lời êm ái.

Cố Chiêu Ninh hơi ngẩn người, không giãy giụa cũng thôi không mất khống chế mà cắn anh, chỉ òa khóc.

……………………………….

Tin Trang Duy Y qua đời, Cố Chiêu Ninh không thể báo cho Bà nội, bởi vì nếu bà biết nhất định sẽ về nước, cơ thể bà vốn không tốt, hơn nữa tuổi cũng đã cao, không chịu được việc đi lại nhiều, huống hồ cô cũng không muốn bà lo lắng.

Tang lễ không tổ chức long trọng bởi vì người thân của cô cũng đều mất liên lạc, khi mẹ cô còn sống, thái độ của người thân thế nào cô cũng đã hiểu thấu, lúc này cô cũng không cần những kẻ vô tình đó, chỉ cần cô với mẹ là được rồi.

Toàn bộ phòng khách lớn của Hoắc trạch phủ khăn lụa trắng , chính giữa là khung ảnh Trang Duy Y tươi cười, bên dưới là bình tro cốt, 4 phía là đồ lễ viếng.

Cố Chiêu Ninh mặc áo tang, quỳ gối trước bàn tang, Hoắc Thương Châu thì vừa quỳ vừa không chớp mắt nhìn Cố Chiêu Ninh.

Lôi Ảnh cùng một đoàn người mặc vest đen, đi giầy và cà vạt đen quỳ sau họ cúi đầu mặc niệm.

Mẹ, lên thiên đường, ba mẹ nhất định phải hạnh phúc cùng nhau nhé. Yên lặng thương tiếc, một giọt nước mắt rơi xuống ngực Cố Chiêu Ninh.

Quỳ một ngày, Hoắc Thương Châu không phải không quỳ nổi mà nhìn thấy trạng thái mệt lả của Cố Chiêu Ninh, anh thấy đau thương.

Anh đứng dậy, đỡ bả vai Cố Chiêu Ninh “Đi nghỉ một chút đi, anh ở đây được rồi” Hoắc Thương Châu hiển nhiên xem mình và Cố Chiêu Ninh là người một nhà, anh là chồng cô, đương nhiên anh phải chủ trì.

Nửa ngày, Cố Chiêu Ninh không hề nhúc nhích, chỉ máy móc ném tiền giấy vào chậu than. Hoắc Thương Châu không thể để cô tự hành hạ mình như thế, trên mặt cô thấy rõ sự mệt mỏi. Rốt cuộc phải làm sao cô mới biết thương mình.

Rốt cuộc cô đang tự hành hạ mình hay là hành hạ anh?

Hoắc Thương Châu nhất thời không thể nghĩ thông được, thấy cô không chịu đứng dậy, anh liếc mắt với Lôi Ảnh.

Lôi Ảnh đầu tiên ngẩn ra, sau đó từ từ đi đến sau lưng, chém tay vào gáy cô.

Hoắc Thương Châu không thể ra tay, vì vậy mới nhờ Lôi Ảnh, nhưng anh không thể biết Lôi Ảnh làm như vậy với một tâm trạng hết sức rối rắm, đau lòng.

Trong nháy mắt, Cố Chiêu Ninh ngã vào ngực Hoắc Thương Châu, anh bế cô lên tầng.

Anh đặt cô lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho cô, lau khô những giọt nước mắt còn sót lại, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán. Nhìn Cố Chiêu Ninh đang ngủ say, anh dùng hai ngón tay gỡ đôi chân mày cô vẫn đang nhíu lại. Sau đó đóng cửa đi ra khỏi phòng ngủ.