Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 103-1: Nhà (1)




Tiếu Lị Manh về đến nhà, ở đây cô là quản lý của toàn bộ ngôi nhà này, cũng không phải biệt thự tầm thường, sau khi thay quần áo xong, liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cha mẹ của cô đang ở nước ngoài.

"Hôm nay Chu Kỳ Côn ở trước mặt người ngoài nói muốn để cho con đính hôn với Chu Duệ Trạch, đáng tiếc, không thành công." Giọng nói trong trẻo ngượng ngùng của Tiếu Lị Manh khi ở trước mặt người ngoài cũng không còn nữa, ngược lại lập tức làm cho người ta liên tưởng đến một cô gái mạnh mẽ.

"Dĩ nhiên sẽ không thành công, thế lực của Chu Duệ Trạch lớn như vậy, bước tiếp theo con chuẩn bị xong rồi chưa?" Bên đầu điện thoại kia, cha của Tiếu Lị Manh hỏi.

"Ừ, con nghĩ, vẫn là phải tìm nhược điểm trên người Hà Quyên." Tiếu Lị Manh cười nói, "Một cô gái làm nghề xoa bóp, làm sao sẽ không có nhược điểm, chỉ cần Hà Quyên chịu rời khỏi Chu Duệ Trạch, đến lúc đó anh ta còn không phải là của con sao?"

"Cứ làm như vậy đi, dù sao từ nhỏ đến lớn Chu Duệ Trạch cũng là một đứa hiếu thuận, trước kia lão Chu đánh cậu ta như thế nào cậu ta cũng không dám phản kháng, không dám nói gì. Thật không nghĩ tới bây giờ đã trưởng thành sẽ bản lãnh như vậy."

"Tiểu Manh, con nhất định phải kết hôn với Chu Duệ Trạch, cuộc sống sung sướng sau này cũng trải qua không hết."

"Cha, con biết rõ rồi." Tiếu Lị Manh cười nói, "Bây giờ không phải con đang tranh thủ sao."

"Tranh thủ cũng phải cẩn thận một chút, Chu Duệ Trạch, người đàn ông này cũng rất nguy hiểm ." Ở bên đầu điện thoại kia cha Tiếu không yên lòng dặn dò.

"Ai nha, cha, cha còn không tin vào bản lãnh của con sao?" Tiếu Lị Manh nũng nịu hờn trách, "Vừa rồi con không trực tiếp tới tìm Chu Duệ Trạch, con chỉ là theo ý tứ của cha mẹ anh ấy thôi. Có thể thành công, cha sẽ có một người con rể tốt, không thành công đối với chúng ta mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào."

"Con đây cũng là thừa hưởng bản lĩnh của cha, như thế nào lại không tin con gái của cha sao?"

Ở bên đầu điện thoại kia cha Tiếu cười to một trận: "Đương nhiên là tin tưởng rồi, con gái cha ưu tú như vậy, từ nhỏ đến lớn con chưa lúc nào làm cha nghi ngờ thực lực của con. Thật không ngờ đến bây giờ Chu Duệ Trạch lớn lên thành một người khủng bố như vậy."

"Cho nên, nếu muốn bắt anh ta lại, cùng lắm thì chơi một cuộc." Tiếu Lị Manh cười hì hì nói.

"Con gái tốt, cố gắng lên." Ở trong điện thoại cha Tiếu khích lệ con gái của mình.

Cha Tiếu làm ăn luôn luôn có một nguyên tắc, đó chính là gặp được cơ hội cũng không bao giờ bỏ qua.

Lúc trước khi Chu Kỳ Côn phá sản nghèo túng, ông cho bọn Chu Kỳ Côn một chút tiền, số tiền kia đối với ông mà nói cũng không đáng kể gì, nhưng mà đối với Chu Kỳ Côn đang trong tình cảnh bể đầu sứt trán mà nói, chính là tiền cứu mạng ông ta.

Nói là hảo tâm, Cha Tiếu tuyệt đối sẽ không có.

Ông làm gì cũng có mục đích của ông.

Ngộ nhỡ sau này nếu Chu Kỳ Côn có thể trở mình, chắc cũng sẽ không quên đại ân nhân là ông, đến lúc đó hai nhà lại có thể hợp tác, lại có ích lợi, Chu Kỳ Côn có thể quên ông sao?

Dù cho sau này Chu Kỳ Côn không trở mình nổi, cứ sa sút đi xuống như vậy, ông cũng không thua thiệt cái gì.

Cho đi một ít tiền như vậy, nhận lại một tiếng tốt, ít nhất ở trong nghề sẽ làm người khác biết đến người như Tiếu mỗ ông là bạn chí cốt, đối với sự nghiệp của ông cũng sẽ mang đến thuận lợi.

Dù sao cũng mặc kệ như thế nào, chỉ cần ông không lỗ lả là được.

Nhìn xem, tuy bây giờ Chu Kỳ Côn không có trở người, nhưng Chu Duệ Trạch đã trở thành một nhân vật lợi hại như vậy.

Ông lập tức để cho con gái mình vô tình gặp gỡ với Chu Kỳ Côn, vừa ôn chuyện cũ, con gái của ông lại khéo léo, hai nhà kết thân, đó cũng không phải tệ nha.

Nếu có thể thành, sự nghiệp của Tiếu gia sau này sẽ mượn gió của Chu Duệ Trạch không biết sẽ lên mấy bậc thang.

Nếu không thành thì đối với Tiếu gia bọn họ cũng không có tổn thất, Tiểu Manh nhà bọn họ chỉ là muốn tốt cho Chu gia.

Hai cha con Tiếu Lị Manh lại nói một vài câu mới cúp điện thoại, Tiếu Lị Manh đã có tính toán của cô.

Hôm sau, Hà Quyên ở nhà làm rất nhiều món mà Chu Duệ Trạch thích ăn, hai người ở nhà ngán ngẩm cũng không làm gì, chỉ ăn ăn uống uống xem phim, ngồi nói chuyện.

Chu Duệ Trạch chậm rãi kể lại từng chút từng chút cuộc sống trước kia của anh cho Hà Quyên nghe, không lo sợ chỉ là đang chia sẻ quá khứ của anh cho cô.

Hà Quyên cũng yên lặng nghe, không có khuyên lơn, từ đầu chí cuối cũng chỉ nắm thật chặt tay Chu Duệ Trạch, nghe anh kể về tuổi thơ của anh, cùng với xông xáo ở bên ngoài.

Trái tim như bị thắt lại, càng đau lòng cho người đàn ông trước mắt này.

Sau khi kể xong, núi lớn ở trong lòng Chu Duệ Trạch lập tức cũng không phải cực kỳ nhẹ nhõm, Hà quyên cũng không cảm thán gì, chỉ là cho Chu Duệ Trạch một cái ôm, hai người tiếp tục sống qua ngày.

Cuộc sống ở nhà giản dị, lại làm cho tâm tình của Chu Duệ Trạch tốt lên, ở chung với Hà Quyên, anh luôn dễ dàng vui vẻ như vậy.

Đợi đến khi thứ hai đi làm, Chu Duệ Trạch nhiệt tình mười phần, xử lý công việc siêu cấp nhanh chóng, làm cho Nhiếp Nghiêu đang làm việc ở dưới lầu một trận im lặng, không biết Chu Duệ Trạch vừa bị kích thích gì.

Gọi điện thoại đến, thám thính tình huống một chút: "Hôm đó không có chuyện gì chứ?"

"Không có." Chu Duệ Trạch trả lời hết sức thành thật, hơn nữa ra dáng tâm tình rất tốt.

Nhiếp Nghiêu đưa điện thoại đến trước mặt, nhìn người trò chuyện một chút xem có phải là Chu Duệ Trạch không, anh không có gọi nhầm điện thoại chứ?

Trước kia Chu Duệ Trạch chỉ cần vừa thấy mặt cha mẹ cậu ta, tâm tình sẽ khác thường mấy ngày.

Tâm tình khác thường bây giờ đã coi như tốt rồi, lúc trước bị nghiêm trọng đến nổi phải đi khám tâm lý, còn bộ dáng ánh nắng mặt trời rực rỡ giống như lần này như vậy, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Xem ra chị dâu thật sự là phúc tinh của cậu." Vừa nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, Nhiếp Nghiêu nhẹ nhàng cười, cảm thấy vui mừng cho cậu ta.

"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu thừa nhận, "Có Quyên Tử, tôi liền có thể đối mặt với những thứ đó. . . . . ." Giọng nói dừng lại một chút, giống như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó mới nói, "Ở chung với Quyên Tử, những thứ đó đã cách tôi rất xa."

Trước kia anh phải thật lâu mới khôi phục lại trạng thái bình thường, ngày đó ở chung với Hà Quyên, sau khi anh ăn cơm xong, cũng chưa có cảm giác không thoải mái như trước kia nữa

Nhiếp Nghiêu cười cười, cảm thán một tiếng: "Chị dâu chính là thuốc của cậu."

"Ừ." Chu Duệ Trạch mỉm cười thừa nhận, nếu như không có Hà Quyên anh thật không biết mình sẽ như thế nào.

"Vậy cậu phải cẩn thận hơn một chút đi, bọn họ không tìm cậu, có thể sẽ tìm chị dâu." Nhiếp Nghiêu nhắc nhở Chu Duệ Trạch.

"Tôi biết rõ rồi." Giọng nói của Chu Duệ Trạch vẫn như thường, mà làm Nhiếp Nghiêu không biết là, lúc anh đang nói câu nói này, ánh mắt đột nhiên đã chuyển lạnh, lạnh đến nổi làm cho người ta sợ.

Cứ qua hai ba ngày như vậy, vào buổi chiều ngày nào đó, Hà Quyên đi ra ngoài làm việc, lúc Chu Duệ Trạch một mình ở văn phòng đột nhiên nhận được một tin nhắn, là Hà Quyên gởi tới.

"Em cùng Tiếu Lị Manh nói chuyện phiếm trong quán cà phê đối diện công ty, yên tâm, rất nhanh em sẽ trở về." Nhìn tin nhắn của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch cau mày, cũng không lập tức đứng dậy.

Sau một hồi trầm mặc, đi tới bên cửa sổ, cầm ống nhòm nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy vị trí bên cửa sổ trong quán cà phê đối diện, Hà Quyên và Tiếu Lị Manh ngồi ở chỗ đó.

Chu Duệ Trạch thấy như vậy, khóe môi cong lên quyến rũ.

Trừ Nhiếp Nghiêu và Hà Quyên ra, những người khác hoàn toàn không có tới phòng làm việc của anh, ở vị trí này để cho anh có thể nhìn thấy, Hà Quyên tự biết rõ ràng, khó trách lại chọn một vị trí như vậy, cũng là vì để cho anh yên tâm.

Vì vậy, Chu Duệ Trạch giơ ống nhòm ngồi ở trên ghế ở khoảng cách xa bắt đầu quan sát.

Hà Quyên ngồi trong quán cà phê nhìn Tiếu Lỵ Manh chọn đồ uống, vẫn không quên hỏi thăm ý kiến của cô: "Hà tiểu thư, cô muốn uống cái gì?"

"Tùy tiện." Hà Quyên khách khí cười.

Tiếu Lỵ Manh lập tức gọi hai cốc cà phê và hai đĩa điểm tâm nhỏ, rất nhanh đồ đã được bưng lên, sau đó hai người ai cũng không nói gì cứ an tĩnh ngồi ở chỗ đó như vậy.

Tiếu Lỵ Manh không nói lời nào, Hà Quyên dĩ nhiên cũng không nói chuyện, chỉ là an tĩnh dùng cái muỗng đi quấy cà phê, cúi thấp đầu, dáng vẻ hết sức chuyên chú.

Tiếu Lỵ Manh cẩn thận quan sát Hà Quyên, đêm hôm đó cô thật sự bị Hà Quyên làm cho rất kinh ngạc.

Cũng không phải bởi vì nhan sắc của Hà Quyên khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, mà là cái loại phong cách đó, phong cách sạch sẽ lại thuần túy.

Mới đầu cô cho là bởi vì bộ lễ phục đó mới làm cho Hà Quyên xinh đẹp như vậy, nhưng bây giờ ngồi mặt đối mặt, cô mới phát hiện, thì ra là bộ lễ phục đó chẳng qua là làm cho phong cách của Hà Quyên càng thêm hoàn mỹ hơn thôi.

Hiện tại Hà Quyên cũng chỉ mặc đồ công sở bình thường, nét mặt nhàn nhạt, cơ bản có thể nói là mặt mộc không trang điểm, dù như vậy cũng vẫn như cũ cho cô một loại cảm giác sạch sẽ lại thuần túy.

Chỉ là. . . . . .

Tiếu Lỵ Manh nhẹ nhàng cười, vậy thì thế nào?

Nhìn dáng vẻ của Hà Quyên tránh né ánh mắt của cô như bây giờ cũng biết, Hà Quyên khiếp sợ, ở trước mặt người giàu có, ít có người không có cảm giác tự ti.

Trong thời gian ngắn ngủi, Tiếu Lỵ Manh tìm được cảm giác tự tin, thu hồi tất cả quan sát vào trong lòng, mềm mại mang theo giọng nói ngượng ngùng: "Hà tiểu thư, mạo muội tìm cô như vậy, thật là có chút thất lễ."

Hà Quyên ngẩng đầu, nhìn về phía cô khẽ mỉm cười, đây hoàn toàn là một nụ cười khách sáo, thậm chí còn khiến Tiếu Lỵ Manh tìm được một chút lo lắng ở trong nụ cười của Hà Quyên.

Lần này, Tiếu Lỵ Manh càng thêm tự tin rồi, xác định, tất cả tự tin của Hà Quyên cũng đến từ Chu Duệ Trạch.

Đêm hôm đó Hà Quyên không sợ hãi chính là có Chu Duệ Trạch bên cạnh, đó là bởi vì ở chung một chỗ với Chu Duệ Trạch, hiện tại chỉ có một mình Hà Quyên, cô đã bắt đầu luống cuống rồi.

Hà Quyên càng khiếp đảm, đối với cô mà nói càng có lợi.

"Thật ra thì, tôi chỉ là muốn nói cho cô, từ nhỏ anh Duệ Trạch đã là một đứa bé hiếu thuận, hiện tại cùng cha mẹ anh ấy náo thành cái bộ dáng này, trong lòng anh ấy nhất định rất không thoải mái." Tiếu Lỵ Manh điềm đạm đáng yêu nhìn Hà Quyên, "Hà tiểu thư kết hôn với anh Duệ Trạch cũng là bởi vì thương anh ấy, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn anh ấy trở mặt với cha mẹ của mình sao?"

Hà Quyên mấp máy môi, cũng không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm cốc cà phê của cô.

Thấy Hà Quyên như vậy, Tiếu Lỵ Manh cảm thấy có hy vọng, Hà Quyên cũng không phải là người không dễ dàng thuyết phục như vậy nha.

"Hà tiểu thư, thật ra thì trên đời có rất nhiều người đàn ông tốt. Anh Duệ Trạch và tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa chúng tôi tuyệt đối những người khác không cách nào thay thế. Huống chi, bác trai bác gái vẫn luôn coi trọng chúng tôi."

Tiếu Lỵ Manh khổ sở dừng một chút, giải thích: "Tôi không phải muốn chia rẽ hai người, chỉ hi vọng tốt nhất là cô nên suy tính một chút, nếu như Hà tiểu thư thật sự yêu anh Duệ Trạch cũng không thể làm khó anh ấy như vậy."

"Hà tiểu thư không biết, kể từ sau khi anh Duệ Trạch rời đi, bác trai và bác gái đã vì tức giận mà sinh bệnh. Sớm muộn gì anh Duệ Trạch cũng biết, không thể hiếu thuận sẽ khiến anh ấy rất khó chịu. Người yêu anh Duệ Trạch nhất định không muốn làm cho anh ấy khó chịu không phải sao?"

Tiếu Lỵ Manh thật rất hiểu lòng người, cô tuyệt đối sẽ không lấy tiền ra để ép buộc Hà Quyên rời đi, bao nhiêu tiền cũng không thể nhiều tiền hơn Chu Duệ Trạch.

Cô chính là dùng lý lẽ nói rõ tình cảm để khiến Hà Quyên cảm động, khiến Hà Quyên tự thối lui khỏi.