Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 194: Đại sứ hình tượng




Buổi trưa, Lãnh Ngạn đang họp trong phòng họp ở Kỳ Thịnh, nội dung cuộc họp chính là hạng mục hợp tác mới với tập đoàn Doãn thị, cũng chính là cải tạo lại khu chuồng chim bồ câu của Duy Nhất, dĩ nhiên Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên cùng họp, chủ yếu thảo luận vấn đề về phương diện tuyên truyền.

Hạng mục lần này còn có một cô nhi viện và khu vui chơi trẻ em trong quy hoạch, cho nên có danh tiếng rất tốt trong xã hội, tương đương với làm quảng cáo miễn phí, mà truyền thông làm bài phỏng vấn về người có trách nhiệm của hai công ty, cuộc họp đang thương lượng xem có cần đề cử một người làm đại sứ hình tượng không, cần mời ngôi sao hay chọn lựa từ công ty?

Gần như đại đa số mọi người đều đồng ý lựa chọn trong công ty.

Mà ngay lúc này, Duy Nhất xách theo hai túi tới, thư ký bên ngoài phòng họp biết cô, đứng lên chào hỏi, “Xin chào Lãnh phu nhân!”

Duy Nhất khẽ gật đầu, “Xin chào, Lãnh tiên sinh có ở đây không?”

“Có, mời phu nhân.” Xét thấy bài học kinh nghiệm lần trước, thư ký không dám cản cô.

Duy Nhất thấy thư ký không cản mình cho rằng đã họp xong, bên trong không có người khác, cho nên trực tiếp đẩy cửa ra, dùng giọng nói mềm mại nũng nịu trước sau như một nói, “Lãnh Ngạn, thay áo sơ mi trên người anh…”

Lập tức, ánh mắt toàn bộ mọi người tập trung trên người cô, những người khác không dám tỏ vẻ như thế nào, nhưng trên mặt Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên lộ rõ vẻ cười đùa, dĩ nhiên còn có Lãnh Ngạn mang nụ cười hơi tự hào trên mặt.

“Hôm nay đến đây đi, mọi người tan họp, buổi chiều tiếp tục.” Lãnh Ngạn mỉm cười.

Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp, hai anh em Doãn Tiêu Trác đi qua bên cạnh Duy Nhất thì đều phá ra cười, Doãn Tiêu Trác còn đưa tay bắt tay cô, “Phu nhân đích thực là quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, nếu không phải phu nhân kịp thời chạy đến, khả năng Lãnh tổng của chúng ta sẽ để cho chúng ta đói bụng đến chiều.”

Doãn Tử Nhiên cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, đúng vậy, Duy Nhất, anh đại diện đồng nghiệp hai công ty ngỏ ý cảm ơn em.”

“Anh đi luôn đi!” Duy Nhất lườm bọn họ, “Ông xã em vừa nhân đạo lại vừa thân thiện, nào kinh khủngnhư các anh nói? Đừng chửi bới ông xã nhà em!”

“Ôi, tố cáo lộn người! Tử Nhiên, chúng ta đi thôi! Đừng ở chỗ này làm cản trở người ta anh anh em em!” Doãn Tiêu Trác thở dài.

Doãn Tử Nhiên lại nhìn chằm chằm Duy Nhất hồi lâu, “Các anh thấy Duy Nhất có thích hợp làm đại sứ hình tượng cho chúng ta không?”

“Đại sứ? Đại sứ gì? Em không phải nhân viên công ty của các anh, đại sứ hình tượng cái gì! Em không đi!” Duy Nhất luôn miệng từ chối.

Lãnh Ngạn lại để ý đến những lời này, “Đề nghị không tệ, lương thiện đáng yêu, hoạt bát rực rỡ, không phải là cảm giác chúng ta muốn sao? Hơn nữa, vừa đúng chỗ Mặc Toa cũng làm di3nd@nl3qu'yd0n hoạt động từ thiện, chúng ta dứt khoát gia nhập một chỗ, gia nhập vào bữa tiệc từ thiện của Mặc Toa, tiết kiệm thời gian và công sức! Khi không lại kiếm được đại sứ hình tượng không tốn tiền!”

Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên cũng liên tiếp phụ họa, đánh thẳng chủ ý này, tiết kiệm một số chi tiêu lớn, lại không cần mình hao tâm tổn trí.

“Này, mấy anh!” Duy Nhất nghe xong nhịn không được nổi giận, “Rốt cuộc các anh có ý gì? Mục đích hợp tác với Mặc Toa của em đúng là vì tiết kiệm tiền và công sức, giao toàn bộ công việc cho em, ba người các anh ung dung tự tại?”

Doãn Tiêu Trác cười gian một tiếng, “Nếu không Lãnh phu nhân ngài cho là thế nào?”

Duy Nhất im lặng, “Dù sao em không làm buôn bán lỗ vốn, có thể mời em, thù lao cũng không thể ít, hơn nữa các anh phải trả thù lao gấp đôi những minh tinh bên ngoài.”

Doãn Tiêu Trác ho một tiếng, “Cái này là chuyện nội bộ của hai người, em và Lãnh Ngạn tự thương lượng, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài chứ sao.”

Lãnh Ngạn vẫn mỉm cười nhìn cô, “Đưa tất cả tài sản của anh làm thù lao cho em đủ chưa?”

Doãn Tiêu Trác giả vờ nôn mửa, “Lãnh Ngạn, dáng vẻ núi băng của cậu tương đối khốc một chút, cậu xem ánh mắt cậu bây giờ, quả thật ghê tởm chết đi được.”

Trong trường hợp này Doãn Tử Nhiên giống như phát hiện ra vùng đất mới nhìn chằm chằm túi Duy Nhất, “Giống như có đồ ăn, bụng thật đói…”

“Đúng vậy, em mang theo bữa trưa, nếu không chúng ta ăn chung!” Duy Nhất mở túi ra.

“Được được! Bữa cơm tình yêu, không ăn cũng uổng…” Doãn Tiêu Trác vừa định ra tay, lại phát hiện trong hai mắt Lãnh Ngạn viết hai chữ - đi ra, cho nên lập tức đổi lời, “… Ăn… Cũng uổng công. Tử Nhiên, chúng ta vẫn nên đi thôi…”

Tử Nhiên lắc đầu, “Duy Nhất, em dieendaanleequuydonn trọng sắc khinh bạn, anh đã bao năm thật sự thương yêu em!” Nói xong hậm hực ra ngoài với Doãn Tiêu Trác.

Doãn Tiêu Trác bước ra khỏi phòng họp bỗng nhiên trở lại, vẻ mặt cười mập mờ, “Chúc hai người bữa trưa vui vẻ, đừng quên đóng cửa…”

“Cút!” Lãnh Ngạn khôi phục vẻ mặt núi băng hằng ngày, tiện tay cầm bút trên bàn ném về phía khuôn mặt tươi cười của Doãn Tiêu Trác.

Doãn Tiêu Trác cười lớn một tiếng, biến mất sau cửa.

Lãnh Ngạn thuận tay ôm Duy Nhất đặt lên đùi, “Hôm nay đi dạo phố rồi hả?”

“Đúng vậy, buổi sáng xong việc đi dạo trung tâm thương mại, em mua cho anh ba mươi cái áo sơ mi.” Duy Nhất vừa cởi nút áo sơ mi của anh vừa nói.

“Mua nhiều như vậy? Không giống Duy Nhất tiết kiệm.” Lãnh Ngạn buồn cười nhìn cô.

Duy Nhất mặc áo sơ mi mới lên người anh, cong môi lên, “Một ngày một cái đủ để thay đổi, những người khác đừng mơ tưởng chen vào chỗ trống.”

Lãnh Ngạn cười ha ha, nhéo cằm cô, “Sao anh không nhìn ra em có tiềm chất ghen? Thật phục em!”

“Đứng lên em xem một chút!” Duy Nhất cài xong nút áo cuối cùng kéo anh đứng lên quan sát, trên mặt lộ vẻ hài lòng, “Không tệ! Dễ nhìn hơn món đồ kia!”

“Được rồi! Đừng tích cực nữa! Xem xem em mua gì ăn, đúng là cảm thấy đói bụng rồi!” Lãnh Ngạn cầm tay Duy Nhất ngồi xuống.

“Lần trước ăn ở quán kia, vịt quay chỗ ấy thật ngon, cho nên mua hai phần cơm vịt quay.” Duy Nhất dọn cơm trước mặt anh.

“Rất thơm!” Lãnh Ngạn ngửi một cái, “Có bà xã thật tốt!”

“Đúng vậy! Cho nên người nào đó có hai!” Duy Nhất lườm anh.

“Ăn của em đi!” Lãnh Ngạn cưng chiều gõ lên đầu cô, đưa đùi vịt quay trong hộp cơm của mình cho cô.

Hai người đang ăn, điện thoại di động của Duy Nhất vang lên…