Ông Xã Thần Bí

Chương 812




CHƯƠNG 812: KHÔNG TIỆN LIÊN LẠC VỚI NGƯỜI KHÁC

“Chị dâu ba, chị đừng quan tâm nhiều như vậy, làm ơn đi, em còn có việc nên cứ thế nhé, bye nha.”

An Hạ nhìn cuộc gọi kết thúc, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, nhưng cũng không nghĩ ra được chuyện gì xảy ra.

Bên này, Lục Thanh Du đến tỉnh lỵ thành phố T, sau đó ngồi xe lửa đến thành phố T.

Mặc dù thành phố T là thành phố nhưng không lớn lắm.

Cô tìm một khách sạn nhỏ không cần dùng chứng minh nhân dân cũng có thể vào ở.

Người ở đây có vóc dáng không cao, da hơi đen, cô là người phương bắc, vóc dáng hơi cao, bởi vì sống trong nhung lụa một thời gian dài nên da rất trắng, khí chất trên người không thể che giấu được.

Cô đi ra ngoài một vòng ăn bữa thì phát hiện chỗ này.

Chỗ này không có người bên ngoài, cho nên dáng vẻ của cô đúng là làm cho người khác chú ý.

Ngày hôm sau, cô hóa trang cho mình ‘Xấu đi’.

Thật ra là làm cho da đen đi, lại vẽ thêm mấy nốt ruồi, buộc tóc lên.

Cô không dám liên lạc với gia đình, cũng không dám gọi điện thoại cho Bùi Diệp Kỳ.

Nếu bọn họ biết cô ở đây thì chắc chắn sẽ đưa cô trở về.

Vậy thì cô tìm kiếm Bùi Dục Ngôn giống như mò kim đáy bể, nhưng cô biết rõ một chuyên, đó là Bùi Diệp Kỳ chắc chắn sẽ đến cục cảnh sát.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều cải trang đi đến cửa cục cảnh sát nhìn vào trạm canh gác.

Cô cũng không tin không thấy được Bùi Diệp Kỳ.

Rốt cuộc giữa trưa thứ ba, cô nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ đi ra từ cục cảnh sát.

Anh ta đội mũ lưỡi trai, cả người mặc đồ đen, tóc cắt đi rất nhiều, cúi đầu đi ra từ bên trong, nếu không phải Lục Thanh Du đã quen thuộc với anh ta thì không nhận ra anh ta là ai.

Sau lưng anh ta có hai người đi theo, mấy người đi tới cửa, hai người kia nói mấy câu, anh ta gật đầu, sau đó tách ra.

Mặc dù Bùi Minh Huyền không đồng ý Bùi Diệp Kỳ đến đây, nhưng Bùi Diệp Kỳ cố chấp đến thành phố T, ông ta lại không thể làm gì Bùi Diệp Kỳ nên đành phải đồng ý.

Huống hồ, cho dù Bùi Diệp Kỳ không tới thì sẽ có những người khác tới, những việc này luôn có người phải làm.

Mọi người hưởng thụ cuộc sống bình yên, là vì đã có người gánh vác những chuyện đen tối kia.

Lục Thanh Du cẩn thận đi theo sau Bùi Diệp Kỳ một đoạn đường dài, đến chỗ ở của anh ta.

Cô nhìn vị trí một cái rồi cũng đặt một phòng bên cạnh.

Đến khi cô trở về thu dọn đồ đạc quay lại thì nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ ở cửa khách sạn.

Hai tay anh ta bỏ vào trong túi quần, giống như chờ đợi lâu rồi.

Lục Thanh Du giả ngu, vờ như anh ta không nhận ra mình, cô cúi đầu định đi qua anh ta.

Lúc cô lướt qua Bùi Diệp Kỳ rồi đi về phía trước hai bước thì Bùi Diệp Kỳ chậm rãi gọi một tiếng: “Lục Thanh Du.”

Túi trong tay Lục Thanh Du lập tức rơi xuống đất, cô quay đầu lại, khuôn mặt đau khổ, gần như quỳ trước mặt Bùi Diệp Kỳ: “Anh hai, em cầu xin anh đừng nói em ở thành phố T cho người nhà em biết, ba em chắc chắn sẽ áp giải em trở về!”

Sắc mặt Bùi Diệp Kỳ trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô, thấp giọng nói với cô: “Em cũng biết mình làm liều, không muốn bọn họ áp giải về thì tốt nhất em tự mình quay về.”

Lục Thanh Du lại định nói gì nữa thì Bùi Diệp Kỳ cắt ngang, anh ta nhìn xung quanh rồi kéo Lục Thanh Du đi lên lầu, trước khi đi còn không quên cầm túi giúp Lục Thanh Du.

Khi đến cửa phòng thì anh ta mở cửa ra, sau đó tiếp tục lạnh mặt nhìn cô: “Lá gan của em đúng là ngày càng lớn, nếu chú Lục biết thì em chờ bị lột da đi!”

Lục Thanh Du yếu ớt nói: “Anh hai, vậy anh đừng nói cho ba em biết.”

“Đây là nơi em có thể đến sao? Em có thể làm bậy sao? Đừng nói ba em, nếu anh cả biết anh để em đi theo thì anh cũng bị lột da!”

Anh ta không ngờ lá gan Lục Thanh Du lại lớn như vậy, tuy rằng cô hơi không thành thật nhưng luôn biết phân biệt nặng nhẹ, rất có chừng mực, chưa bao giờ làm bậy, coi như hiểu chuyện.

“Em biết lần này hành vi của mình hơi kích động, cũng mất trách nhiệm, nhưng em lo lắng cho anh cả, nếu anh ấy xảy ra chuyện thì em phải làm sao bây giờ? Em ở đây chờ mọi người, em không làm gì cả cũng sẽ không gây rắc rối cho các anh, em sẽ nghe lời, anh đừng nói em ở thành phố T cho người nhà em biết.”

Lục Thanh Du đã nghĩ tới vấn đề này, một cô gái muốn đi tìm Bùi Dục Ngôn là chuyện không thể.

Nhưng cô đến thành phố T, ít nhất cách Bùi Dục Ngôn gần hơn một chút, lỡ bọn họ có tin tức thì cô có thể biết trước tiên.

Như vậy cũng rất tốt.

Vẻ mặt cô cầu xin nhìn Bùi Diệp Kỳ, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Bùi Diệp Kỳ vẫn mềm lòng.

Anh ta khẽ gật đầu khó có thể nhìn thấy, Lục Thanh Du không kịp vui vẻ thì anh ta lại nói: “Em cứ chờ ở đây, không được đi đâu cả, nếu không thì anh sẽ gọi về Cảnh Thành để bọn họ phái người đưa em về.”

“Được!”

Sau khi Bùi Diệp Kỳ nói điều kiện thì tảng đá lớn trong lòng Lục Thanh Du rơi xuống.

Buổi tối, Bùi Diệp Kỳ ngồi trên sô pha nghiên cứu bản đồ địa hình, Lục Thanh Du nhìn không hiểu lắm, muốn hỏi lại lo lắng sẽ quấy rầy anh ta.

Bùi Diệp Kỳ quay đầu nhìn cô một cái: “Không muốn hỏi anh chuyện gì sao?”

Lục Thanh Du nói thật: “Em muốn hỏi nhưng lại sợ quấy rầy anh.”

“Có lẽ anh cả an toàn, ngày bọn họ đuổi theo Cửu Gia tới vùng ngoại thành, địa hình của núi này không thể nào không tìm thấy người, nếu vậy thì chỉ có một khả năng, đó là đại ca cố ý không liên lạc với chúng ta, có lẽ Cửu Gia quá gian xảo nên anh ấy có kế hoạch khác, bây giờ chúng ta phải liên lạc được với anh cả.”

“Nói cách khác hiện tại anh cả đã an toàn, nhưng bởi vì kế hoạch hành động tạm thời thay đổi cho nên không tiện liên lạc với người khác?”

“Đúng là như thế.”

Lục Thanh Du gật đầu, rơi vào suy tư.

Nói cách khác hiện tại anh cả đã ngụy trang thân phận, ở một chỗ nào đó trong thành phố T.

Bùi Diệp Kỳ cho rằng nếu anh ta nói Bùi Dục Ngôn không an toàn với Lục Thanh Du thì có lẽ cô sẽ an phận một chút.

Thậm chí, anh ta có thể khuyên cô quay về.

Nhưng anh ta không lập tức nói ra, chủ yếu là anh ta lo lắng nói quá sớm sẽ khiến Lục Thanh Du chán ghét.

Mấy ngày tiếp theo, Bùi Diệp Kỳ đi sớm về trễ, mà Lục Thanh Du cũng giống vậy.

Mỗi ngày cô di chuyển khắp thành phố T.

Cô đi xe taxi, đi xe buýt, đi khắp thành phố.

Thành phố T quá nhỏ, cô không tốn mấy ngày đã đi dạo một vòng thành phố T, trí nhớ của cô lại tốt nên nhanh chóng nhớ kỹ vị trí các con đường khu phố, không nhớ được sẽ ghi chú lại.

Cô vốn thử vận may xem có thể gặp được Bùi Dục Ngôn hay không.

Cô không ngờ vẫn chưa gặp được Bùi Dục Ngôn, nhưng lại tìm hiểu tỉ mỉ địa hình thành phố T.

Mỗi ngày cô ra cửa trễ hơn Bùi Diệp Kỳ lại về sớm hơn anh ta, cho nên Bùi Diệp Kỳ cũng không thể quản cô được.

Nửa đêm, trong lúc mơ màng Lục Thanh Du cảm giác có người đẩy cửa phòng ra, mặc dù động tác của người này rất nhẹ, nhưng gần đây thần kinh của cô hết sức căng thẳng, cho nên cô nhanh chóng tỉnh lại.

Người nọ không đợi cô mở miệng, hai bước đi tới bịt kín miệng cô lại.