Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 88: Cả hai đều ngon




Cung Thụy Thần cười tủm tỉm nhìn cô, mở miệng ngậm lấy, sau đó mỗi lần nhai là mỗi lần động thân đi vào cô. Lăng Nhược Tịch bị anh va chạm toàn thân mềm yếu gần như không bưng nỗi dĩa cơm, cũng may Cung Thụy Thần mắt nhanh tay lẹ, một tay đỡ eo, một tay cầm dĩa cơm giúp cô.

“Ăn ngon không?” Lăng Nhược Tịch một tay cầm khay, một tay đỡ vai anh, cố gắng giữ vững cơ thể, hổn hển hỏi anh.

“Ngon, rất ngon.” Cung Thụy Thần cúi đầu xuống liếm lên môi cô, rồi ngậm rồi cắn nhẹ một cái, dường như đây chính là món ăn ngon nhất trên đời.

“Ưm, người ta hỏi anh là cơm chiên trứng ngon hay không mà? ~~~” Lăng Nhược Tịch chưa hài lòng với câu trả lời của anh, hé miệng cắn anh một cái.

Cung Thụy Thần bị đau nên ngửa về sau một chút, sau đó trả thù bằng cách hung hăng cắm đẩy vào trong cô, làm cô liên tục thốt ra tiếng ư ư a a, cô không chịu nổi cầu xin bỏ qua, lúc này anh mới chịu dừng lại, cười nói: “Tất cả đều ngon, bất kể là cơm chiên trứng hay là em.”

“Sói háo sắc!” Lăng Nhược Tịch cười tủm tỉm vờ gắt giọng, múc thêm một muỗng cơm đút vào miệng anh.

“Ngon, ngon thật mà.” Cung Thụy Thần cũng không dừng động tác dưới thân, miệng cũng không rảnh rỗi vừa nhai vừa đùa: “Nếu như mỗi ngày bà xã đều đút cho anh ăn như vầy thì tốt rồi.”

“Ưm… Anh nghĩ hay quá hen…Á…. Nhẹ chút anh….” Cái mông căng tròn của Lăng Nhược Tịch bị anh giữ chặt, lúc lên lúc xuống nuốt nhả chày thịt ngang ngạnh của anh. Hơi thở của cô dần dần nhanh hơn, nghe những lời nói này của anh, theo bản năng lập tức cự tuyệt. Nếu như mỗi ngày cứ làm như vầy thì mạng nhỏ này của cô chắc không còn, mỗi chuyện đáp ứng nhu cầu của anh cô đã rất mệt, bây giờ còn phải đút anh ăn, vậy thì có còn con đường sống nào cho cô không?

“Không được sao? Hửm?” Cung Thụy Thần dày mặt lấn tới, cắn vào cổ cô một cái, hỏi mãi không buông.

“Không được.” Lăng Nhược Tịch nhanh chóng từ chối, vặn vẹo cái đầu nhỏ muốn né tránh sự gặm cắn của anh.

hoa huy*t bên dưới bởi vì cô cứ vặn vẹo không ngừng cũng xoắn chặt hơn, Cung Thụy Thần bị sự co rút này càng tăng thêm hưng phấn. Đột nhiên, anh lấy dĩa cơm đặt xuống bàn, sau đó nâng cái mông cô lên, tăng tốc va chạm không dừng.

Đôi ngực sữa của Lăng Nhược Tịch bởi vì động tác của anh mà đung đưa lên xuống, Cung Thụy Thần nhìn thấy không khỏi nuốt nước bọt, há miệng ngậm lấy một bên, vừa gặm vừa cắn: “Thật sự không được sao? Hử? Chậc… Mềm thật….”

“Á… Anh nhẹ một chút… Đừng cắn em… A… Đau mà…. Ưm…” Lăng Nhược Tịch không kìm chế được ngâm nga thành tràng dài, hai tay cào lên tấm lưng lấm tấm mồ hôi của anh.

“Được chưa?” Cung Thụy Thần hỏi mãi không tha, đột nhiên ôm cô ép lên tường phòng ăn, hung hăng va chạm, tựa như motor điện ra vào không ngừng nghỉ.

“A…” lăng Nhược Tịch bị anh đè trên trường, cắm chọc muốn chết đi sống lại, ôm chặt lưng anh, kề miệng vào sát tai anh, nũng nịu cầu xin: “Ông xã ~~~ Tha cho em đi… Chậm một chút… Ưm… Nhẹ một chút… Em không chịu nổi …Ưm….”

Động tác bên dưới không ngừng, từng cú thúc vào Cung Thụy Thần đều đẩy toàn bộ chày thịt thô to của mình vào tận cùng bên trong, Lăng Nhược Tịch thét chói tai rồi run rẩy, một dòng nước ấm trong veo xối lên to lớn của anh, bên trong cơ thể cô càng thêm ẩm ướt.

Cung Thụy Thần cười vô cùng gian xảo, chặn lại dòng nước đang lan tràn bên trong cô lại, đẩy vào nơi nhạy cảm sâu nhất trong cô, hung hăng chà xát, đồng thời anh cũng liếm cái miệng nhỏ bé của cô, trêu chọc: “Bé yêu, em chảy thật nhiều nước, sướng không hả?”

“Ưm… Sướng… Nhẹ chút anh…” Lăng Nhược Tịch vừa mới qua cao trào, cơ thể vô cùng mẫn cảm, bị anh cọ cọ vài lần lập tức rên hừ hừ. Dần dần, anh càng cọ càng mạnh, càng đâm càng sâu, Lăng Nhược Tịch khó chịu, nức nở: “Ông xã … Ưm…”

“Ông xã em có được hay không?” Biết cô khó chịu, anh đâm sâu vào một cái, sau đó xoay tròn rồi cọ sát, nhưng anh vẫn không cho cô sự sung sướng nhất có thể.

“Được, được, ưm… Ông xã tuyệt nhất, em khó chịu…. Cho em đi.” Lăng Nhược Tịch ngẩng đầu lên nịnh nọt hôn anh một cái.

“Được chưa?” Cung Thụy Thần nghe vậy cong môi cười, rút ra lui về sau lại hung hăng cắm thẳng và. Từng cú thúc đều điên cuồng, vừa cắm vừa hỏi.

Lăng Nhược Tịch chỉ biết ư ư a a nũng nịu kêu rên. Nhưng anh càng chơi càng bạo, rút ra chỉ để lại đầu nấm bên trong sau đó lại hung ác cắm toàn bộ, nhìn mái tóc dài của cô vì động tác của anh mà đong đưa, anh đánh mạnh vào mông cô một cái, hỏi dồn: “Nói nhanh, cuối cùng có được không?”

“A… Được… Ư ư ~ a a ~~” Lăng Nhược Tịch bị anh va chạm đến mất hồn, căn bản không nhớ ra anh đang hỏi cái gì, mềm nhũn nằm trên người anh, gật đầu loạn xạ đồng ý.

Bữa cơm này, Cung Thụy Thần ăn cực kỳ ngon miệng và đầy kích thích, Lăng Nhược Tịch bị anh dồn lên tường làm lên đỉnh hai lần, anh mới chịu ôm cô ngồi xuống. Hơi thở của Lăng Nhược Tịch yếu ớt, cả người như vũng nước dính lên người anh, ngủ thiếp đi.

Cung Thụy Thần nhìn ra cô thật sự rất mệt mỏi, nhanh chóng hai ba muỗng xử lý hết dĩa cơm chiên, tiện tay bỏ dĩa không lên bàn, sau đó vỗ lên mông cô hai cái, để cô tỉnh táo một chút, rồi ôm cô vào phòng ngủ.

Lăng Nhược Tịch còn nằm trên người anh, huyệt nhỏ còn ngậm lấy phân thân to lớn của anh, theo đường đi không ngừng rên rỉ. Cung Thụy Thần bị tiếng rên của cô châm ngòi đốt lửa. Anh cố ý đi từng bước nặng nề, mỗi lần đi là thô lớn nằm sâu trong huyệt nhỏ ngang ngược đâm vào nơi nhạy cảm nhất của cô, theo bước chân anh, không biết được Lăng Nhược Tịch đã sung sướng bao nhiêu lần. Cuối cùng còn bị anh đè lên giường, lăn lộn thêm nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh mới tận hứng, đâm vào nơi sâu nhất trong cô rồi bắn ra.

“Á….” Lăng Nhược Tịch cuối cùng cũng không chịu nổi, hét lên một tiếng rồi nằm vật xuống.

Cung Thụy Thần nằm trên người cô thở dốc một hồi, sau đó cắn môi cô một cái, rồi nâng niu ôm cô vào lòng, Lăng Nhược Tịch nửa mê nửa tỉnh, mặc kệ anh tắm cho mình rồi ôm về giường. Cung Thụy Thần kéo cô lại, để cho cô dựa nơi gần nhất trái tim anh.