Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 124: Món quà tốt nhất




Phương Trì Hạ bị anh nhìn như vậy, nhất thời vậy mà không biết trả lời như thế nào.

Trầm mặc một hồi lâu, cắn răng nhẹ gật gật đầu: "Được".

Cô đáp ứng mua, về phần mua giá bao nhiêu, đó là do cô quyết định.

Mà mua anh mặc hay không mặc, đó là chuyện của anh.

Hai người đã tới đây hai ngày, lúc trước là vội vàng chuyện buổi trình diễn thời trang, căn bản không có thời gian đi dạo nơi này, nếu như đã tới, chung quy dạo bên ngoài thích hơn đứng ở trong khách sạn.

Lạc Dịch Bắc cũng không nghĩ tới cô sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, rõ ràng anh chút ngoài ý muốn với cô.

"Đi thôi!". Phương Trì Hạ đi ở phía trước, trước anh một bước đi ra ngoài căn phòng.

Đến cửa thang máy, chờ anh mấy mười giây đồng hồ, Lạc Dịch Bắc theo sát đi ra.

Sicilian chỉ là một cái đảo, đảo này cũng không tính nhỏ, thế nhưng mua đồ cũng không thuận tiện bằng chỗ Milan.

Hai người đi dạo trên hòn đảo hơn nửa buổi sáng, cuối cùng Phương Trì Hạ chọn cho anh một cái áo sơmi trắng.

Áo bằng vải thun tơ tằm, phong cách rất đơn giản, thậm chí cũng không có tân trang dư thừa gì, chỉ có sáng tạo khác người là chỗ cổ áo dùng một dây lụa cột thành nơ con bướm làm trang trí.

Không phải cái gì quý giá, giá cả tương đương 500 nhân dân tệ, đối với người như Lạc Dịch Bắc mà nói, tính là giá vô cùng rẻ.

Nhưng với ngưòi bình thường như Phương Trì Hạ mà nói, cái này cũng không tính là rẻ, nhưbg ít ra đây là giá cả cô có khả năng thừa nhận.

Kiểu dáng áo sơ mi là Phương Trì Hạ giúp anh chọn, Lạc Dịch Bắc từ đầu tới cuối đứng ở sau lưng cô, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Tiền cũng là Phương Trì Hạ trả, dùng chính là tiền của cô.

Thời điểm hai người cùng đi ra khỏi cửa hàng, tâm tình Phương Trì tình có chút xoắn xuýt.

Rốt cuộc tại sao cô phải đồng ý chuyện mua quần áo cho anh?

Phương Trì Hạ cảm giác mình hoàn toàn tự chuốc khổ, mua về anh mặc hay không mặc là một vấn đề, vấn đề mấu chốt nhất là, cô và anh chỉ là ẩn hôn, tại sao cô phải làm ra loại chuyện mà người vợ nên làm?

"Tiền tôi còn lại không nhiều lắm, nếu không tự anh mua đi?". Mắt nhìn người đàn ông đi ở phía trước, cô cầm túi mua sắm trong tay đưa cho anh.

"Đồ ngốc". Lạc Dịch Bắc liếc cô một cái, nhàn nhạt ném cho cô hai chữ, lấy thẻ của mình đưa tới tay cô, đi ở phía trước hướng tới chỗ khác: "Tiếp tục".

Khi anh nói xong lời này giọng điệu rất phức tạp, như là cực độ không còn lời gì để nói với cô, hoặc như là mang một chút đau lòng, còn phảng phất có chút sưng sướng.

Phương Trì Hạ ngốc tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng lưng anh rời đi, thời gian thật lâu cũng không phản ứng kịp anh nói vậy là có ý gì.

Nghĩ đến cô quả thật có chút ngu ngốc, rõ ràng cô ở đây vốn có thẻ của anh, tại sao phải dùng tiền của mình?

Cô nên lấy thẻ của anh ra, rất xa xỉ vào một cửa hàng không quẹt thẻ thật bạo thì không ra ngoài mới đúng!

Mang tâm tình vô cùng xoắn xuýt, Phương Trì Hạ vài bước đuổi kịp anh, cầm lấy thẻ của anh, chọn một cửa hàng, giúp anh lập tức mua mấy bộ, thậm chí chọn cũng không cần chọn.

Kỳ thật chọn hay không có chọn cũng không quan trọng, loại người như Lạc Dịch Bắc, cô cảm thấy, cho dù để cho anh mặc quán ven đường, hẳn cũng cảm giác mặc như quý tộc.

Cầm theo túi quần áo đóng gói to nhỏ, Phương Trì Hạ như một chân sai vặt chạy đi theo phía sau anh, thời điểm trở lại khách sạn thì một buổi sáng đã đi qua.

Sau khi Lạc Dịch Bắc trở về vẫn ngó chừng cái áo sơmi, thật nhiều quần áo sau khi Phương Trì Hạ dùng thẻ của anh mua thì anh cũng chưa từng nhìn một cái, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Phương Trì Hạ, thậm chí vẫy tay với cô: "Qua đây!".