Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 190: Thân phận tôn quý như vậy




“Tôi không sao.” Nhẹ lắc đầu, anh ta nói không sao nhưng mà biểu tình lại không chịu đựng được như vậy.

“Tôi có cách đưa anh rời khỏi nơi này, anh đợi một chút!” Phương Trì Hạ giúp anh ta đi vào trong toilet rồi quay người rời đi.

Lần nữa quay lại, trong tay mang theo một cái mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ có thể che được đại bộ phận trên mặt anh ta.

Phương Trì Hạ dẫn hắn ra ngoài, đầu tiên ở phi trường xem xét một chút, sau đó dẫn anh ta rời đi ở đại sảnh tương đối ít người.

Đi đến nơi để xe taxi, còn chưa có đón xe, mấy chiếc xe xa hoa Rolls-Royce bỗng nhiên dừng lại trước mặt hai người.

Cửa xe mở ra, một đám người mặc đồ tây từ bên trong đi ra.

Cung kính chào người đàn ông bên cạnh Phương Trì Hạ, thấy tay hắn bị thương đám người liền toát lên lo lắng.

Một người đàn ông trong đó đi lên, muốn hỏi tình huống lại bị một ánh mắt của anh ta ngăn lại.

“Rời khỏi nơi này trước!” Người đàn ông lạnh lùng nói, liếc xéo PHương Trì Hạ một cái, ánh mắt nhìn cô vài giây, xoay người được mọi người đỡ lên chiếc xe như vương giả kia mà đi.

Lúc sắp lên xe, hắn thình lình quay mặt lại, nhìn Phương Trì Hạ nói “Vừa rồi, cảm ơn.”

“Không có gì.” Phương Trì Hạ một bộ dáng không sao cả, xoay người rời đi.

Cô cũng không biết người kia có thân phận gì, cô giúp đỡ chỉ bởi vì có quan hệ với Dung Hi.

Lần trước cùng Lạc Dịch Bắc đi nước R, lúc ở Vương cung có nói, người bên trong có quan hệ tốt với Sa Chức Tĩnh.

Người đàn ông đứng bên cạnh xe nhìn cô rời đi, ánh mắt hồi lâu cũng không dời.

“Phí Tư Nặc Điện hạ, chúng ta cũng đi thôi?” Người đứng sau hắn nhắc một câu.

Phí Tư Nặc lấy lại tinh thần, liếc hắn một cái, lên xe như không có việc gì.

“Điện hạ, ngài bị thương có nghiêm trọng không?” Quản gia đi theo quan tâm hỏi.

“Không có gì, vết thương nhỏ mà thôi.” Người đàn ông vẻ mặt không sao cả, nhìn về phương hướng Phương Trì Hạ rời đi.

“Người nào dám to gan như vậy?” Quản gia lại hỏi.

“Còn không phải mấy bang phái muốn phản vương thất?” Phí Tư Nặc đạm mạc trả lời, nói chuyện cũng không giống một người bị thương ngược lại không có đếm xỉa tới.

Quản gia cũng không nói gì thêm, bảo lái xe lái xe rời đi.

Trong phi trường, Phương Trì Hạ cũng không trở lại nhà hàng Tây cùng Lạc Dịch Bắc mà anh đã đi tìm cô.

“Vừa rồi đi đâu?” Anh giống như đã đi tìm cô, ánh mắt lạnh lẽo.

“Đi bên cạnh dạo một lát, người khách anh đợi đã đến sao?” Cũng không nói chuyện gặp Phí Tư Nặc lúc trước, Phương Trì Hạ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xung quanh.

Lạc Dịch Bắc nắm tay cô, kéo cô ra khỏi phi trường.

Người muốn đến đã sớm đến.

Lạc Dịch Bắc tiếp khách buổi chiều là một vị quý tộc nước Pháp.

Phương Trì Hạ biết rõ tiếng Pháo, để cô nói chuyện với người Pháp cô nói vô cùng trôi chảy.

Hơn nữa cũng không tích chữ như Lạc Dịch Bắc, lúc trở về có cô nên bầu không khí cũng không quá mức cứng ngắc.

Nhìn cô như vậy, Lạc Dịch Bắc nghĩ mang cô đến đúng là không sai.