Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 374: Không có anh, ngủ không được sao?




Nhưng mà, chuyện cô lo lắng không có phát sinh, điều này làm cho cô kỳ thực thả lỏng không ít.

Phương Trì Hạ thở một hơi, đem tất cả lời đánh giá của nó thành đồng ngôn vô kỵ, không thèm tính toán với nó.

"Ngủ tiếp đi! Ngủ ngon vào, đến rồi chị sẽ gọi em." vỗ nhẹ lưng nó, cô muốn tống cổ nó đi vào giấc ngủ, Tiểu Tả lại lạnh lùng đẩy tay cô ra.

Nó cũng bảy tuổi rồi, hành động của Phương Trì Hạ, nó thấy rất ngây thơ.

Phương Trì Hạ không nói, tay ngượng ngùng rụt trở về.

Tiểu Tả ôm áo khoác ngủ tiếp.

Với chuyện Lạc Dịch Bắc có quan hệ với Phương Trì Hạ, nó kỳ thực cũng thấy như là lọt vào sương mù.

Lúc đầu ở biệt thự Ni Tư Lạc gia, lúc đó chứng kiến cái chén tình lữ kia, nó cũng thử nghĩ qua quan hệ hai người có hay không rất thân mật.

Hơn nữa trở lại quốc nôi, ở Lạc gia, Lạc Dịch Bắc đối với Phương Trì Hạ không giống người thường, nó cũng bắt gặp mấy lần.

Thế nhưng, nhìn Phương Trì Hạ lúc nào cũng vẻ không quan tâm gì, nhận thức của Tiểu Tả về quan hệ của hai người, lại bị lật đổ.

Nó rất nghiêm túc muốn tới đây, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy Lạc Dịch Bắc rất để bụng tới Phương Trì Hạ, chỉ là khả năng hắn ngẫu hứng khá lớn.

Lamborghini màu trắng, đang trên đường chậm rãi chạy.  

Lạc Dịch Bắc lái xe đem Phương Trì Hạ về biệt thự của hai người trước, rồi đem trả Tiểu Tả cho Lạc gia.

Ba người trước khi rời nhà hàng Tây vốn là mới hơn mười giờ, Phương Trì Hạ về tới biệt thự đã là mười một giờ hơn.

Ngâm người tắm rửa, từ trong nhà tắm đi ra, một mình nằm trên giường đôi lớn, tư thế cô rất tự do.

Cô nghĩ trong lòng, đã đã trễ thế này, Lạc Dịch Bắc lại còn trở về Lạc gia nữa, đêm nay chắc là sẽ không trở về rồi.

Nhưng mà, mơ mơ màng màng lúc sắp ngủ, dưới lầu lại truyền đến tiếng bước chân.

Lại cách trong chốc lát, cửa phòng bị người đẩy mở.

Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn, lấy ra một cái đồng hồ nhỏ đầu giường nhìn thời gian, cũng đã gần mười hai giờ rưỡi rồi.

Ánh mắt nhìn nghiêng tới hắn, giờ này còn về, cô có chút há hốc miệng.

"Sao vậy, đang chờ anh đó sao?" dụ dỗ cô nói chuyện, Lạc Dịch Bắc vừa đi về phía cô, lại không quan tâm mà cởi cúc áo sơ mi.

Mỗi lần hắn làm động tác này đều đặc biệt tản mạn, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ lười biếng gợi cảm không nói nên lời, chỉ coi thôi, nhưng lại làm miệng lưỡi khô khốc.

"Anh nghĩ nhiều rồi" Phương Trì Hạ có chút khó khăn dời tầm mắt khỏi người hắn, ánh mắt làm như không có gì nhìn sang bên cạnh.

"Chứ là sao? Không có anh thì ngủ không được?" rất tay mà đem cởi xuống quần áo trong ném một bên, hắn chậm rãi nói chuyện cùng cô.

Anh không về thì em đã ngủ rồi.

Phương Trì Hạ rất muốn cho hắn chậu nước lạnh.

Nhưng mà, bị ăn đắng bởi quá khứ những lần tranh cãi, cô rất biết thu lời mà không để mình vào tình huống nguy hiểm.

Cũng kết hôn lâu vậy rồi, Phương Trì Hạ rất biết cân nhắc sự tình.

Lạc Dịch Bắc trêu cô hai câu, rồi đi tắm.

Hắn ở trong tắm.

Bây giờ là hửng đông, trời tối người yên vốn rất yên tĩnh, tiếng nước tí tách, như là bị phóng đại lên bao nhiêu lần, làm cho Phương Trì Hạ muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, cứng rắn tỉnh táo lại thêm chút.

Trong phòng tắm, tiếng nước dứt, Lạc Dịch Bắc bọc khăn tắm đi ra, Phương Trì Hạ đang dõi ánh mắt không nháy một cái của hắn.

Cô thật sự muốn đợi hắn lên giường mới ngủ, như vậy đang ngủ sẽ không bị đánh thức.

Nhưng ai biết, Lạc Dịch Bắc cố ý hay vô ý, lại hiểu lầm ý của cô.

"Còn chưa muốn ngủ? Chúng ta làm gì đó đi?"