Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 903




Chưogn 903:

 

Trên thực tế.

 

Trong cuộc sống của Lâm Quán Quán chỉ có đêm năm năm trước, Tiêu Lăng Dạ cũng biết điều này, hơn nữa lần đầu tiên tạo thành tổn thương tâm lý cho cô, anh vốn định chờ đợi, nêm thử rồi thôi. Nhưng không nghĩ tới, một khi tiếp xúc với cô, sự tự chủ của anh lập tức tan rã, tan rã không thành quân.

 

Cho nên…

 

Biến thành bộ dạng như bây giờ.

 

“Quán Quán…”

 

“Tiêu Lăng Dạ, anh là cầm thú sao!”

 

Tiêu Lăng Dạ ngượng ngùng sờ sờ mũi, không nói gì.

 

“Bộ dạng em như vậy sao ra ngoài gặp người ta…” Lâm Quán Quán ôm cổ, khóc lóc thảm thiết. Vừa mở miệng, cổ họng nóng bỏng đau đớn, cô càng muốn khóc, khàn giọng nói, “Ninh Ninh nhìn thấy nhát định sẽ cười em…”

 

“Không!”

 

“Chậc?”

 

Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nói, “Anh cho cô ấy nghỉ một ngày rồi, hôm nay cô ấy sẽ về nhà, sẽ không nhìn thấy.”

 

Còn ngày mai thì sao?

 

Dấu vết này sâu như vậy, một ngày hai ngày sao có thể khỏi!

 

Lâm Quán Quán rơi nước mắt.

 

Cô rửa tay, miễn cưỡng rửa mặt, Tiêu Lăng Dạ sợ cô ngã nên tự động đi đến đỡ. cô, Lâm Quán Quán hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhưng không đầy anh ra.

 

Sau khi rửa mặt, Tiêu Lăng Dạ đỡ cô đến giường.

 

Chờ Lâm Quán Quán ngồi xuống, anh còn săn sóc đặt một cái gối mềm ở sau lưng cô.

 

Anh đã bưng thức ăn tới, để cho Lâm Quán Quán thuận tiện ăn, anh còn cố ý mang tới mấy cái đĩa nhỏ đặt lên giường, sau đó đem đồ ăn đều bày lên mấy cái đĩa nhỏ đó.

 

Lâm Quán Quán dùng đũa dùng một lần, nghĩ trong lòng, “Khi không lại làm những chuyện ân cần như vậy” những lời này quả nhiên không sai.

 

Cô gắp cơm và ăn rất nhanh.

 

Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nói, “Anh cho cô ấy nghỉ một ngày rồi, hôm nay cô ấy sẽ về nhà, sẽ không nhìn thấy.”

 

Còn ngày mai thì sao?

 

Dấu vết này sâu như vậy, một ngày hai ngày sao có thể khỏi!

 

Lâm Quán Quán rơi nước mắt.

 

Cô rửa tay, miễn cưỡng rửa mặt, Tiêu Lăng Dạ sợ cô ngã nên tự động đi đến đỡ cô, Lâm Quán Quán hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhưng không đẩy anh ra.

 

Sau khi rửa mặt, Tiêu Lăng Dạ đỡ cô đến giường.

 

Chờ Lâm Quán Quán ngồi xuống, anh còn săn sóc đặt một cái gối mềm ở sau lưng cô.

 

Anh đã bưng thức ăn tới, để cho Lâm Quán Quán thuận tiện ăn, anh còn cố ý mang tới mấy cái đĩa nhỏ đặt lên giường, sau đó đem đồ ăn đều bày lên máy cái đĩa nhỏ đó.

 

Lâm Quán Quán dùng đũa dùng một lần, nghĩ trong lòng, “Khi không lại làm những chuyện ân cần như vậy” những lời này quả nhiên không sai.

 

Cô gắp cơm và ăn rất nhanh.

 

“Ăn chậm chút thôi.”

 

“Không được.” Lâm Quán Quán ăn từng ngụm từng ngụm, đầu cũng không ngắng lên nói, “Hôm qua Cơ Dã Hỏa đã xin cho em nghỉ một ngày, vốn đã nói sáng nay muốn đi đến đoàn làm phim, bây giờ đã trưa, em muốn ăn cơm nhanh một chút, sau đó vội vàng đi đến đoàn làm phim.

 

Đều tại anh, vốn hôm nay sẽ không đến trễ… đạo diễn Lý Mưu ghét nhất là diễn viên không chuyên nghiệp, em đến trễ cả buổi sáng, cũng không thể để nhân viên đoàn làm phim chờ em được, bây giờ không chừng diễn viên và đoàn làm phim đang lén lút nói em rồi.”

 

Lăn lộn trong giới lâu như vậy, Lâm Quán Quán đã sâu sắc nhận ra “lời nói đáng sọ” đáng sợ đến mức nào, có đôi khi tin đồn thật sự có thể hủy hoại một nghệ sĩ.

 

Bởi vậy, cô chỉ có thể cố gắng hoàn thiện, không cầu người khác nhắc tới cô, miệng khen ngợi, chỉ cầu xin không hồ thẹn.

 

“Anh đã gọi điện thoại xin nghỉ phép cho em rồi.”