Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 140




Sinh nhật của Tô Ngọc Kỳ là thứ tư.

Cố Uyên tới nhà họ Tô một chuyến, cùng bà Tô uống trà chiều, lúc gần tới bốn giờ chiều, bà Tô nói mí mắt vẫn giật, muốn đi tới chùa dâng hương.

Cố Uyên cùng đi với bà Tô.

Lúc trở lại biệt thự Ngân Phong đã là hơn bảy rưỡi tối, vú Trương làm bữa tối, Cố Uyên ăn vài miếng, nhớ tới ngày kia là sinh nhật Tô Ngọc Kỳ, cô muốn chuẩn bị chút quà gì đó.

Nhưng mà, cô không biết anh thích gì.

Người đàn ông giống như anh, người muốn tặng quà cho anh rất nhiều, nhìn khắp cả các loại đồ vật xa xỉ hoa lệ, hơn nữa, cô tặng, anh cũng chưa chắc đã thích.

Tuy rằng mấy ngày nay anh có chút khác thường, buổi tối thường hay về nhà, lôi kéo cô lên giường, dằn vặt cô mấy lần, thật giống như nghiện chuyện hoan ái vậy.

Mỗi lần anh đều thích hôn cổ, hôn xương đòn của cô, lúc cao trào mơ màng khàn khàn nói yêu thích cơ thể cô gì đó. Mỗi lần Cố Uyên đều bị làm cho không thoải mái, muốn chống cự lại chống cự không được, giãy giụa chút sức lực đó đối với đàn ông mà nói, giống như vuốt mèo, không có bất kì tác dụng gì.

Bất luận phương diện nào, cô đều không có chỗ chống cự.

Rõ ràng không thích mình, nhưng lại cùng mình làm chuyện hoan ái này, quấn hôn kịch liệt.

Sớm thôi.

Chỉ còn 80 ngày nữa, bọn họ liền phải li hôn.

Mỗi ngày khi thời gian từng ngày từng ngày trôi nhanh, Cố Uyên đều sợ hãi.

Cô sợ mình càng thích anh nhiều hơn.

Cô sợ sau khi hai người li hôn một giây sau liền nhận được tin anh muốn kết hôn cùng Tống Ánh Sơ, cô cũng là người, cô không thể nói lời chúc phúc tốt đẹp cho bọn họ được.

Thế nhưng Cố Uyên không dám nghĩ xa.

Buổi tối Cố Uyên tắm một cái, xem sách một lát rồi nằm xuống, cô ngủ không được, mở điện thoại ra, xem FB, bỗng nhiên thấy được một tin nhắn ở phía dưới cùng.

“Cô còn nhớ tôi không?Tôi là Khả Di.”

Khả Di, Cố Uyên có chút ấn tượng, dường như đã từng gặp anh ta ở trong ghế lô cùng với mấy người Tô Ngọc Kỳ, ngay đêm đó, cô biết tin Tùng An qua đời, nên cũng không có để ý đến cô ta.

Khả Di thêm mình vào mục bạn tốt, nhắn đến một tin như vậy, Cố Uyên liếc mắt nhìn thời gian, vậy mà là hơn một tháng trước, mình cũng quên trả lời.

Cô lập tức soạn tin: “Thật ngại quá, tôi quên không trả lời cô.”

Giờ này, Cố Uyên cảm thấy đối phương đã ngủ.

Thật không ngờ, qua hai giây.

Có tin nhắn trả lời: “Tôi có thể hẹn cô ra ngoài nói chuyện không?”

“Được.” Tuy Cố Uyên không biết cô gái tên Khả Di này, nhưng đối phương chủ động mời, bản thân hẳn không nên từ chối: “Khi nào gặp, cô quyết định là được.”

“Ngày mai đi, ngày mai tôi chọn địa điểm rồi sẽ nhắn cho cô.”

“Được.”

Cố Uyên đặt điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt lại, cô có chút buồn ngủ, nhưng cũng không lập tức ngủ.

Trong phòng bệnh cao cấp mùi thuốc sát trùng rất nhạt.

Người đàn ông một thân giá lạnh đi tới ôm lấy Khả Di, cô gái sợ hết hồn, điện thoại trên tay rơi xuống, rơi vào chăn.

“Đang xem gì vậy?” Tống Thanh Việt hôn quai hàm Khả Di.

Ánh mắt sâu thẳm rơi vào điện thoại của cô ta, FB chưa tắt, đang trò chuyện cùng “Lưu Thanh Vũ”.

Ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, Tống Thanh Việt xem một chút: “Sao em biết mợ chủ nhà họ Tô?”

Khả Di xinh đẹp nhưng trên mặt tái nhợt hiện lên một tia chế giễu lạnh lùng nhàn nhạt: “Sao em không thể quen cô ấy?”

“Ra ngoài chơi một chút cũng vô cùng tốt.” Tống Thanh Việt ôm cô ta, đưa tay vuốt ve vết thương trên cổ tay cô gái, nhẹ nhàng mà không chút khắc chế dục vọng hôn lên sợi tóc trên mặt cô, một bên đi xuống hôn một bên mơ hồ khàn khàn mở miệng: “Ngày mai muốn đi đâu, anh bảo người đưa em đi.”

Cô gái trẻ xinh đẹp nằm trên ga trải giường trắng trên giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, bị người đàn ông cởi nút áo, lông mi cong vểnh của cô run lên một cái, gương mặt không thể xoi mói lộ ra một vệt ý lạnh nhàn nhạt: “Theo dõi em sao?”

“Tùy em nói thế nào cũng được.” Động tác của Tống Thanh Việt cũng không dừng lại, người đàn ông không dám dùng sức trên cơ thể gầy yếu của cô ta, một tay chống bên người cô ta, hôn môi cô ta, quấn lấy đầu lưỡi lạnh lùng quấn hôn kịch liệt điên cuồng.

Đáy mắt cô gái xinh đẹp dưới thân xẹt qua một tia căm ghét nồng đậm không che giấu chút nào, nghiêng đầu, người đàn ông hôn lên gò má cô ta.

Khả Di dùng tay lau môi, đột nhiên cô ta nở nụ cười: “Hôm nay vợ chưa cưới của anh đến, trà trên người cô ta là em giội, cô ta nên đi tố cáo với anh đi.”

“Vậy sao?” Tống Thanh Việt cười cười, khóe môi cong lên nhẹ nhàng, đáy mắt lạnh lẽo bị tình dục nuốt chửng như lửa nóng, anh ta hôn từ bụng cô gái đi xuống.

Anh ta mặc âu phục màu đen, áo sơ mi đen, cà vạt thắt ngay ngắn, cúc áo sơ mi cài đến viên trên cùng, tự phụ tao nhã, không chút nhăn nheo, nhưng cố tình khóe môi mang theo nụ cười lịch sự.

Khiến cho tất cả mọi người đều không tin, anh ta ở trên giường hành động điên cuồng như cầm thú.

Mà quần áo Khả Di ngổn ngang sớm bị anh ta cởi hết, lộ ra vẻ đẹp chật vật phóng khoáng khiến người ta kinh ngạc, quần áo của hai người vứt lộn xộn.

Tống Thanh Việt cong lên nụ cười lịch sự, đưa tay gỡ cà vạt vứt xuống đất, cởi hai cúc áo, cúi đầu hôn bụng cô gái, bàn tay tách ra chân cô gái, cảm thụ sự rủn rẩy của cô ta: “Thế nên, anh muốn trừng phạt em. Em nói xem, làm tình trên giường bệnh, có phải rất kích thích không?”

Ngón tay Khả Di đột nhiện cuộn lại, trên mặt anh ta mang theo kính mắt, thấu kính lanh lẽo đặt trên bụng cô ta, lạnh lẽo mà nóng rực, Khả Di đưa tay tát một cái trên mặt người đàn ông, giọng nói run rẩy: “Tống Thanh Việt, anh không sợ em thừa dịp anh ngủ thiếp đi mà giết anh sao?”

Kính trên mặt người đàn ông bị đánh lệch.

Anh ta không để ý tới, bắt lấy tay cô gái hôn một hồi.

“Em không nỡ giết anh, giết anh, ai cho em thoải mái như vậy?” Ngón tay anh ta đi vào hai tấc, Khả Di run rẩy kịch liệt, người đàn ông cúi đầu hôn môi một hồi: “Khả Di, chỉ cần em không giội axit sunfuric lên người cô ta, trò đùa gì anh cũng theo em.”

Mặt Khả Di trắng bệch, cả người run rẩy, thủ đoạn dằn vặt người của anh ta đáng sợ nhường nào Khả Di biết, cô cắn răng, ngực nhấp nhô kịch liệt: “Muốn làm liền làm, làm xong mau cút.”

Ngón tay người đàn ông vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô gái, lâu dài mà có tính chấn động của người chủ: “Ngoan, em sẽ không nỡ để anh cút.”

“Tống Thanh Việt, tốt nhất ban đêm anh đừng có ngủ, bằng không, em nhất định sẽ giết anh.”

Người đàn ông cười, đáy mắt có trạng thái điên cuồng cùng cảm giác cưng chiều: “Được, vậy chúng ta cùng nhau làm trong địa ngục.”

Sáng sớm, khi Cố Uyên tỉnh dậy phát hiện bên hông có một cánh tay người đàn ông. Anh trở về khi nào?

Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa tỉnh, nắng mai chiếu lên mặt, lại có một loại cảm giác dịu dàng nhàn nhạt, Cố Uyên nhìn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi người đàn ông một cái.

Đẩy một chút.

Trước đây không nhìn cẩn thận, lông mi anh dày như vậy.

“Ngủ tiếp một lát.” Người đàn ông bắt được tay cô, nắm lấy, nhưng không mở mắt ra, tiếng nói mang theo buồn ngủ nhàn nhạt, cánh tay dài quấn lấy eo Cố Uyên, kéo vào ngực mình.

Cằm Tô Ngọc Kỳ cọ cọ vào sợi tóc cô gái.

Cố Uyên nói: “Ngài Tô, anh nên đi làm…”

“Thỉnh thoảng đến muộn một lần cũng không sao.” Có thể vì lí do sáng nay không tỉnh ngủ, giọng người đàn ông cũng không lạnh nhạt hay có bất kì ý trào phúng nào.

Nhưng là một cặp vợ chồng bình thường thì thầm.

Cố Uyên có chút run sợ, e ngại cảm giác nhẹ nhàng và dịu dàng của người đàn ông mong manh như thủy tinh.

Cô không nhúc nhích.

Cô đưa lưng về phía anh bị ôm vào lòng, nhiệt độ lồng ngực người đàn ông chỉ cách một tầng quần áo hun nóng cô.

Cố Uyên cũng không ngủ.

Ánh mắt cô nhè nhẹ nhìn nơi xâ, lẳng lặng đợi thời gian trôi đi.

Trong trí nhớ suốt thời gian gả cho anh.

Tô Ngọc Kỳ chưa từng có cảm giác ngủ quá lười, đồng hồ sinh học của anh xưa nay đều là sáng sớm liền tỉnh lại, sẽ không vì buồn ngủ mà ngủ tiếp, ôm cô ngủ, càng là chuyện không thể.

Tối qua cô ngủ say.

Không biết Tô Ngọc Kỳ đến đây lúc nào, tối qua cô nói chuyện với Khả Di xong lập tức ngủ, nghĩ tới đây, Cố Uyên đưa tay sờ phía dưới gối, lấy ra điện thoại của mình.

Mở FB ra.

Quả nhiên thấy được tin nhắn Khả Di gửi cho mình: “Mười giờ, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê Lam Ngạn.”

Mười giờ?

Cố Uyên liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ đã là 8 giờ 15 phút, cô rửa mặt tắm rửa ăn điểm tâm chạy tới có lẽ thời gian chênh lệch không nhiều.

“Ngài Tô, em phải đi gặp bạn.”

Cố Uyên không dám dùng sức đụng ánh, nhưng cơ thể hai người dán sát vào nhau, cô chỉ lo người đàn ông này thú tính quá độ muốn cô.

“Ừ.” Người đàn ông cũng không mở mắt ra, hơi nhúc nhích cánh tay: “Bạn nào?”

“Tên Khả Di. Cô ấy hẹn em uống cà phê.”

Khả Di?

Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra, cái tên này… Anh nhớ tới, cô gái bên cạnh Tống Thanh Việt, bàn tay đặt trên eo cô gái: “Sao cô biết cô ta?”

Cô gái này gần đây náo loạn ầm lên với Tống Thanh Việt, tính cách mạnh mẽ, khiến Tống Thanh Việt nhức đầu không thôi, ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không kịp nhớ, gần như mỗi ngày đều đến bệnh viện.

Sao lại quen Lưu Thanh Vũ?

“Quen ở ghế lô lần trước.” Cố Uyên trả lời đơn giản, thấy cánh tay người đàn ông lỏng ra một chút, lập tức muốn ngồi dậy, người đàn ông ôm lấy eo cô lần nữa kéo cô vào lòng, vươn mình trực tiếp hôn môi cô gái.

Bá đạo hôn mấy lần, lúc này mới thả cô ra.

Cố Uyên mở miệng thở hổn hển, bờ môi bị người đàn ông cắn hơi tê tê, thấy người đàn ông muốn hôn cổ mình, cô giãy giụa, biết mình chống cự cũng hết tác dụng rồi, người đàn ông này mấy ngày nay giống như là… Uống phải rượu giả, mỗi ngày đều muốn dằn vặt cô một hồi: “Ngài Tô… Anh có thể đừng hôn nơi này không?”

Cô còn phải ra ngoài.

Tuy thời tiết này mang khăn choàng rất bình thường, nhưng lúc vào cửa hàng mở lò sưởi, cô lại mang khăn choàng dày như vậy có vẻ rất quái dị.

“Vậy cô muốn cho tôi hôn chỗ nào của cô?” Hơi thở của người đàn ông nóng rực, nương theo lúc ấy nói chuyện đều phả vào cổ dài trắng nỏn của cô gái, khiến Cố Uyên rất ngứa.

Câu nói này, bởi vì nguyên nhân giọng điệu của anh, vào sáng hôm này có cảm giác tình dục.

Cố Uyên không muốn nơi nào cả.

Cô cũng không biết Tô Ngọc Kỳ xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay đột nhiên buổi tối thường xuyên tới nơi này, tinh lực thật không tồi, bất luận cô chống cự thế nào đều không có tác dụng, muốn xong liền ôm cô ngủ.

Mặc dù nói cô và anh là vợ chồng.

Nhưng mức độ thường xuyên gần đây không để cho cô thích ứng, càng sợ hãi.

Thế nhưng, Cố Uyên cũng không cho rằng, anh sẽ thích mình, hẳn là đàn ông đối với phụ nữa mà nói có ý muốn sở hữu, người đàn ông cao cao tại thượng như Tô Ngọc Kỳ, cho dù bên cạnh có một khối đồ bỏ đi, không thể kìm được người khác đi tới nhặt lên.

Cố Uyên đưa tay qua, người đàn ông híp mắt nở nụ cười: “Lưu Thanh Vũ, cô thật sự đơn thuần hay theo tôi chơi vậy?” Tô Ngọc Kỳ cảm thấy, người phụ nữ này nếu thật sự chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, anh cảm thấy mình không phải là đối thủ, đối với thân thể này của cô gái, anh hoàn toàn không có sức đề kháng.

Đồng hồ sinh hoạt của anh luôn cực tốt, vậy mà hai hôm nay lại có cảm giác ngủ nhiều.

Cơ thể cô gái này ôm thất thoải mái, mềm như không có xương.

Từ đầu sợi tóc đến mỗi tấc trong cơ thể đều hoàn toàn phù hợp với tâm ý của anh.

Nếu như nói lúc mới đầu anh đối vưới cơ thể này có cảm giác bị hạ độc, bây giờ hoàn toàn là điên cuồng si mê, chìm đắm trong đó.

Bắt tay vào làm quả thực chính là muốn cho anh biết chết ở trên giường này, chết trên người cô gái này.

Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy tay Cố Uyên, hôn một hồi sau đó đột nhiên cắn một cái, Cố Uyên bị đau kêu lên một tiếng: “Anh buông ra, đau quá.”

Anh hỏi hôn cô ở đâu?

Cố Uyên không muốn ở đâu cả, cô chỉ là đứng dậy trốn tránh thật ra, là anh hỏi mình, nên Cố Uyên đưa tới, muốn hôn liền hôn đi.

Dù sao hôn tay, cũng không đáng kể.

Thế nhưng hiện tại, Cố Uyên hối hận rồi.

Lúc mười giờ Cố Uyên đúng giờ tới tiệm cà phê Lam Ngạn.

Nằm ở trung tâm quảng trường của thành phố Hải Châu phồn hoa.

Đẩy ra cửa tiệm cà phê.

Cố Uyên nhìn thấy cô gái ngồi cách đó không xa bên cạnh cửa sổ.

Đeo kinh đen, mái tóc dài màu cà phê hơi cuộn xõa vai, mặc áo lông đen, ngồi ở đó, Khả Di cũng thấy Cố Uyên, vẫy vẫy tay gọi cô qua.

Cố Uyên đi tới, khoắc áo khoắc vàng nhạt qua một bên.

Có nhân viên phục vụ đến hỏi cô uống cà phê gì.

Cố Uyên yêu thích vị ngọt, nhưng uống cà phê không thích hợp cho quá nhiều đường: “Cappuccino, không đường.”

Đây là lần thứ hai cô gặp Khả Di.

Lần đầu tiên gặp, ấn tượng của cô khá mơ hồ.

Khả Di tháo kính mắt xuống, lông mi hơi rũ, sắc mặt rất trắng: “Xin lỗi, cô Lưu, đường đột hẹn cô tới quán cà phê như vậy.”

“Không sao, tôi ở nhà một mình cũng rất buồn chán, cô Khả hẹn tôi ra ngoài tôi rất vui.”

Nhân viên phục vụ mang cà phê lên.

Cố Uyên uống một ngụm, nhìn Khả Di.

Nhìn động tác cô uống cà phê.

Trong lòng hơi phiền.

Cô có một người bạn tốt, lúc uống cà phê thường thích trước tiên sờ môi một hồi, lúc uống cà phê sẽ theo bản năng liếm môi một cái.

Có điều sau đó, bạn cô ra nước ngoài.

Lúc đó cô bởi vì mang thai, làm tạm nghỉ học, cũng không liên hệ với người bạn kia nữa, bây giờ nhớ lại một chút.

Cố Uyên siết chặt cốc cà phê.

Lúc đó trước khi Trần Thảo đi Mỹ, gọi điện thoại cho cô hẹn cô ra ngoài gặp mặt một chút, lúc đó Cố Uyên lộ bụng rõ ràng, không đồng ý.

Lần từ biệt này, liền chưa từng gặp lại.

Trần Thảo là bạn tốt nhất của cô.

Lần này trở về, Cố Uyên không phải chưa từng liên lạc, là liên lạc không được, nhà họ Trần giống như biến mất trong nháy mắt, ở thành phố Hải Châu không có chút dấu vết nào, ba mẹ Trần Thảo là giáo viên, cô còn cố ý đến trường học hỏi, thầy cô trong trường nói, thầy Trần bốn năm trước theo vợ đi Mỹ, chưa trở về.

Cô cố gắng tìm số điện thoại Trần Thảo từng liên lạc, nhưng cũng vô ích.

Mà lúc này, Cố Uyên nhìn động tác uống cà phê của Khả Di, điểm này mơ hồ giống Trần Thảo.

Nhưng mà, Trần Thảo không đẹp như Khả Di.

Không thu hút ánh nhìn bốn phía như Khả Di.

Hơn nữa trước đây Cố Uyên cũng chưa gặp Khả Di, khuôn mặt lung linh này, nếu là trước đây từng gặp, hẳn sẽ không quên.

Nhưng Khả Di cho cô cảm giác rất quen thuộc.

Có lẽ, thói quen nhỏ này rất nhiều người đều có.

“Cô Khả..” Cố Uyên muốn mở miệng, lại không nói nữa, vì cô nhìn thấy trên cổ tay Khả Di, có một vết thương.

Cô đoán ra được, hẳn là cắt cổ tay dẫn đến bị thương.

Khả Di mặc áo lông đen cổ chữ V, cửa tay áo là đường viền hoa tay áo, hơi dài vừa vặn đến cổ tay, nhưng vì là đường viền hoa tay áo, cũng không dán sát vào da, có chút khe hở, nương theo động tác uống cà phê, lúc này mới để Cố Uyên nhìn thấy.

Khả Di cũng không để ý, cười lên tiếng: “Cô gọi tôi Khả Di là được rồi.”

“Ừ, Khả Di.” Cố Uyên mở miệng: “Uống cà phê xong, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm trưa đi, sau đó xế chiều đi dạo một vòng.”

Rời khỏi tiệm cà phê.

Sáng nắng ngày đông yếu ớt.

Một chiếc xe thoạt nhìn khiêm tốn nhưng đắt giá lao tới.

Một chàng trai trẻ mặc tây trang đen đi tới, mở cửa xe, cung kính mở miệng: “Cô Khả, bà Tô, hai người muốn đi đâu?”

Khả Di lạnh mặt, nhàn nhạt mở miệng: “Đi Giang Nam.”

Giang Nam là một quán cơm rất nổi tiếng ở thành phố Hải Châu.

Thành phố Hải Châu có nhiều quán cơm truyền thống, nhưng khiến Giang Nam có nổi tiếng như vậy, cũng không có mấy nhà, một quán cơm truyền thống xa hoa, quy định hội viên.

Khả Di có thẻ hội viên.

Đưa tới.

Rất nhanh nhân viên phục vụ liền sắp xếp xong vị trí, mặc dù trong quán cũng có ghế lô riêng, nhưng có tầng tầng lớp lớp bình phong, có một phen đặc biệt tăng thêm phong vị.

Khả Di gọi hai món, đều là món hợp khẩu vị của Cố Uyên, sườn xào chua ngọt và cà tím xào, Cố Uyên thích vị ngọt.

Đưa thực đơn cho Cố Uyên, Cố Uyên lại gọi hai món, gọi hai ky nước ép trái cây tươi còn có sủi cảo chưng và canh bí đỏ.

Hai khẩu vị này cũng không lớn, nhưng con gái ăn như vậy xem như rất nhiều, căn bản ăn không hết.

Khả Di hỏi cô có muốn gọi một chút điểm tâm ngọt không, nói nơi này làm rất nhiều bánh ngọt kiểu Truyền thống rất ngon, Cố Uyên từ chối, cô không thích lãng phí như vậy, gọi bốn món ăn đã rất nhiều.

Cố Uyên nói: “Có thời gian, lần sau lại quay lại ăn đi.”

Khả Di nói được.

Món ăn rất nhanh mang lên đủ, lúc ăn cơm, Cố Uyên phát hiện Khả Di quen dùng tay trái cầm đũa, cô nhìn chằm chằm hai giây, Khả Di này, khiến cô cảm nhận được cảm giác của Trần Thảo, người bạn thân nhất.

Khả Di ăn không nhiều, uống một hớp cháo nhìn Cố Uyên, cười cười: “Giang Nam là một lần bạn tôi dẫn tôi tới, tôi ăn một lần cảm thấy thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị.” Cô ta và Cố Uyên đều thích vị ngọt, “Khiến tôi có một loại… cảm giác thật ấm áp.”

“Cô giống một người bạn của tôi.” Cố Uyên chậm rãi mở miệng, nhìn khuôn mặt diễm lệ của Khả Di.

Khả Di rất giống Trần Thảo.

Thế nhưng không phải là Trần Thảo…

Cô… quá nhớ Trần Thảo sao?

Lại cảm thấy một cô gái xa lạ giống cô ấy.

Tay Khả Di cầm muỗng hơi trắng, cúi đầu nói một câu “Thật sao?”, trong lòng cũng không bình tĩnh như bề ngoài, bờ môi run rẩy, nhưng động tác cúi đầu uống cháo của cô ta chậm lại.

Cố Uyên cười cười: “Ừ, Khả Di cô không nên tức giận, là tôi đường đột.”

“Không có, tôi không tức giận.” Khả Di ngẩng đầu, gương mặt trắng xám kiều diễm cười xán lạn.

Cố Uyên tiếp tục ăn cơm.

Món ăn rất hợp khẩu vị, cô ăn nhiều một chút.

Khả Di ăn không nhiều, cô ta uống một ngụm nước trái cây, vị nước trái cây khiến cô hơi cau mày, cô tìm nhân viên phục vị tới gọi một ly nữa.

Nhân viên phục vụ phụ trách hỏi: “Thưa cô, nước trái cây đều mới ép, rất ngon miệng ạ, có phải có vấn đề gì không?”

Khả Di nói: “Trong hỗn hợp nước trái cây có xoài, tôi dị ứng với xoài, đổi một khác đi.”

Cố Uyên ngẩng đầu lên: “Cô dị ứng xoài sao?”

Khả Di gật đầu: “Uống vào sẽ không thoải mái.” Cô ta thêm một câu: “Sẽ nổi ban đỏ.”

Một buổi chiều, Cố Uyên và Khả Di đi dạo một vòng trung tâm thương mại, từ khu mỹ phẩm đến khi trang sức, Cố Uyên cảm thấy, trên người Khả Di có cảm giác khiến cô rất quen thuộc, rất muốn thân cận, sẽ không nhịn được quan tâm Khả Di, đặc biệt là mơ hồ nhìn thấy vết thương trên cổ tay Khả Di, còn có hai vệ sĩ áo đen cách đó mười mấy mét theo dõi, cô có chút lo lắng, mấy người này là theo chân Khả Di.

Khả Di đã sớm biết, hai vệ sĩ này theo cô ta một ngày, từ sáng đi bệnh viện đến giờ, vẫn luôn duy trì khoảng cách mười mấy mét.

Đây là cô ta dùng cổ tay đổi lấy.

Cố Uyên qua gương thử quần áo nhìn phía sau: “Đây là người của ngài Tống sao?”

“Ừ, vệ sĩ của anh ta.” Khả Di đứng trước gương, trên mặt không có vẻ gì nhìn mình, nhân viên bán hàng ở một bên nói: “Đây là sản phẩm mới nhất của cửa hàng, vô cùng hợp với da cô đây.”

“Gói mấy món mới tới trong cửa hàng này lại.” Nương theo tiếng nói của cô gái, mấy nhân viên bán hàng nháy mắt nghênh đón.

“Cô Ôm, cô Mộ, các cô đã tới.”

Hiển nhiên hai người là khách quen của cửa hàng, nhân viên bán hàng đều biết.

Cố Uyên xoay người, ôm áo khoác của Khả Di, liếc mắt nhìn, cô Mộ kia đi tới: “Bà Tô, là cô nha, trùng hợp như vậy tới đây mua quần áo.”

Cố Uyên không có ấn tượng gì về cô Mộ này, có điều đối phương nhận ra thân phận của cô, cô cười cười: “Ừ, cùng bạn đi dạo.”

Cô Mộ đang muốn mở miệng.

Cửa phòng thử quần áo mở ra, Khả Di thay xong quần áo đi ra, cô Mộ hét lên một tiếng: “Khả Di, cái đồ đàn bà không biết xấu hổ này, sao cô lại ở đây?”

Khả Di cười cười, nhìn Mộ Bạch Nhiên, nhìn Ôn Tịnh Như đứng phía sau Mộ Bạch Nhiên chọn quần áo, khóe môi cong lên nụ cười: “Sao tôi không thể tới đây? Tiệm này cô mở sao?”

Ôn Tịnh Như nghe tiếng, thả quần áo trong tay xuống đi tới: “Tiểu Nhiên.”. Mộ Bạch Nhiên bất mãn nói: “Chị Tịnh Như, chị là người quá tốt.”

Khả Di nhìn Ôn Tịnh Như: “Cô Ôn, tôi hy vọng cô khuyên nhủ người bạn này của cô, miệng sạch sẽ một chút, tiện nhân tiện nhân, tự mình nói lớn như vậy, các người những tố chất thục nữ danh viện ở trước mặt đàn ông để đâu rồi?”

Lông mày Ôn Tịnh Như nhăn lại: “Khả Di, cô có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

Mộ Bạch Nhiên nhìn Cố Uyên, âm dương quái khí mở miệng: “Bà Tô, sao cô lại làm bạn với loại người quyến rũ chồng chưa cưới của người khác này? Ô uế thân phận của mình. Cô không sợ bị cô ta gạt sao?”

Gương mặt kiều diễm của Khả Di lạnh đi, chắn trước mặt Cố Uyên: “Mộ Bạch Nhiên, cô ngoại trừ làm con chó bên người Ôn Tịnh Như, quỳ liếm thân phận cô cả nhà họ Ôn, còn có thể làm gì?”

Ngực Ôn Tịnh Như phập phồng: “Được rồi, Khả Di, cô có tư cách gì sỉ nhục Bạch Nhiên? Không phải là ỷ vào gương mặt quyến rũ Thanh Việt sao? Nhưng tôi hi vọng cô có thể hiểu rõ, anh ấy là vị hôn phu của tôi, năm sau chúng tôi sẽ kết hôn.”

“Cô hẳn là lần trước bị tôi giội một ly trà không đủ.” Giọng điệu Khả Di nhẹ nhàng: “Tống Thanh Việt nói, chỉ cần không tạt axit sunfuric lên mặt cô, tôi làm gì cũng được.”