Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 187: Chờ tôi trở về lấy cô không thời hạn (5)




Tống Ánh San kinh ngạc, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt nói: “Ngọc Kỳ...Em không hiểu anh đang nói gì.” Cô ta kim nén nhịp tim không thể kiểm soát của mình, đón nhận đôi mắt lạnh như băng của người đàn ông kia.

Giọng điệu và lời nói của anh đều lạnh lùng như nhau: “Đêm đó của năm năm trước, là anh không đúng. Về sau có chuyện gì em có thể liên lạc với Hoàng Hưng. Anh hy vọng em có thể tự làm điều đó, đừng để anh phải nói quá rõ.”

Mấy năm nay, Tống Ánh San ở sau lưng anh làm ra những chuyện chèn ép nữ diễn viên và đủ các loại thủ đoạn nhỏ kia. Cô ta đã bí mật mua được một tài khoản tiếp thị paparazzi (chó săn, phóng viên) tạo ra tin tức rằng anh và Tống Ánh San đang yêu nhau tha thiết. Không chỉ vậy, lần đó trong bệnh viện còn dùng tự sát để vu hãm chuyện của Lưu Thanh Vũ. Anh đều biết.

Ngoài ra lúc anh ở Thành phố Lệ Châu uống một ly cà phê...Trong lúc đó thả thuốc kích dục vào.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Tô Ngọc Kỳ nhìn Tống Ánh San hoàn toàn lạnh lẽo.

Không phải anh không biết, chẳng qua là không muốn nghĩ xấu về người phụ nữ này như vậy. Dù sao năm năm trước, đêm đó, cô ta đã thực sự giúp anh, huỷ đi sự trong trắng của một cô gái. Chuyện này, về tình về lý anh thực sự phải chịu trách nhiệm.

Chẳng qua anh không ngờ, Tống Ánh San lại biến thành như thế này.

Tống Ánh San ôm Tô Ngọc Kỳ từ phía sau, dán mặt lên lưng người đàn ông, âm thanh nghẹn ngào: “Ngọc Kỳ, em biết em sai rồi...Những chuyện kia không phải chủ ý của em. Chỉ là em yêu anh quá nhiều. Anh đã đồng ý sẽ kết hôn với em, có trách nhiệm với em.”

Cô ta biết rất rõ, chuyện của năm năm trước là điều kiện duy nhất khiến Tô Ngọc Kỳ mềm lòng. Thế nhưng sự ghét bỏ đột nhiên xuất hiện trong lồng ngực đều là bởi vì Lưu Thanh Vũ kia, là vì cô cho nên Tô Ngọc Kỳ mới đối xử với cô ta như vậy.

Rõ ràng Kỷ Liên Liên cũng cố tình đổ chuyện bỏ thuốc lên người của Lưu Thanh Vũ nhưng Tô Ngọc Kỳ vẫn yêu thích Lưu Thanh Vũ. Đến cuối cùng là cô ta không tốt ở chỗ nào, kém người phụ nữ kia ở chỗ nào!

Tô Ngọc Kỳ đứng ở trước cửa sổ, đáy mắt đọng lại cảnh bầu trời đêm tối bên ngoài cũng không quay người lại. Giọng điệu không có vẻ lạnh lùng nhưng nơi đáy mắt đều là sự lạnh lẽo: “Tống Ánh San, mặc dù anh không lấy em nhưng ở cạnh anh năm năm, em cũng đã nhận được những gì em nên có.” Nơi khoé mắt anh xuất hiện một nụ cười thản nhiên nhưng đáy mắt lại lạnh như băng: “Em cảm thấy nếu như không phải vì năm năm trước, những chuyện em vụng trộm làm trong mấy năm cạnh anh, anh có thể dễ dàng tha thứ cho em đến tận bây giờ ư? Anh hy vọng em có thể tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong anh tự tay gỡ ngón tay, đẩy cô ta ra, sau đó gọi điện thoại cho vệ sĩ bên ngoài cửa nói: “Đưa cô Tống ra ngoài.”

Sắc mặt Tống Ánh San tái nhợt, run rẩy ngã trên mặt đất.

Cô ta không biết được đến cuối cùng Tô Ngọc Kỳ đã tra ra được những gì.

Vệ vĩ từ bên ngoài đi tới: “Cô Tống, xin mời.”

Tống Ánh San bò đến bên người Tô Ngọc Kỳ, túm lấy gấu quần của người đàn ông: “Ngọc Kỳ, em sai rồi, là em sai rồi. Ngọc Kỳ, em sẽ không làm phiền anh và cô Lưu nữa, để cho em ở bên cạnh anh được không?”

Bộ dạng khóc đến xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt làm cho người ta rất thương tiếc. Nhưng trên mặt Tô Ngọc Kỳ cũng không có biểu cảm nào khác, chỉ lạnh lùng nhìn, rồi nhìn vệ sĩ một cái.

Hai người vệ sĩ lập tức tiến lên, dẫn Tống Ánh San đang giãy dụa ra ngoài.

Tô Ngọc Kỳ nhắm hai mắt lại, đưa tay xoa mi tâm, nhớ tới người phụ nữ nhỏ trong nhà, khoé môi nở ra môt nụ cười dịu dàng, không biết giờ cô đang làm gì.

Anh không gọi điện thoại cho cô, vậy mà cô cũng không chủ động gọi cho anh.

Điều này khiến anh cảm thấy hơi buồn bực.

Tô Ngọc Kỳ mở điện thoại ra, trên đó ghi toàn bộ những cuộc gọi, có Tống Thanh Việt, còn có Trần Kiên Trung. Sau khi trở mặt với mình, anh phát hiện lịch sử cuộc trò chuyện của mình và Lưu Thanh Vũ cực kỳ ít chữ. Người phụ nữ này chưa bao giờ chủ động gọi cho anh.

Càng nghĩ càng thấy bực bội.

Buổi tối anh không ngủ được, vừa nhắm mắt lại là nhớ đến bộ dạng dịu dàng xinh đẹp của người phụ nữ kia. Vẻ tươi cười ấy khiến lòng anh ngứa ngáy không ngủ được, còn có cơ thể mềm mại mang theo mùi hương kia khiến anh chỉ hận không thể bay về ngay lúc này. Tựa vào đầu giường anh mở Messenger ra, gửi một câu hỏi cho năm người trên đó: “Cậu nói xem làm cách nào để cầu hôn một cô gái đầy kinh ngạc và vui mừng?”

Hai giây trôi qua.

Đường Cảnh Ngọc: “Anh bị trộm nick sao?”

Sao người này có thể là Anh Ba anh Ba được.

Loại lời nói như thế này sao có thể được hỏi ra từ miệng của Anh Ba.

Hiển nhiên Đường Cảnh Ngọc đã bị một câu nói kia làm cho hoảng sợ, cộng thêm...Ài đặc biệt là có những người khác tập trung ở bên trong.

Tống Thanh Việt: “Lão Tam, anh nghiêm túc chứ?”

Tô Ngọc Kỳ nhìn dòng tin kia, nghiêm túc chứ? Hiện tại, anh cực kỳ tỉnh táo. Cho dù trước mặt anh là hàng tỉ tờ danh sách anh cũng không nghĩ là sẽ nghiêm túc như bây giờ. Điều đó chứng tỏ anh thích người phụ nữ kia, mặc kệ cô có thích anh hay không. Anh thích chính là thích, cũng chỉ có một người.

Anh thích cô, cực kỳ nghiêm túc.

...

Tô Ngọc Kỳ trở lại Thành phố Hải Châu vào lúc bốn giờ chiều ngày thứ hai. Máy bay hạ cánh, anh để Hoàng Hưng bắt tay vào xử lý công chuyện của công ty mấy ngày nay. Người lái xe đợi ở sân bay, nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ đi tới, cung kính mở cửa xe, người đàn ông bước lên xe: “Đến biệt tự Ngân Phong.”

Anh đưa tay ray ray mi tâm, thấy hơi mệt mỏi. Nhưng nhớ tới sắp được gặp người phụ nữ nhỏ kia, khoé môi lại cười cười đưa tay sờ hộp nhung trong túi quần, ánh mắt anh thêm sâu lại.

Hơn một giờ từ sân bay đến biệt thự Ngân Phong, người đàn ông bước xuống xe, cánh cổng sắt màu đen nghiêm túc đóng chặt, anh lấy chìa khoá mở cổng. Như trước đây, cho dù người phụ nữ này đi ra ngoài dạo phố cũng sẽ không đóng cổng lại từ phía ngoài.

Anh đi vào trong phòng khách: “Lưu Thanh Vũ”

Trong phòng khách yên tĩnh, Tô Ngọc Kỳ vừa đưa tay nới cà vạt ra vừa nhanh chóng đi lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra. Lọt vào tầm mắt là giường lớn với chiếc ga giường sạch sẽ.

Thế nhưng người phụ nữ kia cũng không có ở chỗ này.

Anh đưa tay nhìn đồng hồ, chẳng lẽ là ra ngoài rồi?

Điện thoại reo lên, Tô Ngọc Kỳ liếc qua tên người gọi, là cụ ông Tô gọi tới: “Alô, ông ạ?”

“Ngọc Kỳ à, xuống máy bay rồi thì về nhà một chuyến, ông có chuyện muốn nói với cháu.” Giọng nói nặng nề của cụ ông Tô từ đầu dây bên kia truyền đến.

Người đàn ông híp con mắt, nhìn về phía phòng ngủ trống không: “Ông, có lời gì không thể nói trên điện thoại được sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của cụ bà Tô, dường như có chút mỏi mệt: “Ngọc Kỳ trở về rồi đúng không? Về nhà một chuyến đi, bà và ông có chuyện muốn nói với cháu.”

Nửa giờ sau.

Tại phòng khách nhà họ Tô.

Cụ bà Tô trên tay cầm chuỗi phật châu, nhắm mắt lại như không nghe không thấy. Ngồi đối diện là một nhà ba người nhà họ Lưu, Lưu Chấn Khang xoa xoa cái trán đầy mồ hôi: “Thưa ngài, nói đến chuyện này thật là xấu hổ. Lúc trước hôn ước được định ra vốn là chuyện vui, tôi cũng không ngờ rằng chuyện lại đến mức này...”

Trần Quân Mai mở miệng: “Chúng tôi cũng là người bị hại...Thanh Vũ nhà chúng tôi cũng là một người lương thiện, nếu không phải Cố Uyên làm ra chuyện khác người kia, sinh ra một đứa bé bên ngoài, chúng ta cũng...”

Ngài Tô cười lạnh một tiếng: “Cũng gì? Tiếp tục lừa chúng tôi ư? Không nên nói nhảm những điều này với tôi.”

Sau lưng Lưu Chấn Khang, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ông ta trừng mắt với Trần Quân Mai. Ông ta biết, một chuyện như vậy sao có thể khiến nhà họ Tô vui vẻ được. Chuyện này là trực tiếp đánh vào thể diện của nhà họ Tô!! Nhưng đứa con gái này của ông ta bị hư vinh che mờ tâm rồi, một lòng muốn làm mợ chủ nhà họ Tô.

Lần này thì tốt rồi!

Nếu chọc phải nhà họ Tô, nghiền chết nhà họ Lưu cũng chỉ giống như nghiền chết một con kiến.

Quản gia đi tới: “Lão gia, lão phu nhân, cậu chủ trở về rồi.”

Vài giây sau.

Người đàn ông có thân hình thon dài, cao ngất bước vào phòng khách. Chị Từ đi tới lấy âu phục từ tay Tô Ngọc Kỳ và treo nó lên giá áo. Người đàn ông đi tới: “Ông ơi, bà ơi!”

Ánh mắt của Tô Ngọc Kỳ rơi vào ba người nhà họ Lưu. Ánh mắt hơi lướt qua mặt của Lưu Thanh Vũ, nhíu mày một cái, nhìn về phía ông cụ Tô: “Ông, người gọi con đến có chuyện gì?”

Nhịp tim của Lưu Thanh Vũ đập mạnh nhìn Tô Ngọc Kỳ. Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn mà sâu sắc. Nghĩ đến sau này mình sẽ là mợ Tô, trong lòng điên cuồng vui vẻ. Cho dù người đàn ông này không thích có quan hệ với mình, chỉ cần cô ta kiên trì không huỷ hôn, anh cũng sẽ hết cách với cô ta.

Hơn nữa, người phụ nữ thấp hèn kia, đoán chừng giờ đã chết rồi.